Điểm Đến Là Nơi Tận Cùng Góc Biển

Chương 27

Edit: Mỳ.

Chương 27: Hiểu nhầm Ngang Thấm có bạn gái – Hai bên gò má của cô hơi nóng, lồ|\|g ngực truyền đến tiếng tim đập liên hồi.

Nước từ vòi tuôn chảy rào rạt trước bồn rửa. Trong khi rửa tay, Thời Ngạo lẩm bẩm: “Không phải anh ta bảo rằng mình sẽ không đến Hailar sao?” Hình ảnh Ngang Thấm và người phụ nữ kia sánh vai đang lên trong đầu cô, động tác xoa tay dưới nước chợt dừng lại, hừ lạnh: “Xì, sợ người ta nhìn không ra hay gì?” Cô liếc nhìn mình trong gương, đột nhiên cảm thấy mất mặt, tay lại tiếp tục xoa: “Quên đi, có liên quan gì đến mình đâu chứ?”

Dường như sau khi nghĩ thông suốt, Thời Ngạo tắt vòi nước rồi đi lấy khăn giấy. Chiếc hộp lẽ ra phải đựng đầy khăn giấy song lại bám đầy bụi. Thấy xung quanh không có người, Thời Ngạo vội lau tay ướt vào quần áo mình đang bận. Sợ người khác chê cười, thỉnh thoảng cô lại ngoái đầu lại nhìn xem có ai đang đứng sau tấm màn thô hay không.

Có lẽ là vì khá lo sợ sẽ bị bắt gặp, ngay khi cô ngước lên thêm lần nữa, bất ngờ nhìn thấy một ánh mắt sâu thẳm và lãnh đạm.

“Khụ, khụ…..” Thời Ngạo vung tay, ánh mắt hơi tối xuống. Trên khuôn mặt cô hiện lên một tia mất tự nhiên. Thời Ngạo nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt, không hiểu vì sao trong lòng lại dâng lên một thứ cảm xúc phức tạp.

Bốn mắt chạm nhau một hồi lâu, bước chân của Ngang Thấm chợt dừng lại. Anh đứng thẳng tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng xen lẫn thờ ơ nhìn đôi vai gầy của người phụ nữ trước mặt. Sau đó, anh lại bước đi về phía bồn rửa tay.

Anh thong dong bật vòi xả nước vào lòng bàn tay, lẳng lặng xoa qua lại. Ở phía sau, cô giẫm đôi giày da kêu lên vài tiếng lộc cộc. Anh khẽ ngước mắt lên nhìn, thấy vẻ mặt của cô phản chiếu lại qua tấm gương dài nửa người, khuôn mặt sáng ngời quyến rũ kia giờ đây đã ửng đỏ hơn nhiều. Ngang Thấm bình tĩnh rũ mắt xuống, khi ánh mắt di chuyển, dường như chất chứa đâu đó là nỗi suy tư xa xăm.

Trước bồn rửa tay, Thời Ngạo vờ như không có chuyện gì mà mở vòi nước thêm lần nữa.

Cô khẽ liếc nhìn Ngang Thấm. Trông anh vẫn cứ điềm tĩnh như thể anh không hề để tâm chút ít gì đến cô. Điều này làm cho Thời Ngạo cảm thấy khó chịu, cô vờ bình tĩnh, nhưng giọng lại đay nghiến: “Không phải là bảo sẽ không đến Hailar à?”

Nụ cười không mấy tự nhiên của người phụ nữ trước mặt đã chiếm lấy tầm mắt anh. Ngang Thấm bĩnh tĩnh thu lại ánh nhìn, lẩm bẩm: “Tiện đường.”

Nghe vậy, Thời Ngạo cố gắng hết sức kiềm chế. Cô cắn môi, tông giọng được nâng cao lên, chế nhạo: “Trùng hợp thật đấy!”

Dù có chậm hiểu đến mức nào, Ngang Thấm vẫn có thể nghe thấy được sự mỉa mai trong giọng nói của cô.

