Đích Tử Nan Vi

Chương 156

Phượng Minh Thụy tự mình tiến đến Trấn Nam Vương phủ, cùng Minh Trạm cáo biệt.

Phượng Minh Thụy vẫn hé ra khuôn mặt lạnh như trước, “Nghĩ tới nghĩ lui, ta chẳng có tài gì, lại không có đức. Phụ hoàng ở bên ngoài, ta cũng không có bản lĩnh phân ưu về chuyện quốc sự, chỉ có một việc, dù sao cũng phải nhờ ngươi thì mới yên tâm.” Không đợi Minh Trạm hỏi, Phượng Minh Thụy đã nói thẳng, “Ta chỉ có một trưởng tử, nay ta đã đưa Ngụy thị và hài tử trở về Thừa Ân Hầu phủ. Ta muốn đến Trấn quốc tự cầu phúc cho phụ hoàng, vì tình huynh đệ của chúng ta, ngày sau hy vọng ngươi quan tâm nhiều đến mẫu tử bọn họ.”

“Tứ hoàng huynh, vì sao ngươi lại đột nhiên muốn lên chùa?” Các hoàng tử muốn đi thì đi, muốn làm gì thì làm, ngươi đến Trấn Nam Vương phủ báo cáo là có ý gì? Minh Trạm cười khổ, “Tứ hoàng huynh, ngươi hãy nghĩ đến cảm thụ của nhị hoàng huynh đi.”

Mi tâm của Phượng Minh Thụy vẫn lạnh lẽo, “Ta không cần phải nghĩ đến, nay hắn vẫn chưa là thái tử, cũng không phải là Hoàng thượng. Hắn là hoàng tử, ta cũng là hoàng tử, chẳng qua ta không có bản lĩnh tru sát huynh đệ như hắn mà thôi!” Người khác hoài nghi Minh Trạm, nhưng Phượng Minh Thụy lại không nghĩ như vậy. Minh Trạm là người của Trấn Nam Vương phủ, chưa kể đến Minh Trạm vốn thông minh, cho dù hắn bất chợt bị thay bằng cái đầu heo thì hắn cũng sẽ không bức tử hoàng tử! Nay là Phượng Minh Lan cầu hắn, hắn cần gì phải vì Phượng Minh Lan mà làm đao làm thương!

Bất quá cái chết của Phượng Minh Tường làm cho Phượng Minh Thụy phẫn nộ, cho dù Phượng Minh Lan có nhốt Phượng Minh Tường, cho dù sau này khi Phượng Minh Lan đăng cơ rồi xử trí Phượng Minh Tường thì Phượng Minh Thụy cũng sẽ không phẫn nộ như thế.

Quân xem thần là cỏ rác, thần sẽ xem quân là kẻ địch.

Trên đời này, kẻ ngu trung cũng rất ít. Huống chi mọi người đều là hậu duệ thiên hoàng, đâu thể so sánh ai cao quý hơn ai.

Minh Trạm vỗ tay của Phượng Minh Thụy, ôn hòa nói, “Tứ hoàng huynh, ngươi cẩn thận ngẫm lại, tam hoàng huynh bị tống vào Tông nhân phủ, vốn không còn tư cách để kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhị hoàng huynh cần gì phải làm chuyện dư thừa mà đi giết hắn?”

Phượng Minh Thụy cười lạnh, “Vì sao? Minh Trạm, ngươi thật sự nghĩ rằng phụ hoàng còn có thể được cứu trở về hay sao?”

“Hắn sẽ không để cho phụ hoàng trở về đâu.” Phượng Minh Thụy thấp giọng nói, “Phụ hoàng trở về, hắn làm sao ăn nói chuyện tam hoàng huynh đây. Chỉ cần kéo dài một tháng, nước không thể một ngày không có vua, quần thần tất nhiên sẽ kiến nghị việc lập tân quân. Minh Trạm, sự lựa chọn của ngươi đã rất rõ ràng. Hắn làm sao mà để phụ hoàng trở về cho được?”

Minh Trạm lại không nghĩ như vậy, “Chuyện này không phải do ta hoặc nhị hoàng huynh định đoạt.”

