Edit: Mỳ.
Chương 44: Hai người thăm dò lẫn nhau – Dì rất thích cô nên sẽ không muốn cô đi đâu.
Ánh mắt Thời Việt khẽ dao động, sau cặp kính là sự lạnh lùng sâu thẳm. Anh ta lướt qua Ngang Thấm một cái nhìn đánh giá, đôi lông mày khẽ nhíu lại, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười nhạt. “Xin chào.” Anh ta nói, giọng điệu hờ hững. Đôi lông mày anh ta khẽ nhướng lên, như thể đang giấu giếm sự khinh thường và chán ghét.
Ngang Thấm im lặng, ánh mắt lạnh lùng quét qua Thời Việt, không để lộ chút cảm xúc nào, chỉ hờ hững “ừ” một tiếng.
Thời Ngạo cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô khẽ ho, nhìn Ngang Thấm, theo bản năng kéo tay áo anh, giọng nũng nịu: “Em lấy được ảnh rồi, mình về thôi anh!”
Giọng nói của cô mềm mại như rót mật vào tai anh, khiến lòng người xao động, yết hầu Ngang Thấm khẽ trượt. Ánh mắt dán chặt vào bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, không tự chủ được mà “ừ” một tiếng trầm khàn.
Thời Ngạo hoàn toàn không để t@m đến việc lúc này mặt mình đỏ ửng hệt như một con tôm luộc. Cô nhíu mày, lạnh lùng nhìn Thời Việt: “Giờ bọn tôi phải về nhà rồi. Vậy… tạm biệt!”
Chỉ đến khi quay đầu lại, không còn thấy bóng dáng Thời Việt nữa, Thời Ngạo mới thở phào nhẹ nhõm. Khi ý thức được mình vẫn đang nắm tay Ngang Thấm, như thể chạm phải củ khoai lang nóng bỏng. Cô vội vàng buông tay anh ra, ánh mắt lảng tránh, lắp bắp giải thích: “Lúc nãy… tôi cố ý nói vậy thôi, anh đừng để ý!”
Ngang Thấm thu hết mọi biểu cảm của cô vào đáy mắt, ánh mắt anh tối sầm lại. Cổ họng anh trở nên khô khốc, giọng nói trầm khàn: “Ừ.”
Nghe vậy, lòng Thời Ngạo bỗng cảm thấy mất mát. Cô cố gắng che giấu cảm xúc thật sự, vờ như thở phào nhẹ nhõm, khóe môi khẽ nhếch: “Vậy thì tốt rồi, tôi còn tưởng anh không biết!”
Mùa đông ở thảo nguyên, màn đêm buông xuống thật nhanh. Mới qua ba giờ chiều, ánh sáng đã dần tàn, gió lạnh rít gào, cảnh vật cũng trở nên tiêu điều hơn.
Thời Ngạo nghiêng người, tựa vào cửa sổ xe. Ánh mắt cô như mang theo nỗi buồn, nhìn sườn mặt gầy gò của người đàn ông.
Tóc mai buông lơi che khuất nửa gương mặt anh, chỉ thấy đường môi mím chặt, đôi mắt đen ẩn trong bóng tối, vẻ mặt lạnh lùng, như thể đang đứng ngoài cuộc. Điều này khiến Thời Ngạo bực bội không lý do. Cô thay đổi tư thế, khẽ hất cằm, giả vờ cười nói: “Vừa rồi cảm ơn anh!”
Ngang Thấm quay đầu nhìn lại, giọng nói xa cách: “Không cần cảm ơn.”
Thời Ngạo khựng lại, đôi tay vô thức nắm chặt, biểu cảm trên gương mặt vụt tắt: “Ừm, hiểu rồi.” Cô không từ bỏ, ánh mắt khẽ lướt qua Ngang Thấm, thử dò xét: “Bộ anh không tò mò về mối quan hệ của tôi với người kia sao?”
Lời vừa thốt ra, Thời Ngạo đã cảm thấy nuối tiếc, bất giác không muốn nghe Ngang Thấm đáp lại. Cô nhanh chóng nói: “Quên đi, anh không tò mò cũng là chuyện bình thường!”
Sau một hồi im lặng, giọng nói trầm ấm của người đàn ông khẽ vang lên: “Người đó họ Thời à?”
Trước câu hỏi ấy, Thời Ngạo khẽ nhếch môi, nhưng nhanh chóng thu lại vẻ lãnh đạm. Cô đáp: “Đúng vậy.” Cô dừng lại, ánh mắt mang theo chút ký ức: “Bọn tôi chơi với nhau lâu rồi, từ bé vẫn thường hay bị người ta nhầm là anh chị em.”
