Đích Tử Nan Vi

Chương 129

Vệ vương phi cũng không biết Minh Trạm gặp nguy hiểm, nàng nghe người ta bẩm báo Minh Trạm đã săn được một con mãnh hổ, chỉ cười cười rồi gật đầu: Lần đầu tiên Minh Trạm tham gia săn thú, đương nhiên phải có thu hoạch.

Nhưng công chúa Thanh Loan lại nói, “Thế tử điện hạ nhìn nho nhã như vậy mà không ngờ lại oai hùng đến thế.”

Ngụy phi khen tặng, “Thế tử thật sự là văn võ song toàn.” Lời này có vài phần nghĩ một đằng nói một nẻo, chẳng qua tình thế bức người, cho dù là Ngụy phi thì cũng không thể không lo lắng cho tương lai.

Dương phi cười, “Thế tử xuất chúng, được mọi người quan tâm, muốn ta nói thì những vị công tử khác cũng đều là văn võ song toàn.”

Thị nữ mang trà đến, Minh Nhã vội vàng cầm lấy một tách đưa đến cho Vệ vương phi.

Vệ vương phi mỉm cười tiếp nhận rồi nhấp một ngụm, mỉm cười nói, “Đương nhiên, hài tử phủ chúng ta đều rất khá.”

Dương phi tán dương nữ nhi của mình, Minh Phỉ nhìn sang, giữ chặt tay của Minh Nhã rồi hỏi Vệ vương phi, “Mẫu phi, khi nào chúng ta có thể ra ngoài dạo một vòng.”

“Các ngươi đều là nữ nhi yếu ớt, Minh Nhã cũng không biết kỵ xạ, dù sao cũng phải tìm một người ổn thỏa ở bên cạnh trông chừng thì mới được.” Vệ vương phi nói, “Chờ tứ ca của các ngươi quay về rồi nói sau.”

Cho dù Minh Trạm bị kinh hãi nhưng vẫn phải tháp tùng công chúa Thanh Loan.

Công chúa Thanh Loan cũng không phải kẻ không biết động não, nàng ở trong Trấn Nam Vương phủ được một thời gian, cũng có vài phần hiểu biết đối với địa vị của nữ tử, vì vậy vào buổi sáng, công chúa Thanh Loan lại từ chối lời mời của Minh Trạm, ngược lại cùng đám người của Vệ vương phi trò chuyện.

Minh Trạm không chỉ dẫn công chúa Thanh Loan đi, mà còn có cả Minh Phỉ và Minh Nhã, Minh Nhã nhát gan, ngay cả kéo cung cũng không nổi, bất quá chỉ là ngồi trên lưng ngựa góp vui mà thôi, trong khi thái độ của Minh Phỉ đối với Minh Trạm lại có một chút kỳ lạ.

“Tứ ca có nhớ câu thơ này hay không, gọi là vãn cung đương vãn cường, dụng tiến đương dụng trường .” Minh Phỉ nhìn về phía Minh Trạm một cách đầy thâm ý, chờ câu trả lời của Minh Trạm. (Giương cung phải cung cứng, dùng tên phải tên dài: thơ Đỗ Phủ)

Minh Trạm cười cười, “Tam muội luôn có tài văn chương.”

“Đây cũng không phải do ta làm được.” Minh Phỉ tự giễu, đơn giản hỏi thẳng, “Tứ ca có đi đến Bắc Kinh chưa? Thượng Hải thì sao? Tô Hàng Nhị Châu? Mỹ? Hàn Quốc? Nhật Bản?”

Minh Trạm chưa mở miệng thì Minh Nhã đã kinh ngạc trước, nói một cách tán thưởng, “Tam tỷ, tỷ đang nói cái gì vậy? Vì sao ta chẳng biết cái nào hết?”

“Ta cũng không biết.” Minh Trạm tiếp lời.

