Edit: Mỳ.
Chương 37: A Nhĩ Sát đột nhiên đến – A Nhĩ Sát cười ngây thơ: “Trời còn chưa sáng mà em đã chạy đến đây, còn chưa kịp bỏ gì vào bụng nữa á.”
Ngang Thấm hơi rũ mắt, che giấu thứ cảm xúc hỗn loạn trong mình.
Thời Ngạo nói hơi thì khát nước, cô cầm lấy bát trà sữa uống cạn trong một lần. Thấy vẻ mặt Ngang Thấm lại tỏ ra không quan tâm gì đến mình, cô không khỏi thấy khó chịu, hừ một tiếng: “Thôi quên đi, có nói anh cũng không quan tâm. Vậy thì tôi sẽ không nói nữa!” Cô hung hăng cắt một miếng thịt đang xiên trên nĩa, càng nghĩ đến thì lại càng thấy khó chịu. Là Ngang Thấm hỏi cô trước mà, tự nhiên hỏi trước xong giờ tỏ vẻ lạnh lùng là sao?
Thời Ngạo liếc nhìn người đàn ông một cái. Đang lúc sắp bùng nổ, bên tai đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại. Cô vô thức đưa tay vào trong túi, lại thấy Ngang Thấm nhận điện thoại.
Nói chừng vài câu, Ngang Thấm bật loa ngoài. Giọng nói của Tha Á vang lên từ đầu dây bên kia: “139xxxxx8970. Ngang Thấm, con đã ghi lại chưa đấy?”
“Dạ rồi.” Ngang Thấm gõ xong con số cuối cùng rồi mới tắt loa ngoài. Không biết Tha Á nói gì tiếp theo, anh chỉ trả lời “Dạ được” mấy lần, sau đó thì cúp máy.
Nhận thấy ánh mắt của người phụ nữ trước mặt, anh dừng lại rồi hỏi: “Cô no rồi à?”
Thời Ngạo gật đầu nói: “No rồi.” Mặc dù vẫn còn giận vì sự thờ ơ của Ngang Thấm đối với cô lúc nãy, nhưng cô vẫn không khỏi tò mò: “Có chuyện gì xảy ra sao?”
Giọng anh trầm thấp đáp: “A Nhĩ Sát đến rồi, tôi phải ra ga đón thằng bé.”
A Nhĩ Sát?
Thời Ngạo cảm thấy cái tên này nghe vừa quen thuộc nhưng đồng thời cũng khá xa lạ, hình như là cô đã từng nghe qua ở đâu rồi. Đang suy nghĩ vẫn vơ thì thấy Ngang Thấm sắp rời đi, cô vội vàng đứng dậy, giận dỗi hỏi: “Anh lại muốn bỏ mặc tôi nữa đó hả?”
Ngang Thấm khẽ thở dài: “Cô đi đón thằng bé với tôi này!”
Ý cười hiện lên qua hàng chân mày của cô: “Được thôi”. Thời Ngạo khoanh hai tay trước ngực, hơi nâng cằm: “Nếu anh đã nói thế, vậy mình đi thôi!”
Lúc thanh toán còn có thêm một chuyện thú vị nữa.
Hai chàng trai trạc tuổi Thời Ngạo đang tranh nhau xem ai trả tiền cho bữa ăn này. Bọn họ lấn qua kéo lại gần như là ôm chầm lấy nhau. Thời Ngạo không quen với kiểu khách sáo như vậy, sợ Ngang Thấm cũng sẽ làm thế với mình. Cô vỗ nhẹ vào cánh tay của anh, khẽ nhích lại gần. Thời Ngạo cố ý hạ giọng: “Anh đừng có tranh với tôi nha! Hồi nãy đã thoả thuận cả rồi đấy, bữa này tôi mời anh!”
Ngang Thấm hơi cúi người, ánh mắt lẳng lặng dừng lại trên hàng mi thon dài, giọng anh khàn đi: “Được, tôi sẽ không tranh với cô.”
Thời Ngạo cong khoé môi: “Vậy thì được rồi.” Cô chỉ nghĩ đến việc thanh toán, không hề để ý đến khoảng cách mập mờ của mình và Ngang Thấm.
Từ nhà hàng Mẹ Mông đến ga xe lửa Hailar còn chưa đến 8km. Sau khi ô tô đi ngang qua trung tâm thương mại Bộ Sâm, thoáng cái con đường đã trở nên thẳng tắp mà còn rộng rãi. Ống khói dài của hệ thống sưởi kéo dài lên tận trời cao. Sương mù ngưng tụ thành khói trắng trong không khí lạnh lẽo, toả ra với tốc độ cực kì chậm, rồi dần tan biến trong bầu trời xanh tựa gương soi.