Hành vi của Nguyễn Hồng Phi rất khó lường, hắn bắt được Phượng thị huynh đệ, không đánh cũng không giết, lại chiêu đãi tử tế. Về phương diện khác, hắn gây chiến tranh nội bộ giữa các hoàng tử, làm cho tộc nhân Phượng thị tự tàn sát lẫn nhau. Có lẽ Nguyễn Hồng Phi đang ở một nơi bí mật gần đó mà cười trộm, đem tin tức nhi tử lần lượt chết cho Phượng Cảnh Kiền và Phượng Cảnh Nam nghe, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cho dù là ở hoàng thất thì cũng có tình cảm phụ tử. Nguyễn Hồng Phi không giết Phượng thị huynh đệ, nhưng lại đem chuyện đau lòng này nói cho Phượng thị huynh đệ biết, có thể tưởng tượng Phượng thị huynh đệ sẽ có tâm tình như thế nào.

Nếu Nguyễn Hồng Phi muốn giết thì đã sớm giết.

Nếu lúc đầu hắn không muốn xuống tay đối với Phượng thị huynh đệ, như vậy, sau này khả năng hắn xuống tay đối với Phượng thị huynh đệ cũng rất thấp. Thử hỏi, đợi Phượng thị tộc nhân tàn sát lẫn nhau, sau đó lại phóng thích cho Phượng thị huynh đệ trở về xem cảnh tượng đau thương, Nguyễn Hồng Phi sẽ khoái ý cỡ nào! Càng làm cho Nguyễn Hồng Phi vui sướng là hắn vẫn ở bên ngoài tiếp tục tiêu dao, như thế Phượng thị huynh đệ thật sự ăn không ngon ngủ cũng không yên.

Hắn vĩnh viễn trở thành một cái gai trong lòng của Phượng thị huynh đệ!

Không có cách trả thù nào thống khoái hơn cách này cả.

Minh Trạm đang cân nhắc đến sự độc ác của Nguyễn Hồng Phi thì Phượng Minh Thụy đã đứng dậy rồi nói, “Ta đi trước đây.”

“Tứ hoàng huynh, ngày tháng vẫn còn dài, dù sao ngươi cũng phải đến quý phủ của nhị hoàng huynh một lần mới được.” Minh Trạm cũng không hoàn toàn tin tưởng lời của Phượng Minh Thụy, bất quá về tình về lý thì vẫn phải căn dặn một câu.

“Đa tạ ngươi.” Phượng Minh Thụy ôm quyền rồi xoay người rời đi.

Đợi thân ảnh của Phượng Minh Thụy biến mất thì Phạm Duy mới nói, “Vị tứ hoàng tử này suy nghĩ cái gì vậy?”

“Chùa là nơi rất tốt.” Minh Trạm nói một câu rồi thầm nghĩ, nếu Phượng Minh Thụy thật sự có thể mượn cơ hội tránh né kiếp nạn lần này thì ngày sau tiền đồ nhất định sẽ tốt hơn Phượng Minh Lan. Phượng Minh Lan có thủ đoạn, bất quá người nọ quá nôn nóng, không có kiên nhẫn.

Không biết Phượng Minh Thụy rốt cục là oán giận thật cho nên mới đến tận đây hay là lại bày trò chèn ép Phượng Minh Lan, chuyện này cũng không rõ lắm.

Kỳ thật đối với cái chết của Phượng Minh Tường thì Minh Trạm cũng chỉ hoài nghi Phượng Minh Lan khoảng năm phần. Phượng Minh Thụy đến đây lên án một trận lại có vẻ đáng khả nghi.

Kế tiếp mọi chuyện xảy ra như Phượng Minh Thụy đã nói, hắn đến náo loạn quý phủ của nhị hoàng tử, sau đó mặc kệ Phượng Minh Lan hết lời khuyên nhủ, hắn vẫn thẳng thừng đến Trấn quốc tự cầu phúc cho Hoàng thượng.

Phượng Minh Lan đến quý phủ của Minh Trạm để kể lể, “Ta biết hiện tại mọi người nhất định nghi ngờ là ta bức tử Minh Tường, ta chẳng những bức tử Minh Tường mà còn không dung tha cho Minh Thụy. Cái mũ bạc tình bạc nghĩa sẽ úp lên đầu của Phượng Minh Lan ta!” Nói đến sau cùng lại khó tránh khỏi mà có chút bi phẫn.

Phượng Minh Lan cười khổ, “Hắn không phải đi cầu phúc cho phụ hoàng, là đang đánh vào mặt của ta.”

