Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 153

Lúc này, tất cả mọi người ánh mắt đều đỏ hồng sát khí, duy nhất còn bình tĩnh chỉ có Ám Nhu và Tô Ngọc.

Hai người nhìn nhau, trong mắt đồng thời lộ ra tia cười khổ, Tô Ngọc cầm tay Ám Nhu, nhẹ giọng nói: "Không phải sợ, mặc kệ như thế nào, chúng ta cũng phải dũng cảm đối mặt. Cho dù có chết, chúng ta cũng sẽ chết cùng một chỗ. Lúc này đây, chúng ta thân lâm vào tuyệt cảnh, cũng chỉ có thể là do địch nhân quá lợi hại, chúng ta lại không có nhiều người, cũng không có quan hệ rộng rãi. Nhưng thật ra chúng ta cũng đã thu được rất nhiều lợi ích, không phải sao? Đợi Hoa đại ca trở về, những người này một người cũng không có khả năng còn sống rời đi. Lúc đó, tại thành Lạc Dương này, một thanh đao sẽ giết hết tất cả người Võ Lâm. Chúng ta cho dù chết cũng đáng, ngươi nói có đúng không ah?"

Ám Nhu nhìn bốn phía đang điên cuồng tấn công, khẽ thở dài: " Ngay lúc này, vấn đề lớn nhất của chúng ta là không thể ngờ tới địch nhân có thể đông như vậy. Những kế hoạch kế tiếp cũng hoàn toàn thất bại, không có ý nghĩa thực tế. Quan trọng nhất lúc này là phải trốn khỏi đây. Ta và ngươi là gánh nặng cho mọi người, nếu ta và ngươi cùng Cô Ngạo ba người, cùng nhau ẩn nấp, lúc đó Tỷ muội Đồng Tâm, tỷ tỷ cùng Dạ Phong bốn người cho dù phải đối phó với nhiều địch nhân, nhưng đối với các nàng cũng sẽ có thể thoát thân. Với tình cảnh bây giờ, các nàng có năng lực rời đi cũng sẽ không đi. Chúng ta đúng là đã lâm vào tuyệt cảnh." Tô Ngọc nghe vậy, khe khẽ lắc đầu không nói, lặng lẽ nhìn về phía chân trời.

Đúng lúc này, Phi Ưng Giáo và Tuyệt Thiên Môn thấy thời cơ đã đến, cũng đột nhiên phát động công kích, khiến cho đám người Dạ Phong không chịu nổi, càng nhanh lâm vào tuyệt cảnh. Ngân Y Quỷ Trảo Ngưu Đức Huy cùng Hắc Tâm Vô Thường Đoạn Vô Mệnh của Phi Ưng Giáo, thẳng hướng Ám Nhu. Huyền Âm chỉ Lãnh Vô Tâm cùng Thiết Thủ Viên La Quang Minh của Tuyệt Thiên Môn đánh về phía Tô Ngọc.

Giữa không trung, Thiết Chiến cùng Huyết Nga Lão Quái càng đánh càng xa, dần dần rời đi chiến trường, Long Vũ vì đuổi giết Lục Nhãn Tà Thần cũng đi theo hướng tây nam, hết tốc lực đuổi theo. Đến lúc này chỉ còn lại Hắc Thủy Ma Sát, trở thành nguy cơ lớn cho chúng nữ. Đồng Ý lúc này vì bảo vệ Ám Nhu bốn người, đang lấy một địch bốn, đem bốn người Phi Ưng Giáo và Tuyệt Thiên Môn ngăn lại, trường kiếm giăng khắp nơi, kiếm quang như sóng nước, hình thành tầng tầng lớp lớp ngăn cản, đem bốn vị cao thủ cản ở bên ngoài.

Dưới chân Dạ Phong cùng Diêu Ngọc Anh máu tươi dần chầm chậm hội tụ thành một vũng, máu đỏ càng ngày càng nhiều, nhìn lóa mắt, giống như một đóa hoa hồng bằng máu nở tại nơi hoang dã. Hai người thân thể lay động, vô số lần ngã xuống, lại dựa vào kiên cường ý chí đứng lên, vững vàng đem tánh mạng bảo vệ một đạo phòng tuyến

Phía sau, Mai Hương cùng Trần Lan cũng không nhịn được mắng to những người đó vô sỉ, nhưng ai cũng không khóc. Các nàng ai cũng hiểu được là nữ nhân của Hoa Tinh thì có thể chảy máu, nhưng không thể khóc trước mặt địch nhân.

