Đích Tử Nan Vi

Chương 44

Tương phản với sự lãnh đạm của Cảnh Nam dành cho Minh Trạm thì Phượng Cảnh Kiền hết sức quan tâm đến thương thế của Minh Trạm, đợi Phượng Cảnh Nam rời đi thì hắn liền triệu thái y cẩn thận hỏi một phen. Cố ý dặn dò, “Phải pha chế loại dược cao tốt nhất, chỉ cần hết sẹo thì trẫm sẽ trọng thưởng.”

Thái y đương nhiên tận tâm tận lực.

Phượng Cảnh Kiền lại có nỗi lo khác, lão nương của hắn và Minh Trạm thật sự không hòa hợp. Ngọn nguồn chuyện này cũng bắt nguồn từ việc lão nương của hắn không chịu bỏ qua Minh Trạm, đáng lý không nên để Minh Trạm sao chép tâm kinh.

Còn nữa, quan hệ giữa Minh Phỉ và Minh Trạm rất lạnh nhạt, ngay cả Hoàng bá phụ như hắn chưa gặp được bao nhiêu lần mà cũng nhìn ra, hắn không tin lão nương của hắn không biết.

Minh Phỉ và Minh Trạm ẩu đả trận này làm tổn hại thể diện của Trấn Nam Vương phủ, lại càng tổn hại thể diện của Từ Ninh cung.

Mấy ngày nay thân mình của Ngụy thái hậu đều khó chịu, đương nhiên cũng có một phần lớn là do tâm bệnh. Chẳng qua mâu thuẫn của Minh Trạm và Thái hậu không thể cứ tiếp tục kéo dài như vậy mãi.

Sau khi Phượng Cảnh Kiền cân nhắc thì liền gọi Ngụy Ninh tiến cung.

Ngụy Ninh là điệt tử của lão nương nhà hắn, ngày thường được lão nương yêu thích nhất, Ngụy Ninh mở miệng, làm ít công to.

Phượng Cảnh Kiền vừa mở miệng thì Ngụy Ninh đã hiểu rõ. Làm Hoàng thượng, có khi không thích thần tử quá thông minh, có khi lại hy vọng thần tử không cần chỉ điểm thì đã thông suốt, giống như chuyện này, mặc dù là hoàng đế thì cũng không thể thất lễ với mẫu thân của mình. Chẳng qua thật lòng mà nói thì Ngụy thái hậu rất không công bằng.

Ngụy Ninh đương nhiên nguyện ý phân ưu vì Thánh thượng.

Hắn phụng chỉ đến Từ Ninh cung thỉnh an.

Trên thực tế cho dù hắn không đi thì Ngụy thái hậu cũng định gọi hắn tấn kiến. Chuyện huynh đệ Minh Trạm Minh Phỉ ẩu đả do Ngụy Ninh thẩm vấn, thân mình của Ngụy thái hậu vừa khỏe thì liền tính tinh tế hỏi rõ chân tướng.

Trong phòng của Ngụy thái hậu không còn ai, nhìn thấy Ngụy Ninh tiến đến thì liền nghĩ đến Điền gia tiểu thư, nhớ đến Điền gia tiểu thư thì lại tức tối một bụng.

“Cô cô.” Ngụy Ninh lơ đễnh, mỉm cười dâng trà dâng quả, “Điệt nhi bị nhị biểu ca đánh đến mức nằm chai cả giường, nếu cô cô còn giận thì cứ kéo điệt nhi ra ngoài đánh tiếp một trận là được.”

Ngụy thái hậu hừ một tiếng, “Nếu Hoàng thượng không nhìn trúng Điền gia tiểu thư thì ngươi cứ nói với ta một tiếng là được rồi, lại vội vàng đến Thọ Ninh Hầu phủ mà kết thù kết oán, tam tỷ của ngươi đến chỗ của ta khóc lóc mấy lần, bảo rằng ngươi đã lớn thì tính tình cũng lớn, không đặt nàng vào trong mắt.”

“Lời này thật sự là.” Ngụy Ninh nheo mắt nghiêm mặt, “Ta nào dám không đặt nàng vào trong mắt, nàng khuyến khích lão nhân nhà nàng thượng tấu chương hạch tội ta, bằng không ta làm sao mà lại bị đánh như vậy! Nàng còn muốn thế nào nữa, chẳng lẽ muốn cái mạng của ta thì mới cam tâm ư! Đây là thân tỷ tỷ của ta hay sao!”