“Lúc này là nhị hoàng huynh ổn định tình thế của đế đô.” Minh Trạm tiếp nhận tách trà từ Hà Ngọc rồi dâng cho Phượng Minh Lan, ôn hòa khuyên nhủ, “Đợi ngày sau Hoàng bá phụ trở về sẽ có thưởng cho nhị hoàng huynh.”

Phượng Minh Lan tiếp nhận tách trà, nói cảm tạ một tiếng, vừa uống vào thì thiếu chút nữa đã phun ra, cau mày nói, “Trà gì vậy, sao đắng thế.”

“Liên tâm trà.” Minh Trạm thở dài, “Mặc dù đắng nhưng lại giống tâm trạng của ta và ngươi.” (trà tâm sen)

“Ngươi nói đúng.” Phượng Minh Lan ủ rũ nói, “Ta cũng tính lên núi cùng lão tứ niệm Phật, nay đế đô tạm thời làm phiền Minh Trạm.”

Minh Trạm đặt hai tay trên đùi, ngồi một cách ổn định, mỉm cười nói, “Ngươi thấy đó, ta tình nguyện để cho Minh Kỳ ở Côn Minh, nhưng vẫn đem các thứ huynh đặt bên cạnh để phòng bị. Kỳ thật chuyện này có gì khó mở miệng đâu. Tuy rằng ta không phải trưởng tử, bất quá mẫu thân của ta là Vương phi, vị trí này ta ngồi là đương nhiên. Ai muốn động vào thì ta sẽ chặt đầu hắn, giết một người răn trăm người.”

“Nhị hoàng huynh đừng nói với ta là ngươi không muốn làm hoàng đế, trong các hoàng tử thì nhị hoàng huynh là trưởng tử, Quý phi nương nương trong cung có thân phận tối cao.” Minh Trạm đưa ra khẩu khí lý luận, “Nếu nhị hoàng huynh không muốn làm, tứ hoàng huynh vào chùa, nay đành phải đưa ngũ hoàng tử từ trong cung mời ra để chủ trì đại cục. Tuy rằng Nguyễn gia có tội, bất quá đến khi bất đắc dĩ thì ngũ hoàng tử cũng là huyết mạch của Hoàng bá phụ.”

“Trước đây tam hoàng huynh vốn là có tội, nói nhẹ thì là tư thông phản nghịch, nói nặng thì là mang tội hành thích vua.” Minh Trạm tiếp tục lên tiếng, “Nhị hoàng huynh xử lý cũng không có gì là sai, cho dù Hoàng bá phụ trở về thì tam hoàng huynh cũng không có cơ hội kế thừa ngôi vị. Nếu nói hắn chết là do nhị hoàng huynh động thủ thì ta sẽ không tin.”

Phượng Minh Lan đau khổ rơi lệ, lau đi nước mắt chua xót, bộ dáng như thể tiếc nuối Minh Trạm không phải thân huynh đệ cùng mẫu với hắn, cảm thán nói, “Cho dù chúng ta không phải thân huynh đệ nhưng lúc này cũng chỉ có ngươi nói một câu công bằng thay ta.”

Minh Trạm nói một cách trấn định, “Nhị hoàng huynh muốn làm Hoàng đế thì phải có quyết tâm sá chi gió dồn sóng vỗ, hơn đi bách bộ trong sân, nay tứ hoàng huynh muốn vào chùa thì e rằng Thái hậu và tất cả phi tần đều phải vào trong chùa, nên làm cái gì thì chúng ta cứ tập trung mà làm là được.”

Phượng Minh Lan thở dài, “Trà ở nơi này của Minh Trạm mặc dù đắng nhưng lại có thể thanh tâm tĩnh thần.” Kỳ thật Phượng Minh Lan có thể giả vờ, bất quá ở trước mặt Minh Trạm thì hắn đúng là không thể nói ra một câu ta không muốn làm hoàng đế.

“Nhị hoàng huynh quá khen rồi.”

Tuy rằng hai người đều có suy nghĩ riêng, bất quá vì hòa bình, bọn họ vẫn ngồi cùng nhau mà dùng ngọ thiện, dùng xong bữa thì cùng nhau hỏi thăm An Quốc Công vừa được trao đổi từ chỗ của Nguyễn Hồng Phi về.

Phượng Minh Lan còn nôn nóng hơn cả Minh Trạm, câu đầu tiên vừa mở miệng chính là, “Phụ hoàng và Vương thúc vẫn bình an chứ?”