Bên kia, Ám Vũ cùng Liên Phượng cũng giống nhau, đặc biệt là Liên Phượng, chỉ thấy ngực lưng hai tay, chân, khắp thân máu tươi chảy ròng ròng, thanh trường kiếm cũng thành huyết kiếm, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt không còn chút máu, trong đôi mắt đẹp bắn ra ánh nhìn bất khuất, hai tay vẫn liều mạng huy động trường kiếm, vững vàng thủ vững phòng tuyến. Ám Vũ bị thương nhẹ hơn nhưng toàn thân cũng đầy máu, mỗi lần xuất thủ đều mang theo một tiếng thét thảm truyền thật xa.

Giữa không trung Hắc Thủy Ma Sát lãnh khốc nhìn Đồng Ý, trong mắt hiện lên một tia ngoan hiểm. Nhìn thoáng qua, cách đó không xa Kim La Thiên Sát đã sớm chết đi, ma sát trong mắt ẩn ẩn sát khí thân thể chớp động xuất hiện trên đỉnh đầu Đồng Ý, một đạo chưởng ấn màu đen, mang theo hơi thở âm trầm quỷ dị, vô thanh vô tức đánh về hướng Đồng Ý.

Đồng Ý một người chống đỡ bốn cao thủ công kích, nhưng không hề vất vả, với võ công của nàng ứng phó bốn cao thủ Địa bảng vẫn là không thành vấn đề.

Lúc này Đồng Ý thấy tỷ muội khác đều bị thương, chỉ có mình vẫn hoàn hảo không tổn hại gì, nghĩ vậy Đồng Ý tâm thần phẫn nộ lãnh khốc nhìn thoáng qua bốn tên địch nhân phía trước, thân thể trong nháy mắt hội tụ toàn thân công lực, trường kiếm trong chớp mắt phát ra kiếm quang cao ngút trời. Một cổ kiếm khí mạnh mẽ tuyệt thế, giống như một quả cầu sáng lên, lấy Đồng Ý làm trung tâm, kiếm khí mạnh mẽ không ngừng hướng bốn phía phóng ra, quét ngang tất cả. Bốn người của Phi Ưng Giáo cùng Tuyệt Thiên Môn trong lòng cũng kinh hãi, nhìn kiếm quang đầy trời, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Ngân Y Quỷ Trảo Ngưu Đức Huy cùng Huyền Âm Chỉ Lãnh Vô Tâm của Tuyệt Thiên Môn, hai người toàn thân chân khí lưu động, hai tay, trảo chỉ đồng thời thi triển, thân thể như hai cái quạt lớn, mang theo hai cổ gió lốc, hướng hai bên mạnh mẽ đột phá. Tiếng huýt gió cùng tiếng kêu thảm thiết cùng vang lên, chớp mắt biến ảo khôn lường, kiếm quang khắp trời cũng đột nhiên biến mất. Cùng lúc đó, tiếng Đồng Tâm hoảng hốt truyền đến: " Muội muội, cẩn thận trên đỉnh đầu, mau tránh ra!" Đáng tiếc, lúc này chưởng lực đã tới gần, tránh né không còn kịp nữa.

Đồng Ý cũng không còn nhìn bốn bóng người bị đánh bay, hai tay cầm trường kiếm trong ngực, thân thể đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí tức cường mãnh. Chỉ thấy bạch quang chói mắt phóng lên cao, một đạo kiếm cương xoay tròn không thôi, nháy mắt liền đánh vào đạo chưởng lực bá đạo mà âm độc của Ma Sát. Hai cỗ lực đạo mạnh mẽ liền đánh vào nhau, lập tức nổ mạnh. Áp lực mạnh mẽ sinh ra trong nháy mắt, đem thân thể của Đồng Ý chấn lui mấy bước, hai chân cũng đều hãm sâu trong đất. Thân thể nàng run lên, há miệng thổ huyết, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, cả người cực kỳ suy yếu.