Thời Ngạo liếc mắt nhìn anh qua gương chiếu hậu: “Sao A Nhĩ Sát lại ở đây? Chẳng phải trường còn chưa nghỉ đông sao?”
Liếc nhìn cô gái đang bày ra vẻ mặt nhiều chuyện bên cạnh, giọng nói Ngang Thấm trầm thấp: “Tôi cũng không biết nữa.” Trong điện thoại, Tha Á chỉ gọi để báo cho anh biết là A Nhĩ Sát đã tới, bảo anh đến nhà ga để đón cậu ta, còn về ký do thì anh không hỏi rõ.
Thời Ngạo bĩu môi: “Hiểu rồi.” Cô ngáp một cái, có hơi buồn ngủ. Thời Ngạo nhìn về phía Ngang Thấm: “Mở nhạc chút nhé?”
Ngang Thấm thấp giọng đáp: “Ừm.”
Hai người đều giơ tay ra chạm vào bảng điều khiển phía trước. Nào ngờ lại chạm phải vào tay nhau. Đầu ngón tay mềm mại của cô nhẹ nhàng xẹt qua mu bàn tay thô ráp của anh. Ngang Thấm hơi ngẩn người, suýt chút nữa là đạp gấp chân thắng.
Trong nháy mắt, Thời Ngạo vội rụt tay về. Nhưng nghĩ lại, không phải chỉ là chạm tay một cái thôi sao, có gì đâu mà to tát. Thế là cô vờ bình tĩnh, vặn núm chỉnh âm thanh. Giọng nói ủ dột của MC radio trong nháy mắt tràn ngập cả khoang xe.
Cô khẽ ho một tiếng, tay trái đặt bên trong túi áo, theo bản năng xoa tay. Đầu ngón tay dường như vẫn còn mang theo hơi ấm từ tay anh.
Ngang Thấm ngước mắt lên. Đôi mắt đen láy của anh hiện lên một tia yếu ớt. Yết hầu hơi di chuyển, đôi môi hơi mấp máy. Trông cứ như thể là anh định nói gì đó nhưng lại do dự.
Tuy nhiên khúc nhạc này lại chẳng kéo dài quá lâu. Xe đã nhanh chóng chạy đến nhà ga Hailar. Ở trước cổng ra vào thưa thớt người đến, Ngang Thấm chỉ đảo mắt đã nhìn thấy ngay A Nhĩ Sát. Cậu ta đang khoác lên mình chiếc áo lông màu đỏ sậm.
Thời Ngạo đánh giá A Nhĩ Sát bằng ánh mắt tò mò. Cậu bé trước mặt cô như một cơn gió heo may, gầy gò và yếu ớt. Vóc dáng cao nhưng không cao hơn Ngang Thấm là bao, đôi chân gầy trơ xương như những cành cây khô trước gió. Gò má ửng đỏ như màu của hoàng hôn trên thảo nguyên, nhưng lại mang theo dấu vết của tháng năm vất vả. Chiếc ba lô denim đã phai màu thời gian như một người bạn đồng hành lâu năm của cậu. Áo lông vũ rộng thùng thình, trông giống như được mượn từ chị gái, khiến Thời Ngạo không khỏi suy đoán. Trái tim vốn dĩ mạnh mẽ của cô bỗng dưng rung động. Thời Ngạo thân thiện đưa tay ra, mỉm cười: “Chào em! Chị là Thời Ngạo, hiện đang ở nhà của dì Tha Á.”
A Nhĩ Sát mở to hai mắt: “Chị chính là Thời Ngạo!”
Trước khi Thời Ngạo kịp phản ứng, A Nhĩ Sát đã nắm chặt lấy tay cô một cách thân thiết, giải thích: “Cô Tha Á có nhắc về chị với em trong đám tang của bố em đó!” Đôi má vốn ửng hồng của cô nay càng thêm đậm màu, cậu ta nhìn Thời Ngạo: “Chị còn đẹp hơn trong tưởng tượng của em nữa cơ!”
Thời Ngạo đắc ý nhếch môi, nháy mắt tinh nghịch: “Có đâu, chị bình thường à!”
Ngang Thấm bị lu mờ bên cạnh. Anh nhìn chăm chú vào bàn tay đang nắm chặt của cả hai người, khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Em đã ăn chưa?”
A Nhĩ Sát ngây thơ cười: “Em vội đến đây quá, chưa kịp ăn gì hết!”
Thời Ngạo bình tĩnh rút tay lại rồi đề nghị: “Vậy hai anh chị dẫn em đi ăn trước nhé?”
