Lúc sắp rơi xuống biển lửa, Bạch Xuy Tuyết rút bàn tay đã biến thành vuốt Ma long ra khỏi lồng ngực dơi yêu. Hắn dùng hết toàn lực đánh về phía thi thể dơi yêu kia, mượn cổ trùng kích khổng lồ này, thân thể xông về phía trước, còn cách lục địa mười mét.
Hắn không chút do dự, đạp giày tăng tốc nhanh chóng đi về phía trước.
Cùng lúc đó, một tiếng “Ầm” vang lên, thân thể to lớn của dơi yêu rơi xuống biển lửa, biển lửa dâng lên thật cao, tràn đến bên bờ.
Bạch Xuy Tuyết nhét khăn tay nhuộm máu vào trong lòng, tinh chuẩn né tránh những ngọn lửa văng tới kia.
Cho dù lúc này linh khí trong cơ thể đã bị rút sạch, nhưng thuở nhỏ trải qua vô số nguy hiểm đã rèn được bản năng, vẫn dễ dàng tránh thoát được những ngọn lửa rơi xuống kia.
Sau khi toàn bộ ngọn lửa rơi xuống mặt đất bị phỏng, Bạch Xuy Tuyết mới dừng lại, hắn quả quyết rút móng vuốt móng câu dơi yêu xuyên thủng qua lòng bàn tay của mình ra, không để ý máu tươi chảy ra, ngồi xuống điều tức tại chỗ.
Đợi đan điền khô khốc rốt cuộc có một ít linh khí, Bạch Xuy Tuyết đưa tay ra, thu hồi thuyền Linh bảo đang trôi dạt bên trong biển lửa, lại biến nó thành vòng tay phòng ngự đeo lên tay mình.
Hắn nhấc Cổ Phù Bút lên, vẽ một phù ấn trị thương màu vàng lên người mình, miễn cưỡng để mấy vết thương trên người dừng máu.
Ngay sau đó, Bạch Xuy Tuyết lại cho mình một thuật thanh tẩy, lại từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bộ quần áo màu đen sạch sẽ có vẻ hơi rộng. Ống tay áo rộng lớn, vạt áo rất dài, có thể che kính hai tay loang lổ vết máu của mình.
Hắn suy nghĩ một chút, vẫn là tìm một món quần áo cũ, xé quần áo thành dây vải quấn quanh tay mình, chẳng qua một thân máu tanh dù dùng thuật thanh tẩy cũng không che giấu được.
Lúc bị thương nặng Bạch Xuy Tuyết cũng không nhíu mày chút nào, lúc này lại nhíu mày thật chặt.
Một thân thương tích này khẳng định không gạt được Tiểu Chiêu.
Hắn dùng cột tóc cột cao đầu tóc đen xốc xếch của mình, ngón tay cái và ngón trỏ thoáng chống đất, mượn lực nhẹ nhàng đứng lên.
Qua biển lửa, mây đen tụ trên đỉnh đầu đã lặng lẽ tản đi, mặt trời sau đám mây từ từ chiếu xuống từng tia sáng nhạt.
Phía trước chỉ có một con đường rộng rãi bằng phẳng.
Bạch Xuy Tuyết nhanh nhẹn bước đi, giống như không hề bị thương, hắn đi về phía trước, đang lúc suy kỹ tìm một cái cớ, một bước này không biết đạp trúng chỗ nào, không gian trước mắt đột nhiên vặn vẹo.
Một giây sau, người đã ở chỗ nào đó dưới chân núi.
“Tiểu Xuy!” Bạch Xuy Tuyết mở mắt ra, đã nghe được tiếng kêu của Hoàng Chiêu Nguyệt, giọng nói trong trẻo của thiếu nữ, “Ta ở chỗ này.”
Hắn theo tiếng nhìn sang.
Hoàng Chiêu Nguyệt mới vừa vừa ngồi dưới đất chờ chán, cho nên từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái ghế bành, lại trải một tấm thảm lông mềm mại, giờ phút này đang thoải mái dựa vào, cười vẫy tay với hắn.
Bạch Xuy Tuyết cong môi, hơi mỉm cười.
Sắc mặt chưởng quỹ Bạch Hạc canh giữ bên huyền kính trắng bệch, giống như cơ tim tắc nghẽn.
Thật sự là tình hình mới vừa rồi quá mức mạo hiểm, dơi yêu bị nhốt hơn ngàn năm lại đột phá tu vi, suýt chút nữa làm cho mầm non Thiên mệnh bị chết tại chỗ.
Mới vừa rồi từng giây từng phút, Bạch Xuy Tuyết có bao nhiêu nguy hiểm, chưởng quỹ Bạch Hạc cũng có bấy nhiêu lo lắng căng thẳng.
Lúc này mầm non Thiên mệnh thật vất vả chịu đựng đi ra, cả người đều là vết thương, lảo đảo đi ra khỏi con đường hung hiểm, lại có thể đụng phải người có vận may cực lớn đi vào cửa sinh duy nhất không có nguy hiểm.
Giờ phút này nàng lại còn rất rảnh rỗi nằm trên ghế bành, cười vẫy tay với hắn!
Chưởng quỹ Bạch Hạc cảm thấy không đáng cho mầm non Thiên mệnh, cả người giận đến mức hô hấp không khỏi dồn dập, cảm giác trong nháy mắt lại ít mấy chục năm tuổi thọ.
Loại so sánh này quả thật quá mức mãnh liệt, làm cho tính cách điềm tĩnh của y có một chút bất bình.
Đừng nói đến người mới vừa ở trong con đường hung hiểm, so sánh với nhóc con tham ăn liên tục gặp may mắn và mầm non Thiên mệnh lúc nào cũng gặp phải nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu đổi thành tu sĩ có tâm tính kém, nhất định sẽ mất thăng bằng, hơn nữa sẽ hận nhóc con tham ăn kia.
Chưởng quỹ Bạch Hạc không nhịn được cảm thán—
Quả nhiên si nam tình thâm ý trọng là thật!
Chẳng qua, đột nhiên y kịp thời phản ứng một sự thật. Vân Sinh tiền bối từng nói, chỉ có hai người mang Thiên mệnh mới có thể bước ra đại trận Huyễn sơn.
Chưởng quỹ Bạch Hạc nhìn đôi trai gái bên trong huyền kính, trong lòng mơ hồ có một suy nghĩ đáng sợ.
Không, không thể nào?
Y chậm chạp vươn ngón tay ra, hơi run rẩy, động trên mặt kính, muốn nhìn thử nhìn huống của tu sĩ khác trong đại trận.