[Dịch] Xuyên Không Trở Thành Đầu Bếp Căn Tin

Chương 3

Người bình thường nấu ăn có rất nhiều món sẽ không phán đoán được đã chín hay sống, phải cầm đũa nếm thử mới dám lấy ra, nhưng một khắc trước Lâm Sở Trì vừa nhấc nồi, một giây sau đã gọn gàng dứt khoát dọn món ra.

Dùng cái khay to hình chữ nhật để đựng món ăn, món thịt xào dưa chua và măng lan tỏa mùi thơm, măng màu vàng nhạt, dưa chua màu vàng sẫm, thịt sẫm màu cùng với ớt đỏ sáng màu khiến người ta muốn khẳng định ngay là ngon.

Lâm Sở Trì nghĩ đến lời nhắc nhở của dì Vương, xào hai nồi to rồi ngừng tay, bưng món ăn và cơm đã nấu chín đến trước cửa sổ rồi xuyên qua ô cửa sổ nhìn xung quanh phía ngoài.

Phương diện vệ sinh trong nhà ăn vẫn rất chú ý, bởi vậy cô không chỉ mặc tạp dề, còn đeo mũ trắng và khẩu trang, lúc này chỉ có một đôi mắt hạnh trong suốt sáng sủa lộ bên ngoài.

Trước khi cô xuyên qua cũng mới chừng hai mươi, cả cuộc đời không phải học nấu ăn thì chính là thi nấu ăn với người ta, hoặc là tham gia thi đấu, hiện tại trải nghiệm làm đầu bếp ở nhà ăn này với cô mà nói rất mới mẻ.

Lúc này đã là giờ cơm, có điều có lẽ là bởi vì mới vừa khai giảng nên mới chỉ có tụm năm tụm ba sinh viên đi về phía nhà ăn số một.

“Nhà ăn số một này rất gần với ký túc xá của chúng ta, nếu như mùi vịkhông tệ thì sau này có thể thường đến.”

“Trước khi vào học tôi cố ý đi dạo diễn đàn trường, có một bài nói nhà ăn số một là nhà ăn ngon nhất trường chúng ta.”

“Thế xem ra, vận may của chúng ta cũng rất tốt.”

Ba sinh viên năm nhất được phân đến cùng ký túc xá vừa trò chuyện vừa bước vào cửa lớn nhà ăn số một, cảm giác đầu tiên chính là trông hoàn cảnh như một nhà ăn cũ kỹ.

Có điều nhà ăn cũ thì cũ, tổng thể sạch sẽ, ngược lại bọn họ cũng không soi mói gì, mà mang theo vài phần chờ mong tăng nhanh bước chân, muốn nhìn thử xem bên trong có gì ngon.

Trước ô cửa số một bán những chén nhỏ đồ ăn, lúc này đã bày ra không ít món, chạy mặn đều có. Nhưng mà điều kiện bây giờ tốt, kiểu chén nhỏ đồ ăn khắp nơi đều có thể ăn đúng là không hấp dẫn được sinh viên.

Ba người xem qua một chút rồi đi thẳng đến ô cửa kế tiếp, sự chờ mong trên mặt dần dần biến mất.

“Thế cũng quá bình thường, cảm giác còn không bằng nhà ăn cấp ba của tôi.” Sau khi liên tục ngó qua mấy ô cửa phía trước, một sinh viên nam trong đó lộ ra giọng điệu thất vọng, “Thế mà đây là nhà ăn ngon nhất đại học H!”

“Bài đăng trong diễn đàn kia có khi nào là đùa bỡn người ta không?” Một nam sinh khác nghĩ đến bài đăng trong diễn đàn trường thổi phồng nhà ăn đến mức ba hoa chích chòe, bất giác có cảm giác bị lừa.

Lúc ba người bọn họ đi tới bên một cái ghế cạnh bàn, nhỏ giọng phỉ phổ, đằng sau lại có những sinh viên khác đi vào, phần lớn đều là sinh viên mới.

So với ba người bọn họ, không ít sinh viên mới da mặt đều rất mỏng, ở mỗi ô cửa đều nhiệt tình nói chuyện, hoặc là đi mua cơm.

“Người anh em, mùi vị bên cậu thế nào?”

Chàng sinh viên cởi mở nhất trong ba người tên Tôn Hạo Đạt, nhìn thấy các bạn học tới sau bọn họ đã mua cơm xong ngồi xuống, không khỏi đến gần hỏi dò.

Hiển nhiên, đến cũng đến rồi, cậu ta vẫn ôm ấp suy nghĩ hay là những món ăn kia trông bình thường nhưng nói không chừng vị rất ngon?

Bạn học bị cậu ta hỏi mua mì thịt bỏ ở ô cửa số ba, nếm thử sau đó mới ngẩng đầu lên nói: “Tôi đánh giá là, không bằng mì thịt bò của quán mì sợi Lan Châu ven đường.”

“Có điều cũng không khó ăn, trình độ bình thường, khẩu phần vừa đủ, nếu không ngại món mì này không đủ ngon, có thể nếm thử.” Cậu ta nói xong thì cúi đầu tiếp tục ăn, hiển nhiên là không định lãng phí.

Bình Luận (0)
Comment