Diễm Sát - Phong Lý Thoại

Chương 1

Tám tháng mưa rào, bầu trời đêm chợt rạch đôi bởi hai luồng tia chớp chói lòa. Đứng bên cửa sổ, Diệp Chiếu khẽ run rẩy, tựa như vừa sực tỉnh khỏi một giấc mộng dài.

Trong phòng không đốt đèn, một màu đen kịt bao trùm. Không phải nàng quên thắp mà là từ năm sáu ngày trước, dầu đèn đã cạn, cũng chẳng có ai mang đến thêm. Giống như thức ăn trong mấy ngày qua, ít đến đáng thương.

Không có ánh sáng vẫn có thể cầm cự qua ngày, nhưng thiếu nước, thiếu ăn thì thật khó mà chịu nổi. Dĩ nhiên, đó là với người thường.

Thời trẻ, Diệp Chiếu từng là Ám Tử dưới trướng Hoắc Tĩnh. Nhờ thiên tư xuất chúng, nàng lĩnh hội được không ít võ học thượng thừa, tinh thông điều tức, có thể dùng quy tức pháp để giảm bớt sự tiêu hao thể lực.

Tiêu Yến biết rõ khả năng của nàng, vì vậy một tháng trước, giữa cơn thịnh nộ, hắn lạnh lùng ra lệnh:

"Ném nàng về phòng, không ai được phép quan t@m đến nữa."

Hắn nói câu này, tựa như không chỉ nhắc nhở thuộc hạ, mà còn cảnh tỉnh chính mình không được để t@m đến nàng nữa.

Nhưng khi những lời ấy truyền đến tai đám người hầu, chúng lại bị bóp méo theo một cách khác.

Bọn họ đều cho rằng, cuối cùng điện hạ cũng đã nhìn thấu nữ nhân này, để mặc nàng tự sinh tự diệt. Tuy vậy, trong lòng họ vẫn cảm thấy điện hạ còn có chút mềm lòng.

Chính vì thế, thay vì để nàng chết ngay lập tức, bọn họ lựa chọn cách tra tấn gián tiếp, siết chặt đồ ăn lẫn vật dụng hằng ngày của nàng.

Dù sao đi nữa, nàng cũng chỉ là một Ám Tử của phản tặc Hoắc Tĩnh, đáng ra nếu xử theo quân pháp thì nàng sớm đã mất mạng cả ngàn lần.

Gió đêm lùa qua khung cửa sổ mở rộng, từng cơn lạnh buốt cắt vào da thịt. Diệp Chiếu cảm thấy hai bên xương quai xanh tê buốt, bèn giơ tay chỉnh lại tấm khăn che trước cổ, kéo chặt hơn một chút.

Nàng lặng lẽ ngồi xuống, đưa tay lấy chiếc bánh bao đã cứng từ hôm trước, bẻ nhỏ thành từng mẩu, bỏ vào trong ly, rồi mò mẫm tìm đến ấm trà, đổ chút nước lạnh lên trên, đợi bánh từ từ mềm ra.

Tất cả động tác đều chậm rãi, cẩn thận, tựa như nàng đang cố níu kéo từng chút hơi tàn của sinh mệnh mình.

Bóng đêm đen kịt, bỗng chốc bị xé toạc bởi một tia chớp chói lòa. Ánh sáng lóe lên trong khoảnh khắc, phản chiếu gương mặt nhợt nhạt, gầy guộc của nàng. Một khuôn mặt không còn chút huyết sắc, đôi môi khô nứt tựa như đã từ lâu chẳng được chạm đến giọt nước nào.

Cơn đau nơi xương quai xanh lan ra từng trận, ngay cả động tác nuốt cũng trở nên khó khăn.

Để giảm bớt cơn đau, giúp việc ăn uống dễ dàng hơn, nàng khẽ ngửa đầu tựa lưng vào tấm sập, chậm rãi nhai từng chút, rồi cố gắng nuốt xuống.

Từ xa nhìn lại, dáng người mảnh khảnh của nàng trông tựa như một bà lão gầy còm khi trời chập tối.

Nhưng nàng chỉ mới hai mươi sáu tuổi, lứa tuổi đẹp nhất của đời người.

Một nén nhang trôi qua, cả người đã sớm nhiễm hơi lạnh buốt, chiếc bánh cuối cùng trong tay cũng chẳng còn.

Dẫu chỉ là cơm thừa canh cặn, ít nhất cũng có chút gì đó lấp đầy khoảng trống trong dạ dày, giúp nàng cảm thấy vững vàng hơn đôi chút.