“Nếu không phải ngươi tự cho là thông minh thì làm sao có ngày hôm nay.” Ngụy thái hậu giận tái mặt, “Trong đầu của ngươi nghĩ cái gì, không chịu đi nói với ai gia mà lại tự mình làm chủ, xảy ra chuyện thì ngươi cũng phải tự chịu trách nhiệm.”

Đôi mắt của Ngụy Ninh đảo qua một vòng, chọn cách xuống nước, “Dạ, đã biết. Việc này lại nói tiếp, vẫn là lỗi của tam tỷ, không biết thế nào mà chỉ muốn gả nữ nhi cho Minh Lễ, có phải ngại Vệ vương phi không bực bội đúng không? Cô cô, chúng ta cũng phải có chừng có mực, chẳng lẽ nữ nhi mang huyết thống của Ngụy gia đều phải gả cho họ Phượng hết hay sao? Trên đời cũng không có chuyện vô lý như vậy đâu.”

Ngụy thái hậu thở dài, “Nhị tỷ của ngươi sẽ vừa lòng, điệt nữ ngoại sanh vẫn mạnh hơn so với người khác một chút, hiểu rõ ngọn nguồn hơn.”

“Cô cô, muốn kết thân là chuyện tốt, chẳng qua cũng phải ngẫm lại, nhị tỷ rốt cục là làm trắc phi. Nay thân thể của Minh Trạm bị khiếm khuyết, mặc dù không thể kế thừa vương vị nhưng rốt cục là đích tử của nhị biểu ca. Vệ vương phi là mẫu thân của Minh Lễ, cho dù điệt nữ ngoại sanh là tốt nhưng nếu gả sang đó thì Vệ vương phi sẽ nghĩ như thế nào?” Ngụy Ninh nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Vệ vương phi chưởng quản Vương phủ nhiều năm như vậy, khiến cho nàng mất hứng thì ai sẽ có lợi đây? Nhị tỷ có ba hài tử, vị trí vững chắc, lại không có xung đột lớn với Vệ vương phi, cần gì phải khiến Vệ vương phi mất hứng. Còn Vĩnh Ninh Hầu phủ nữa, Minh Lễ phải ở đế đô, cùng Minh Trạm trở mặt thì hắn có lợi chỗ nào?”

“Được rồi, chuyện thành hôn lần này không thành, ta cũng đã suy nghĩ thông suốt.” Ngụy Thái hậu nheo mắt lại, hỏi vào vấn đề chính, “Ta hỏi ngươi, Hoàng thượng gọi ngươi thẩm vấn chuyện Minh Phỉ và Minh Trạm, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, cùng ai gia kể rõ đầu đuôi xem.”

Ngụy Ninh nói theo tình hình thực tế.

Ngụy thái hậu nói một cách đáng tiếc, “Phỉ nha đầu thật hồ đồ.” Lại hơi trầm ngâm rồi gằn từng tiếng nói, “Minh Trạm thì quá tàn nhẫn.”

Nữ nhân có một loại bản năng coi trọng dung mạo của mình, Minh Trạm có thể tự rạch mặt mình, xem ra không chỉ có tâm địa độc ác mà ra tay cũng độc ác chẳng kém.

Ngụy Ninh thấp giọng hỏi, “Cô cô, có phải khi để Minh Trạm sao chép tâm kinh thì cô cô đã cố ý gây khó dễ cho hắn đúng không, bắt hắn phải sao chép rất nhiều?” Ánh mắt của Ngụy thái hậu hơi run sợ, Ngụy Ninh giải thích, “Ta nhìn thấy chữ của hắn tiến bộ không ít, trước kia chữ của hắn có thể dùng để dọa người. Muốn viết được như vậy thì phải luyện rất nhiều, ngoại trừ mấy ngày nay ở chỗ của cô cô để sao kinh thì bình thường hắn làm gì mà lại chủ động luyện chữ như vậy. Ta chỉ tùy tiện đoán mà thôi.”

“Nhiêu đó không đủ để ai gia niệm được mấy ngày, có lẽ hắn sợ viết ẩu sẽ mạo phạm Phật tổ.” Ngụy thái hậu tức giận nói, Minh Trạm rõ ràng là có lòng dạ oán hận.

Ngụy Ninh hỏi nhỏ, “Cô cô, có phải cô cô không thích hắn đúng không?”