“Két….” Thời Ngạo tắt vòi nước.

Hình ảnh Ngang Thấm đi cùng người đẹp kia hiện lên trong tâm trí cô, Thời Ngạo thấy hệt như có thứ gì đó siết nghẹn cổ họng mình lại. Cô cảm thấy khó chịu vô cùng, quay đầu nhìn Ngang Thấm, vô thức cất tiếng hỏi: “Anh…..”

Người đàn ông trước mặt đáp lại cô bằng ánh nhìn.

Đôi mắt Ngang Thấm tựa như vực thẳm, anh nghiêng người lặng lẽ nhìn cô. Khoảng cách của cả hai gần trong gang tấc, cô có thể nhìn thấy được hàng mi dài và đẹp kia của anh, kèm theo đó là hormone đầy nam tính. Thời Ngạo nhanh chóng quay đi, hàng mi khẽ run. Cô cố gắng hết sức để phớt lờ hơi nóng ran trên mặt, nhưng trong lòng ngực lại vang lên tiếng tim đập rõ từng nhịp rõ ràng và dồn dập.

Thình thịch…..thình thịch…..thình thịch…..

Trong căn phòng yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nước chảy.

Thời Ngạo không hiểu sao mình lại phải né tránh. Cô ưỡn ngực, ngước mắt lên nhìn, không ngờ lại chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông.

Ánh sáng mờ ảo trên đỉnh đầu làm nổi bật đôi má như tạc của anh, trên khuôn mặt kia không có chút cảm xúc nào. Anh bình tĩnh nhìn cô. Đôi mắt không đáy đó tựa như có ma lực, không ngừng lôi kéo Thời Ngạo vào trong đó.

Thời Ngạo vô cớ run lên, đột nhiên dời ánh mắt, mơ hồ nói: “Quên đi, không có gì cả!” Nói xong, cô xoay người rời đi.

Tiếng nước chảy đột ngột dừng lại. Ngang Thấm từ từ ngước mắt lên nhìn tấm gương trước mặt. Trong gương, người phụ nữ ngẩng cao chiếc cổ trắng ngần lên tựa như một con công kiêu hãnh.

Đôi mắt đen láy vẫn thờ ơ, chỉ có giữa hàng chân mày hơi động đậy.

Đợi đến khi đi đủ xa, Thời Ngạo mới thở dài một hơi. Nhớ đến vẻ mặt của Ngang Thấm khi anh không chút do dự từ chối cô vào đêm hôm qua, Thời Ngạo lại cảm thấy không vui, cô tự giễu, hạ giọng lẩm bẩm: “Bộ không thể nói tôi biết là hôm nay anh có hẹn hay gì? Đồ nhỏ mọn!” Cô siết chặt nắm đấm ở bên cạnh: “Hừ, không được thì thôi!”

Thời Ngạo lấy lại bình tĩnh một hồi, mới quay lại phía sảnh lớn đông người. Cách đó khoảng một bàn, cô nhận thấy người phụ nữ đi cùng Ngang Thấm vừa rồi đang ngồi ở nơi mà cô đã ở đó không lâu, trò chuyện với Đức Bố. Bọn họ nói chuyện với nhau bằng cả tiếng Hán lẫn tiếng Mông Cổ, mặc dù Thời Ngạo không thể hiểu được nhưng cô vẫn có thể thấy được Đức Bố đang bật ngửa ra sau cười ha hả. Trong lòng cô không khỏi nghĩ nhiều.

Ngay khi Đức Bố nhìn thấy Thời Ngạo, ông ấy đã liên tục vẫy tay chào cô. Lúc cô đến gần hơn, cô nghe thấy Đức Bố nói: “Đúng là có duyên thật đấy, bác đâu nghĩ là sẽ gặp Cát Nhã ở đây đâu chứ!”

Thời Ngạo nhìn thấy người đàn ông cao gầy đứng cạnh Cát Nhã, trên mặt hiện ra vẻ bối rối, khó hiểu hỏi: “Mọi người biết nhau à?”

