Đích Tử Nan Vi

Chương 106

Sau khi tiêu một đống bạc thì Minh Trạm và Phượng Cảnh Nam đều an tĩnh trở lại, nhường nhịn ba phần, hơn nữa hạ nhân trong phủ được thưởng bạc, đuôi lông mày cong lên mừng rỡ, chân thành hầu hạ hơn gấp bội. Trong lúc nhất thời, Trấn Nam Vương phủ vui vẻ hòa thuận.

Bất luận lễ vật được dâng vào phủ hay từ trong cung, có thứ gì tốt thì Phượng Cảnh Nam cũng chia cho Minh Trạm một phần.

Hơn nữa Phượng Cảnh Nam ăn gì uống gì cũng đều mang theo Minh Trạm, cho dù là Minh Lễ thì cũng chưa bao giờ thân cận như thế. Phượng Cảnh Nam thường nói với các thần tử, “Trong các nhi tử của bổn vương, Minh Trạm nhỏ tuổi nhất, lại hợp tâm ý của bổn vương nhất.” Tiếp tục thêm một câu, “Duy nhất Minh Trạm là giống bổn vương.”

Có câu bất tiếu chi tử, câu này ở cổ đại xem như chỉ trích khá khắc nghiệt. (con cái chẳng ra gì)

Ngược lại, loại khích lệ này cũng là thật, nhất là ở trong hoàng thất. Cơ hồ chỉ là một loại đồng ý đối với thân phận của kẻ kế thừa, đương nhiên những người bên cạnh Phượng Cảnh Nam đều vui vẻ khi nhìn thấy kết quả này.

Quan hệ của Phượng Cảnh Nam và Minh Trạm vẫn không được tốt, chẳng qua Phạm Văn Chu cũng thường xuyên lén lút phát sầu vì chuyện này, nhi tử của hắn là tâm phúc trong đám tâm phúc của Minh Trạm, hắn đương nhiên là vui vẻ khi Minh Trạm kế vị. Nay, cuối cùng có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Minh Trạm cũng đoán không ra dụng ý của Phượng Cảnh Nam, bắt đầu lo lắng mất ngủ. Tục ngữ nói rất đúng, không có chuyện gì thì sẽ không đến.

Phượng Cảnh Nam đang có chủ ý gì hay sao?

Nhất thời cảm thấy ngột ngạt, Minh Trạm dựa vào lan can trong đình hoa viên, ngắt thức ăn cho cá rồi ném vào trong nước, nhìn cá chép vàng nhảy ra khỏi mặt nước mà tranh giành thức ăn, gợn sóng lăn tăn nhộn nhạo.

“Tiểu Phạm, ngươi nói thử xem, có phải có chuyện gì đúng không….”

Phạm Duy đứng bên cạnh, ôn hòa nói, “Thế tử, đây là chuyện tốt.”

“Chuyện tốt?” Minh Trạm ngoảnh đầu nhìn Phạm Duy, làm sao mà hắn lại không biết đây là chuyện tốt?

“Đúng vậy, nếu Vương gia thật lòng đối xử tốt với thế tử thì đương nhiên là chuyện tốt.” Phạm Duy cười cười, tiếp tục nói, “Cho dù Vương gia giả vờ nhưng trước kia Vương gia ngay cả giả vờ cũng không thèm, nay Vương gia lại giả vờ đối xử tốt với thế tử, điều này chứng tỏ thế tử có uy danh nhất định, Vương gia sẽ không thể mặc kệ ngài.”

Minh Trạm thở dài, dựa vào lan can mà ngồi xuống, trong đình chỉ có hai người bọn họ, hắn vỗ chỗ trống bên cạnh, Phạm Duy liền ngồi xuống, “Thuộc hạ biết thế tử đang lo lắng cái gì, chẳng qua thế tử lúc đầu cũng không phải dựa vào sự sủng ái của Vương gia mới có thể lên được ngai thế tử. Ngài ngồi ở vị trí này là kết quả của bao nhiêu lần cân nhắc. Có thể có quan hệ tốt với Vương gia đương nhiên là có lợi. Nếu không thì ít nhất hiện tại Vương gia cũng sẽ không động vào ngài.”