“Thật ra ta muốn thích nhưng thích không nổi. Hắn chưa bao giờ ngoan ngoãn nán lại ở Từ Ninh cung của ai gia được lần nào.” Ngụy thái hậu lạnh mặt cau mày, vô cùng bất mãn, “Ngươi xem đi, hắn vừa tiến cung, ai gia hảo ý thưởng cho hắn cung nhân thì hắn lập tức từ chối ai gia, ai gia già rồi, không tiện so đo với tiểu hài tử. Nhưng trong lòng của hắn có xem ai gia là thân tổ mẫu của hắn hay không, hay là sợ ai gia sẽ hại hắn!”

Ngụy Ninh nhẹ giọng nói, “Cô cô, việc này đừng nói ra. Ta có một chuyện muốn kể cho cô cô nghe…” Thì thầm bên tai của Thái hậu vài câu, Ngụy thái hậu quá sợ hãi, Ngụy Ninh cầm lấy tay của Ngụy thái hậu, ánh mắt ổn định, nhẹ nhàng nói, “Cô cô, đừng gây khó xử cho hắn nữa. Hắn không muốn sống, nếu ép hắn thì chuyện gì hắn cũng dám làm. Cho dù cô cô không thèm để ý đến hắn thì cũng phải suy nghĩ đến tình mẫu tử giữa người và nhị biểu ca mới được.”

Hô hấp của Ngụy thái hậu trở nên dồn dập, suýt nữa đã hôn mê, “Không được, việc này phải nói với Hoàng thượng. Ngộ nhỡ có mệnh hệ gì thì Hoàng thượng làm sao mà ăn nói với Cảnh Nam.”

“Cô cô, ta thấy Minh Trạm rất có chừng mực, cho dù có nói ra thì hắn cũng sẽ không thừa nhận.” Ngụy Ninh vừa xoa dịu Ngụy thái hậu vừa thấp giọng nói, “Ta đã khuyên hắn, cô cô nghĩ thử xem, nếu chuyện này mà để lộ phong thanh thì sẽ làm mất mặt Hoàng thượng.”

Ngụy thái hậu hết hồn, nói một cách hối hận, “Vì sao lại gây ra nghiệp chướng như vậy cơ chứ, không được, ta phải bảo Hoàng đế đuổi hắn về Vân Nam. Ta, ta thật sự thấy ngủ cũng ngủ không yên.”

Ngụy Ninh không ngờ Thái hậu lại phản ứng mãnh liệt như vậy, vội vàng an ủi, “Cô cô, cô cô có tin ta hay không?”

Ngụy thái hậu nói, “Đương nhiên tin, chẳng qua sự việc nghiêm trọng, nếu gặp chuyện bất trắc thì ngươi làm sao đảm đương cho nổi.” Nàng là nữ nhi của Ngụy gia, lại là tức phụ của Phượng gia, chuyện lớn như vậy thì nàng làm sao có thể lừa gạt Hoàng thượng cho được. (tức phụ = con dâu)

“Cô cô, người hãy nghe ta nói, ta đã xử lý xong thứ kia, Minh Trạm cũng hứa sẽ không dùng nó nữa. Nếu ngài nói với Hoàng thượng thì xem như ta đã thất hứa với hắn.” Ngụy Ninh thở dài, “Đương nhiên đây là việc nhỏ. Nhưng hiện tại đã không còn bằng chứng, Minh Trạm tuyệt đối sẽ không thừa nhận! Ngược lại làm cho hắn nghi ngờ, nếu vì chuyện này mà lại ầm ĩ thì chẳng phải sẽ mất mặt nữa hay sao! Không có chứng cớ, cô cô lại không thích hắn, chẳng phải là bà cháu hai người lại nảy sinh hiềm khích nữa hay sao? Tuy hắn bị câm nhưng lại tâm cơ hơn người ta rất nhiều, không dễ chọc đâu.”

Ngụy thái hậu miễn cưỡng bị Ngụy Ninh ổn định, Ngụy Ninh thầm nghĩ, cô cô Thái hậu của hắn thật sự là dễ bị kích động, cũng không chịu suy nghĩ đến lời của hắn, hiện tại dọa Thái hậu ba ngày nằm ngủ gặp ác mộng, rốt cục là đổ bệnh.

Thấy Ngụy thái hậu sắp đến đại thọ mà bỗng nhiên ngọc thể lại suy yếu, Phượng Cảnh Kiền vừa bãi triều thì chẳng làm gì khác, lập tức cùng Phượng Cảnh Nam hầu hạ thuốc thang, làm tròn đạo hiếu.