Giữa không trung, Hắc Thuỷ Ma Sát cũng bị thương nặng, cả người bị chấn xa mấy trượng, rơi xuống đất, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt không còn chút máu.

Về phần bốn cao thủ của Phi Ưng Giáo cùng Tuyệt Thiên Môn thì hai chết tại chỗ, Ngân Huy Quỷ Trảo Ngưu Đức Huy cùng Huyền âm chỉ Lãnh Vô Tâm cũng bị thương nặng nhẹ khác nhau.

Ám Vũ liên tiếp bức lui địch nhân, lắc mình tới bên cạnh Đồng Ý, tay phải dìu nàng tới cạnh mọi người. Đến đây, mười người ngoại trừ Ám Nhu, Tô Ngọc thì tám người còn lại toàn bộ bị thương. Đồng Tâm cười khổ hỏi: " Muội muội ngươi không có sao chứ? Còn tái chiến được không?"

Đồng Ý nhìn qua ba người bị thương trên mặt đất cùng bốn người đang ra sức chống địch, mỉm cười: " Tỷ tỷ yên tâm ta không sao cả, nghỉ ngơi một chút là có thể tiếp tục tác chiến" Nụ cười đạm nhiên, có vẻ cay đắng đau đớn, nhưng giờ phút này không ai nói gì thêm, chỉ nhìn nhau cười.

Ám Nhu nhìn bốn phía một chút, địch nhân gần ba trăm tên, lúc này đã chết một trăm, cao thủ cũng chỉ còn có hai người.

Ám Nhu vẻ mặt bình tĩnh lớn tiếng nói: " Dừng tay, tất cả mọi người dừng tay." Lời vừa hét ra, mọi người đều thu tay lại lui về phía sau, kỳ quái nhìn Ám Nhu, trong lòng nghĩ xem nàng định làm gì.

Ám Vũ dìu Liên Phượng, vất vả lùi lại hai bước. Dạ Phong hai chân khẽ nhúc nhích một chút, đáng tiếc không thể cử động, trên bụng máu tươi vẫn chảy ra không ngừng.

Diêu Ngọc Anh hai tay cứng ngắc, kiếm chống xuống đất đỡ lấy thân thể, cẩn thận nhìn địch nhân. Ám Nhu nhìn mọi người liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: " Các vị đều là nhân vật anh hùng, hôm nay các người vây công mười người chúng ta không biết đến tột cùng là tại sao? Là do Hoa Tinh sao? Nếu là vì hắn, tại sao khi hắn ở Lạc Dương, thì không có thấy mấy người đến gây sự, hôm nay hắn không có ở đây các ngươi lại cùng nhau ra tay? Nếu không phải vì HoaTinh, vậy mọi người tới đều là vì tỷ muội Đồng Tâm, các ngươi nói thử là vì sao? Có ai có thể nói một tiếng không?"

Lúc này, mọi người đều nhìn ra, đám người Ám Nhu đã tuyệt đường. Lợi hại nhất là tỷ muội Đồng Tâm cũng đã bị thương nặng, Dạ Phong bụng trúng đao, lúc này vẫn còn chảy máu, Ám Vũ toàn thân đầy vết thương. Liên Phượng cùng Diêu Ngọc Anh cũng là nỏ mạnh hết đà, lúc này các nàng có thể đứng vững chỉ là dựa vào ý chí kiên cường chống đỡ. Mai Hương cũng bị nội thương nghiêm trọng, Trần Lan vai phải bị thương, bên vai phải không thể xuất lực xem như phế nhân. Tô Ngọc từ đầu tới giờ không có ra tay, có vẻ không biết võ công, cũng là một gánh nặng.