Bốn năm trước, vì bị xuyên xương tỳ bà, lại mang trọng thương chạy trốn. Sau đó, nàng sinh non, sinh hạ đứa bé yếu ớt, thân pháp bị phá, nội lực cũng chỉ còn sót lại chẳng được bao nhiêu.

Nghĩ đến đây, nàng khẽ nhắm mắt. Nếu một ngày nào đó bị kẻ địch tìm đến, ít nhất cũng phải tích góp chút sức lực để đối phó.

Nàng đã không còn là Diệp Chiếu trong tưởng tượng của Tiêu Yến nữa.

Thậm chí, tương lai phía trước cũng chẳng biết còn lại được bao nhiêu.

Uống ngụm nước cuối cùng, khóe môi khô khốc của Diệp Chiếu bỗng khẽ cong lên, như thể vừa buông xuống điều gì đó.

Tiêu Yến đối với nàng, đã xem như tận tình tận nghĩa.

_____

Năm Xương Bình thứ 29, nàng bị Hoắc Tĩnh đưa đến bên cạnh Tiêu Yến, danh nghĩa là phi thiếp, thực chất lại là Ám Tử. Ba năm liền, nàng không ngừng truyền tin ra ngoài, từng bước một thực hiện nhiệm vụ được giao.

Năm Xương Bình thứ 32, thân phận Ám Tử của nàng bại lộ.

Nàng biết, dù Tiêu Yến có thể tha cho nàng một mạng, cũng tuyệt đối không thể nhẹ tay. Ít nhất, hắn sẽ phế bỏ võ công của nàng, hoặc chặt đi một cánh tay, một bàn chân.

Nhưng không ngờ, hắn chỉ nói một câu duy nhất:

"Cút. Cút đến nơi bổn vương không nhìn thấy, vĩnh viễn không được quay về."

Tần vương điện hạ của vương triều Đại Nghiệp chưa bao giờ là người nhân từ. Bàn tay hắn nhuốm máu, mạng người chết dưới kiếm của hắn nhiều không đếm xuể. Nhưng chỉ với nàng, từ đầu đến cuối, hắn chưa từng thực sự có sát tâm.

Ba năm ở bên nhau, đã từng có khoảnh khắc ngắn ngủi khiến nàng mơ hồ. Có những lúc, nàng ngỡ rằng hắn đối với nàng, ít nhiều cũng có chút tình ý.

Giữa màn giường mờ ảo, đã từng có lần hắn thì thầm bên tai nàng:

"A Chiếu, chúng ta cùng sinh một đứa con đi."

Khoảnh khắc ấy, trái tim nàng khẽ run lên.

Nàng không tham vọng cầu tình yêu, nhưng lại tha thiết mong có một mái nhà.

Sau này, khi hắn đăng cơ, tất nhiên tam cung lục viện sẽ vô số mỹ nhân. Nhưng nàng chẳng mong cầu nhiều.

Chỉ cần đôi khi hắn dành cho nàng một chút ôn nhu, một nụ cười hiếm hoi. Chỉ cần có một đứa trẻ bên cạnh, không cần phiêu bạt không nơi nương tựa, không còn lẻ loi giữa nhân gian. Chỉ cần vậy thôi, nàng đã thấy đủ.

Nhưng nàng chưa bao giờ quên thân phận của chính mình, một Ám Tử do kẻ địch của hắn đưa đến. Địa vị của nàng còn chẳng bằng thường dân, vốn dĩ ngay từ đầu đã đứng trên bờ đối lập với hắn.

Bởi vậy, nàng không dám đáp lời. Chỉ có thể âm thầm chôn giấu chút ảo tưởng, chút mong mỏi thoáng qua, rồi nhẹ nhàng nói:

"Điện hạ nói đùa rồi."

"Ai đùa giỡn với ngươi? Bổn vương nhất ngôn cửu đỉnh."

Hắn giam cầm nàng trong vòng tay, đặt một nụ hôn lên trán, lên hàng chân mày đang khẽ run của nàng.

Diệp Chiếu không nói gì nữa. Nàng hiểu, hắn chỉ đang vui đùa, nên cũng phối hợp, mỉm cười mà đáp lại, giống như đang gãi đúng chỗ ngứa của hắn.

Nhưng mỗi lần xong việc, nàng đều chủ động xin một chén thuốc tránh thai.

Hai lần đầu, người hầu không mang đến. Nàng bèn nhắc nhở thêm một lần nữa.

Lần này, chính hắn đích thân bưng thuốc đến, không nói một lời, thẳng tay bóp chặt cằm nàng, cạy mở môi, rót thẳng chén thuốc xuống.