“Còn nữa, theo ý của thuộc hạ thì Vương gia đang muốn bảo hộ ngài thì phải!”

Minh Trạm cau mày, Phạm Duy nhắc nhở, “Thế tử đã quên hay sao, chúng ta lần này trở về Vân Nam, ngài muốn động vào thuế muối, tất sẽ đắc tội không ít người, nếu Vương gia lãnh đạm ngài thì khó tránh sẽ sinh ra rất nhiều thị phi. Lúc này Vương gia đối xử tốt với ngài, ngài không cần nghĩ nhiều, chỉ cần hiếu kính với Vương gia, ngài là đích tử duy nhất của Vương gia, Vương gia chắc chắn sẽ bảo hộ ngài.”

Minh Trạm nói một cách mỉa mai, “Chẳng lẽ ngươi không biết phụ vương càng thích thứ tử hơn hay sao?”

“Ở trong cung, Hoàng thượng có thể có rất nhiều sủng phi nhưng chỉ có duy nhất một Hoàng hậu.” Phạm Duy nói, “Vương phi xuất thân danh môn, gia tộc hiển hách, thế tử lại là đích tử, phẩm hạnh thích đáng, chỉ cần ngài tồn tại thì thế tử vị nhất định là của ngài.”

“Ta ghét tất cả những gì ngươi vừa nói.” Minh Trạm thở dài, “Mẫu tộc cho dù tốt nhưng cữu cữu và ngoại công đối xử với ta vẫn rất lãnh đạm.” Cũng không có ai có thể chân chính kiên định đứng về phía hắn.

“Ngài đã là thế tử, huống chi bản thân của ngài lại có năng lực xuất chúng, nếu thân thiết với mẫu tộc cũng không phải chuyện gì tốt lành.” Phạm Duy khuyên nhủ, “Chỉ cần có Vĩnh Ninh Hầu thì ngài sẽ sống an ổn. Huống chi thế tử đừng quên, ngài còn có sáu người dì nữa.”

“Đúng vậy, ngoại công thật có năng lực sinh sản.” Minh Trạm chỉ nhất thời bực mình, đương nhiên hắn hiểu được ý của Phạm Duy. Vĩnh Ninh Hầu phủ cũng không phải bình thường, bọn họ đi cùng với triều đại, chi phồn diệp mậu, nhiều năm như vậy không biết có bao nhiêu tộc nhân. Mẫu gia của Minh Trạm khác với Ngụy gia của Thừa Ân Hầu, Ngụy Ninh cho dù có bản lĩnh thì cũng chỉ có một mình. (chi phồn diệp mậu = cành lá sum suê)

Trong khi Vĩnh Ninh Hầu phủ trải qua trăm năm, đủ loại quan hệ dây mơ rể má, e rằng ngay cả Phượng Cảnh Nam cũng không biết rõ.

Vĩnh Ninh Hầu phủ đối với Minh Trạm cũng không thân thiện, là mẫu gia nhưng lại rất lãnh đạm, tuy nhiên Phạm Duy nói rất đúng, chỉ cần Vĩnh Ninh Hầu phủ còn tồn tại thì địa vị của Vệ vương phi và Minh Trạm sẽ vững như bàn thạch. Cho dù Vĩnh Ninh Hầu phủ có lãnh đạm thế nào thì cũng không hy vọng nhi tử của Ngụy phi bước lên ngai vàng Trấn Nam Vương.

Nhưng không thể không nói điều này vẫn kém một mảng lớn so với sự mong đợi của Minh Trạm.

Minh Trạm thở dài, chỉ thấy một thị vệ đang chậm rãi chạy về phía lương đình, chưa quỳ gối đã hành lễ, Minh Trạm thuận tiện nói, “Miễn lễ, chuyện gì, nói đi?”

“Dạ, bẩm thế tử, Vương gia nói buổi chiều tiến cung thỉnh an Thái hậu, phân phó ngài chuẩn bị một chút, sau giờ ngọ không được xuất môn.”