“Cát Nhã là bạn học tiểu học của Ngang Thấm. Trước đây hai đứa nó học chung một trường với nhau đấy!” Nụ cười bừng sáng trên khuôn mặt ngăm đen của Đức Bố. Ông nhìn về phía người đàn ông đang đứng phía sau cô: “Cát Nhã nói với cậu là con đưa con bé đến đây, sao cậu lại không nhìn thấy con lúc trên phố nhỉ?”

Thời Ngạo đột nhiên quay người lại. Không biết từ khi nào mà Ngang Thấm đã xuất hiện ở phía sau cô. Thời Ngạo nghĩ đến dáng vẻ kỳ lạ của mình khi nãy, mặt cô tự nhiên nóng ran, thuận thế ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Cát Nhã.

Còn chưa đợi Ngang Thấm lên tiếng, Cát Nhã, người đang ngồi một bên, đã lên tiếng trước: “Đây là?” Ánh mắt của cô ấy đảo qua đảo lại giữa Ngang Thấm và Thời Ngạo, rồi nhạy bén nhận ra điều gì đó.

Đức Bố vội vàng giới thiệu: “Đây là Thời Ngạo, cô ấy là một nhiếp ảnh gia lớn đến từ thành phố!” Rồi cũng tiện thể, kể cả chuyện Thời Ngạo đang ở nhờ tại nhà mình do tuyết rơi dày đặc nên đường đi đã bịt kín lối đi.

Thời Ngạo thấy bọn họ trò chuyện rất sôi nổi, cô tự mình cầm lấy con dao nhỏ bên cạnh, cắt vài miếng sườn cừu béo ngậy đan xen. Sau đó cô gắp một miếng cho vào trong miệng, vừa cắn một phát thì nước thịt tràn ra tứ phía.

Ánh mắt liếc nhìn, vô tình bắt gặp phải Ngang Thấm đang ngồi bên phải. Thời Ngạo nhớ lại những gì Đức Bố nói, không khỏi tự nhủ. Hoá ra anh từ chối đưa cô đi Hailar chỉ để có thể dễ dàng đưa Cát Nhã đến Hailar hay sao? Trên khuôn mặt thanh tú tựa tinh xảo hiện lên một tia không vui. Cô cảm thấy hơi choáng ngợp trước món sườn cừu nướng thơm ngon.

Lúc này Đức Bố đang nói về tình cảnh hai người đi mua sắm ở “Thành phố điện máy Ánh Dương”. Khi nhắc đến giá pin dự phòng, miệng ông há to như quả trứng gà, khua tay múa chân nói: “Nhỏ vậy mà tận 200 tệ! Đắt quá! Có miếng nhỏ thế thôi mà đắt quá trời đắt!” Hai mắt ông tròn trịa, rõ ràng là không uống rượu, thế nhưng trông ông vẫn có vẻ như đang say, đôi má đỏ hiện rõ trên gò má ngăm đen. Nghe vậy thì Cát Nhã không khỏi bật cười, nghiêng sang một bên, tựa như muốn ngã hẳn vào lòng người đàn ông bên cạnh.

Thời Ngạo khẽ cau mày, cặp mắt trong suốt sáng ngời kia như có như không mà liếc nhìn sang Ngang Thấm, đôi mắt đó tràn đầy vẻ dò hỏi. 

Chẳng lẽ là cô đang hiểu nhầm gì chăng?

Đức Bố nhìn Ngang Thấm với nụ cười nơi đáy mắt: “Sáng nay cậu nhìn thấy con lái xe ra ngoài! Lúc đó cậu có hỏi Thời Ngạo rằng không biết mới tưng hửng sáng mà con đã đi đâu? Ngờ đâu con cũng đến Hulunbuir!”

Trong lòng Thời Ngạo cảm thấy khó chịu vô cùng nhưng không thể tỏ ra bên ngoài, đang buồn bực, bên cạnh truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Sáng nay con đến làng Tây Bác để sửa xe cho Cát Nhã.”

