Edit: Mỳ.
Chương 23: Đường đi lấy đá lại càng ngượng ngùng hơn – lúc này đây, đôi mắt lạnh lùng như hồ nước đang lặng lẽ nhìn cô, khó xử không nói nên thành lời.
Một năm bốn mùa, ở vùng thảo nguyên này thường thì dân du mục đều không thể nào sống thiếu nước. Nhất là khi mùa đông đến, đục băng lấy đá đem nước về là một cách lấy nước truyền thống.
Tuy bên ngoài Thời Ngạo luôn miệng ghét bỏ, thế nhưng cô vẫn không ngần ngại quay lại hố băng mà Ngang Thấm đã phá ra, chủ động ôm một tảng. Ban đầu, vì vội vàng ôm lấy đá nên tay cô không tự chủ được mà phải vội rụt về. Mắt liếc nhìn thấy Ngang Thấm vớt một tảng đá lên vô cùng dễ dàng, cô cũng hạ quyết tâm, không muốn chịu thua nên cũng gom một đống đá lạnh lại rồi ôm vào trong lòng.
Bao tay băng len khá mỏng, chỉ trong chốc lát, toàn bộ ngón tay của cô đã bị đông cứng. Ô Như Mục lo lắng lẽo đẽo theo phía sau Thời Ngạo, mắt nó vẫn luôn nhìn về phía chủ nhân của mình. Đôi mắt đó xanh ngát tựa như biển xanh ngoài khơi.
Tính tình Thời Ngạo như thế nào Ngang Thấm cũng đã biết, càng không cho cô làm thì cô lại càng muốn làm. Đó cũng là lý do vì sao mà ngay từ đầu anh không hề ngăn cản cô. Mãi cho đến khi không kìm được nữa, sắc mặt của cô trắng bệch, đôi môi run lên. Bấy giờ, ánh mắt của người đàn ông chợt lóe lên, mặt không chút thay đổi mà tiến lại gần: “Đưa tôi.” Anh đẩy tay cô ra, làm bộ như muốn cướp mất táng đá cô đang ôm trong người.
“Tôi tự đi được!” Thời Ngạo nghiêng người tránh né, ngang bướng: “Rồi coi, ai mạnh hơn ai!’
Ngang thấm hơi nhíu mày: “Cái này là công việc của đàn ông.”
“Cái gì mà đàn ông, đàn bà ở đây nữa!” Thời Ngạo giẫm chân, trong đáy mắt hiện ra một tia không vui: “Anh kỳ thì giới tính hả?” Nghĩ một lúc, hàng chân mày cô nhướng lên, ánh mắt lộ ra vẻ gian xảo: ‘Nếu như anh muốn cảm ơn tôi, vậy thì nấu trà sữa cho tôi uống đi!! Thêm cả thịt khô vào như hôm bữa í!” Nói rồi cô nuốt một ngụm nước bọt, khéo léo nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Hai bóng người gần nhau đến mức, mỗi bước chân đều vang lên tiếng đá chạm đá khẽ khàng, ngay cả tiếng thở cũng trở nên rõ ràng hơn. Ngang Thấm nghiêng đầu sang chỗ khác, trên khuôn mặt toát ra vẻ không được tự nhiên cho lắm, nhưng đã sớm bị anh lờ đi. Đôi môi anh hơi mím lại, lạnh lùng đi ngang qua Thời Ngạo, khuôn mặt đã trở về vẻ thờ ơ vốn có.
Thời Ngạo cong môi khịt mũi: “Đồ nhỏ mọn!” Tảng đá trong tay rơi xuống, cô nhăn mũi và cố định nó trên cổ tay.
Gió tây bắc dường như rất thích giở trò quậy phá, gió nổi lên, cứ thuận theo hướng của Thời Ngạo mà thổi. Mỗi khi gió thổi mạnh, Thời Ngạo đều phải lùi lại vài bước. Ánh mắt chú ý đến người đàn ông cao ráo đứng cách đó không xa, người này dường như lại chẳng hề bị gió mạnh bắt nạt. Thời Ngạo cắn môi, bực tức nghĩ, đợi cô trở về thành phố, điều đầu tiên mà cô làm chính là vứt cái đôi giày đi tuyết này đi. Chỉ vì nó mà hại cô chụp ếch trên mawtjbangw miết thôi!
Nào ngờ giây kế tiếp, một cơn gió mạnh đến mức cuốn lấy những cặn tuyết dơ trên bờ và cành cây khô đậo vào mặt cô. Thời Ngạo theo bản năng nhắm mắt lại, nghiêng người né tránh, cành cây khô xoẹt ngang nơi khóe mắt, cô đau đến mức hít hà. Hàng chân mày khẽ nhíu lại, mũi cũng hít đầy cặn tuyết kia.