Sau giờ ngọ, Vệ vương phi nghe nói Lâm Trung Lương của Nội Vụ tư bị trách phạt, nàng lập tức cau mày, khi cuộc săn bán chấm dứt thì liền vội vàng phân phó nội thị thỉnh Minh Trạm đến, hỏi hắn một phen, “Có bị hoảng sợ hay không?”

Minh Trạm tuyệt đối không thừa nhận, ngược lại ba hoa thổi phồng, “Mẫu thân không biết con hổ kia đâu, nó còn cao hơn cả con trâu, đôi mắt còn to hơn cả nắm đấm của ta nữa, rống một tiếng là mọi người đều phải nhũn chân, phì một hơi có thể làm bụi bay mù mịt tứ phía….”

Vệ vương phi cười đến rung mình, vội vàng khoát tay chặn lại, “Ngươi nói với ta là được rồi, đừng đi ra ngoài nói như vậy.” Kéo Minh Trạm lại rồi nói, “Những chuyện như vậy là khó tránh khỏi, bất quá đụng đến đao đao kiếm kiếm thì bản thân mình phải để ý một chút.”

“Nhi tử biết rồi.” Minh Trạm nói, “Mẫu thân, khi nào thì Minh Kỳ trở về?”

Vệ vương phi thở dài, “Nếu thuận lợi thì có lẽ phải chờ đến tất niên.”

Vào ban đêm, Minh Trạm ăn thịt hổ nướng.

Yến hội sớm kết thúc, bất quá mọi người đều biết yến hội là nơi không thể điền đầy bụng, cho nên Minh Trạm cần thêm cơm, Phượng Cảnh Nam cũng dùng vài đũa.

Ăn uống xong, Minh Trạm chuẩn bị về phòng thì nghe Phượng Cảnh Nam nói, “Hôm nay ngươi cùng ta nghỉ ngơi, có vài công văn cần phải phê duyệt.”

Minh Trạm rầu rĩ không vui, nhưng cũng không thẳng thắn từ chối mà chỉ ngáp dài, “Hôm nay ta bị kinh hãi, có chút mệt mỏi.”

“Vừa cơm nước xong, phải tiêu thực.” Phượng Cảnh Nam bổ sung một câu, “Chỉ có vài tờ thôi.”

Chỉ vài tờ của Phượng Cảnh Nam lại làm cho Minh Trạm bận đến nửa đêm, từ khi phát hiện ra công cụ lao động giá rẻ này thì Phượng Cảnh Nam cũng vui vẻ để cho Minh Trạm phân ưu, kỳ thật Minh Trạm có một chút thói quen không tệ, tỷ như hắn sẽ không trực tiếp quyết định, có chuyện thì sẽ cùng Phượng Cảnh Nam thảo luận, “Ta phát hiện cách hành văn của Dương tướng quân rất có ý tứ, đoạn đầu thì rất ra dáng, đoạn giữa thì nói năng lung tung, đoạn sau thì ca tụng công đức.”

“Ừm, Dương Ánh Huy tứ thư ngũ kinh đều không học đủ. Đoạn đầu và đoạn sau nhất định là do người khác viết thay, đoạn giữa chính là hắn tự mình viết.” Phượng Cảnh Nam nói, “Chuyện này cũng chẳng có gì kỳ lạ, bao nhiêu năm nay hắn đều như vậy.”

Minh Trạm cười cười, “Dương tướng quân phản ứng rất nhanh, hiện tại đã có tin thắng trận.”

Phượng Cảnh Nam lại không cho là đúng, “Nếu là tin thắng trận thì ngươi nên nói vài câu dễ nghe để cổ vũ hắn một chút.”

“Ừm, bất quá khu mậu dịch bên kia phải xây tân thành xong đã.” Minh Trạm cười cười, “Ta sẽ phái một quân đội đóng quân ở tân thành, cam đoan sự an toàn của tân thành, nếu muốn khu mậu dịch hoạt động lâu dài thì hòa bình phải là trụ cột.”