“Đúng thế ạ!” Cát Nhã cười nói: “Lúc Tạ Ngạn ở nhà thì con mới có thể nhờ anh ấy được. Con thì vừa không biết lái xe, còn không biết sửa xe nữa cơ!” Cô ấy nhìn Tạ Ngạn một lúc, hai người nhìn nhau mỉm cười, nói tiếp: “Lúc anh ấy bận, xe kia đành phải mặc cho nó hỏng. Nếu không phải Ngang Thấm rảnh rỗi, e rằng không biết chiếc xe ấy còn phải nằm đó bao lâu nữa!”

“Khụ, khụ, khụ…..” Thời Ngạo không ngờ lại hiểu nhầm lớn đến thế. Cô kinh ngạc đến mức thở không thông, miếng thịt cừu vừa mới ăn lại bị nghẹn ở cổ họng. Cô nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, ho khan một trận.

Đang lúc cô không biết phải làm sao, trước mắt đột nhiên vươn tới một cốc nước. Ngón tay cầm ly nước to và dày, móng tay được cắt ngắn gọn gàng, gân trên mu bàn tay kéo dài đến dưới ống tay áo lông màu trắng.

Cô hơi nhướng mi, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cô sẽ lại rơi vào ánh mắt như có ma lực kia. Ngang Thấm đang nhìn thẳng vào mắt cô một cách bình tĩnh. 

Thời Ngạo không để ý nhiều, mạnh mẽ cầm lấy ly nước, ngón tay khi chạm vào bàn tay lớn ấm áp kia hơi cong lại. Cô ngửa đầu uống một hơi cạn sạch nước, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

Thấy Cát Nhã đang nhìn về phía cô, trong mắt ngập tràn lo lắng. Thời Ngạo ngượng ngùng đỏ cả mặt, giải thích: “Chân cừu nướng này ăn ngon quá đi mất, ăn ngon đến mức tôi như muốn lạc hẳn vào cổ họng tôi luôn cơ!”

Nghe vậy, Cát Nhã bật cười lớn, người ngả ngửa ra sau. Nếu không nhờ Tạ An đỡ lại thì e là cô ấy đã ngã hẳn xuống sàn rồi. Còn Tạ Ngạn vẫn luôn im lặng, ấy thế mà giờ đây cũng vì câu nói đùa của cô chọc cho nở nụ cười. Về phần Đức Bó, đương nhiên là ông không chịu nổi được câu đùa như thế, đã cười đến sấp cả mặt xuống bàn. Cũng may là ông nhanh tay lẹ mắt, không thì cũng sớm bỏ nhào xuống bát trá sữa trước mặt.

Thời Ngạo muộn màng nhận ra rằng cách nói của mình hệt như những gì Tha Á từng nói. Cô cố ý liếc nhìn sang một bên, thoáng thấy khoé miệng của Ngang Thấm hơi nhếch lên. Thời Ngạo khó chịu che miệng lại rồi ho nhẹ, hai má cô nóng ran.

Sau một tràn cười lớn, Cát Nhã càng thêm tò mò về Thời Ngạo. Cô ấy lau đi vệt nước mắt còn vương bên khoé mắt, nhẹ nhàng hỏi: “Cô đến Nội Mông một mình à?”

Thời Ngạo gật đầu, hơi nóng trên mặt vẫn không tan.

“Cô dũng cảm thật đấy!” Cát Nhã thở dài: “Cha mẹ cô chắc hẳn là rất thấu tình đạt lý!”

Bắt gặp ánh mắt thăm dò của Cát Nhã, Thời Ngạo chớp mắt rồi mỉm cười bất cần: “Đúng vậy! Họ không quan tâm tôi đi đâu hay làm gì cả!” Cô liếc nhìn món chân cừu nướng mới khiến cô ngượng muốn chết kia, hắng giọng rồi nhìn mọi người xung quanh: “Sao cô không ăn gì đi? Món chân cừu này ngon thật đấy!” Cô cắt thêm mấy miếng thịt, đang định cho vào bát thì chợt khựng lại. Cô dừng lại một chút, nhanh chóng đặt miếng thức ăn vào trong bát trống trước mặt Ngang Thấm: “Anh cũng ăn thử đi!”