Nhìn Ám Nhu, Ngân Y Quỷ Trảo của Phi Ưng Giáo cười lạnh nói: " Tiểu nha đầu, chúng ta còn phải nói sao? Mọi người cũng chỉ muốn báo thù Hoa Tinh, cũng như Tỷ muội Đồng Tâm. Về phần các ngươi, chúng ta sẽ không dễ dàng giết chết, chúng ta sẽ dùng các ngươi nhử Hoa Tinh lại, chỉ cần các ngươi trong tay chúng ta, vậy Hoa Tinh có lợi hại đến thế nào cũng vô dụng thôi, ha ha, bây giờ các ngươi không thể tái chiến nữa, hãy chịu trói đi."

Huyền âm chỉ Lãnh Vô Tâm âm hiểm cười: " Nha đầu, nếu trách chỉ có thể trách mình đi theo Hoa Tinh. Hoa Tinh, thằng nhãi này vừa đến Lạc Dương liền giễu võ dương oai, không đem người trong thiên hạ đặt trong mắt, lếu láo ba hoa đồ đao nơi tay thiên hạ cúi đầu. Vậy không phải muốn chết là cái gì? Bây giờ các ngươi hãy chờ trừng phạt đi." Nói xong chậm rãi tới gần chúng nữ. Người khác thấy hắn tiến đến, sợ hắn tranh đoạt trước cũng đều tiến lên.

Ám Nhu nhìn đối phương cười lạnh: " Ngu ngốc, các ngươi nghĩ nhiều người có thể thành công sao. Đạo lý Xa Luân Chiến, các ngươi đã hiểu chưa? Các ngươi hiện tại dùng phương pháp chính là Xa Luân Chiến, các ngươi đã làm được, nhưng kết quả là cái gì, các ngươi nghĩ tới chưa?"

Lời nói kỳ quái, vô số người đều nhìn Ám Nhu, trong mắt mang theo sự khó hiểu.

Huyền âm chỉ Lãnh Vô Tâm cười cười nói: " Tiểu nha đầu, ngươi bao nhiêu tuổi rồi, còn tỉnh hay không, vậy mà cũng hỏi chúng ta. Xa Luân Chiến là mưu kế đơn giản nhất trong các mưu kế, cái này ai cũng biết, còn nhờ ngươi nói sao?"

Ám Nhu mắt lạnh lùng nhìn Lãnh Vô Tâm như đang nhìn thấy một đầu heo, thấy Lãnh Vô Tâm trong lòng giận dữ, Ám Nhu không để ý cười lạnh nói: " Xa Luân Chiến là mưu kế thường thấy, nhưng các ngươi chỉ nhìn thấy chỗ tốt mà không thấy được chỗ xấu. Xa Luân Chiến chỗ tốt lớn nhất là biển người công kích, lấy nhiều thắng ít, tới khi đạt được mục đích thì thôi. Nhưng chỗ tốt cũng chính là chỗ xấu. Bởi vì nó lấy nhiều thắng ít, cho nên mỗi một người tham dự theo một ý nghĩa nào đó thì cũng đã chấp nhận chịu chết. Vì thắng lợi, cần vô số người phải chết. Các ngươi hôm nay cũng là những người chịu chết, đáng tiếc ngươi còn ở chỗ này đắc ý, một điểm cũng không nghĩ ra, thật sự cảm thấy đáng tiếc cho các ngươi."

Mọi người vừa nghe nói thế, trong lòng đều có cảm giác nói không nên lời. Lời Ám Nhu nói tuy rằng phiến diện nhưng cũng có chút đạo lý.

Bốn phía, những người chết đi ai cũng là người xông lên trước? Nghĩ lại mình, không biết có bị lợi dụng chết thay cho người khác hay không.

Huyền âm chỉ Lãnh Vô Tâm cười lạnh nói: " Tiểu nha đầu ngươi chớ nói hưu nói vượn, ngươi nói như vậy là muốn phân tán chúng ta mà thôi, ngươi cho là chúng ta ngu như vậy sao? Bây giờ các ngươi lâm vào tuyệt cảnh, cho nên mới nói như vậy, mọi người nói có đứng hay không, chúng ta thử tới, nhìn xem có ai tại sau lưng đắc lợi không? Mọi người đừng nghe nàng nói nhảm, trước tiên bắt giữ các nàng rồi hãy nói." Mọi người nghe vậy, lại bắt đầu hướng về phía trước, hơn nữa bị một số người cố ý kích động, càng làm cho mọi người càng thêm không để ý hết thảy.