An Quốc Công đã từng tuổi này, đôi mắt già rưng rưng lệ, run rẩy nói, “Nhờ hồng phúc, Vạn tuế gia và Vương gia đều bình an vô sự. Nguyễn tặc cho phép thần thỉnh an Hoàng thượng và Vương gia. Lão thần thấy Vạn tuế gia và Vương gia hơi gầy một chút nhưng tinh thần vẫn tốt. Nơi ở sạch sẽ ngăn nắp, khi lão thần thỉnh an thì Vạn tuế gia và Vương gia đang chơi cờ.”

“Phụ hoàng có nói gì với ngươi hay không?” Phượng Minh Lan hỏi.

An Quốc Công lắc đầu, “Nguyễn tặc không cho chúng ta nhiều lời, Hoàng thượng chỉ nói một câu, bảo các điện hạ đừng nhớ mong, xem trọng quốc gia. Sau đó lão thần bị bịt kín mắt rồi được dẫn ra ngoài.”

Không biết Phượng Minh Lan đang suy nghĩ cái gì mà tạm thời không lên tiếng, Minh Trạm hỏi tiếp, “Nơi ở sạch sẽ ngăn nắp? Rốt cục là sạch sẽ ngăn nắp đến mức nào? Quốc Công là lão thần nhiều năm, có chú ý đến chỗ ở của Hoàng bá phụ và phụ vương hay không, nhà xây bằng gỗ? Hoa lê? Hương đàn? Hay là tùng mộc? Lão du mộc? Dương mộc? Chơi cờ là bằng ngọc thạch hay thủy tinh hay mã não? Ăn mặc thế nào? Xiêm y may bằng gấm hay là lụa? Tơ tằm? Màu gì? Khi bọn họ chơi cờ có uống trà hay không, uống trà gì? Mùi vị như thế nào? Lão Quốc Công được gặp Hoàng thượng và Vương gia, không biết có để ý đến những điểm này hay không?”

Mặc dù An Quốc Công không có bản lĩnh, nhưng đã sống trong phú quý nhiều năm, ít ra cũng có con mắt biết quan sát, huống chi có cơ hội gặp thánh giá, có thể xem là công lớn, lúc ấy thật sự cũng rất chú tâm, nghe Minh Trạm hỏi như vậy, hắn chậm rãi nhớ lại, “Lão thần nhớ rõ chiếc bàn chơi cờ làm bằng gỗ hoa lê, màu sắc láng bóng rất giống, tuy rằng lão thần hoa mắt nhưng sẽ không nhìn lầm. Quân cờ trắng trên bàn là bằng Dương chi ngọc. Tay của Vương gia hơi run, rớt một quân cờ, là lão thần nhặt lên. Về phần xiêm y trên người của Hoàng thượng và Vương gia cũng không phải chất liệu quý giá gì, lão thần thương tâm cho Hoàng thượng và Vương gia bị tặc tử làm hại, nhịn không được mà khóc một trận, mặc dù không dám bất kính đối với long thể, nhưng nghĩ rằng sờ soạng xiêm y của Hoàng thượng một phen cũng đã đủ rồi, hiện tại nhớ lại thì giống như vải bố tiến cống từ Tùng Giang. Trà thì thần không ngửi ra được mùi gì, không giống loại trà mọi người thường uống.”

An Quốc Công khịt mũi một chút, đột nhiên hỏi, “Thần mạo phạm điện hạ, không biết điện hạ uống trà gì?”

“Liên tâm trà, sao vậy?”

“Lão thần nhớ rõ lúc ấy cũng có mùi này, chẳng qua không nồng như vậy, còn có chút mùi hoa.” An Quốc Công dù già nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, hắn bất chợt nghĩ ra, “Hơi giống mùi của liên tâm và trà hương pha với nhau.”

Minh Trạm thoải mái cười to ba tiếng, “Hảo hảo, có những lời này của Quốc Công thì có thể sánh bằng nửa công cứu giá rồi.”

An Quốc Công vội vàng khiêm tốn.

Phượng Minh Lan cũng ca ngợi An Quốc Công vài câu, Minh Trạm cười nói, “Quả nhiên ta đã đoán đúng, xem ra Nguyễn Hồng Phi xác thực không có ý sát hại Hoàng bá phụ và phụ vương.”

“Như vậy ta cũng có thể yên tâm.” Phượng Minh Lan tiếp lời, “Chẳng qua vẫn chưa có tung tích của Nguyễn tặc, thật sự khiến người ta nôn nóng.”