Ngang Thấm nhướng mi, nhận thấy cô đã khéo léo chia những lát thịt khác cho mọi người trong bàn hết cả rồi. Ánh mắt anh dừng lại ở đôi bàn tay đang cầm dao. Chúng mảnh khảnh và thanh tú, làn da trắng nõn nà, trông lạc lõng so với những người ở vùng thảo nguyên như anh đây.

Khi bữa ăn sắp kết thúc, Cát Nhã nhận được một cuộc điện thoại. Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp trở nên cứng đờ, thay vào đó là vẻ mặt lo lắng nói: “Mình đi thôi anh!” Vừa nói, cô ấy vừa nhìn về phía Tạ Ngạn: “Ở nhà gọi điện thoại đến, bảo là Tiểu Bảo bị sốt rồi.”

Cát Nhã vội choàng chiếc khăn choàng da cừu màu trắng vốn được đặt ở lưng ghế quanh người cô, thuận tay nắm lấy chiếc mũ nhung từ trên tay Tạ Ngạn. Ngang thấm ngồi bên cạnh lập tức đứng dậy nói: “Tôi tiễn hai người.”

Cát Nhã vốn định từ chối, liếc mắt nhìn Tạ Ngạn rồi lại cảm kích nói: “Nếu vậy thì tốt quá!” Tạ Ngạn ngồi bên cạnh có hơi ngượng ngùng: “Lại phải làm phiền anh một chuyến nữa rồi!”

Trước khi rời đi, Cát Nhã nghiêng người nhìn Thời Ngạo: “Hy vọng hia đứa mình sẽ có cơ hội gặp lại nhau nha.”

Thời Ngạo lịch sự mỉm cười: “Nhất định rồi.” cô vô thức nhìn về phía Ngang Thấm, người đang đứng bên cạnh Cát Nhã. Lúc này đây, anh cũng đang nhìn về hướng cô. Ánh mắt lạnh lùng kia dừng lại nơi cô một lúc, sau đó vô tình rời đi.

Thời Ngạo ngập ngừng nói, cuối cùng chuyển sự chú ý sang Cát Nhã, cười nói: “Đi đường cẩn thận nhé, lần sau gặp lại!”

Sau khi ba người họ rời đi, Thời Ngạo gắp những món ăn còn dư lại trên đĩa lên. Đức Bố bắt đầu cảm thấy buồn ngủ sau bữa ăn, giờ đây đã gục ngã trên bàn. Cô đứng dậy đi về phía quầy, vừa định tính tiền, nào ngờ qua miệng nhân viên phục vụ cô mới biết thì ra là đã có người thanh toán tiền bàn cho cô rồi. 

Cô chỉ có thể nhẹ nhàng nói “cảm ơn” rồi quay về bàn.

Mãi cho đến khi cả nhà hàng chỉ còn lại mỗi họ, Đức Bố mới vươn vai từ từ tình dậy.

Trên đường về, chiếc radio trong xe vẫn vang lên những bài hát Mông Cổ quen thuộc. Thời Ngạo dựa vào cửa sổ xe, trầm tư. Bên ngoài cửa sổ, mây đen tụ lại trước mặt trời một cách trật tự, một góc trời dần nhuộm đỏ ửng.

Chiếc xe Jeep chạy ngang rừng bạch dương, ráng chiều đỏ như máu ùn ùn kéo xuống, tựa như bầu trời trong xanh vừa được khoác lên một tấm áo khoác đỏ vậy. Dưới trời hoàng hôn, mảnh rừng bạch dương kia lại càng hiện lên vẻ đặc biệt thần bí mà xinh đẹp.

