Edit: Mỳ.
Chương 18: Bị chủ nhà nghỉ lừa gạt – “Tôi mời anh!” Thời Ngạo đi đến bên cạnh ghế hành khách, ra hiệu cho Ngang Thấm hạ cửa kính xe xuống: “Muốn ăn không?”
Chiếc xe dần chạy xa, Thời Ngạo quay lại nhìn Ngang Thấm. Trên mặt anh lúc này vẫn còn mang theo vài ý cười, cô sửng sốt một lúc rồi mới chợt nhớ ra là mình vẫn đang giận Ngang Thấm. Do đó, cô nghiêm mặt, hai tay khoanh trước ngực, hừ khẽ một tiếng.
Ngang Thấm hơi liếc ngang qua, nhìn thấy một loạt động tác cô vừa làm. Anh nghiêng đầu lại, vài cọng tóc nhỏ vương trước mặt, giọng nói như vừa bị mài qua giấy nhám: “Tôi không có giận.”
Thời Ngạo ngẩn người: “Anh nói gì thế?” Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt Ngang Thấm, len qua cổ áo nhung trắng lấp ló bên trong áo choàng bện. Thời Ngạo có thể nhìn thấy yết hầu của anh di chuyển lên xuống: “Cô không cần phải xin lỗi, tôi không có giận cô.”
“À!” Thời Ngạo chớp mắt, hàng chân mày cũng vì thế mà giãn ra không ít, còn thoáng hiện ý cười. Thế nhưng trên khoé môi lại có phần nghi ngờ: “Thật không?”
Ngang Thấm gật đầu: “Ừ.”
Thời Ngạo khoanh tay trước ngực, cố ý thờ ơ, cười nửa miệng nói: “Được!” Một lúc sau, cô lại nhìn Ngang Thấm, ngập ngừng hỏi: “Vậy chúng ta làm hoà nhé?” Ngang Thấm gật đầu. Ý cười dần hiện rõ hơn qua ánh mắt của Thời Ngạo, miệng hơi nhếch lên.
Không bao lâu sau, chiếc xe dừng lại trước bảo tàng Evenk, chỗ này cách Ba Ngạn Thác không xa. Khi Ngang Thấm muốn giúp Thời Ngạo dỡ vali xuống, Thời Ngạo cũng không ngăn cản nữa.
Ngang Thấm đặt túi leo núi dưới chân Thời Ngạo, ánh mắt liếc nhìn vali bên cạnh, đôi mắt trầm xuống: “Không cần tôi đưa cô đến nhà nghỉ trước sao?”
“Không cần đâu!” Thời Ngạo ngập ngừng: “Tôi vừa liên lạc với chủ nhà nghỉ rồi. Cô ấy bảo rằng mình vẫn còn đang ở thành phố Hulunbuir, bảo tôi là tối hẳn qua đó làm thủ tục nhận phòng.”
Ngang Thấm nghe vậy, trầm mặc một lát, xoay người đi về phía chiếc xe. Thấy anh đã lên xe, Thời Ngạo đuổi theo, gọi: “Này! Cùng ăn một bữa nhé?”
Ngang Thấm lắc đầu: “Không cần.”
“Tôi mời anh!” Thời Ngạo đi đến bên cạnh ghế hành khách, ra hiệu cho Ngang Thấm hạ cửa kính xe xuống: “Anh có muốn ăn không?”
Ngang Thấm vẫn lắc đầu như cũ.
“Không ăn thì thôi!” Thời Ngạo có hơi tức, nhăn mũi: “Anh cứ như vậy mà đi về sao?”
Ngang Thấm thản nhiên nhìn về phía Thời Ngạo: “Mua một vài món phụ tùng ô tô rồi tôi mới đi.” Đôi mắt sâu thẳm của anh liếc nhìn Thời Ngạo, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Được!” Thời Ngạo không kìm nổi nữa, tức giận đáp: “Tôi tự ăn!”
