Ở bên ngoài huyền kính, chưởng quỹ Bạch Hạc nghe xong thật bối rối.
Lực lượng tuyệt đối là dùng như vậy… sao?
Chẳng lẽ lực lượng tuyệt đối của tu sĩ mà ta học không phải là có khả năng khai thiên lập địa? Lúc nào lại biến thành pháp bảo của ai lợi hại hơn?
Dùng tiên khí so với lưỡi dao bình thường do yêu lực hóa thành, còn cứng đối cứng, đụng đối đụng? Ngươi thật là thông minh?
Chưởng quỹ Bạch Hạc chậm rãi hít sâu, chỉ cảm thấy đầu óc của người trẻ tuổi bây giờ thật đặc biệt.
Hoàng Chiêu Nguyệt đang dọc theo con đường mòn uốn lượn xuống núi dưới ánh chiều tà, nghe được khen ngợi chân thành của Bạch Xuy Tuyết, trong đôi mắt hạnh long lanh vui vẻ nheo lại, tiện tay hái một quả lê.
Nàng vừa cắn quả lê ngọt, vừa nói với Bạch Xuy Tuyết: “Trong truyền thuyết núi đao biển lửa hình như dính liền vào nhau, mới vừa rồi người chỉ hỏi đến núi đao. Nếu như là gặp phải biển lửa, ta cho là nó lợi hại hơn, nhưng cuối cùng vẫn là biển, là biển có thể dùng thuyền. Ngươi còn nhớ trước kia ta cho ngươi một cái vòng tay phòng ngự không? Nó là một linh bảo phòng ngự có thể thay đổi, truyền linh khí vào có thể làm cho nó biến thành một cái thuyền nhỏ, có thể thử ngồi lên trực tiếp đi qua biển lửa.”
Nói đến đây, Hoàng Chiêu Nguyệt còn thoáng trầm tư: “Thuyền linh bảo này có lẽ là chịu đựng được biển lửa, nhưng nếu muốn phương pháp khác thì có thể thử dùng ngự kiếm phi hành. Nếu như không thể bay, vậy chỉ cần dùng Hồng Liên Nghiệp Hỏa của Tiểu Chiêu kiếm đốt sạch biển lửa kia, lại có thể đi rồi.”
Nàng tùy tiện nói, đơn giản như cắt rau, làm cho cái đầu nho nhỏ của chưởng quỹ Bạch Hạc có một dấu hỏi thật to.
Chưởng quỹ Bạch Hạc: ???
Chưởng quỹ Bạch Hạc: …
Y đã hoàn toàn không nghe nổi nữa, thậm chí trên trán rịn ra chút mồ hôi lạnh.
Hình như chưởng quỹ Bạch Hạc nghe được tiếng tiếng động nặng nề trong lồng ngực, trái tim nhanh chóng rơi vào hầm băng.
Đây là biện pháp người bình thường có thể nghĩ ra sao?
Còn dùng Hồng Liên Nghiệp Hỏa bên trong kiếm đốt sạch?
Ngươi lợi hại như vậy sao không lội qua biển lửa đi!
Linh bảo biết biến hóa không đáng tiền sao? A! Nói tặng là tặng, người có tiền đáng ghét này, thật đúng là ngăn cản con đường lịch luyện của mầm non Thiên mệnh!
Chưởng quỹ Bạch Hạc yên lặng che đầu hơi đau của mình, lại liếc mắt nhìn biển lửa lớn phía trước, trong lòng mơ hồ có một loại cảm giác xong rồi.
Hôm nay y chỉ có thể gửi hy vọng vào dơi yêu đang đuổi ở phía sau ngăn cản sóng dữ, ma luyện mầm non Thiên mệnh thật tốt.
Bên trong huyền kích, Bạch Xuy Tuyết nhìn biển lửa màu đỏ ở phía xa xa kia, nghiêng đầu cười một tiếng: “Tiểu Chiêu thật lợi hại.”
Hoàng Chiêu Nguyệt lại cắn một miếng lê ngọt, cười ha hả nói: “Lợi hại không phải là ta, là sư tôn của ta. Sư tôn của ta là một đại sư luyện khí rất lợi hại, mặc kệ là Tiểu Chiêu kiếm hay là vòng tay linh bảo có thể biến đổi, những bảo bối này đều là ngài ấy cho ta, lần tới có cơ hội ta sẽ dẫn người đi gặp sư tôn.”
“Được.”
Bạch Xuy Tuyết đã đi đến gần biển lửa, ánh lửa chiếu sáng mặt mũi của hắn, vô số ngọn lửa bốc hơi vọt lên giống như muốn đốt sạch không khí vậy.
Hắn cười nói: “Tiểu Chiêu, ngươi kể cho ta nghe một câu chuyện đi. Con đường này thật là xa, ta muốn nghe giọng nói của người đi ra ngoài.”
Hoàng Chiêu Nguyệt nhanh chóng bắt được tin tức mấu chốt: !
Đáng ghét, lại lại công kích tỏ tình đáng chết này!
Hoàng Chiêu Nguyệt vứt hột lê, xoa gò má, ho nhẹ một tiếng nói: “Vậy ta sẽ kể cho ngươi nghe một câu chuyện vương tử Bạch Tuyết đại chiến với ma kính gian ác, cuối cùng được công chúa của Ngư Ngư quốc anh hùng cứu mỹ nhân!”
Bạch Xuy Tuyết cười nhẹ đồng ý, giương mắt nhìn về phía trước.
Không khí xung quanh vô cùng nóng, biển màu đỏ liên miên vô tận, nối tiếp với bầu trời u ám, từng ngọn lửa cháy hừng hừng giống như muốn đốt cháy từng tầng đám mây đen thành bụi bặm.
Núi đao biển lửa bên trong đại trận Huyễn sơn cũng không phải là núi đao biển lửa chân chính, đều là do yêu lực hóa thành.
Chẳng qua cho dù là vậy, uy lực cũng không thể khinh thường được, nhất là biển lửa, bên trong cất giấu yêu diệm có thể tùy tiện nuốt chửng tu sĩ Phá Hư cảnh sơ kỳ.
Bạch Xuy Tuyết thu hồi tầm mắt, hắn dựa vào lời của Bạch Xuy Tuyết, cởi vòng tay ra khỏi cổ tay trắng như tuyết, biến nó thành một con thuyền nhỏ, vững vàng bay lên ngồi vào, bắt đầu cười gió rẽ sóng đi qua biển lửa nóng hừng hực.
Linh bảo phòng ngự chịu toàn lực công kích của Quy Nhất cảnh, trong thời gian ngắn yêu diệm bên trong biển lửa cũng không làm được gì thuyền nhỏ linh bảo này.
Yêu diệm vén lên mấy đợi sóng cao, con thuyền nhỏ linh bảo lại có thể mượn sóng cao của yêu diệm mà nhấp lên cao, vĩnh viễn cũng không thể cao hơn nó được.
Đây có thể được gọi là “Ma cao một thước đạo cao một trượng”. Thiếu chút nữa làm yêu diệm tức chết vì không đốt được Bạch Xuy Tuyết.