Ám Nhu nhìn những người này, cười lạnh nói: " Ngu ngốc, vĩnh viễn ngu ngốc, người khác nói các ngươi liền làm theo vậy không phải ngu ngốc là cái gì. Các ngươi nếu nguyện ý làm đồ ngu ngốc, muốn đi tìm cái chết, ta cũng không thể nói lý với các ngươi. Bây giờ tiến đến đi, ta đứng ở chỗ này chờ các ngươi." Ám Nhu nói xong, ánh mắt phẫn nộ nhìn bọn họ.

Bên cạnh Ám Vũ, Liên Phượng, Diêu Ngọc Anh cùng Đồng Ý đều chuẩn bị tinh thần,

Chiến trường lại một lần nữa tái phát, nhân sĩ võ lâm bị một số người kích động, lại điên cuồng công kích về phía trước.

Ám Nhu nhìn mọi người, bi phẫn nói: " Sinh tử tồn vong tới rồi, bất kể chúng ta không thể chờ được Hoa đại ca thì chúng ta đều phải dũng cảm đối mặt, tuyệt không cúi đầu.

Hôm nay cho dù chết hết, cũng không được mấy ngày, tất cả những người tham dự tính cả các thế lực tham dự phía sau đều sẽ bị Hoa đại ca tiêu diệt, người sẽ báo thủ cho chúng ta, mọi người cố gắng lên cùng bọn vô sỉ toàn lực đánh một trận đi, chúng ta chết cũng vinh quang."

Chúng nữ nghe vậy, hét lên giận dữ trong nháy mắt hướng phía chân trời, nhìn hướng ra xa.

Trên mặt đất, Đồng Tâm đứng dậy tay phải kiếm chống đất, thân thể có chút lảo đảo cuối cùng vẫn còn đứng được.

Trần Lan cũng đứng dậy, tay trái cầm trường kiếm, đưa lên ngang ngực. Tô Ngọc đỡ Mai Hương, cũng đứng lên, mọi người cũng đều đứng lên giận dữ nhìn địch nhân.

Mỗi người cũng đều xuất hết khí lực, dũng cảm đối mặt, điên cuồng tấn công. Bị khí thế vững vàng của Ám Vũ, Dạ Phong, Liên Phượng, Diêu Ngọc Anh tác động.

Đồng Ý cẩn thận nhìn động tĩnh bốn phía, nếu ai có nguy hiểm nàng lập tức chạy đến, tại bốn người di chuyển qua lại.

Một hồi chém giết thảm thiết diễn ra tại con đường đất nhỏ ngoài thành Lạc Dương, hàm chứa vô số ân oán cùng vô số thống khổ. Vô số tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng hô hào nhiệt huyết, từng dòng máu tươi tuôn ra, hình thành một tràng đấu khốc liệt.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Xa xa, mấy bóng người nhẹ nhàng tới nơi, nhìn nhau khóe miệng mỉm cười, nhìn tràng đánh nhau, những người này đều là người lạ mặt, chỉ có Liễu Diệp Nhi là tương đối có danh tiếng.

Là người của Tam Đại Thư Viện. Hắc Thủy Ma Sát đứng yên bên cạnh Thiên Sát, nhìn chúng nữ, trong mắt lộ ra một tia lãnh khốc.

Mà Huyền âm chỉ Lãnh Vô Tâm và Ngân Y Quỷ Trảo Ngưu Đức Huy đứng ở một bên cười âm hiểm nhìn mọi người đánh nhau.

Rốt cuộc, Diêu Ngọc Anh cũng bị một đao đánh văng ra, hai tay ôm chặt trước lồng ngực, cả người đều lui về phía sau rồi ngã xuống.

Sau nàng một chút, Liên Phượng cũng trọng thương ngã xuống đất. Đến lúc này, Ám Vũ, Dạ Phong, Đồng Ý, ba người hình thành một tam giác, cố sức che chở mọi người sau lưng.