Đây là giận dữ?

Hay là… thật sự muốn có một đứa con với nàng?

Diệp Chiếu bị sặc, ho khan liên tục. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, trong lòng nàng chợt thoáng qua một ý niệm, nhưng rồi nhanh chóng bị nàng dập tắt.

Những lời nói thốt ra giữa màn giường cuồng nhiệt, có mấy phần là thật chứ?

Nàng cúi người khấu tạ, đôi mắt rũ xuống, chỉ thoáng nhìn thấy bóng dáng hắn xoay người phất tay áo rời đi.

Cơn giận dữ kia sâu đến mức ấy, có lẽ… câu nói muốn một đứa con không hẳn là giả dối.

Chính vì vậy, một tháng trước, khi Hoắc Tĩnh tìm đến nàng, bắt cóc Tiểu Diệp Tử để ép nàng trở về đánh cắp tình báo, nàng đã không lập tức ra tay phản kháng.

Nàng không mưu sâu kế hiểm như Tiêu Yến hay Hoắc Tĩnh, nhưng ít nhiều cũng nhìn thấu được cục diện trước mắt.

Năm nay là năm Xương Bình thứ 36.

Hai năm trước, tiểu hầu gia của Định Bắc Hầu phủ, Hoắc Tĩnh, đã bắt tay với Hồi Hột, âm thầm mưu đồ công chiếm kinh đô cùng vùng lân cận Lạc Dương, ý đồ cải thiên hoán nhật.

Thế cục này, nàng há có thể không nhìn rõ?

Tần vương Tiêu Yến phụng mệnh hoàng đế trấn thủ Thương Châu, kinh qua vô số trận ác chiến. Rốt cuộc, từ nửa năm trước, cục diện dần nghiêng về phía hắn, thế như chẻ tre.

Hoắc Tĩnh công thành nhiều lần không thành, thời khắc lâm vào bế tắc, bỗng nhiên lại có được Diệp Chiếu trong tay.

Dẫu biết nàng đã không còn nằm trong sự khống chế của mình, nhưng chỉ cần nắm giữ đứa con gái giữa nàng và Tiêu Yến, hắn tin chắc nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Quả nhiên, Diệp Chiếu theo ý hắn tiến vào Thương Châu thành.

Chỉ là, nàng không hành động như hắn mong muốn, không lập tức trộm lấy bản đồ phòng thủ toàn thành.

Lúc đó, trời vào chính hạ, mặt trời giữa trưa thiêu đốt mọi thứ dưới ánh nắng gay gắt.

Nàng quỳ trên hành lang dài bên ngoài phủ Thứ Sử, nắng chiếu rát da, mồ hôi trên trán túa ra thành từng giọt.

Đến khi cơn choáng váng kéo tới, gần như sắp ngất đi, bỗng nhiên có người nắm lấy cánh tay nàng, đầu ngón tay lạnh buốt khẽ nâng cằm nàng lên.

"Mới quỳ ba canh giờ thôi, với công phu của ngươi, không đến mức chịu không nổi như vậy."

Tiêu Yến cúi người, đôi mắt sắc lạnh đối diện với nàng, thanh âm trầm thấp:

"Là đang diễn trò cho ta xem sao?"

Diệp Chiếu dốc hết chút hơi tàn, níu lấy vạt áo hắn, giọng nói khàn đặc nhưng kiên định:

"Điện hạ, cầu ngài… cứu lấy con của ta."

Nàng ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt chứa đầy tuyệt vọng và khẩn cầu.

"Hài tử của chúng ta… Ta đã sinh hạ nó. Là một nữ nhi."

"Nhưng nay, con bé đang ở trong tay Hoắc Tĩnh. Cầu xin ngài… cứu lấy nó."

Khi nói những lời này, trong đầu nàng lặp đi lặp lại câu nói năm xưa của hắn:

"A Chiếu, chúng ta cùng sinh một đứa con đi!"

Nàng từng tưởng rằng hắn chỉ nói đùa. Nhưng nếu là thật?

Năm nay Tiêu Yến đã hai mươi chín, sắp đến tuổi lập nghiệp gia đình, vậy mà vẫn chưa có con nối dõi.

Nếu vậy… có lẽ, hắn sẽ sẵn lòng cứu Tiểu Diệp Tử.

Tiêu Yến trầm mặc rất lâu, ánh mắt tối lại, giọng nói khẽ trầm xuống:

"Bốn năm không gặp, hôm nay ngươi đột nhiên nói đã sinh con của ta. Ngươi lấy gì chứng minh?"

Diệp Chiếu ngước mắt nhìn hắn, trái tim chợt siết lại.