“Nhị hoàng huynh cứ an tâm đi, Nguyễn Hồng Phi trốn không thoát lòng bàn tay của ta đâu.”

Ngày hôm sau, Minh Trạm và Phượng Minh Lan cùng vào triều.

Trước kia ở phía trên có bốn chiếc ghế, nay chỉ còn lại Phượng Minh Lan và Minh Trạm một tả một hữu, vẫn ngồi rất yên ổn.

Nguyễn Hồng Phi dựa vào lan can, bình thản bỏ một chút bánh đậu vào hồ cá nhỏ.

“Ánh mắt của Hoàng thượng thật không tệ.” Nguyễn Hồng Phi nói, “Tam hoàng tử cho người trộm bản đồ bày binh bố trận của Vĩnh Định Hầu khi trao đổi người ở phủ của nhị hoàng tử cho ta, nhị hoàng tử vì muốn bắt lấy nhược điểm của tam hoàng tử cho nên khoanh tay ngồi đợi sự tình xảy ra. Tam hoàng tử rơi vào bẫy của hắn, đã tự sát ở Tông nhân phủ. Trong khi thế tử điện hạ lại rất cẩn thận, lặng lẽ bỏ thứ gì đó lên người của Diêu Quang, nếu không phải Thiên Xu khi đi đón Diêu Quang đã phát hiện bên người của Diêu Quang vẫn có người truy đuổi thì e rằng lúc này ta cũng đã bị thế tử điện hạ chơi một vố. Hiện tại ta cũng không dám gọi Diêu Quang trở về nữa.”

Phượng Cảnh Kiền nói, “Sinh tử do mệnh.”

“Ta đã cho người đem tin tức thế tử điện hạ theo dõi hành tung của Diêu Quang tiết lộ cho nhị hoàng tử biết.” Nguyễn Hồng Phi duỗi thắt lưng, vỗ vỗ bột bánh còn bám trên tay, “Có lẽ nhị hoàng tử sẽ thay ta xử lý sạch sẽ đám mật thám của thế tử điện hạ.”

“Ngốc như thế tử điện hạ thật sự là hiếm thấy, mà những kẻ ngốc thường rất khó nắm bắt.” Nguyễn Hồng Phi mỉm cười, “Nhưng mà tử mạch của nhị hoàng tử thì ta có thể bắt chuẩn.”

“Ta phải thay Minh Trạm cảm tạ Hồng Phi.” Phượng Cảnh Kiền nhìn những con cá nhỏ đang tranh ăn trong hồ, cất lên giọng nói trong trẻo, “Trong lúc vô tình Hồng Phi lại lập công, Minh Trạm không phải kẻ vô lương tâm. Ngày sau hắn chắc chắn sẽ cảm tạ Hồng Phi.”

Nguyễn Hồng Phi nghiêng đầu cười một cái.

Phượng Cảnh Kiền vỗ vai của hắn rồi xoay người rời đi.

Sự tình liên quan đến an nguy của Phượng Cảnh Nam nên Lê Băng chỉ toàn phái các cao thủ, cho dù là như vậy vẫn bị thương ba người, còn một người là trọng thương, e rằng ngày sau không thể tiếp tục làm mật thám được nữa.

Minh Trạm biết chuyện thì trở nên trầm mặc cả buổi, sau đó thản nhiên nói, “Bỏ đi, ngươi đi trấn an thủ hạ đi.”

“Điện hạ cứ để nhị hoàng tử lộng hành như vậy hay sao?” Lê Băng đã sớm phái người theo dõi gắt gao phủ của nhị hoàng tử, động tác của Phượng Minh Lan đương nhiên trốn không thoát ánh mắt của Minh Trạm. Chẳng qua lần này Phượng Minh Lan hạ lệnh cho một tâm phúc trong tâm phúc, Lê Băng nhất thời tra không được, mà người làm việc cho hắn chính là thê tộc của hắn: Lâm gia, khiến cho người ta chui vào kẽ hở.

“Làm sao có thể để mặc cho được?” Minh Trạm nâng mắt lên, ánh mắt như đao phong, lạnh lùng cất tiếng, “Làm thịt Lâm Xuân Phong cho ta, sau đó đem đầu của hắn trả lại cho Dao An quận chúa và lão thái gia của Lâm gia.”

Lê Băng chấn động, Minh Trạm nói, “Ngươi lui xuống rồi an bài đi.” Sau đó phân phó cho Hà Ngọc, “Thỉnh Ôn công công đến thư phòng của ta.”