Lúc xe khởi động, Thời Ngạo lùi về phía sau. Dưới ánh mặt trời, chiếc xe màu bạc ửng sáng và lao đi ngày càng xa. “Không thèm nói một câu tạm biệt luôn chứ!” Thời Ngạo lẩm bẩm, khoác túi leo núi lên vai. Nào ngờ, cả người đột nhiên trùng xuống: “Nặng quá!”
Thời Ngạo vác chiếc túi leo núi trên vai, tay còn lại đẩy vali. Gió mạnh thổi vào tai cô, tạo thêm nhiều lực cản. Cuối cùng, cô cũng kiên trì đến trước bảo tàng Evenk. Người dân địa phương thỉnh thoảng ngoái đầu lại nhìn, cô vẫn liên tục cúi đầu đẩy vali. Sau khi vào hẳn bên trong sảnh, cô cất vali vào trong tủ đựng đồ, thở phào nhẹ nhõm.
Từ Evenk có nghĩa là “những người sống trên núi”. Trong bảo tàng này trưng bày đủ các loại hiện vật đặc trưng của dân tộc như trang phục truyền thống của người Evenk, trống pháp sư, tranh được làm từ vỏ cây bạch dương hay lều tranh của người xưa….
Giữa những món đồ mang đậm bầu không khí cổ xưa, Thời Ngạo có cảm giác như mình đang ở trong bộ lạc Evenk. Bởi vì tuổi còn khá nhỏ nên được cưỡi lên lưng tuần lộc, bắt đầu một cuộc di cư mới cùng với những người trong cùng bộ tộc.
Lúc ra khỏi viện bảo tàng là đã hai tiếng sau. Trong khoảng thời gian này, chủ nhà nghỉ đã gọi và báo cho cô biết rằng cô ấy đang trên đường trở về. Thành phố Hulunbuir cách biển Ba Ngạn Thác Hải không xa. Hơn nữa vali cũng khá nặng, Thời Ngạo quyết định tìm một quán ăn nào đó gần viện bảo tàng để lót dạ.
Thời Ngạo bước đại vào một quán ăn. Người phục vụ là một cô bé nhỏ tuổi. Sau khi nói “Xin chào, xin chào” với cô mấy lần, cô bé đưa thực đơn cho cô. Thời Ngạo vừa nhìn thì cũng đoán ra được vài món, trong lúc chờ đồ ăn, cô nghiêng đầu ra cửa sổ để ngắm nhìn những chiếc xe đang lao qua vun vút.
Anh ta đi rồi à? Thời Ngạo lắc đầu, cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu mình. Anh có quay lại hay không nào phải chuyện của cô chứ. Cô mời mà anh còn không chịu ăn cơ mà! Trong lúc Thời Ngạo vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ, cô bé vừa rồi đang bưng thức ăn đến.
Cô bé đặt đĩa thịt viên rau dại trước mặt Thời Ngạo rồi vội vàng dọn món tiếp theo. Thời Ngạo gắp miếng thịt viên lên, cắn một miếng, hai mắt bừng sáng lên. Thật bất ngờ, hương vị của quán ăn nhỏ mà cô vào đại với không mấy mong đợi nào lại ngon đến thế.
Sau khi cô bé đặt tất cả các món cô đã gọi lên bàn thì nói một câu “Mời dùng từ từ”. Thời Ngạo vừa ăn vừa đáp “Cổm ơn”, cô bé nghe thế thì ngẩn người rồi híp mắt cười. Một lúc sau, cô bé lại bưng lên thêm bát súp cà chua và trứng, nói đây là tặng cho cô.
Thời Ngạo múc một thìa canh trứng, không biết vì sao, đột nhiên lại thấy hơi nhớ đến món trà sữa mà Ngang Thấm hay nấu.
Đợi đến khi cô dùng bữa xong xuôi, chủ nhà nghỉ vẫn không liên lạc lại với Thời Ngạo. Cô có gọi cho cô ấy, thế nhưng máy lúc nào cũng báo bận. Vì ngồi đây mãi cũng ngại, do đó cô kéo vali, tìm đại một chỗ bên vệ đường mà ngồi xuống.