Ngụy thái hậu thật sự chịu không nổi bị giày vò như thế, liền nói với nhi tử rồi thở dài, “Hoàng thượng, hay là để Minh Trạm quay về Vân Nam đi. Mấy ngày nay ai gia đều nằm mơ thấy ác mộng, ai gia nói thật là ai gia không thích hắn, nhưng không muốn hắn…” Có vài lời không nói được, lại ca thán một tiếng, “Hoàng thượng, người nghe ai gia đi, ai gia thật sự rất sợ hắn, ở đâu mà lại có tiểu hài tử giống như vậy. Nếu hắn có mệnh hệ nào thì ai gia và Hoàng thượng làm sao ăn nói với Cảnh Nam đây. Để hắn quay về Vân Nam, có Vệ vương phi trông hắn, ai gia thật sự chịu không nổi ngày ngày lo lắng sợ hãi như vậy.”

Phượng Cảnh Kiền ôn hòa nói, “Mẫu hậu yên tâm, có trẫm ở đây. Mẫu hậu nghe được tin này ở đâu, bên cạnh Minh Trạm có người của trẫm mà tại sao trẫm lại không biết.”

“Là Tử Mẫn nói. Tử Mẫn đã xử lý thứ ở trong tay của Minh Trạm, tới khuyên ai gia một hồi, tuy rằng ai gia không thích Minh Trạm nhưng vẫn mong hắn được tốt. Hắn cực đoan như vậy, ai gia thật sự sợ hắn làm ra chuyện gì không thể vãn hồi thì sao.” Ngụy thái hậu ngày đêm lo lắng, giống như đã già thêm mười tuổi.

Ngụy Ninh cố ý mang thuốc bổ đi thăm Minh Trạm. Nghĩ rằng mình đã khuyên Thái hậu, giờ chỉ cần khuyên Minh Trạm thì chẳng phải vẹn toàn đôi bên hay sao?”

Ngự y phối dược cao tốt nhất để Minh Trạm thoa mặt, mấy ngày nay vết thương đã liền da, dài từ bên trái phần gò má xuống cằm, một vết sẹo màu hồng nhạt như một sợi dây dài. Mỗi khi Ngụy Ninh nhìn thấy, lại nghĩ đến tình cảnh của Minh Trạm thì liền có một chút cảm thán.

Minh Trạm đang uống trà chiều, đây là cực phẩm Quân sơn ngân châm, sữa là sữa tươi vừa mới vắt từ bò sữa, đun sôi tiệt trùng, bỏ vào mật ong rừng. Hương vị ngọt ngào của trà sữa hòa quyện bên trong chiếc ly dạ quang. Trên bàn bày bốn món điểm tâm: bánh phồng tôm, bánh màn thầu nhân hoàng tước, chi du cao, bánh bông tuyết. Bên dưới là cái đĩa bằng mã não lót lụa tơ tầm, tinh xảo khả ái. (hoàng tước = chim sẻ vàng, chi du cao = bánh mỡ)

Ngụy Ninh vừa cười vừa ngồi xuống, “Đến thăm ngươi một chút, vết thương còn ngứa hay không?”

Minh Trạm gật gật đầu, Thanh Phong lại bưng đến một ly trà sữa, cung kính đặt trước mặt Ngụy Ninh.

Ngụy Ninh bưng lên nếm một chút rồi khen, “Không tệ, chẳng qua hơi ngọt một chút.”

Minh Trạm không thích nhiều người qua lại trước mặt mình, vì vậy trong viện thật thanh tĩnh, gió nhè nhẹ thổi, Minh Trạm tựa vào trường kỷ, chân cởi hài, dưới thắt lưng được kê một tấm nệm, lộ ra đôi chân mũm mĩm, đôi vớ trắng như tuyết bằng lụa tơ tằm thêu hồng mai bị hắn đạp rớt.

Từ khi xảy ra chuyện ở Từ Ninh cung thì hắn cũng đã suy nghĩ thông suốt, dù sao có một ngày thì qua một ngày, cần gì phải nơm nớp lo sợ phiền toái, không biết khi nào ngủ một giấc thì chẳng bao giờ tỉnh lại nữa. Nếu thật sự như vậy thì chẳng cần phải bạc đãi chính mình để làm gì.