Chỉ cụm từ “hai anh chị” cũng khiến Ngang Thấm nhếch môi. Hàng chân mày của anh giãn ra, trong mắt mang theo ý cười khó thấy, đề nghị: “Gần đây có một quán mì thịt cừu, cũng khá ngon đấy.”
Trên đường đến tiệm mì, A Nhĩ Sát đã kể cho Thời Ngạo nghe tất. Cậu đã làm thủ tục nghỉ học, hiện tại đang làm nhân viên bán hàng trong một cửa hàng đồ điện ở Ulanhot: “Một tháng ông chủ trả em 3000 tệ, còn bao ăn bao ở nữa đó chị. Em làm bao nhiêu đều gửi hết cho mẹ cả rồi!”
Còn chuyến đi đến Tây Tô Mộc lần này, là vì để trả nợ. Vợ chồng Tha Á đã bỏ ra không ít công sức phụ giúp cho tang lễ bố cậu. Họ cũng là người trả tiền cho bọn cho vay nặng lãi. Mẹ của A Nhĩ Sát là Vương Phương, bà không khỏi băn khoăn. Vì thế khi vừa tích cóp được một ít tiền, bà liền bảo con trai tự mình đem đến trả.
Có lẽ máy sưởi trong xe bật quá cao. A Nhĩ Sát buộc phải cởi bỏ lớp áo khoác lông vũ, để lộ ra chiếc áo len màu xám đậm bên trong. Thoạt nhìn có vẻ là đã được giặt đi giặt lại nhiều lần, phần vải bên ngoài đã bị bông hết cả lên. Cậu nhóc ngây ngô kể lại mọi trải nghiệm của mình trên tàu hoả. Bởi vì trong người đem theo khá nhiều tiền, cả đêm chẳng dám chợp mắt lấy một lần. Đôi mắt giờ đây ửng lên vài tia máu, thế nhưng khuôn mặt vẫn luôn tràn đầy năng lượng.
“Mẹ đã khâu hết tiền lên quần áo mà em đang bận đây. Nguyên đêm làm em cứ sợ bị ai đó dòm ngó, rồi cuỗm đi mất. Vậy nên, mỗi lần em buồn ngủ mà chịu hết nổi rồi thì lại tự véo bản thân một cái. Chị xem nè…..” Cậu ta đưa tay ra trước mặt Thời Ngạo. Đúng thật là trên đó có khá nhiều vết bầm, xem ra cậu nhóc đã rất vất vả.
Cậu ta gãi đầu, ngại ngùng: “Mà em véo mãi cũng chẳng có tác dụng gì, vì vậy em chuyển sang véo chân. Đến giờ vẫn còn đau đây này!”
Tiếng cười của hai người họ truyền đến tai Ngang Thấm. Anh nhíu mày, mím môi, lạnh lùng nói: “Đến nơi rồi.”
Lúc xuống xe, Thời Ngạo ngờ vực nhìn về phía Ngang Thấm. Sao cô lại có cảm giác, hình như là anh đang tức giận điều gì đó chăng?
Có lẽ là đã qua giờ dùng cơm, trong quán chẳng có mấy người ăn mì. A Nhĩ Sát chỉ gọi một bát mì thịt cừu. Ngang Thấm thấy thế lại sợ cậu ta ăn không no nên mới gọi thêm hai phần bánh buuz(1) và một phần thịt viên Mông Cổ.
Dù đã ăn rồi, nhưng Thời Ngạo vẫn thấy chảy hết cả nước bọt vì lồ|\|g bánh buuz bóng loáng trên bàn. Cô liếc nhìn Ngang Thấm, làm như không biết gì. Thời Ngạo gắp bánh rồi cắn một miếng, lẩm bẩm: “Tôi ăn thử giúp cho A Nhĩ Sát thôi đó nha!”
Lớp vỏ của bánh buuz rất mỏng. Chỉ cần cô cắn nhẹ là đã thấy toàn bộ nhân thịt bên trong. Thịt được băm ra vô cùng mềm, đã thế còn mọng nước. Hương thơm lan toả đến tận não. Thời Ngạo li3m môi rồi cắn tiếp thêm vài miếng nữa, nhanh chóng ăn hết phần mình.
Thấy A Nhĩ Sát ngồi ngơ ngác. Cô gắp một chiếc bánh bao lên, nhiệt tình đưa cho cậu ta: “Ngon lắm đó, ăn đi em!”
A Nhĩ Sát cười ngốc nghếch, gắp lấy miếng bánh rồi gật đầu: “Cảm ơn chị.”