“Ừm, ta biết rồi.: Minh Trạm nhìn thị vệ này một chút, cảm thấy khuôn mặt chữ quốc có hàng lông mày rậm và đôi mắt to hơi quen thuộc, cẩn thận suy nghĩ, giật mình nói, “Ta nhớ rồi, ngày đó ngươi đứng canh thư phòng của phụ vương, ta đẩy ngươi một cái, là ngươi đúng không?”

Thị vệ cười một cách ngại ngùng, trong lòng thật bất ngờ, đơn giản nói, “Thế tử vẫn nhớ rõ thuộc hạ à? Là thuộc hạ đã mạo phạm thế tử.”

Minh Trạm khoát tay, “Ở trước mặt ta không cần phải nói những câu kiểu cách như vậy, đó là chức trách của ngươi, không có chuyện mạo phạm hay không mạo phạm.” Quan sát thị vệ này vài lần, Minh Trạm hỏi, “Nhưng vì sao hiện tại ngươi lại trở thành người hầu vậy? Phụ vương vì chuyện ngày đó mà trách phạt ngươi à?”

“Là thuộc hạ làm việc không tốt nên đáng bị phạt.”

Minh Trạm thở dài, lấy xuống một miếng ngọc bội đeo ở thắt lưng rồi đưa cho người nọ, “Vất vả ngươi chạy một chuyến, thưởng cho ngươi, cầm đi.”

“Tạ thế tử đã ban thưởng.” Thị vệ tiếp nhận, thấy Minh Trạm không còn gì phân phó thì liền lui xuống.

Phạm Duy nhìn thị vệ kia rời đi, nhẹ giọng nói, “Thần sắc bình tĩnh, vóc người cao ráo, mặc dù bị thế tử từ chối nhưng cũng không thấy vẻ mặt yếu lòng, quả thật có vài phần khôn ngoan.”

Minh Trạm cười cười.

Có lẽ chỉ là trùng hợp, hoặc là thị vệ này có tâm nịnh bợ, hoặc là vì nguyên nhân gì khác….Chẳng qua thị vệ này vừa mới bị Phượng Cảnh Nam giáng chức, làm sao mà hắn có thể tùy tiện đưa người này đặt ở bên cạnh mình cơ chứ?

Cho nên ngay cả cái tên của đối phương mà Minh Trạm cũng chưa hỏi.

Hắn xác thực cần người, hơn nữa phải là người có khả năng….

Đợi về sau đi.

Trước khi khi quan hệ của Phượng Cảnh Nam và Minh Trạm khẩn trương, mặc dù là vào cung gặp thánh giá thỉnh an cũng là đường ai nấy đi, một người thì đến sáng sớm, một người thì đến chiều muộn, hoặc là hai người một trước một sau, phân biệt rõ ràng.

Hiện tại, từ lúc phụ tử hai người cùng bước chân tiến vào Tuyên Đức điện thì Phượng Cảnh Kiền liền mơ hồ cảm thấy có một chút không đúng.

Đầu tiên, Phượng Cảnh Nam đương nhiên chưa già, hắn đang lúc tráng niên, Minh Trạm lại đang ganh đua, cẩn thận dè dặt. Đương nhiên có thể giải thích là vì Minh Trạm còn nhỏ.

Bất quá vẫn cảm thấy có cái gì đó hơi quỷ dị.

Phượng Cảnh Kiền thấy gò má của Minh Trạm ửng đỏ, trên trán toát mồ hôi, bèn vừa cười vừa phân phó, “Lấy khăn ướt cho thế tử lau mặt.”

Minh Trạm mỉm cười rồi nói thêm một câu, “Lạnh một chút, bỏ vài miếng băng vào.”

Phượng Cảnh Nam nói, “Đừng bỏ thêm băng, trời mặc dù nóng nhưng cũng không đến mức đó, chợt lạnh chợt nóng dễ phong hàn.”

Phượng Cảnh Kiền muốn nói vài câu, vừa há mồm thì bỗng nhiên đã quên những gì muốn nói. Xem vẻ mặt ôn nhu sủng nịch của đệ đệ hắn kìa! Lão thiên gia a, rốt cục đang xảy ra chuyện gì vậy!