Phượng Cảnh Nam nhịn không được mà phun vài câu, “Tuy rằng ta không tận mắt nhìn thấy tân thành, chẳng qua cũng là ngươi tổng cộng tiêu tám vạn lượng bạc, có lẽ quy mô hữu hạn. Vậy ngươi tính phái bao nhiêu người đóng quân ở tân thành?”

“Ít nhất ba ngàn người.” Minh Trạm nói, “Phụ vương cũng biết hiện tại quy mô ở khu mậu dịch không lớn, bất quá người Tây Tạng có thể tiến vào tân thành thoải mái, nhưng nếu muốn tiến hành buôn bán trong khu mậu dịch thì phải được chứng thực thân phận, nói như vậy, Tân Thành cũng xem như là một cửa ngõ, binh lính nơi đó phải được thiết lập nghiêm ngặt. Dù sao chúng ta cũng không hy vọng người Tây Tạng thông qua tân thành mà tùy tiện tiến vào Vân Nam”

“Ngươi hỏi Dương Lộ trên tấu chương, bảo hắn đề cử vài người.”

“Không bằng thỉnh Dương tướng quân quay về Côn Minh một chuyến.” Minh Trạm hạt bút xuống, thản nhiên mở miệng, “Ta muốn gặp hắn một lần.”

Phượng Cảnh Nam suy nghĩ một chút, “Vậy thì chờ đến tất niên đi.”

“Quá muộn, binh lính đóng quân phải chọn lựa từ những người dưới trướng Dương tướng quân, dù sao hiện tại công chúa Thanh Loan đang ở Côn Minh, thỉnh Dương tướng quân mau chóng trở về một chuyến.”

“Dương Lộ vừa có tin chiến thắng, theo thói quen của hắn, đánh rắn không chết sẽ để lại hậu hoạn, mấy ngày nay nhất định hắn đang bận rộn chuyện sào phỉ.”

“Không sao, ta phát công văn xuống trước. Muốn ta nói thì việc hắn rời đi một quãng thời gian cũng tốt. Chuyện biên ải ở Vân Nam và Tây Tạng, ta đoán cũng có thể đoán được mười mươi.” Minh Trạm cười, “Nơi đó cũng không quá giàu có, đám sào phỉ cũng chỉ là cầu tài. Trước kia khi khu mậu dịch ở biên ải Tây Tạng bị cấm thì bọn họ đem một ít sản vật Vân Nam buôn lậu đến Tây Tạng, thu lợi xa xỉ. Mậu dịch mở cửa, bạc thu được từ giao dịch trà mã so với năm rồi còn nhiều hơn ba phần, huống chi là bọn họ?”

Phượng Cảnh Nam nói, “Xem ra ngươi đã tự mình hiểu rõ.”

“Một chút thôi, dù thế nào cũng không như phụ vương.” Minh Trạm lộ ra nụ cười xấu xa, “Giống phụ vương, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay, thật là oai phong, ngài có thể bí mật hành sự, trên không cáo phụ mẫu, dưới không cáo thê nhi, chậc chậc…”

Phượng Cảnh Nam không hề bị ảnh hưởng bởi những lời này của Minh Trạm, vẻ mặt chính trực, “Thân là thế tử của Trấn Nam Vương phủ, quy củ mà ngươi đã học đâu rồi?”

Minh Trạm lại hừ lạnh một cái, tỏ ra vẻ bất mãn.

Ở trước mặt của Minh Trạm mà nói ba hoa chích chòe cũng chỉ vô dụng, thứ mà tiểu tử này muốn rất thực dụng, Phượng Cảnh Nam không muốn mất hòa khí với Minh Trạm, chỉ đành nói, “Ngươi giải quyết chuyện thuế muối trước đi rồi hẵng nói chuyện khác với ta!”

Minh Trạm trừng lớn mắt một cách không phục, Phượng Cảnh Nam cho hắn một cái tát, “Được voi đòi tiên! Phê tấu chương nhanh lên, có một chút chuyện mà cũng xử lý không được, ngươi còn mặt mũi gì mà đòi người này người kia! Người có thể diện chẳng nói được như ngươi đâu!”