Bầu trời cũng dần trở nên tối hơn. Những đám mây xám xịt tụ lại một chỗ khiến cho thời tiết trông thật nặng nề và buồn bã. Gió Tây Bắc thổi qua tai cô, Thời Ngạo rùng mình, cố liên lạc lại thêm mấy lần nữa.
Sau vài tiếng báo máy bận, cuối cùng đầu dây bên kia cũng đã bắt máy.
Thời Ngạo hỏi: “Alo? Chị Trương?” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng con nít khóc rống lên. Qua hồi lâu, người phụ nữ được gọi là “chị Trương” mới đáp lại: “Chị còn đợi à? Thật sự xin lỗi cô nhé. Bé con nhà tôi bị ốm mất rồi. Hôm nay e là tôi không về Ba Ngạn Thác Hải được đâu.”
Thời Ngạo chau mày: “Không phải vừa nãy cô bảo là đang trên đường về hay sao?”
“Đúng! Bọn tôi đang trên đường về, ai mà có ngờ bé con lại bị ốm.” Người phụ nữ ngập ngừng, tiếp tục nói: “Tôi thật sự xin lỗi cô. Hay là vậy đi, tôi sẽ trả lại tiền cọc cho cô.”
“Không được!” Thời Ngạo không khỏi tức giận: “Không phải là cô nói, chờ cô về đến là tôi có thể làm thủ tục nhận phòng hay sao? Vậy thì nhờ ai đó cầm chìa khoá đem đến cho tôi đi, không được à?”
“Nếu được thì tôi đã đưa cô rồi! Vấn đề ở đây là con tôi bị ốm, tôi đâu có đi được!” Người phụ nữ nọ đổi chủ đề: “Trước đây không phải là cô sống ở nhà dân du mục sao? Nếu không thì cô cũng…..”
Thời Ngạo liên tục nói: “Chồng cô đâu? Chồng cô chỉ là vật trang trí thôi à? Bảo anh ấy đưa chìa khoá cho tôi!”
Giọng người phụ nữ đột nhiên cao lên: “Tôi đã nói là sẽ hoàn trả lại tiền cọc cho cô, giờ cô còn muốn gì nữa? Hơn nữa, cô đâu có đến đúng lịch hẹn!”
Ngực Thời Ngạo phập phồng lên xuống, vẻ mặt nghiêm nghị: “Sao lại thành ra là vấn đề của tôi? Đường tôi đi bị phong toả nên không tới được, chẳng phải là tôi đã gọi điện báo trước với cô rồi sao?” Người phụ nữ trung niên mặc áo khoác dày đi ngang qua Thời Ngạo, đưa mắt nhìn cô. Thời Ngạo cố ý hạ thấp tông giọng, tiếp tục phản bác lại đối phương: “Mấy ngày tôi không ở lại, chẳng phải cũng đã trả thêm tiền cọc cho cô rồi à?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cãi nhau, như thể hai vợ chồng đang có bất đồng quan điểm về việc này. Một lúc sau, tiếng nói trong điện thoại đã được thay bằng giọng đàn ông: “Chúng tôi sẽ hoàn trả lại hết toàn bộ tiền đặt cọc cho cô, việc này cứ quyết định vậy đi!”
Thời Ngạo nghĩ lại: “Có phải hai người đã cho người khác thuê với giá cao hơn không? Này! Này? Này!”
“Tút tút tút……”
Điện thoại đã bị ngắt kết nối.
Thời Ngạo mở to mắt, trên trán nổi gân xanh, nét mặt nhăn lại. Cô không thể tin được rằng đối phương lại dám ngắt ngang cuộc gọi điện với mình.
“Mẹ kiếp!” Cô đứng giữa tiết trời rét buốt, miệng buông một câu chửi rủa rồi ngồi sụp xuống bồn hoa. Tầm mắt nhìn lên những viên đá nhỏ trên mặt đất bị gió thổi bay lên không trung với vẻ mặt buồn bã.