Chứng minh thế nào ư?

Nàng khẽ siết chặt tay áo, rồi chậm rãi nói:

"Con bé sinh non, ra đời vào ngày mười bảy tháng tư, năm Xương Bình thứ ba mươi ba. Khi đó, chỉ có bảy tháng…"

"Con bé có một đôi mắt phượng, giống hệt ngài. Trên ngực còn có một nốt ruồi hình hoa mai, ở cùng vị trí với ngài."

Giữa ánh nắng gay gắt tháng Bảy, Tiêu Yến cầm chiếc quạt trong tay, nhẹ nâng cằm Diệp Chiếu lên. Đầu ngón tay hắn lướt qua làn da nóng bừng của nàng, rồi chậm rãi lau đi mồ hôi vương trên trán. Những sợi tóc ẩm ướt của nàng được hắn nhẹ nhàng vuốt về sau tai.

Tim Diệp Chiếu chợt thắt lại, rồi bùng lên một tia hy vọng.

Đôi mắt ngập nước của nàng ánh lên tia sáng mong chờ, đáy mắt ẩn hiện chút tình ý. Ngay cả khóe mắt cũng nhiễm một tầng sắc hồng nhạt, tựa như đã lâu rồi nàng mới lại biết đến cảm giác vui mừng.

"Ngươi chứng minh được con bé…"

Tiêu Yến nhìn nàng, khóe môi cong lên, như thể vừa cười, vừa như trào phúng.

Hắn phe phẩy quạt, chậm rãi đứng dậy, thong thả nói:

"Vậy… ai chứng minh ngươi?"

Lời nói rơi xuống, như một lưỡi dao sắc lạnh xuyên thấu vào lòng nàng.

Diệp Chiếu chợt khựng lại.

Ánh sáng trong mắt nàng vụt tắt, vai khẽ run lên.

Hắn không tin nàng.

Phải rồi, ai có thể chứng minh nàng đây?

Nàng bước vào cuộc đời hắn, từ lần đầu gặp gỡ đến lúc chia ly, chẳng qua cũng chỉ là một ván cờ đầy toan tính.

Vốn đã không phải người giỏi ăn nói, ánh sáng trong mắt Diệp Chiếu dần nhạt đi, từng chút, từng chút một… rồi hoàn toàn tắt lịm.

Môi nàng khẽ mở, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể thốt ra một lời.

Tiêu Yến dường như đang đợi nàng lên tiếng. Hắn nhẫn nại một lúc, rồi khẽ thở dài, giọng trầm thấp:

“Bổn vương nếu nhớ không lầm… thì khi trước, ngay cả một chén thuốc tránh thai ngươi cũng uống không sót một lần, đúng không, A Chiếu?”

Ánh mắt hắn từ khuôn mặt nàng rơi xuống đôi bàn tay đang siết chặt lấy vạt áo, sắc mặt dần trở nên u ám.

Diệp Chiếu cúi đầu, chậm rãi buông tay, nhưng chỉ giây lát sau, đầu ngón tay lại vô thức bấu chặt vào đầu gối.

“Điện hạ… điện hạ…”

Nàng khẽ gọi hắn, giọng nói gần như nghẹn lại.

“Cầu xin ngài… vì ta mà….”

Nàng muốn nói vì ta từng cứu ngài mà ra tay cứu giúp, nhưng những lời ấy đến bên môi lại không sao thốt ra nổi.

Vì sao khi đó nàng lại cứu hắn?

Chẳng qua là để giành lấy lòng tin của hắn mà thôi.

Ba năm lừa gạt, hắn chưa từng nghi ngờ nàng.

Thế nhưng, lần đầu tiên nàng nói thật, hắn lại chẳng hề tin.

Đây là báo ứng của nàng.

“Ta không lừa ngươi… Những lời ta nói đều là thật…”

Giọng nàng yếu ớt, nhợt nhạt đến mức chính bản thân cũng thấy vô lực.

Nàng không phải không có con đường khác để cứu con gái. Dù công phu chỉ còn hai thành, nàng vẫn có thể một mình lẻn vào thư phòng của Tần vương, trộm lấy bản đồ phòng thủ toàn thành.

Lẽ ra, đây mới là cách dễ dàng hơn.

Nhưng nàng không muốn lại lừa hắn.

Và hơn hết… là vì Tiểu Diệp Tử.

Hiện tại, mỗi lần vận công, nàng đều cảm thấy sinh mệnh bị rút cạn. Nàng biết mình không còn nhiều thời gian. Một chút hơi tàn còn sót lại, nàng chỉ mong có thể dùng để dạy con sinh tồn.