Một lúc lâu, cung nữ cầm chậu bạc khăn tay đến trước mặt Minh Trạm, một cung nữ khác dùng bàn tay trắng nõn vắt khăn, định hầu hạ Minh Trạm thì Minh Trạm vội nâng tay cầm lấy khăn, cười nói, “Ta tự mình làm là được rồi.” Hắn không có thói quen để nữ nhân lau mặt cho mình.

Phượng Cảnh Nam lại giành lấy chiếc khăn lạnh trong tay của Minh Trạm, một tay giữ gáy của Minh Trạm, vững vàng lau khô mặt cho Minh Trạm, lau cho đến khi Minh Trạm kinh hãi, nhịp tim đập thình thịch, suýt nữa đã nhồi máu cơ tim, toàn thân sởn da gà.

Cho dù tự xưng là hiểu biết đệ đệ nhưng Phượng Cảnh Kiền cũng nhất thời không kịp hoàn hồn, kinh ngạc một lúc mới có thể lấy lại tinh thần.

“Phụ vương, nhi tử đảm đương không nổi đâu.” Minh Trạm đứng dậy xin lỗi, trong lòng rít gào, mụ nội ngươi muốn gì a, lão tử sắp bị chỉnh thành bệnh thần kinh rồi này!

Phượng Cảnh Nam ôn nhu cười, kéo Minh Trạm ngồi xuống bên cạnh, nói một cách sủng nịch, “Được rồi, còn khách sáo với ta làm cái gì. Trước kia mỗi khi ta bế ngươi, mười lần hết tám lần là bị ngươi tè dầm ướt cả người, vì sao lúc ấy không khách khí với ta một chút nào?”

Minh Trạm cười, “Lúc ấy ta hơi kích động một chút.” Kỳ thật là hắn cố ý, từ thuở nhỏ hắn đã không có hảo cảm đối với Phượng Cảnh Nam, mỗi khi Phượng Cảnh Nam ngẫu nhiên bế hắn thì hắn sẽ đưa nước tiểu đồng tử tặng cho Phượng Cảnh Nam làm lễ gặp mặt, có khi thật sự không có nước tiểu, rặn hoài không được nên chỉ có thể từ bỏ.

Lúc ấy vì chuyện Minh Trạm tùy tiện tiểu tiện làm cho Phượng Cảnh Nam hận nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy Minh Trạm bẩm sinh đã đối nghịch với mình. Nay nhắc lại chuyện cũ, Phượng Cảnh Nam lại cười một cách hiểu ý, thấy vẻ mặt áy náy của Minh Trạm thì không nói thêm gì nữa mà lại nói về hành trình quay về Vân Nam.

“Cũng được, thừa dịp còn chưa quá nóng.” Phượng Cảnh Kiền nói, “Minh Trạm, ngươi đi thỉnh an Thái hậu trước đi, Thái hậu đã lâu không thấy ngươi, cứ luôn mồm nhắc ngươi.”

Minh Trạm biết đây là muốn đuổi mình đi, tuy rằng lời này của Phượng Cảnh Kiền rất giả tạo, nhưng Minh Trạm vẫn phải đi Từ Ninh cung thỉnh an Thái hậu.

Phượng Cảnh Kiền nói, “Chuyện thuế muối không phải chuyện nhỏ, Minh Trạm lần đầu tiên đi làm đương sai, ngươi nhớ phái vài người đắc lực giúp hắn.”

“Hoàng huynh có thể yên tâm.” Phượng Cảnh Nam cười cười, “Hoành huynh vẫn chưa biết hắn đấy thôi, hắn luôn rất tự chủ, thay vì lo lắng cho hắn, chẳng thà buông tay để hắn đi làm, chỉ cần bảo đảm hắn an toàn thì không có gì phải lo lắng.”

Phượng Cảnh Kiền cũng chỉ nói qua sơ sơ, hắn cũng không muốn can thiệp quá mức vào nội chính của Vân Nam, nếu không thì huynh đệ dễ sinh hiềm khích, mất nhiều hơn được, hắn trêu ghẹo, “Đã nhiều ngày không gặp, các ngươi thân cận hơn trước rất nhiều.”