Thời Ngạo ghét bỏ vội lắc tay chân để rơi bớt lớp tuyết bám đầy trên người. Cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy bóng dáng của Ngang Thấm đã đến gần bên bờ. Ngay cả Ô Như Mục vẫn luôn thích bám dính theo anh, lúc này lông cũng bị gió thổi xù hết cả lên, đang ở bên cạnh mé sông để đùa giỡn với Ngao Đăng.
Trong lòng Thời Ngạo quýnh lên: “Này! Bên anh không thể nào đợi tôi được chút hay sao?’ Vừa dứt lời, chân cô đạp phải nhành cây khô, mặt đất trơn trợt, cả người cô theo quán tính ngã nhào về phía trước. Rầm một tiếng, cô nằm sấp mặt trên mặt băng.
Tiếng động đó lớn đến nỗi khiến cho Ngao Đăng lẫn Ô Như Mục bật dậy, vừa sủa vừa chạy thật nhanh đến chỗ cô. Ngang Thấm bị tiếng sủa của hai chú chó săn của mình gây sự chú ý, anh hơi nghiêng đầu, thuận thế nhìn sang, đôi mắt tối sầm xuống.
“Ây….Khụ, khụ….” Dù cho có tảng đá làm đệm lưng, thời Ngạo cũng không khỏi nhe răng nhăn mặt. Ngoài miệng cô không ngừng mắng mỏ: “Cái giày đi tuyết này! Còn là hàng hiệu nữa cơ! Ây, ây…” Trước mắt đột nhiên xuất hiện thêm hai đôi chân chó trắng và đen, giọng nói cô mang theo vài nét giận dữ: “Đừng cho là tao không biết bọn bây đến để nhiều chuyện nhé!”
Ngao Đăng không vui sủa lên một tiếng: “Gâu!’
“Bị tao nói đúng rồi chứ gì!?” Thời Ngạo lạnh nên rên lên một tiếng, hai chân khuyyj xuống để chống đỡ nửa thân trên: “Khụ, khụ…..” Vừa mới bị té mạnh như vậy, dù cho có áo lông đỡ một phần ở bên ngoài, nhưng trước ngực vẫn bị đập mạnh vào tảng đá cứng. Bấy giờ cô đau đến mức mặt mũi nhăn nhúm: “Đau!” Cô giãy giụa đứng dậy gằn tiếng la lớn một câu.
Trên mặt băng truyền đến tiếng giày lộc cộc, bóng người màu đen che khuất ánh sáng chói sáng trước mặt. Thời Ngạo ngẩng người, khoảnh khắc cô ngẩng đầu thì chạm phải ánh mắt của Ngang Thấm.
Miếng lót trên vành mũ che khuất đi hơn phân nửa khuôn mặt người đối diện, do đó nên cũng chẳng nhìn thấy rõ được nét mặt của anh lúc này. Vài cọng tóc đen bung xõa trước trán, hang chân mày thô đen bên dưới nhấn mạnh lấy sự lạnh lùng kia. Đôi mắt đó đang lẳng lặng nhìn về phía cô, khó chịu đến không nói lên thành lời.
Khuôn mặt bị gió lạnh thổi đến ửng hồng, Thời Ngạo cố gắng đứng dậy. Cảm giác này còn đau hơn so với đấu vật nữa. Giờ đây bổi vì cái nhìn của người đàn ông trước mặt mà khiến cho cô dâng lên cảm giác thẹn thùng, Thời Ngạo cảm thấy hệt như sau lưng mình có gai vậy. Cô nhắm chặt mắt, hàng chân mày chau lại, mặt tỏ ra vẻ giận dữ, giọng nói không vui vẻ gì: “Làm gì đấy! Anh cũng định đến đây để cười vô mặt tôi hay sao?”
Người đàn ông lặng yên rút lại đôi tay đang giơ ra với ánh mắt thờ ơ. Anh yên lặng không nói lời nào, bình tĩnh đứng tại chỗ. Cuối cùng, anh cúi người nhặt tảng đá trên mặt băng, dang người cao lớn đi thẳng về phía xe kéo.
Thái dương cũng thả lỏng ra, Thời Ngạo phủi tuyết dơ đang bám trên tay, sầm mặt đuổi theo: “Này! Bộ trong mắt anh chi có tảng đá thôi sao?” Xem ra cái tên này lại đần không thể tả, cô tức giận chống nạnh hai bên hông, trợn tròn đôi mắt: “Cái đồ không có lương tâm! Trả lại đống bánh mỳ mà tôi làm cho anh hôm qua đây!” Cô hơi dừng lại một chút: “Dù cho tôi không có ý làm cho anh!”
Ngang Thấm đặt tảng đá lên xe kéo, xoay người nhìn về phía người phụ nữ đang giương nanh múa vuốt: “Cô đứng yên ở đó đi.”
Thời Ngạo nhíu mày: “Mắc gì tôi phải nghe anh?’
Hàng chân mày của anh hơi chau lại. Trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ khó chịu, đôi mắt lạnh lùng, u ám đảo qua Thời Ngạo.