Lúc này trời đã tối hẳn. Ngay khi mặt trời lặn, mọi hoạt động trên thảo nguyên cũng dần trở nên yên lặng hệt như một ngọn lửa. Những nhà hàng trước đó vẫn còn đang mở, giờ cũng bắt đầu đóng cửa dọn dẹp. Thời Ngạo gãi đầu, cầm túi leo núi lên, định tìm đại chỗ nào đó để ở.
Dù kiên nhẫn kiếm tìm qua lại, thế nhưng lần nào cũng chỉ toàn thấy mấy cái ổ khoá dày treo trước cửa. Cô không dám đi quá xa vì bản thân không quen thuộc với khu vực này. Sau khi đi loanh quanh, cô đành phải quay trở về trước cửa của nhà hàng mà cô vừa ăn khi nãy.
Không biết từ lúc nào, trên tay áo cô đã lốm đốm vài đoá bông tuyết trắng. Khi cô dùng tay chạm vào chúng, chỉ một lực nhẹ thôi cũng đủ làm chúng tan biến. Sau đó, Thời Ngạo mới dần nhận ra, bầu trời bắt đầu rơi tuyết từ bao giờ. Chiếc áo khoác sẫm màu trên người cô gần như bị nhuộm trắng hết cả.
Cô ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn đường mờ ảo, những đoá bông tuyết mịn màng lặng lẽ rơi trên mặt khiến cô cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Thời Ngạo rùng mình, lấy điện thoại ra gọi lại cho chủ nhà nghỉ đó thêm lần nữa, thế nhưng bên kia vẫn nhất quyết không bắt máy.
Hình như bên đó đã chặn số điện thoại của cô rồi.
Hàng chân mày của cô châu lại, đôi mắt mở to hệt như những quả cầu lửa. Buổi chiều cô vừa cười nhạo A Mộc Cổ, nhưng giờ đây cô lại rơi vào hoàn cảnh tương tự. Mà Thời Ngạo cũng không được may mắn như A Mộc Cổ, trên đường đi vô tình gặp được một người tốt như Ngang Thấm.
Ngang Thấm……
Đôi mắt của Thời Ngạo sáng lên, không biết từ khi nào, đầu ngón tay của cô đã chạm vào cái tên là cô đã đặt cho Ngang Thấm. Cô cắn môi đau khổ rồi nhanh chóng dứt tay ra. Nhưng một lúc sau, cô trượt lại danh bạ, ánh mắt vẫn cứ nhìn chữ “Khúc Gỗ” chăm chú.
Đấu tranh tâm lý hồi lâu, cô nhấn vào cái tên đó. Khi tiếng chuông điện thoại reo lên đến lần thứ ba, giọng nói trầm ấm của anh truyền qua ống nghe cô: “Thời Ngạo?”
Thời Ngạo hơi sửng sốt, tay còn lại ôm lấy phần áo bên cạnh rồi hít một hơi thật sâu. Cô cố gắng phớt lờ hơi nóng đang phà ra trên mặt, nói: “Anh có thể đến đón tôi được không? Ngang Thấm, tôi không còn chỗ nào để ở nữa cả!”
Đầu dây bên kia lặng như tờ, Ngang Thấm không đáp lời nào. Thời Ngạo hơi cứng đờ, cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Cô cắn chặt răng, vội vàng nói: “Thôi quên đi, coi như tôi chưa nói gì hết!”
“Dì Tha Á vừa mới đến đây.” Ngang Thấm dừng lại rồi hỏi: “Tôi đến đón cô. Giờ cô đang ở đâu?”
Mặt Thời Ngạo bỗng chốc đỏ bừng: “Khách sạn Mông Cổ, đối diện với bảo tàng Evenk.”
Ngang Thấm chỉ đáp: “Được.”