Vì vậy Minh Trạm trở lại Thạch Lưu viện liền phái người đem tất cả mỹ vị thiên hương mang ra, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn uống cái gì thì uống cái đó, cũng không cần phải đi học hành vất vả, chỉ cần tiêu dao nằm giết thời gian, hơi có chút ý tứ kim triêu hữu tửu kim triêu túy. (Kim triêu hữu tửu kim triêu tuý, minh nhật sầu lai minh nhật ưu= hôm nay có rượu ta say đã, ngày mai sầu tới mặc sầu trôi)

Minh Trạm cầm ly dạ quang, hưởng thụ hương vị nồng nàn ngọt ngào của hương trà sữa, thích ý khép hờ mắt.

“Ngươi cũng thật biết hưởng thụ.” Ngụy Ninh cười nói, “Tiên sinh còn ngồi đây mà ngươi đã nằm.”

Minh Trạm nghiêng người chừa ra một nửa không gian rồi vỗ vỗ, Ngụy ninh đi qua, cũng bắt chước Minh Trạm cởi giày, nằm sóng vai trên trường kỷ, sau đó mỗi người ôm một đĩa điểm tâm vào ngực, bắt đầu ăn.

Ngụy Ninh nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Ngươi xem đi, hiện tại ngươi nằm ở đây, ăn điểm tâm, nghe tiếng gió thổi vi vu, còn có người cùng ngươi tán gẫu thật là tốt. Minh Trạm, ở trong cung chỉ được Hoàng thượng yêu thích là không đủ.”

Minh Trạm thầm nghĩ, chẳng lẽ lão tử phải nhịn cái lão bà kia cho đến chết hay sao? Lão tử đã nghĩ kỹ rồi, có một ngày thì qua một ngày, từ nhỏ lão tử cũng không uất ức đến mức này! Cùng lắm thì lão tử đầu thai lại, nói không chừng lần sau sẽ xuyên không thành hoàng đế thì sao? Đương nhiên tốt nhất đừng là một ông vua bị mất nước.

Minh Trạm nhét một cái bánh phồng tôm vào miệng của Ngụy Ninh, dong dài lắm mồm.

Ngụy Ninh nghẹn họng, uống hai hớp trà sữa, chụp mông của Minh Trạm rồi trừng mắt, “Đúng là làm ơn mắc oán.”

“Đa tạ ngươi ngày đó.” Minh Trạm nhéo một chút, viết vào lòng bàn tay của Ngụy Ninh, “Ngươi nhất định đã nói đỡ lời giúp ta.”

“Vốn cũng không phải lỗi của ngươi hoàn toàn.” Ngụy Ninh thở dài, sờ sờ mặt của Minh Trạm, thật sự phát sầu thay Minh Trạm, “Đã xấu rồi mà lại bị phá tướng như vậy, về sau ngươi phải làm sao bây giờ?”

Minh Trạm tức giận nhéo miệng của Ngụy Ninh, đem cả mâm màn thầu hoàng tước ấn lên mặt của Ngụy Ninh, đắc ý nhếch miệng cười to.

Ngụy Ninh nổi cáu, bẻ ngược cổ tay của Minh Trạm ra đằng sau, xoay người đè Minh Trạm xuống trường kỷ để giáo huấn, “Ngươi tưởng ta là đất sét à, không còn cách nào khác có phải hay không! Còn dám lãng phí thức ăn nữa hả!”

Minh Trạm cảm thấy chính mình giống cá đã lên thớt, vội vàng kêu vài tiếng “a a” ngắn ngủi, biểu thị chính mình là kẻ khuyết tật, van xin Ngụy Ninh tha mạng.

Ngụy Ninh cau mày, đánh hắn hai cái rồi mới tha cho hắn ngồi dậy, nghi hoặc nhìn về phía Minh Trạm, “Chẳng phải là biết phát âm hay sao? Vì sao lại nói không được? Nào, thử lại một lần xem.”

Minh Trạm lắc đầu, viết vào tay của Ngụy Ninh, “Đau, cổ họng đau.”

Ngụy Ninh nhìn Minh Trạm một cách kỳ lạ, chỉ thấy Phương Thanh đang chạy tới, thở dài hành lễ, “Hầu gia, công công ở Tuyên Đức điện đến truyền khẩu dụ của Hoàng thượng.”

Một tiểu thái giám chừng hai mươi tuổi ôm quyền mỉm cười nói với Ngụy Ninh, “Hầu gia, vạn tuế gia truyền ngài tức khắc đến Tuyên Đức điện gặp Thánh giá.”

………….
Bình Luận (0)
Comment