“Phụ vương cứ da mặt dày giống ta là được rồi!” Minh Trạm cãi lại.

Phượng Cảnh Nam bóp miệng Minh Trạm, Minh Trạm quát to một tiếng,xoay tay dùng bút lông vẽ hai đường trên mặt của Phượng Cảnh Nam, còn cười hề hề, “Ôi chao ôi chao, không phải cố ý, đại nhân như phụ vương nên khoan hồng độ lượng, tuyệt đối đừng so đo với ta nha.”

Phượng Cảnh Nam cảm thấy việc nhịn không đánh Minh Trạm thật sự là rất khó.

Minh Trạm tắm rửa xong xuôi, luôn mồm oán giận, “Phụ vương thật là, chỉ vui đùa vài câu mà thôi, phụ vương cứ không chịu nổi bị đùa như vậy, xem đi, mông của ta bị đạp đến sưng lên cả rồi đây này.” Khi tắm hắn cố ý sờ sờ.

Phượng Cảnh Nam bị hắn làm phiền đến hoa cả mặt, bèn đuổi người, “Quay về phòng của ngươi mà ngủ đi.”

“Ta muốn quay về lắm chứ, Nguyễn thị đang chờ ta ôm nàng đây này, nhưng nếu để nàng nhìn thấy trên mông của ta có hai dấu chân to đùng thì mất mặt chết đi được.” Minh Trạm lộ ra bản mặt xem thường, đá văng đôi hài rồi leo lên giường, xốc chăn đắp mình rồi nằm xuống, “Phụ vương nghĩ là ta thích nằm ngủ chung với phụ vương à?”

“Gian ngoài còn cái giường kìa, tuy hơi nhỏ một chút, dù sao ngươi cũng thấp, cũng nằm vừa đủ.”

“Ta không đi đâu, giường đó dành cho bọn nha đầu ngủ mà.”

Minh Trạm nằm trên giường, quá nửa đêm mà vẫn ngủ không được, nghiêng người nhìn Phượng Cảnh Nam nói, “Thật sự là kỳ lạ, trước kia cứ đến lúc này thì ta đều ngủ ngon lành, hôm nay lại chẳng hề buồn ngủ.”

“Chẳng phải lúc ngươi phê công văn cứ ngáp mấy cái liên tục hay sao?”

“Đó là ta giả vờ.” Minh Trạm nói một cách vô liêm sỉ, “Vốn là đến đây nghỉ ngơi mà, có ai thích tăng ca ban đêm đâu?”

“Mau ngủ đi.” Phượng Cảnh Nam nói một câu.

Minh Trạm chống tay đỡ đầu, nương ánh trăng ngoài cửa sổ mà nhìn dung nhan khi ngủ của Phượng Cảnh Nam, tán thưởng nói, “Dung mạo của Phụ vương thật khá.”

Phượng Cảnh Nam không bận tâm, Minh Trạm lại càng được nước làm tới, vươn ngón tay sờ sờ sóng mũi của Phượng Cảnh Nam, ca ngợi, “Mũi vừa cao vừa thẳng…” Lại đi sờ mặt của người ta, “Ta cảm thấy ánh mắt của phụ vương không đẹp như của ta, người ta nói, ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, tâm hồn của ta tuyệt đối tốt hơn của phụ vương.”

“Câm miệng đi.”

“Nói chuyện với ta một chút đi!” Minh Trạm đưa tay bịt mũi của Phượng Cảnh Nam, tay còn lại thì bụm miệng. Phượng Cảnh Nam cho dù là người chết thì cũng phải sống dậy mà mắng to, “Có phải ngươi lại ngứa da hay không?”

Minh Trạm nói một cách đáng thương, “Ta thật sự không buồn ngủ mà.”