Vẻ ngoài cuốn hút của Thời Việt đã khiến bao nữ sinh rung động từ thuở tiểu học. Trong sự ngây ngô, họ xem Thời Ngạo như người thân của anh, thường tìm đến cô với những lá thư tình viết vội, mong cô gửi gắm tình cảm trong sáng đến người họ thầm mến.
Khi bước vào ngưỡng cửa trung học, con đường tương lai của Thời Ngạo và Thời Việt đã rẽ sang hai hướng khác nhau. Cô chọn cho mình lớp văn, nơi những vần thơ, câu chữ là bạn đồng hành. Còn anh, với trí tuệ thiên bẩm, nghiễm nhiên trở thành ngôi sao sáng của lớp chuyên khoa học tự nhiên. Khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn, như hai đường thẳng song song không bao giờ chạm đến nhau. Những lời bàn tán về họ cũng dần phai nhạt, chỉ còn lại những lời so sánh cay nghiệt của đám bạn, gieo vào lòng cô nỗi cô đơn và tủi thân. Cùng họ Thời với nhau mà người ta là trăng sáng trên trời, còn cô chỉ là cỏ dại ven đường.
Hôm nay, khi những ký ức xưa cũ ùa về, lòng Thời Ngạo đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô khẽ ngắm nhìn rừng bạch dương lấp lánh ánh mặt trời ngoài khung cửa sổ, giọng nói mang theo chút cảm thán: “Tôi không thể ngờ rằng anh ta sẽ đến tận Nội Mông Cổ, thật sự tìm đến nơi này để gặp tôi.” Ánh mắt cô dịu dàng như làn nước mùa thu, nụ cười nhẹ nhàng hướng về phía Ngang Thấm: “Anh còn nhớ không, cái ngày hai chúng ta ăn xong bánh buuz rồi cùng nhau bước ra ngoài ấy? Cái người mà tôi nhìn thấy lúc đó, chính là anh ta.”
Đôi mắt đen của người đàn ông tối sầm lại, một nỗi đau đớn không thể diễn tả bằng lời đang gặm nhấm trái tim anh: “Cô sẽ trở về cùng với anh ta à?”
Thời Ngạo khẽ giật mình, đôi mắt mở to hơn một chút, giọng nói vô thức cất cao: “Trở về? Tại sao tôi phải về với anh ta làm gì?” Cô nghiêng đầu, ánh mắt trong veo như hồ thu nhìn thẳng vào người đàn ông qua tấm gương chiếu hậu. Trái tim nhỏ bé trong lồ|\|g ngực đập loạn nhịp, cô khẽ hỏi, giọng điệu mang theo chút dò hỏi: “Sao vậy? Bộ anh không quen nhìn thấy tôi ở nhà dì Tha Á à? Hay là… anh cảm thấy khó chịu vì tôi đã kéo anh vào vở kịch vừa rồi?”
Ngang Thấm sững người trước câu hỏi bất ngờ, một thoáng bối rối hiện lên trên gương mặt tuấn tú. Khi anh ngước nhìn, ánh mắt hai người chạm nhau, một tia lửa điện dường như lóe lên giữa không trung. Anh vội vàng né tránh, không muốn cô nhìn thấu những bí mật ẩn sâu trong lòng, chỉ khẽ đáp: “Không có.”
Một vệt ửng hồng nhẹ nhàng lan trên gò má Thời Ngạo. Lông mi dày rậm của cô run rẩy mất tự nhiên. Nhưng giọng nói vẫn kiên định, mang theo sự độc đoán không thể lay chuyển: “Không khó chịu là được!” Cô khẽ ho một tiếng, quay đầu nhìn ra khung cửa kính, nơi màn đêm đang dần buông xuống. Trong lòng cô, một cơn sóng cảm xúc trào dâng, phức tạp và khó đoán, như bầu trời đêm đầy sao, lung linh và huyền ảo.
Không biết qua bao lâu, Thời Ngạo ngồi bật dậy. Hàng chân mày của cô nhíu chặt, khẽ “chậc” một tiếng. Dù biết rất rõ nhưng cô vẫn cố ý hỏi: “Anh sẽ không cho là tôi thích anh ta đó chứ!”
“Tôi đã không còn thích anh ta từ lâu rồi! Người yêu tôi, nhất định phải là người chỉ biết đến mình tôi thôi. Tôi không thích những sinh vật kỳ lạ, nhớp nháp như bạch tuộc, mực nang hay mực ống đâu nhé!”