Ôn công công đã già rồi, bảy mươi tuổi, đầu đầy bạc, chỉ còn vài sợi đen, vì để rãnh việc cho nên Ôn công công cạo đầu bóng lưỡng, ngày thường mũ không rời đầu.

Hà Ngọc dìu Ôn công công tiến đến, giúp Ôn công công hành lễ.

Minh Trạm khoát tay chặn lại, “Không cần giữ lễ tiết, ngồi đi. Ta có chuyện muốn thỉnh giáo công công, Hà Ngọc, ngươi ra ngoài canh giữ, không cho bất luận kẻ nào làm phiền.”

Vị lão công công này là do Vệ vương phi an bài bên cạnh Minh Trạm khi Minh Trạm mới vào đế đô, Minh Trạm không thích dùng nội thị, bất quá vài tên tiểu nội thị của hắn đều là do Ôn công công dạy dỗ quản lý.

Ông công công lớn tuổi, ngày thường Minh Trạm cũng không phái người gọi hắn, bất quá mùa hè có băng mùa đông có củi, chưa bao giờ bạc đãi Ôn công công. Vị lão công công này cũng rất biết tận hưởng cuộc sống, mùa hè thì ở trong phòng tránh nắng, mùa đông thì ở bên ngoài tiểu viện phơi nắng, thân thể thật không tệ.

Lưng của Ôn công công hơi còng một chút, thói quen khom lưng, cung kính hỏi, “Điện hạ gọi lão nô đến, không biết có gì muốn sai khiến?”

“Không phải sai khiến.” Khi hắn đến đế đô cũng không muốn mang theo Ôn công công, lão nhân lớn tuổi, đường xá xa xôi sẽ bất tiện, nhưng Vệ vương phi cứ kiên trì, sắc mặt bình tĩnh, nói ra những lời khiến Minh Trạm giật mình hết mấy ngày, nàng thản nhiên nói, “Minh Trạm, lần này đến đế đô, nếu ngươi muốn tranh ngôi vị hoàng đế, có việc gì thì có thể hỏi Ôn công công. Hắn vốn là tiểu thủ lĩnh thái giám ở bên cạnh Phương hoàng hậu, sau khi Phương hoàng hậu qua đời, tan đàn xẻ nghé, cũng là Phương hoàng hậu nhờ ta bảo vệ hắn. Người này, có thể dùng.”

Minh Trạm do dự một lúc rồi mới hỏi, “Nghe mẫu thân nói trước đây công công từng ở trong cung làm đương sai, ta muốn hỏi công công một chút chuyện, ngươi có biết Nguyễn Hồng Phi hay không?”

“Nguyễn Hồng Phi là Trạng Nguyên khi tiên đế còn sống.” Ôn công công nói chuyện không nhanh cũng không chậm, đọc nhấn rõ ràng từng câu từng chữ, “Việc này có lẽ điện hạ đã biết rõ. Bất quá hắn còn có một thân phận khác. Hắn là con tư sinh của Tiên đế và tiểu Tống phu nhân. Vì tiểu Tống phu nhân này là thân muội muội của Tống phu nhân. Lúc ấy Tống phu nhân lưu lại một nữ, vì khó sanh mà qua đời, tiểu tống phu nhân tuyển phi, bị lọt khỏi danh sách, vì vậy được gả cho Bắc Uy Hầu.” Ôn công công nói, “Khi đó ta vừa làm một tiểu thái giám, nghe người ta nói tiểu Tống phu nhân là tiểu mỹ nhân nổi danh của đế đô, Hoàng hậu nương nương che giấu tâm tư, cố ý không cho Tiên đế nạp tiểu Tống phu nhân làm phi.”

“Tình cảm của Tiên đế và Hoàng hậu rất tốt, nô tài cũng đã may mắn gặp mặt tiểu Tống phu nhân một lần, nói đường đột, quả thật là quốc sắc thiên hương, bộ dáng của Nguyễn Hồng Phi phần nhiều giống tiểu Tống phu nhân.” Ôn công công nói, “Không biết tiểu Tống phu nhân quyến rũ Tiên đế như thế nào mà lại mang long thai. Tiểu Tống phu nhân vẫn nghĩ mẫu nhờ tử quý, muốn bước vào cửa cung, đó là một nữ nhân bừng bừng dã tâm. Hoàng hậu nương nương làm sao có thể để nàng như nguyện, huống chi nàng vốn là cáo mệnh phu nhân, mặt mũi của Tiên đế phải để ở chỗ nào đây? Tiên đế nghe theo lời khuyên bảo của Hoàng hậu nương nương nên không để nàng ta vào cung. Việc này được che đậy cẩn thận cho nên không có bao nhiêu người biết chuyện.”