Bàn tay của Phượng Cảnh Nam ngứa ngáy khó chịu, bất quá hắn phải kiềm chế chính mình, tuy rằng cái tên này thật khiến người ta chán ghét, nhưng dù sao cũng không thể đánh chết nhi tử, Phượng Cảnh Nam cố gắng nhịn xuống ước muốn được đánh chết Minh Trạm, lạnh lùng nói, “Nhắm mắt lại, đừng nhiều lời, nửa canh giờ là sẽ ngủ được.”

Minh Trạm im lặng trong chốc lát, ba hồn bảy vía của Phượng Cảnh Nam gần chìm vào mộng đẹp thì loáng thoáng cảm thấy có cái gì đó đang phun hơi trên mặt mình, cảm giác bán mê bán tỉnh này thật sự khó chịu, giống như bị bóng đè, Phượng Cảnh Nam vung tay lên, bộp một phát, chợt nghe vang lên tiếng kêu như sói tru “Ôi chao!!!” Minh Trạm ôm một nửa khuôn mặt, đã ngồi dậy, mở to mồm rống giận, “Mắc mớ gì mà phụ vương lại đánh người ta!”

Phượng Cảnh Nam bị Minh Trạm làm giật mình, trợn mắt nhìn lên, cau mày nói, “Ta lỡ tay, ngủ đi, đêm hôm khuya khoắc mà hô to gọi nhỏ cái gì.” Xoay người ngủ tiếp.

Minh Trạm tràn đầy oán niệm, vì sao hắn lại mất ngủ cơ chứ, vì sao hắn có thể mất ngủ cơ chứ?

Trằn trọc đến tận canh ba thì Minh Trạm mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, bất quá hắn nằm mơ.

Thân thể hơi nóng lên, Minh Trạm có thói quen sờ thứ bên cạnh, bèn ôm lấy người bên cạnh mà cọ cọ, chân gác lên, nỉ non rầm rì, “Tư tư, tư tư….” Một bàn tay tiến vào xoa nắn, đây là lần đầu tiên Phượng Cảnh Nam bị người ta sỗ sàng như vậy, hắn bị Minh Trạm làm cho sởn cả gai ốc, trực tiếp nắm lấy tay của Minh Trạm, hung hăng tát xuống mông của Minh Trạm một cái, Minh Trạm bị giật mình tỉnh giấc, Phượng Cảnh Nam nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống Minh Trạm, nghiến răng nói, “Ngươi bị lên cơn gì vậy?”

Minh Trạm nửa tỉnh nửa mê, “Hả? À.” Nói thầm, “Thảo nào mà lại cứng như vậy.” Đứng lên, lướt qua người của Phượng Cảnh Nam, xuống giường đi tiểu, thuận tiện giải quyết vấn đề sinh lý.

Đợi Minh Trạm quay lại, Phượng Cảnh Nam chết sống cũng phải đuổi Minh Trạm ra gian ngoài.

Minh Trạm không cho là đúng, “Đều là nam nhân cả, ta ngủ mê nên nhận lầm phụ vương, nếu không, phụ vương mà bắt ta sờ thì ta cũng chẳng chịu sờ đâu! Nếu phụ vương cảm thấy bị thiệt thòi thì ta để phụ vương sờ lại là huề.”

“Bớt nói sàm đi, đi ra ngoài.”

“Phụ vương không cho ta ngủ, ngày mai ta sẽ rêu rao ra ngoài.” Minh Trạm nói, “Dù sao ta cũng không sợ mất mặt, phụ vương có sợ hay không?”

Rốt cục Minh Trạm chiếm được một chỗ, vấn đề sinh lý đã được giải quyết, khiến cho Minh Trạm ngủ đặc biệt ngon, trong khi Phượng Cảnh Nam lại bị mất ngủ cả đêm.

………..

P/S: Làm như võ tòng đả hổ vậy =)) =)). Mình đọc còn muốn ói nữa nè, nói chi bác Nam. Mà -.- em Trạm nằm mơ thấy cái gì vậy nè.
Bình Luận (0)
Comment