Khi Thời Ngạo lấy lại được bình tĩnh, một luồng nhiệt nóng rực bất ngờ xộc thẳng lên gò má, khiến chúng đỏ ửng. Cô không cần soi gương cũng biết mình trông thế nào lúc này. “Anh có thể hạ nhiệt độ điều hòa xuống một chút được không? Tôi sắp nóng đến ngộp thở mất thôi!” Cô vờ hé mở cửa sổ ra một chút. Gió lạnh bên ngoài lập tức tìm được cơ hội để lùa vào, đập thẳng vào mặt cô. Lúc này Thời Ngạo mới thấy nhiệt độ quanh người giảm đi được một chút. Cô vừa kéo cửa sổ lên, vừa giải thích: “Những lời mà tôi nói vừa nãy, anh đừng hiểu nhầm. Đó không phải là nói với anh đâu.”
Ngang Thấm nhướng mi mắt, không nhanh không chậm mà ừ một tiếng. Anh thản nhiên đến mức, cô không thể nào nhìn rõ được tâm tư kia.
Cơn giận trào dâng trong lồ|\|g ngực Thời Ngạo, mỗi suy nghĩ như một ngọn lửa thiêu đốt. Khóe môi cô nhếch lên, nụ cười lạnh lẽo như băng. Giọng nói phát ra cứng nhắc, mang theo sự tức giận bị kìm nén:”Ừm, ừ, à, ồ. Bộ anh không nói được thêm vài câu nữa hay gì!”
Ngang Thấm nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Thời Ngạo. Khoảnh khắc này, trái tim cả hai như hoà vào nhau. Im lặng một lát, anh trầm giọng nói: “Dì rất thích cô nên sẽ không muốn cô đi đâu.”
Khoé miệng Thời Ngạo hơi nhếch lên, vẻ mặt đắc ý: “Không cần anh nói tôi cũng biết…..”
Hai người nhìn nhau một cách bình thản, như thể muốn xác định điều gì đó trong mắt của nhau. Sau đó đồng thời hiểu ý khẽ bật cười. Thời Ngạo nghiêng mặt nhìn sang hướng khác, che giấu đi sự rung động nơi lồ|\|g ngực, chuyển đề tài: “Đừng cười nữa, tôi có một chuyện muốn hỏi anh.”
“Chuyện gì thế?”
Thời Ngạo khẽ ho. Cô trộm nhìn sang Ngang Thấm: “Anh có cảm thấy…..” Cô dừng lại một cách bí ẩn, cho đến khi Ngang Thấm nghiêng đầu nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ, rồi cô mới tiếp tục nói: “A Nhĩ Sát thích tôi không?”
Ngang Thấm khựng lại, ánh mắt thoáng tối sầm, nhưng chỉ trong chớp mắt, vẻ lạnh lùng quen thuộc đã bao phủ lấy anh, giọng nói trầm thấp vang lên: “Tôi không biết.”
Thời Ngạo hừ lạnh, khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén: “Tôi biết ngay mà, cái đồ đầu gỗ nhà anh…”
Trong không gian chật hẹp của chiếc xe, bầu không khí trở nên ngột ngạt, những hơi thở nóng rực hòa quyện vào nhau, tựa như một ngọn lửa âm ỉ, chầm chậm lan tỏa, thiêu đốt hai trái tim đang dần xích lại gần nhau.
Khi Ngang Thấm đưa Thời Ngạo về đến nhà Tha Á, màn đêm đã buông xuống. Anh vội vã chào tạm biệt, nhớ nhung những người bạn bốn chân đang đợi mình ở nhà. Thời Ngạo nhìn theo bóng dáng chiếc xe bạc khuất dần trong ánh hoàng hôn, tiếng chó sủa vang vọng bên tai, cô khẽ lẩm bẩm: “Ngay cả một lời tạm biệt cũng không nói.”
Tha Á đứng bên cạnh, tưởng cô đang nói chuyện với mình, liền hỏi: “Con nói gì đó?”
“Dạ không có gì.” Thời Ngạo cười nhạt: “Con chỉ thắc mắc, chú Đức Bố vẫn chưa về sao ạ?”
Tha Á lắc đầu, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng: “Tối qua dì gọi điện thoại cho chú. Ông ấy say khướt, nói được vài câu rồi cúp máy. Hôm nay gọi lại thì ông ấy bảo bận tối mắt tối mũi, hứa là xong việc sẽ về. Cái lão già này…”
Thời Ngạo theo chân Tha Á vào bếp, nhìn thấy nồi xúc xích dưa cải đang sôi sùng sục và ấm trà sữa nóng hổi trên bếp, cô ngạc nhiên hỏi: “Ngang Thấm không đến ăn tối sao ạ dì?”
Chắc hẳn quá quen với cái tính tự do tự tại của Ngang Thấm. Tha Á chỉ khẽ cười, giọng điệu có chút bất lực: “Thằng bé đó mà, tính nết y như chú Đức Bố của nó vậy. Quen sống phóng khoáng rồi. Nếu nó đã nói không đến, thì chắc chắn sẽ không tới đâu.”