Xe tranh thủ chạy về Tây Tô Mộc trước khi trời sụp tối. Lúc này đây, mặt trời đang dần hạ mình về phía tây, hoàng hôn đẹp đến choáng ngợp kia gần như bị thay thế bởi một lớp màn đen mỏng. Tha Á vẫn đứng trước cửa đợi như mọi khi để chào đón cô và Đức Bố trở về nhà an toàn.

Trên bàn ăn tối ngày hôm đó, Đức Bố lại nhắc về Cát Nhã và Tạ Ngạn.

Lúc này, Thời Ngạo mới nghe được sơ qua về một phần quá khứ của Cát Nhã qua miệng Tha Á.

“Cát Nhã và Ngang Thấm từng học tiểu học chung với nhau. Đồng thời, Tư Cầm Na là mẹ của Cát Nhã cũng là giáo viên dạy ngữ văn. Cát Nhã là một con bé thông minh và xinh đẹp, năm nào cũng đoạt giải hết. Hơn nữa, con bé hát nghe cũng rất hay, thậm chí còn giành được cả giải Ca Sĩ Trẻ Vùng Tây Tô Mộc nữa đấy!”

Nói đến đây, Tha Á khẽ cười: “Sau này, Cát Nhã lẫn Ngang Thấm vẫn tiếp tục học cùng nhau đến năm cấp hai. Hai đứa nó vẫn luôn là bạn tốt của nhau.” Bà dừng lại, trên mặt thoáng lộ chút buồn bã: “Dì vẫn còn nhớ. Lúc Ngang Thấm học năm hai ở trung học cơ sở, Tư Cầm Na đột nhiên trở bệnh.

Điều gì xảy ra sau đó thì dì không rõ lắm. Bốn năm sau, dì và Ngang Thấm cùng đến tham dự đám cưới của con bé. 

Tư Cầm Na là một người phụ nữ cũng đáng mến không khác gì Tát Nhật Na cả. Cả hai đều giỏi và mạnh mẽ giống nhau.”

Đức Bố đang trong cơn say, cảm khái nói: “Tạ Ngạn cũng là một người đàn ông tuyệt vời. Thằng bé rời bỏ Tề Tề Cáp Nhĩ(1) để đến đây ở với Cát Nhã lận đấy.”

Thời Ngạo chăm chú lắng nghe những câu chuyện này, trong đầu không khỏi nhớ lại hình ảnh điềm tĩnh kia của Cát Nhã.

Bên ngoài truyền đến tiếng ô tô chạy qua trên mặt băng vù vù, xuyên qua khe hở của rèm cửa, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng sủa của Ô Như Mục và Ngao Đăng bên tai: “Chắc Ngang Thấm về tới đấy!”

Thời Ngạo thuận thế nhìn qua, nghĩ đến lời nói đùa mà cô đã nói ở Hailar. Cô ngẩn người, ánh mắt loé lên.

Đức Bố tiếp tục say khướt sau khi nốc liền tận ba chai bia. Tha Á dở khóc dở cười: “Nom là hôm nay chú con vui vẻ quá mức rồi!” Lúc này Thời Ngạo mới cẩn thận nhìn sang Đức Bố một chút. Mái tóc trước trán của ông, không biết từ bao giờ đã mọc thêm vài cọng tóc bạc.

Sau khi ăn xong, Thời Ngạo và Tha Á cùng nhau dọn dẹp bàn. Sống ở đây một thời gian, Thời Ngạo dọn dẹp ngày càng tự nhiên hơn, như thể là cô sinh ra là để sống ở vùng thảo nguyên này vậy.

Khi vén rèm cửa lên, Thời Ngạo quấn chặt áo khoác quanh người. Giờ đây cô cũng đã có thể bình tĩnh đối phó với gió lạnh trong đêm ở vùng thảo nguyên này rồi. Cô lặng lẽ đứng trước cửa phòng khách, nhìn về phía xa. Ánh sao mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt cô, nhìn qua tựa như có muôn vàn trầm ngâm.

Đêm đó, Thời Ngạo mơ thấy một giấc mơ dài.