Minh Trạm nghe thấy bí mật kinh thiên động địa, lập tức cứng họng nói, “Trời ạ, như vậy Hoàng bá phụ và phụ vương cũng biết ư? Nói như thế chẳng phải Nguyễn Hồng Phi là thúc thúc của ta hay sao?”

“Nguyễn Hồng Phi mang huyết mạch của Tiên đế, chính là đệ đệ cùng phụ khác mẫu với Vương gia và Hoàng thượng, điện hạ quả thật phải xưng hắn một tiếng thúc thúc.” Ôn công công nói, “Bất quá điện hạ yên tâm đi, lai lịch của hắn bất minh, nay lại làm ra chuyện phản nghịch như vậy, nhất định không thể làm được Hoàng đế.”

Minh Trạm liên tục xua tay, “Ngươi đừng hiểu lầm, ta không có tâm tư đó.”

Ôn công công bất chợt cười rộ lên, “Điện hạ, thứ cho nô tài lắm miệng, điện hạ và nhị hoàng tử có nhiều chỗ xung đột. Theo tài đức của điện hạ, mặc dù không có tâm leo lên thượng vị, bất quá điện hạ cũng không phải người có thể chịu uất ức. Đầu tiên là điện hạ một lòng cứu Hoàng thượng và Vương gia thoát nạn, chỉ cần một chuyện này thì ngài và nhị hoàng tử đã đủ xảy ra tranh chấp. Tương vương vô tình, Thần nữ hữu tâm.”

Minh Trạm thật muốn ngất xỉu, không thể không nhắc nhở, “Ngươi nói cái gì vậy, lại kéo cả Tương vương và Thần nữ vào đây” Tiêu chuẩn văn hóa cũng kém quá đi!

Ôn công công cười cười, “Điện hạ không cần mang tư tâm gì cả, cứ để mặc thiên ý đi.” Tiện đà thở dài, “Năm đó Phương hoàng hậu vì Lệ thái tử mà khổ tâm nhiều như thế nào, bất đắc dĩ Lễ thái tử lại không nên thân. Mặc dù có vài vị hoàng tử xuất thân cũng không kém, nhưng kết quả vẫn là Hoàng thượng và Vương gia ngồi trên thiên hạ. Nếu không phải Ngụy thái hậu xuất thân thấp kém, bản tính đơn giản, hơi ngốc một chút, chỉ có bộ dáng khá ổn, thì Phương hoàng hậu làm sao lại cho phép nàng hầu hạ Tiên đế. Lúc ấy cung nhân giống Ngụy thái hậu có cả ngàn vạn, Ngụy thái hậu ngoại trừ bộ dáng khá ổn thì cũng không có chỗ nào đặc biệt, vậy mà lại có thể tiến vào Từ Ninh cung, trở thành mẫu nghi thiên hạ, đúng là thiên ý.”

“Ngươi toàn ở trong phòng hóng mát vậy mà chuyện gì cũng biết hết a.” Minh Trạm đâm chọt Ôn lão công công một câu.

Ôn công công lại không sợ mà chỉ cười nói, “Nô tài từ nhỏ vào cung, ở trong cung hơn nửa đời người, lại ở bên cạnh Vương phi hơn nửa đời người còn lại. Có một số việc gặp nhiều nên cũng biết nhiều.”

“Vậy ngươi nói thử xem, lần này Hoàng thượng và phụ vương có gặp nguy hiểm hay không?”

“Hầy, Nguyễn Hồng Phi kiệt ngạo bất tuân, năm đó Phương hoàng hậu tài cán như vậy mà vẫn không thể thu phục được hắn.” Ôn công công thở dài, “Nhưng thật ra hắn vẫn đi lại với Hoàng thượng và Vương gia, sau đó Phương hoàng hậu thật sự kiêng kỵ hắn, cũng thúc giục Hoàng thượng và Vương gia động thủ, không ngờ là Hoàng thượng và Vương gia đã sớm có tư tâm, một mũi tên bắn trúng hai con nhạn, ngư ông đắc lợi. Sau đó hắn lại gặp phải chuyện như vậy, hận Hoàng thượng và Vương gia là chuyện tất nhiên. Muốn lão nô nói một câu thì tài cán và bản lĩnh của hắn đều rất tốt, bỏ ra trăm phương ngàn kế bao nhiêu năm, trong triều lại có người không muốn Hoàng thượng trở về, nếu điện hạ muốn cứu Hoàng thượng và Vương gia thì thật sự là gian nan.”