Thời Ngạo hờ hững gật đầu, trong lòng dâng lên chút khó chịu khó tả, cố tỏ ra thản nhiên: “Vậy sao? Anh ấy cũng thật bướng bỉnh.”
Tha Á thở dài, nhớ lại chuyện mai mối cho Ngang Thấm một ngày trước, kết quả bị từ chối thẳng thừng, bà buồn rầu nói: “Đúng vậy! Ngang Thấm lớn rồi, không còn nghe lời dì nữa. Giới thiệu bạn gái cho thằng bé, ai nó cũng từ chối. Haiz, dì còn chưa biết phải ăn nói thế nào với Tát Nhân Cao Oa đây! Cô bé kia vẫn còn ôm hy vọng nhiều lắm!” Bà ngước mắt nhìn Thời Ngạo, ánh mắt như đang tìm kiếm sự đồng tình: “Con nói xem, nếu dì thử lại lần nữa, liệu Ngang Thấm có đổi ý không?”
Ban đầu, Thời Ngạo còn âm thầm vui mừng vì Ngang Thấm từ chối lần mai mối này. Nhưng hôm nay, khi nghe Tha Á và Tát Nhân Cao Oa dường như quyết tâm tác thành chuyện này, lòng cô bỗng dưng trĩu nặng. Nghĩ lại, Tát Nhân Cao Oa là người mai mối, Tha Á là mợ của Ngang Thấm, cả hai đều có lý do chính đáng để can thiệp vào.
Cùng lắm Thời Ngạo cũng chỉ là một vị khách qua đường. Nói đúng hơn là một người ngoài cuộc, vậy thì cô có thể lấy tư cách gì để ghen tuông chứ?
Ghen sao?
Từ ngữ ấy đột nhiên xuất hiện trong đầu khiến Thời Ngạo giật mình kinh ngạc. Lẽ nào, cái cảm giác khó chịu, bồn chồn trong lòng cô lúc này, chính là ghen sao?
Thấy Thời Ngạo im lặng không nói, Tha Á cho rằng cô không hứng thú với chuyện hôn sự của Ngang Thấm, liền không nói thêm gì nữa. Bà quay sang bắt đầu làm canh huyết hẹ. Trong lòng Thời Ngạo đầy tâm sự, dứt khoát ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, tiện tay nhặt một củ khoai tây, im lặng gọt vỏ. Khi Tha Á phát hiện ra, trong chiếc bát sứ đã có thêm năm củ khoai tây gọt vỏ sạch sẽ.
Thế là, trên bàn ăn tối hôm đó, có thêm một món khoai tây sợi xào ớt xanh.
Trong bữa ăn, Tha Á nhiều lần hỏi thăm A Nhĩ Sát. Bà hỏi mãi cho đến khi xác nhận là cả Thời Ngạo và Ngang Thấm tận mắt nhìn cậu nhóc qua cửa kiểm tra an ninh, rồi tận mắt nhìn cậu lên thang cuốn đến cửa soát vé tầng hai thì mới yên tâm thở phào, cảm thán: “A Nhĩ Sát đúng là một đứa trẻ khổ sở…”
Thời Ngạo không biết an ủi Tha Á thế nào, đành gắp một miếng khoai tây sợi vào bát bà, nói: “Không phải dì nói sang năm đầu xuân khi xong việc ở đây, thì dì sẽ trở về Ulanhot sao?”
Tha Á nhấp một ngụm trà sữa nóng, nhìn Thời Ngạo với ánh mắt trìu mến: “Thời Ngạo, nếu con có thể đợi đến mùa hè rồi hãy đi thì tốt biết mấy!”
Cổ họng Thời Ngạo nghẹn lại: “Nếu con có cơ hội…” Dù lòng không nỡ, cô vẫn không muốn hứa hẹn một cách qua loa.
Tha Á không vạch trần. Bà chỉ cầm ấm trà sữa rót thêm một chén đầy vào bát Thời Ngạo.
Khi bữa tối gần kết thúc, từ ngoài sân vọng vào tiếng động cơ xe hơi ồn ào. Tha Á vội vàng chạy ra đón: “Chú Đức Bố về rồi này!”
Chỉ một lát sau, tiếng nói chuyện của Đức Bố và Tha Á vang lên. Thời Ngạo vén rèm cửa lên, định bước ra chào hỏi. Ánh sáng từ khe hở rèm cửa chiếu vào người đàn ông đứng ngoài hành lang. Thời Ngạo đột nhiên mở to mắt, sững sờ vài giây mới kịp phản ứng: “Sao anh tìm được đến đây?”