Trong giấc mơ, mẹ ôm cô vào lòng. Chân bà bước đi thật nhanh. Vài lần cô mang trong mình câu hỏi là mẹ đang muốn đưa con đi đâu, ấy thế nhưng mỗi lần mở miệng lại chẳng nói ra được nửa câu.

Ngay khi khung cảnh thay đổi, cô đang nằm trên chiếc nệm Simmons(2) rộng rãi và êm ái. Cạnh bên cô là một cậu bé chừng mười hai, mười ba tuổi, đang lật xem cuốn truyện tranh trên tay. Vẻ mặt cậu nhóc thản nhiên, nhìn thấy Thời Ngạo tỉnh giấc thì yếu ớt lên tiếng: “Mẹ ơi, em ấy tỉnh rồi.”

Người phụ nữ đặt cây lau nhà trong tay xuống, lê dép đi đến cạnh giường, cười nói: “Thời Ngạo, con tỉnh rồi à?” Thời Ngạo ngập ngừng gật đầu, dụi mắt, nhưng lại không thấy rõ được khuôn mặt của người phụ nữ trước mặt. Chỉ mơ hồ nghe thấy bà nhẹ nhàng nói: “Thời Việt, con ở nhà chăm sóc em nhé. Mẹ ra ngoài mua chút đồ.”

Cậu nhóc nhàn nhạt đáp “dạ” rồi nhìn Thời Ngạo với một chút thù địch và thờ ơ.

Thời Ngạo còn chưa kịp phản ứng, hình ảnh lại tiếp tục thay đổi.

Trong giờ học thể dục đó, bởi vì đến kỳ nên cô thấy không thoải mái, do đó mới xin nghỉ để nghỉ ngơi ở trong lớp. Lúc cô khom lưng nhặt cục tẩy thì nghe thấy tiếng của một bạn nữ vọng lại trong lớp.

“Tớ mặc kệ, ngày mai nhất định là tớ sẽ tỏ tình với Thời Việt.”

“Cái cậu bạn đẹp trai ở lớp 3/1 đó sao? Cậu ta vẫn chưa có bạn gái à?” Cô gái còn lại hỏi: “Là cái cô bạn Thời Ngạo lớp mình…..”

“Sao có thế vậy được! Bọn con trai lớp tớ bảo rằng Thời Việt rất ghét Thời Ngạo đấy!”

Thời Ngạo choàng tỉnh dậy trên giường, đầu óc đầy hỗn loạn. Cô hơi cau mày, mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết ngoài trời, tuyết đã rơi từ khi nào. Cô xoa đôi mắt còn đang ngái ngủ, lại chui rụt vào trong chăn, lẩm bẩm: “Anh không thích em, đang lý ra là em nên biết sớm hơn……”

Chú thích:

Tề Tề Cáp Nhĩ: Qiqihar (tiếng Trung: 齐齐哈尔, ; bính âm: Qíqíhā’ěr) là một địa cấp thị và là thành phố lớn thứ hai của tỉnh Hắc Long Giang, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, nằm ở phía tây trung tâm của tỉnh. Khu vực phát triển trọng tâm (hoặc tàu điện ngầm) được tạo thành từ các quận Long Sa (龙沙区), Thiết Phong (铁锋区) và Kiến Hoa (建华区) có 979.517 người sinh sống, trong khi tổng dân số của thành phố cấp tỉnh là 5.367.003 trong cuộc điều tra dân số năm 2010. Dân cư chủ yếu là người Hán, mặc dù thành phố cũng là nơi sinh sống của 34 dân tộc thiểu số bao gồm người Mãn Châu, người Daur và người Mông Cổ. Gần Tề Tề Cáp Nhĩ có nhiều vùng đất ngập nước và Khu bảo tồn thiên nhiên Trát Long, nổi tiếng ở Trung Quốc vì là nơi cư ngụ của nhiều loài sếu đầu đỏ.Nệm Simmons: thương hiệu nệm cao cấp hàng đầu thế giới.
Bình Luận (0)
Comment