Diêm Long Quân

Chương 37

Chương 37

“Là mày tự chuốc lấy phiền phức! Đừng trách tao!”

Trên mặt Lục Thần thoáng qua nụ cười chế giễu, ngay sau đó anh liền vung một cú đá tới.

Vương Thu Thành bị trúng một cú đá rất mạnh vào mông, hắn ta lảo đảo tiến lên vài bước, sau đó ngã dán mặt xuống đất.

“Ha ha ha!”

Một lần nữa tiếng cười lại vang lên khắp ngôi trường, thu hút nhiều sinh viên đến xem hơn.

Lúc này, có rất nhiều người đứng vây quanh, chẳng mấy chốc phía trước tòa nhà giảng đường đã chật ních không kẽ hở.

“Thằng nhóc thối tha này, mày dám đánh tao?”

Vương Thu Thành bò dậy, hắn ta lau sạch bùn đất trên miệng sau đó giơ nắm đấm lên đánh Lục Thần.

Lục Thần khẽ nhếch mép, anh không hề coi hắn ta ra gì, khi nắm đấm cách trán anh một tấc, anh lại tung cú đá tới.

Lần này Vương Thu Thành bị đá mạnh đến nỗi lùi về sau bảy tám bước trước khi ngã sấp xuống.

Lần trước hắn ta ngã dán mặt xuống đất, lần này hắn ta ngã chổng vó lên trời.

“Nào, tiếp đi!”, Lục Thần ngoắc ngoắc ngón tay về phía Vương Thu Thành.

“Thằng nhóc hôi hám, mày dám ra tay thật?”

Hồ Vĩ buông tay An Hiểu Nghiên ra, hắn ta lao về phía Lục Thần như hổ rình mồi.

“Bịch!”

Lục Thần lại tung một cú đá.

“A!

Hồ Vĩ bay về phía sau như đạn ra khỏi nòng vậy, hắn ta nặng nề ngã đè lên người Vương Thu Thành.

“Nào, hai người cùng lên!”, Lục Thần lại ngoắc ngoắc ngón tay về phía bọn họ, anh mang theo vẻ mặt đầy châm chọc.

Biểu hiện của Lục Thần khiến An Hiểu Nghiên kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.

Các bạn học vây xem còn choáng váng hơn, bọn họ không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.

“Các cậu đang làm gì vậy?”

Đột nhiên một người đàn ông trung niên đầu trọc chen ra khỏi đám đông rồi bước vào.

“A! Hiệu trưởng đến rồi, tên này chết chắc rồi!”

Người đến chính là Nguyễn Chính Hùng- hiệu trưởng trường Đại học Bách khoa, đồng thời là cậu ruột của Hồ Vĩ.

“Cậu, anh ta đánh cháu”.

Nhìn thấy cậu của mình đến, Hồ Vĩ vội vàng giả bộ kinh sợ, chỉ vào Lục Thần mà khóc.

“Hả?”

Lục Thần nhất thời nói không nên lời.

Nguyễn Chính Hùng nhìn Lục Thần đánh giá, ánh mắt đầy khinh thường.

Sau đó ông ta lạnh lùng nói: “Tất cả đến văn phòng tôi nói chuyện cho rõ ràng”.

Nói xong liền chắp tay rời đi.

Ngay khi Nguyễn Chính Hùng rời đi, Hồ Vĩ liền lộ rõ bộ mặt thật.

Bình Luận (0)
Comment