Khi đặt điện thoại xuống, Thời Ngạo cảm thấy đầu óc mình trở nên trống rỗng, tay chân như mất đi hết sức lực. Cô ngồi thẳng xuống lề đường đã bị phủ một tầng tuyết mỏng. Cơn gió lạnh buốt thổi vào khuôn mặt nóng bừng của Thời Ngạo, giúp cô xua đi phần nào sự ngượng ngùng khi nãy.
Không ngờ cuối cùng, khi gặp rắc rối cô vẫn phải tìm đến Ngang Thấm. Thời Ngạo đội mũ trùm của áo khoác lên đầu, tìm đại góc khuất nào đó để ngồi xuống tránh gió, cô cuộn tròn lại thành một quả bóng để cố gắng duy trì nhiệt độ của mình.
Khoảng 20 phút sau, tiếng động cơ ô tô ngày càng gần. Ngang Thấm đỗ xe trên con đường đối diện với khách sạn Mông Cổ, từ xa nhìn thấy đã nhìn thấy ai đó cùng với hành lý đang ngồi khuất trong một góc, ánh mắt anh lóe lên, bấm còi một cái.
Chưa bao giờ Thời Ngạo mong chờ Ngang Thấm xuất hiện như bây vậy. Cô phấn khởi chạy đến mà không biết rằng trong mắt anh, mình hệt như một con người tuyết nhỏ.
Nhìn thấy Ngang Thấm đang đứng dưới đèn đường, Thời Ngạo sửng sốt. Nụ cười trên mặt cũng thay đổi thành tức giận mà đi về phía anh. Cô liên tục phàn nàn: “Chủ nhà nghỉ đó kì cục lắm! Tự tiện huỷ hợp đồng với tôi!”
Ngang Thấm lặng lẽ cất vali vào trong cốp. Sau khi lên xe, Thời Ngạo vẫn tiếp tục kể: “Cô ấy vừa mới nhượng phòng của tôi cho ai đó với giá cao rồi! Chắc chắn là vậy! Thế mà cô ta còn không chịu thừa nhận với tôi!”
“Sao mà tôi lại xui xẻo vậy chứ!” Thời Ngạo bày ra vẻ mặt buồn bã nhìn Ngang Thấm. Ánh sáng mờ ảo chiếu lên mặt anh, nửa sáng nửa tối. Dưới ánh đèn đường, sắc mặt của anh trông có vẻ hơi lạnh lùng, không thể hiện ra quá nhiều cảm xúc. Thời Ngạo chợt nhận ra rằng con đường ban đêm rất nguy hiểm, chắc hẳn anh đã phải lái rất nhanh để có thể đến được đây trong vòng 20 phút vừa qua.
Không biết có phải do nhiệt độ trong xe quá cao hay không, hai bên tai Thời Ngạo dần trở nên ấm hơn. Cô ngập ngừng hỏi: “Tôi nhờ anh đến đón muộn nhe vậy, có phiền anh lắm không?”
Ngang Thấm nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt lạnh lùng: “Không có.”
Hai mắt Thời Ngạo cong lên, bắt chước điệu bộ của A Mộc Cổ, nịnh nọt nói: “Ngang Thấm, cổm ơn rất nhiều!”
Qua lời cảm ơn vụng về và không kém phần buồn cười của Thời Ngạo, khuôn mặt vốn nghiêm nghị kia lại khẽ hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Nói rồi cô lại tự lẩm bẩm: “Xem ra mình lại phải làm phiền dì Tha Á và chú Đức Bố nữa rồi!”
Khi xe về đến Tây Tô Mộc, đèn trong sân nhà của Đức Bố đã sáng, như thể ông ấy cũng đã biết trước rằng Thời Ngạo sẽ về. Vừa bước xuống xe, cả Đức Bố và Tha Á cùng nhau bước ra chào cô.
Đức Bố siêng năng giúp cô chuyển hành lý trở lại căn phòng mà trước đây cô đã ở. Trong khi Tha Á vẫn nắm tay cô: “Thời Ngạo, con đừng đi nữa! Hãy ở lại với nhà dì nhé, con ở lại bao lâu cũng được cả!”