Hình ảnh hai người cười nói lọt vào trong tầm mắt Ngang Thấm. Anh ngồi bên cạnh không khỏi cảm thấy chua xót lẫn tê dại. Người vốn dĩ đang bình thường kia ngưng đọng, hơi nghiêng má, rũ mắt, ánh mắt hơi dao động.
Một lúc sau, phục vụ lại bưng lên thêm một bát cháo trông tựa như là cháo bát bửu(2). Ngang Thấm đẩy bát cháo đến trước mặt Thời Ngạo, nói: “Cháo sữa(3) đấy, cô nếm thử xem.” Vừa rồi anh thấy người phụ nữ đang ngồi bàn đối diện có gọi qua món này. Do đóc anh nghĩ rằng cô cũng sẽ thích.
Thời Ngạo do dự múc một thìa, đưa vào miệng. Vị ngọt hoà cùng mùi thơm của nho khô và táo tàu, không hề nhờn dính. Cô nhướn mày cười: “Không tệ.” Thời Ngạo không nhịn được lại múc thêm một thìa đầy. Vừa định đưa vào miệng, cô cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình. Cô hơi ngước mắt lên, đụng phải đôi mắt đen láy của người đàn ông. Bàn tay cầu thìa chợt khựng lại. Thời Ngạo vô thức dời mắt đi, như thể không có chuyện gì xảy ra, hỏi: “Sao anh không ăn tí đi?”
Ngang Thấm nhẹ giọng nói: “Tôi không đói.” Ánh mắt anh dừng lại nơi bát cháo sữa đã vơi hết phân nửa, khoé miệng hơi nhếch lên. Có vẻ như là cô rất thích.
Thời Ngạo sừng sốt, bàn tay cầm thìa cứng đờ giữa không trung. Nhất là khi cô nhận thấy được nụ cười đầy ẩn ý trên môi Ngang Thấm, hàng chân mày của cô hơi nhíu lại, trong lòng không khỏi dấy lên thắc mắc. Anh ta đang chế giễu là mình không biết ăn sao? Cô buông đũa, dùng khăn giấy lau sơ miệng: “Tôi cũng không đói, chỉ muốn nếm thử giúp A Nhĩ Sát thôi.” Vừa nói, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi bát cháo sữa trước mặt. Thời Ngạo lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, cô vẫn còn muốn ăn thêm nữa.
Ngang Thấm nhìn thấy mọi động tác nhỏ của cô, dịu dàng đáp: “A Nhĩ Sát không thích ăn đồ ngọt.”
A Nhĩ Sát ngồi một bên ngờ vực, lúc sau mới cúi đầu xì xụp ngụm mì.
Thời Ngạo bình tĩnh, vờ đáp “À”. Ánh mắt không biết vô tình hay cố ý mà liếc nhìn về bát cháo sữa, nóng lòng muốn ăn tiếp: “Anh không ăn à?”
Ánh mắt chạm phải mắt cô, Ngang Thấm đáp: “Ừm.”
Sau khi nhận được câu khẳng định, Thời Ngạo không biết phải làm sao đành thở dài: “Được thôi! Vậy thì tôi miễn cưỡng ăn thêm chút vậy!” Cô ngậm cháo sữa trong miệng, lẩm bẩm không rõ thành câu: “Anh gọi chi mà nhiều dữ vậy không biết, không ăn hết thì chẳng phải là phí hay sao!”
Chú thích:
Bánh Buuz: là một loại bánh bao hấp trong ẩm thực Mông Cổ, đây là loại bánh truyền thống được chiêu đãi khách trong dịp Tết Nguyên đán của người Mông Cổ (Tsagaan Sar). Các gia đình luôn chuẩn bị lượng lớn bánh dự trữ để tiếp đón khách những ngày Tết. Bánh Buuz của người Mông Cổ có hình dáng gần giống bánh bao hấp.Cháo bát bửu: món cháo đặc biệt với nhiều nguyên liệu quý giá, thường được coi là món ăn bổ dưỡng và có nhiều lợi ích cho sức khỏe. “Bát bửu” có nghĩa là tám vật quý, tượng trưng cho sự giàu có, sung túc và những điều tốt lành.Cháo sữa: Văn hóa ẩm thực của người Mông Cổ chủ yếu xoay quanh các sản phẩm từ sữa và thịt. Do điều kiện khí hậu khắc nghiệt, người Mông Cổ thường ăn các món ăn giàu năng lượng để giữ ấm cơ thể. Các món ăn từ sữa như airag, aaruul và suutei tsai không chỉ là nguồn dinh dưỡng quan trọng mà còn mang đậm nét văn hóa và truyền thống của người Mông Cổ.