Ám Nhu trong mắt lộ ra một tia nhàn nhạt ưu thương, lẳng lặng nhìn bốn phía. Đột nhiên, Ám Nhu nhìn thấy phía xa một đạo lưu quang bắn thẳng đến đây, đạo quang ảnh tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã tới trước mặt. Nhìn kỹ, Ám Nhu than nhẹ một tiếng, người nọ cũng không phải là Hoa Tinh, mà là một lão già trang phục quái dị.

Nhìn người nọ, Ám Nhu đột nhiên giật mình, người này rất có khả năng là Mộc Tạp Tây, quan ngoại đệ nhất cao thủ. Không nghĩ tới hắn rốt cuộc cũng chạy đến Lạc Dương.

Nhìn sắc trời, Ám Nhu mới phát hiện đã là buổi chiều. Ngay lúc Ám Nhu nhìn Mộc Tây Tạp, đồng thời Mộc Tây Tạp cũng nhìn chúng nữ, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, có vẻ không rõ nhiều cao thủ như vậy lại vây công mấy cái nữ tử làm gì.

Trên không trung, một cỗ khí thế cường đại trong nháy mắt ép tới mọi người trên mặt đất, mọi người trong lòng rất không thoải mái, đều lui về phía sau cẩn thận đề phòng người nọ. Hắc Thủy Ma Sát ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc.

Người của tam đại thư viện đều có bất đồng thần sắc, lẳng lặng nhìn Mộc Tây Tạp.

Dạ Phong thấy địch nhân lui ra, cả người tinh thần nhất thời buông lỏng, thân thể đã không thể di động. Mất máu nghiêm trọng, hơn nữa không ngừng giết chóc, người sắt cũng mệt mỏi huống chi là người đã trọng thương.

Có thể cầm cự đến lúc này đã là kỳ tích. Ám Vũ ánh mắt lộ ra một tia bi thương, nhìn những người bị thương trên mặt đất, hiện tại có thể cầm cự chỉ còn có chính mình cùng Đồng Ý. Ám Vũ vỗ vỗ vai Đồng Ý, trong mắt hai người đều lóe ra vẻ kiên định, cổ vũ lẫn nhau.

Mộc Tây Tạp mở miệng nói: " Các ngươi nhiều người như vậy vây công mấy cái nữ nhân, chẳng lẻ đây là quy tắc của Trung Nguyên sao? Ta một đường đi tới, cũng chưa từng nghe có quy tắc này? Có đúng hay không, có chuyện không thể cho người khác biết mới làm như vậy? Người Trung Nguyên các ngươi thật đúng là kỳ quái, võ công không tu luyện tốt, lên tiếng đánh nhau so với ai khác đều lớn tiếng hơn, đáng tiếc không quá hai chiêu thì xong đời, thật sự là ngu xuẩn."

Trên mặt đất vô số người nghe vậy sắc mặt ai cũng giận dữ, đáng tiếc ai cũng không ngu. Mộc Tây Tạp khí thế cường đại, nói rõ nhiều chuyện, bọn họ không muốn tìm cái chết, cho nên dù ai cũng giận dữ nhưng không mở miệng. Những người này không mở miệng nhưng Ám Nhu lại mở miệng nói: " Không hổ danh quan ngoại đệ nhất cao thủ, nhìn một cái là nhận ra tính cách những người này, ngươi nhất định muốn hỏi chúng ta là ai, đúng không? Thật ra chúng ta đều là bằng hữu hoặc là thân nhân của Hoa Tinh. Mà đám gọi là Trung Nguyên cao thủ đều là chó má, không ai dám đụng đến Hoa Tinh, thừa dịp hôm nay Hoa Tinh vắng mặt cố ý đánh lén chúng ta. Mộc Tây Tạp, ngươi thân là cao thủ, ngươi nói cách làm của bọn họ, tính là cái gì, là anh hùng sao? Nếu bọn họ là anh hùng, vậy ngươi lại là cái gì? Ngươi chẳng lẻ cũng là lợi dụng cháy mà hôi cửa, lợi dụng lúc nguy cấp để hành động là anh hùng sao?"

Mộc Tây Tạp nghe vậy, lạnh lùng nhìn những người đó một cái, không cười nói: " Bọn họ, bất quá chỉ là những con trâu đói thôi không thể ngang hàng cùng ta.