“Hừ.” Phượng Cảnh Nam giả vờ cũng mệt mỏi, nói một cách căm giận, “Ta thấy hắn quay về Vân Nam chủ trì thuế muối, e rằng sẽ gặp rất nhiều trắc trở, bị ngoại nhân nhìn ra cũng không tốt. Nhưng thật ra ta lại không biết cái tên chết tiệt kia đang có chủ ý gì trong lòng.”

Phượng Cảnh Kiền thật sự bị đệ đệ chọc cười, “Cảnh Nam, ngươi quá thành kiến đối với Minh Trạm. Theo ta thấy, ngươi trước tiên đừng chăm sóc Minh Trạm như vậy nữa, Minh Trạm có vẻ hơi lúng túng.”

Phượng Cảnh Nam nói, “Năm xưa tiên đế đối với chúng ta có một chút ôn hòa, người nào mà không kinh sợ, hiện tại thiên địa nghịch chuyển, lão tử phải đi đoán tâm tư của nhi tử.”

Phượng Cảnh Kiền cười nhạt, bưng lên một tách trà nhỏ, vẫn chưa uống mà chỉ thản nhiên nói, “Năm đó tiên đế cũng từng suy đoán tâm tư của ngươi, chuyện này chẳng có gì kỳ lạ cả.”

Thấy Phượng Cảnh Nam bỗng nhiên trở nên trầm mặc, Phượng Cảnh Kiền nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp, “Minh Trạm vốn thẳng thắn và thật tình, ngươi đừng khắt khe với hắn.”

Phượng Cảnh Nam giương mắt nhìn huynh trưởng, dù không nói gì nhưng trong ánh mắt lại không đồng ý với lời nói của Phượng Cảnh Kiền, hắn vẫn chưa đủ khoan dung đối với Minh Trạm hay sao? Trên đời quả thật không có người phụ thân nào có thể khoan hồng độ lượng hơn hắn cả!

Phượng Cảnh Nam có tứ nam tứ nữ, nhưng cả đám hài tử của Phượng Cảnh Nam có cộng lại cùng một chỗ so ra vẫn kém hơn Minh Trạm! Thật sự là hao hết tâm tư đối với tên tiểu tử này….

Kỳ thật đây là thành kiến của Phượng Cảnh Nam, nếu hắn biết lúc này Minh Phỉ và Minh Nghĩa nói chuyện gì thì sẽ hiểu được, tuy rằng hao hết tâm tư vì Minh Trạm nhưng cũng may Minh Trạm là người thông minh, làm việc rất chu toàn. Nếu hao hết tâm tư vì người khác, tỷ như huynh muội Minh Nghĩa và Minh Phỉ, không đủ thông minh mà cứ tự cho là thông minh thì hậu quả thật sự rất khó lường.

Minh Phỉ đuổi đám thị nữ ra ngoài, lại lệnh cho đại nha hoàn của mẫu thân ban cho là Bạch Chỉ canh giữ ở bên ngoài, sau đó mới nói chuyện với Minh Nghĩa.

“Nghe nói phụ vương có ý muốn nhị ca quay về Vân Nam phải không?” Minh Phỉ nói thẳng vào vấn đề.

Minh Nghĩa được phái đi lo chuyện ban thưởng ngân lượng cùng Minh Trạm, bất quá cũng đủ để biết phụ thân cũng không vứt bỏ hắn, nay Minh Nghĩa tuy có một chút sụt cân, hơi gầy yếu nhưng tinh thần thì không tệ, ôn hòa nói, “Không người nào có thể không tuân theo ý tứ của phụ vương.”

“Nhị ca không cần quá ngây thơ như vậy.” Minh Phỉ cười lạnh một tiếng, “Ở lại đế đô còn có thể tranh được một chút, nếu trở về Vân Nam thì ai có thể tranh lại Minh Trạm?” Đôi mắt phượng hiện lên một chút hàn quang, Minh Phỉ lẳng lặng hỏi, “Nếu đại ca có thể tranh thì đã không mất thế tử vị! Nhị ca, chẳng lẽ nhị ca nghĩ rằng phụ vương lệnh nhị ca cùng làm việc với Minh Trạm là coi trọng nhị ca hay sao? Minh Trạm quá mức nổi bật, đương nhiên phải tìm người kiềm chế hắn, nhị ca bất quá chỉ là con rối trong tay của phụ vương mà thôi.”