Thời Ngạo nhớ lại lời chào tạm biệt ban sáng, thế mà đến tối đã quay về. Cô xấu hổ gãi đầu, đầy ẩn ý nhìn Ngang Thấm: “Giờ anh về à?”
Khi Ngang Thấm ngước mắt lên, thấy Thời Ngạo đang lặng lẽ nhìn mình. Anh vô tình quay mặt đi, khẽ đáp: “Ừ.”
Thời Ngạo đang định nói gì đó để cảm ơn, lại sợ Ngang Thấm cho rằng cô khoa trương, liền chạy đến dựa vào cửa kính xe: “Cổm ơn rất nhiều! Tạm biệt!” Cô nhìn qua cửa sổ xe, đôi mắt sáng như sao nhìn thẳng vào mắt anh, Ngang Thấm khó chịu quay đầu lại.
Một lúc sau, xe lái thẳng vào nhà Ngang Thấm bên cạnh. Tiếng sủa của Ngao Đăng và Ô Như Mục phát ra từ trong màn đêm tối.
Tha Á kéo Thời Ngạo về phía nhà: “Con đói không?”
Vừa rồi đúng là không cảm nhận được, nhưng khi Tha Á hỏi, bụng cô bắt đầu cảm thấy cồn cào, Thời Ngạo ngượng ngùng mỉm cười. Tha Á hâm nóng phần trà sữa còn lại, lấy ra một đĩa đồ ăn nhẹ và xúc xích từ bên trong tủ gỗ.
Trong khi Thời Ngạo đang ăn, bà ngồi sang một bên, âu yếm nhìn Thời Ngạo trong khi cô đang kể cho bà nghe về những chuyện đã xảy ra.
Thời Ngạo nhấp một ngụm trà sữa, tức giận nói: “Từ thành phố Hulunbuir về đến đây chỉ mất có 10 phút! Dù muốn hay không muốn cũng phải đưa chìa khoá cho con chứ!”
Tha Á xót ruột nhìn Thời Ngạo, an ủi: “Tội nghiệp Thời Ngạo, nếu con ở lại nhà dì thì đã không gặp phải rắc rối như vậy rồi!”
“Con vừa định gọi cho chú Đức Bố.” Thời Ngạo đảo mắt, thản nhiên nói: “Thế mà chẳng biết tại sao con lại bấm gọi cho Ngang Thấm nữa, ha ha…..” Gió ngoài cửa sổ hú lên tuỳ tiện, như thể rung đến vỡ cả cửa sổ. Thỉnh thoảng Thời Ngạo nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô không biết là Ngang Thấm đã ăn gì chưa?
Thời Ngạo và Tha Á trò chuyện một lúc lâu. Cả ngày hôm nay cô cứ như bị tra tấn, cảm thấy mí mắt trên và dưới đánh nhau kịch liệt nên cô đã chúc Tha Á ngủ ngon rồi đi thẳng về phòng. Căn phòng vẫn được giữ như trước khi cô rời đi, nhưng gối và khăn tắm thì đã được chủ nhà chu đáo thay đổi. Thêm một ít than vào lò sưởi, ngọn lửa rực cháy lên.
Khi Thời Ngạo đang phủi lại ga trải giường, cô phát hiện ra tờ 1000 nhân dân tệ mà cô đã nhét dưới gối trước khi rời đi vẫn còn ở nguyên vị trí cũ. Thấy vậy, một dòng nước ấm chảy vào tim cô.
Chú thích:
Trống pháp sư: Trống pháp sư là một loại nhạc cụ có nhịp đập và âm thanh màng của người Mông Cổ, Mãn Châu, Daur, Ewenki, Oroqen, Hezhe và các nhóm dân tộc khác. Còn gọi là trống thần, trống cào, trống cầm tay, trống một vòng. Phổ biến ở Nội Mông, Hắc Long Giang, Cát Lâm, Liêu Ninh và các tỉnh và khu vực khác.