Người Trung Nguyên, thật sự làm cho ta hết sức thất vọng, dạng người gì cũng đều có, thật sự là không chịu nổi, một đường tới đây ta nghe nói Hoa Tinh rất lợi hại,

Có người nói hắn là truyền nhân của Thiên bảng đệ nhất cao thủ năm đó, Đao hoàng Bá Thiên, không biết có đúng hay không? ngươi biết hiện giờ hắn ở đâu không?"

Ám Nhu đang muốn mở miệng lại bị Ngân y quỷ trảo Lưu Đức Huy giành nói: " Muốn tìm Hoa Tinh không phải khó khăn, chỉ cần tùy ý bắt một người trong số các nàng. Lúc đó, ngươi chỉ cần ngồi ở Lạc Dương, Hoa Tinh cũng sẽ tìm đến. Như ngươi chạy tới chạy lui, chỉ tốn thời gian thôi. Chúng ta cũng là tìm không được Hoa Tinh, mới quyết định bắt các nàng, đợi Hoa Tinh tới tìm chúng ta. Ngươi mới tới Trung Nguyên không biết chi tiết về Hoa Tinh, hắn như sao trên trời, chúng ta nhiều người như vầy cũng đều tìm hắn, đáng tiếc tìm không ra, nên mới làm ra thủ đoạn như thế này. Mọi người nói có đúng không?" Lúc này ai cũng đều hiểu được ý tứ của Ngưu Đức Huy, cho nên đều hết sức phối hợp, muốn đem Mộc Tây Tạp chĩa về hướng chúng nữ.

Mộc Tây Tạp nhìn chúng nữ, có chút gật đầu: " Đều là mỹ nữ Hoa Tinh yêu nhất, nhìn trong các ngươi không ít người có tư sắc hơn người, đúng là nữ nhân của Hoa Tinh. Cũng tốt ta tùy tiện bắt đi một người, miễn cho phải tìm tới tìm lui phiền toái. Ta tới nơi này ghét nhất là bị phiền toái, bớt việc cũng tốt, cứ như vậy đi."

Ám Nhu cười lạnh nói: " Nguyên lai ngươi cũng như bọn chúng, đều giống nhau cả, uổng cho ta còn tưởng ngươi là anh hùng, cũng là một tên chó má thế thôi, hừ".

Ám Nhu khẽ thở dài, xem ra hy vọng này cũng là thất bại.

Mộc Tây Tạp nhìn Ám Nhu, cười nói: " Tiểu cô nương, ngươi rất thông minh, đáng tiếc ta cũng không ngốc. Ta tới đây là tìm Trung Nguyên cao thủ thế thôi.

Chuyện khác ta không quan tâm. Ngươi vừa rồi nói vậy là muốn cho ta giúp ngươi ngăn cản những người này có đúng không?

Đáng tiếc ta là tới tìm Hoa Tinh, cho nên không có tinh lực giúp ngươi làm chuyện này. Bây giờ ta chỉ cần mang ngươi đi, Hoa Tinh sẽ tới tìm ta, có đúng không?"

Nói xong, thân thể đột nhiên xuất hiện bên cạnh Ám Nhu, đưa tay bắt lấy.

Ám Vũ quát một tiếng, thân thể hướng về phía Mộc Tây Tạp, tay phải mang theo tất cả công lực vỗ thẳng vào ngực Mộc Tây Tạp. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Cùng lúc Đồng Ý ánh mắt lạnh lùng, trường kiếm trong nháy mắt huy động một trăm chín mươi sáu lần trong nháy mắt hội tụ thành một kiếm cực mạnh, toàn lực hướng về phía Mộc Tây Tạp.

Mộc Tây Tạp sắc mặt khẽ biến, thân vừa chuyển, hai tay kỳ diệu đánh ra một trước một sau hai chưởng, một chưởng hướng Ám Vũ, một chưởng hướng Đồng Ý, quang hoa nổ ra, một tiếng kêu đau đớn, Ám Vũ bị bắn ra mấy bước, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, thân thể té xuống đất.