Dù thuở nhỏ có quan hệ thân thiết với Minh Phỉ nhưng Minh Nghĩa nghe xong lời này thì trên mặt cũng trở nên lạnh lẽo, nam nhân coi trọng nhất chính là thể diện của mình, Minh Nghĩa cười lạnh, “Muội muội nói như vậy thì vốn cũng đúng là như vậy, phụ vương độc đoán, bất luận kẻ nào cũng phải tuân theo ý nguyện của phụ vương, nếu theo lời của muội muội thì chẳng phải mỗi người chúng ta đều là con rối hay sao. Muội muội vốn có tài, phụ vương lúc trước cũng sủng ngươi, nhưng vì ngươi ngỗ nghịch với thế tử, nay phụ vương có chịu liếc mắt nhìn ngươi hay không?”

“Vì sao ta bị phụ vương phát tác, người khác không rõ, chẳng lẽ muội muội lại không biết hay sao?” Minh Nghĩa cười lạnh, “Ta vì muội muội mà lo liệu chuyện này, không có công lao cũng có khổ lao, không ngờ lúc này lại bị muội muội chế nhạo. Thôi, ta cũng không trông cậy vào muội muội thừa nhận tình cảm của ta, như thế, nếu muội muội không còn chuyện gì thì ta cáo từ trước.”

Minh Nghĩa đứng dậy muốn đi, Minh Phỉ vội vàng ngăn cản, thở dài, “Nhị ca, lời này của ta mặc dù khó nghe, nhưng trong nhà của chúng ta chỉ có ta mới nói với nhị ca. Nhị ca, chúng ta là thân huynh muội, thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, lúc này nhị ca vì ta mà gặp khó khăn, ta làm sao có thể không biết nhị ca đều là vì ta mới rơi vào kết quả hôm nay. Bởi vì như thế nên ta mới không thể nhìn nhị ca lấy thân mạo hiểm!” Nói đến cuối cùng, có vài phần vội vàng, Minh Phỉ nói, “Hay là ngay cả lời của thân muội mà nhị ca cũng không tin.”

Minh Phỉ nói năng mềm mại, Minh Nghĩa liền ngồi trở lại, bất đắc dĩ, “Ta không phải không tin ngươi, Phỉ nhi, nay hai ta ở trong lòng của phụ vương tính ra còn kém xa Minh Trạm. Hắn đã là thế tử, chúng ta không thể đấu lại hắn.”

“Cho nên nhị ca không thể quay về Vân Nam.” Minh Phỉ vốn xinh đẹp, mặc dù vẻ mặt nghiêm túc nhưng cũng cực đẹp mắt, “Nhị ca, phụ vương từ trước đến nay thích nhất là đại ca, chúng ta đều biết điều này. Lần này ban thưởng lương bổng là do Minh Trạm đưa ra, phụ vương lại để nhị ca và hắn cùng làm, chẳng phải là muốn chia bớt công trạng của hắn hay sao. Còn nữa, vì sao hắn lại muốn phát bạc, chẳng phải vì thu mua lòng người hay sao, nhị ca làm như vậy sẽ đắc tội lớn với hắn.”

Lời này đâm vào lòng của Minh Nghĩa, sắc mặt của Minh Nghĩa khẽ biến, trong lòng của Minh Phỉ đã có suy tính, không ngừng cố gắng nói, “Trước kia mặc dù Minh Trạm ở tại đế đô năm năm, nhưng phần lớn thời gian đều ở trong cung. Nhị ca thì vẫn ở trong phủ, luận về quen thuộc đối với đế đô và trong phủ thì nhị ca vẫn hơn hắn. Ta nghĩ mấy năm nay nhị ca nhất định cũng đã bồi dưỡng vài tâm phúc có thể sử dụng.”