“Bất quá chuyện này điện hạ có thể nắm chắc ba phần, còn lại bảy phần phải xem ý tứ của Nguyễn Hồng Phi.” Ôn công công nói, “Hắn làm việc gì cũng rất khó lường, khó có thể đoán trước.”

Minh Trạm không phục, “Ta chỉ có thể nắm chắc ba phần thôi sao?”

Ôn công công thấp giọng hỏi nhanh một câu, “Điện hạ thật muốn đưa Vương gia trở về ư?”

Minh Trạm lập tức đen mặt, “Ngươi nói gì vậy. Ta và hắn chướng mắt nhau, tính tình cũng không hợp, bình thường hắn đối với ta chỉ tốt được một phần, chín phần còn lại đều là tồi tệ, vậy mà ta vẫn muốn cứu hắn, nhiêu đây đã đủ làm cho người ta buồn bực rồi, ngươi còn nghĩ là ta có rắp tâm khác nữa hay sao!” Ngừng lại một chút, Minh Trạm ủ rũ nói, “Cho dù hắn tự nuốt nước miếng của mình mà sặc chết thì ta cũng không hy vọng hắn rơi vào tay kẻ khác.”

“Năm đó tiểu Tống phu nhân bệnh tình nguy kịch, Nguyễn Hồng Phi trở lại từ quân doanh của Bình Dương Hầu, từng ở trong cung cãi nhau một trận với Tiên đế. Hắn nói với Tiên đế, làm mà không dám thừa nhận, chỉ bảo ngươi đi gặp nàng lần cuối cùng mà thôi, đây là tâm nguyện duy nhất của nàng. Mặc dù Tiên đế không đi nhưng lại rất thích Nguyễn Hồng Phi, nói với Phương hoàng hậu là hắn hữu tình hữu nghĩa.” Ôn công công lắc đầu nói, “Nguyễn Hồng Phi tuy là hoàng tử nhưng thân phận này vĩnh viễn không thể công khai, thậm chí lại vì thân phận như vậy mà mất hết tất cả.”

“Điện hạ phải cẩn thận, không phải mọi người đều làm được bốn chữ hữu tình hữu nghĩa một cách trọn vẹn.” Ôn công công cảm thán, “Nô tài thấy tính tình của điện hạ kỳ thật có rất nhiểu điểm tương tự Nguyễn Hồng Phi, Nguyễn Hồng Phi có sát hại Hoàng thượng và Vương gia hay không thì chỉ cần điện hạ suy bụng ta ra bụng người là sẽ biết.”

Lão gia hỏa này, Minh Trạm nói một cách khiêm tốn, “Ngươi so ta với ai không so, lại so với một tên phản nghịch.”

Ôn công công lại không đồng ý, bác bỏ lời của Minh Trạm, “Đây là chuyện của Phượng gia. Tranh chấp đế vị luôn phải có người sống kẻ chết. Kẻ thắng thì đứng trên vạn người, kẻ thua sẽ thịt nát xương tan. Chỉ khi điện hạ là kẻ chiến thắng thì ngài mới có thể gán cho Nguyễn Hồng Phi cái danh phản nghịch.”

“Nếu điện hạ bị đánh bại, chẳng những một kẻ vô danh như nô tài trở thành tro bụi mà ngay cả Vương phi nương nương ở Vân Nam cũng bị liên lụy.” Ôn công công nói, “Nếu Phượng gia bị Nguyễn Hồng Phi tàn sát sạch sẽ thì thân phận của hắn có thể được công khai, đến lúc đó hai chữ phản nghịch đương nhiên sẽ được thay đổi.”

Minh Trạm bị lời nói không nặng không nhẹ của Ôn công công khiến cho nghẹt thở, thầm mắng một câu: lão già chết tiệt!

………..

P/S: Bạn Minh Lan dám xử người của em Trạm, ko động vào thì thôi, động vào thì em Trạm cho biết lông nhím cứng cỡ nào.
Bình Luận (0)
Comment