Đồng Ý thân lui ba bước, trường kiếm bên tay phải không ngừng run rẩy. Mộc Tây Tạp thân như quỷ mỵ rời khỏi một trượng, ánh mắt kinh dị nhìn Đồng Ý, nhẹ hỏi: "Kiếm pháp này ngươi học ở đâu, tại sao lại sắc bén bá đạo như thế?"

Đồng Ý không có mở miệng, đột nhiên giữa không trung truyền đến một âm thanh: "Thật là lợi hại, nguyên đệ nhất quan ngoại cao thủ lại đi khi dễ một tiểu cô nương bị thương, thật sự là bội phục"

Đó là một âm thanh nữ tử đạm nhã nhẹ nhàng từ xa truyền đến, đáng tiếc không thấy bóng người.

Mộc Tây Tạp nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, thân bay lên trời, hướng phía Lạc Dương đuổi theo. Xa xa, một bóng trắng giữa không trung đang Phi nhanh về phía Lạc Dương, tiếng nữ nhân truyền đến: " Ta dẫn người này đi, về phần các ngươi vậy tự xem số mệnh đi" ngữ khí nhàn nhạt ẩn chứa một tia quan tâm, đáng tiếc nàng không nói rõ.

Ám Nhu nhìn tỷ tỷ trên mặt đất, trong mắt chớp động một dòng nước mắt, nhưng nàng cố nén không cho chảy ra, đồng bọn bên người đã ngã xuống, mà bốn phía còn có hai trăm tên địch nhân, kết quả là gì không cần nói cũng biết. Nhìn thoáng qua Đồng Ý, nàng vẫn cầm kiếm lẳng lặng đứng trước người chúng nữ, bảo hộ đạo phòng tuyến cuối cùng.

Ám Nhu lạnh nhạt cười nói: " Hiện tại mọi người cũng mệt hãy nghỉ ngơi, chỉ còn ta có thể đứng, ta sẽ không cho bọn họ chạm đến các ngươi. Tiểu Hồng ra đi, bây giờ hai chúng ta tới bảo vệ đạo phòng tuyến cuối cùng này"

Dứt lời, Hồng Tuyến Xà chợt xuất hiện trên vai nàng, con mắt xanh ngọc bích, nhìn bốn phía địch nhân, lộ ra bộ dạng cảnh giới.

Đồng Ý nhìn Ám Nhu, nhẹ giọng nói: " Chúng ta cùng nhau bảo vệ cửa ải cuối cùng này, không kể sinh tử, chúng ta cũng cùng nhau trải qua vậy là đủ rồi".

Ám Nhu cười nói: " Không sai chỉ cần cùng nhau trải qua, tuyệt đối không hối hận, chúng ta ở chỗ này mất đi tất cả, tương lai Hoa đại ca sẽ thu hồi lại gấp trăm lần. Ở nơi này các ngươi sẽ vì chuyện này mà hối hận cả đời. Lúc đồ đao trước mặt các ngươi, các ngươi sẽ hiểu được, Hoa Tinh đã nói, cho tới bây giờ sẽ không sửa đổi, bất luận kẻ nào cũng không thể thoát."

Ám Nhu nói xong, cả người phát ra sự tự tin, ngạo nghễ đối mặt tất cả địch nhân.

Gió nhẹ, dưới mặt trời chói chan có vẻ mỏng manh, mùi máu tanh nhàn nhạt hướng xa xa phiêu tán. Nơi hoang dã, vòng vây chầm chậm nhỏ lại, vô số người trong ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng cùng đắc ý, từng bước hướng tới gần đám người Ám Nhu.

Trên ngọn núi nhỏ, tám người ngồi trên mặt đất, hai thân ảnh, một trước một sau đứng yên vững vàng thủ vệ cửa ải cuối cùng. Xa xa nhìn lại tựu giống như hai vị thần giữ cửa, vững vàng thủ hộ. Mặt trời di chuyển dần về hướng tây, một đạo nhân ảnh lấy tốc độ nhanh nhất điên cuồng hướng phía Lạc Dương bay tới. Đám mây màu lam nhạt, tựa hồ cũng cảm giác được nguy cơ, đang lấy tốc độ nhanh nhất mà đuổi theo.
Bình Luận (0)
Comment