“Ta đưa ra giả dụ, nhị ca quay về Vân Nam, nếu Minh Trạm nghĩ cách không cho nhị ca trở về, còn hắn thì muốn ở dài lâu tại đế đô, huống chi phụ vương đã giao sản nghiệp đế đô cho hắn, hắn có cả đống thời gian để chải chuốt đám nô tài trong phủ. Còn nữa, đám nô tài trong phủ có người nào mà không phải cân hồng đính bạch , còn nhiều người muốn tiếp cận về phía Minh Trạm. Đợi nhị ca quay về đế đô thì trong phủ này còn bao nhiêu người có thể sử dụng?” Minh Phỉ nói, “Còn nữa, hắn cũng không phải kẻ ngốc, lần này phụ vương khoanh tay ngồi nhìn, hắn có thể khoan dung cho nhị ca. Quay về Vân Nam chỉnh đốn thuế muối không biết sẽ đắc tội bao nhiêu người, mặc dù phụ vương cho nhị ca và hắn cùng làm chung, nhưng làm sao biết được hắn có xem nhị ca là vật thế thân hay không?” (cân hồng đính bạc = lúc còn quyền thế thì nịnh nọt, lúc hết quyền thế thì quay lưng trở mặt)

“Ta biết, loại phân tranh này cũng chẳng tránh được, nhưng mà nhị ca có thể tranh lại hắn hay sao?” Minh Phỉ nheo đôi mắt phượng tràn đầy oán hận, “Đám tiểu tử bên người hắn xuất thân từ đâu? Phụ thân của bọn họ đều là tâm phúc của phụ vương! Vì tiền đồ của nhi tử mình cho nên bọn họ cũng sẽ đỡ lời thay cho Minh Trạm!”

“Đến lúc đó nhị ca nhất định sẽ trở thành cá trên thớt để mặc người ta chặt chém!”

“Nhị ca muốn vứt bỏ năm năm cố gắng ở đế đô để quay về Vân Nam vì phụ vương mà cân bằng thế lực của Minh Trạm hay sao?” Minh Phỉ nhẹ giọng nói, “Nhị ca cũng biết minh Trạm là thế tử, ngày sau chính là Trấn Nam Vương. Hiện tại nhị ca làm thương kích cho phụ vương, mặc dù Minh Trạm vì đại nghĩa nhưng tương lai thì sao? Hắn nghĩ đến chuyện hôm nay, làm sao mà không oán hận phụ vương? Đến lúc đó nhị ca sẽ như thế nào?”

“Ai còn có thể bảo hộ nhị ca?”

Minh Nghĩa toát mồ hôi lạnh, Minh Phỉ nghiêm mặt nhìn Minh Nghĩa, gằn từng chữ, “Chúng ta là thân huynh muội, đại ca, nhị ca, tam ca, còn ta thì nửa đời sau sẽ ở tại đế đô. Còn có Minh Diễm, Minh Nhã, tuy các nàng thân cận với Minh Trạm nhưng rốt cục vẫn là nữ nhi. Nhị ca chớ quên mục đích ban đầu mà phụ vương để cho Minh Trạm đến đế đô năm xưa là gì, chẳng qua hiện tại thiên địa nghịch chuyển, nay lại đến phiên huynh muội chúng ta ở đế đô làm chất tử.”

“Nhị ca ở đế đô có nhiều quan hệ, ngày sau huynh muội chúng ta đều phải trông cậy vào nhị ca, tội gì phải về Vân Nam, chỉ là cố sức làm chuyện vô ích.”

“Ngươi nói nhiều như vậy, nhưng ai có thể thay đổi tâm ý của phụ vương mới là điều quan trọng?”

Minh Phỉ mỉm cười một cách thần bí, “Lần trước nhị ca suy tính thay ta, nay đến phiên ta xuất lực vì nhị ca. Nhị ca cứ xem như không biết chuyện này, đến lúc đó ta sẽ có cách để cho nhị ca lưu lại.”

………

P/S: Rồi, 2 anh em Phỉ Nghĩa này lại tiếp tục ngu lâu dốt bền.
Bình Luận (0)
Comment