“Được rồi, được ròi!” Thời Ngạo bĩu môi: “Tôi cũng không có thời gina chờ anh đâu, anh lo mà nhanh nhanh cái chân lên giùm tôi cái đi!”
Ngang Thấm khẽ khàng đáp lại, chân bước từng bước chắc nịch trên mặt băng. Ngao Đăng, như một bóng tùng bất động, luôn kề bên bảo vệ. Ánh dương mùa đông rọi thẳng vào dáng vóc cao lớn của anh, in bóng dài lê thê trên nền băng trắng xóa.
Thời Ngạo khẽ ho khan một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía Ô Như Mục: “Anh ta vừa mới khó chịu đó hả?” Ô Như Mục nghiêng cái đầu nhỏ nhắn về phía bên trái, đôi mắt màu xanh lam hơi chớp nhẹ, trong miệng sủa: “Gâu?” Tựa như đang đáp lại lời của Thời Ngạo.
Cô nhìn về phía người đàn ông ở phía xa đang khom lưng lấy nước đá, nhỏ giọng thì thầm: “Hứ, đồ nhỏ mọn!’
Con bò đang bới tuyết tìm cỏ khẽ nâng mí mắt rồi lại chậm rãi rũ xuống, miệng không ngừng làm ra hành động gặm nhấm. Trong khoang mũi phát ra một tiếng thật dài: “Ụm bòooo……”
Thời Ngạo cởi găng tay đã thấm ướt ra, ngón tay của cô bị đông cứng đến đỏ ửng. Trông cứ như là dùng màu đỏ nhuộm qua vậy. Cô co tay cho vào trong túi xách. Đầu ngón tay chạm phải món đồ cứng trong: “Úi!”
Cô nhanh chóng lấy camera ra để kiểm tra cẩn thận. Lúc nhìn thấy ống lens vẫn bình an vô sự thì mới thở dài một hơi. Ở phía xa xa, Ngang Thấm đang khệ nệ ôm lấy tảng đá cuối cùng. Kế đến, anh đi thẳng về phía cô. Gió tây bắc thổi mạnh khiến cho vành mũ liên tục phất ra phía sau, anh đành phải dùng tay giữ chặt lại. Ánh dương nhẹ nhàng bao lấy dáng người cao ngất của anh, tựa như muốn khảm lên đó một lớp viền vàng.
Thời Ngạo nhìn bóng người đang đến thì thầm nghĩ, hôm nay nhất định phải đến nhà Ngang Thấm uống hai bát trà sữa nóng mới được!
Trên đường trở về, Thời Ngạo vẫn còn nhung nhớ đến hai bát trà sữa kia, cô luôn miệng nhắc nhở anh: “Hôm nay vì anh mà tôi đã phải chụp ếch đấy.” đôi mắt giảo hoaht nhìn sang: “Anh phải đền cho tôi hai bát trà sữa đó! Được không?’
Ngang Thấm nhướng mắt: “Ừm.’
Lúc vừa về đến nhà Đức Bố, một giọng cười vừa lạ mà cũng vừa quen vang lên từ xa. Thời Ngạo chăm chú nhìn, người đứng bên cạnh Tha Á, mặc áo choàng Mông Cổ màu tím sẫm, cười rất tươi. Người chẳng phải là Tát Nhân Cao Oa sao?
Tát Nhân Cao Oa vừa nhìn thấy Thời Ngạo liền mỉm cười, tựa như vừa uống xong hai chai bia Hailar vậy. Đôi tay mạnh mẽ kia vung cao, không đợi hai người bọn cop đến trước mặt, giọng bà ấy đã cất lên: “Thời Ngạp! Cô về rồi à?”
Đợi Thời Ngạo đến gần hơn, cô ngửi thấy mùi thịt cừu thoang thoảng trên người của bà ta. Còn chưa kịp để cô phản ứng gì, tay đã bị Tát Nhân Cao Oa nắm chặt lấy. Những vết chai ấm áp mà nhẹ nhàng sượt ngang lên mu bàn tay cô. Khuôn mặt lộ ra nụ cười chất phát nhìn cô.
Thời Ngạo thấy không được tự nhiên cho lắm, cô muốn rút cả hai bàn tay mình về. Nụ cười trên mặt của Tát Nhân Cao Oa lại càng thêm sâu, xương gò má cao giống như ngọn đồi nhỏ nhô lên giữa hai bên má mập mạp: “Cô gái à, tôi đợi con lâu lắm rồi đó!”
Ngang Thấm thản nhiên đáp: “Dạ”, không dừng lại ở đó, anh tiếp tục đẩy xe và bò vào trong sân. Ngao Đăng và Ô Như Mục không đi theo, giờ phút này bọn nó đều đang ngồi xổm trước cửa nhà, chờ đợi Ngang Thấm trở về.
Vẻ mặt của Tác Nhân Cao Oa lộ ra vẻ đang kiềm chế, trông chẳng khác nào đang cầu xin: “Cô gái à, thật ra là tôi có chuyện muốn nhờ……”