Thế gian này vốn đã quá khắc nghiệt, làm nữ nhân lại càng khó bề tồn tại. Như chính nàng, là thứ cỏ rác thấp hèn, bị cha ruột bán vào thanh lâu để đổi lấy một canh bạc. Sau lại rơi vào tay Hoắc Tĩnh, bị huấn luyện thành một Ám Tử không thể thấy ánh mặt trời, cả đời không được tự do.

Nàng nghĩ… nếu Tiêu Yến nguyện ý ra tay cứu giúp, nguyện ý nhận nữ nhi, nàng cũng có thể yên lòng mà đi.

Nếu hắn không nhận, cũng không sao.

Nàng sẽ mang theo con đi thật xa, như năm đó từng một mình rời khỏi hắn. Sẽ không bao giờ quấy nhiễu hắn nữa.

“Cầu xin ngươi…”

Diệp Chiếu ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Lồ ng ngực phập phồng dữ dội, tựa như đang gom góp toàn bộ dũng khí cuối cùng.

Nàng ngẩng đầu, gọi hắn:

“A Yến!”

Giữa mùa hạ, ánh nắng dần phai, vầng trăng tròn lặng lẽ thăng lên. Nguyệt quang như nước, người cũng tựa ngọc.

“Về sau đừng gọi 'Điện hạ' nữa. Nghe giống như bao người khác, thật chẳng thú vị.”

“Vậy thiếp thân nên gọi ngài là gì?”

“Cho phép nàng gọi ta A Yến.”

Tết Trung Thu năm nàng nhập phủ, cũng là lúc thân phận nàng lần đầu được nhìn nhận.

Hôm đó, Tiêu Yến vừa từ trong cung trở về, dường như có chuyện gì vui, tâm tình hiếm khi tốt đến vậy. Từ giữa trưa đã quấn lấy nàng không buông, đến tối lại tựa vào đầu gối nàng, cùng nàng ngắm trăng.

Là khi đó, hắn muốn nàng đổi cách xưng hô.

"A Yến."

Nàng khẽ gọi.

Mây che nguyệt nhạt, chuyện xưa cũng tựa như khói sương tan đi.

_____

"Đem nàng ném về phòng, không ai được phép quan t@m đến nàng!"

Hai tiếng kia lọt vào tai, Tiêu Yến nhắm mắt lại, giọng mệt mỏi nhưng vẫn đầy uy nghiêm.

"Đợi bản vương điều tra rõ ràng rồi lại cứu người!"

"A Yến, có thể nhanh hơn một chút không? Tiểu Diệp Tử, con bé….."

"Không được gọi hai chữ đó!"

Hắn đột nhiên quay người, siết chặt cằm nàng, ánh mắt tối sầm, cắn răng gằn từng chữ.

"Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước. Nói thêm một câu nữa, liền cút đi!"

_____

"A Yến…"

Diệp Chiếu giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh túa đầy trán. Nàng ngồi bật dậy trên sập, ánh mắt quét nhanh qua khung cảnh xung quanh, tinh thần dần dần tập trung trở lại.

Nơi này là doanh trại Ám Tử do Hoắc gia thiết lập tại vùng sa mạc biên cảnh phương Bắc. Hôm nay là năm Xương Bình thứ 27. Giống hệt kiếp trước, nàng bảy tuổi đã bị đưa vào đây. Chỉ vì sở hữu bộ khung xương thanh kỳ hiếm có, nàng được Hoắc Tĩnh chọn từ thanh lâu mang về huấn luyện mật thám, đến nay đã tròn mười năm.

Những lời nói trong mộng… đó là điều tối kỵ đối với Ám Tử.

Nàng không thể kiểm soát được bóng đè của chính mình, nhưng những năm tháng huấn luyện khắc nghiệt đã rèn giũa nàng thành kẻ im lặng tuyệt đối. Huống hồ, hai chữ ấy, bất kể ở đâu, bất kể khi nào đều không nên xuất hiện từ miệng nàng.

Diệp Chiếu hít sâu, nhưng cơn ác mộng khiến nàng không còn buồn ngủ nữa. Nàng chỉ có thể ôm đầu gối, cúi đầu chôn vào giữa hai cánh tay.

Những ký ức trong giấc mộng vừa rồi lại hiện lên trước mắt, rõ ràng đến mức khiến tim nàng co thắt.

Một tháng sau, nàng cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn. Đêm ấy, cơn mưa xối xả trút xuống, trời đen như mực. Nàng lặng lẽ rời đi trong đêm, hướng về Thương Châu, trộm đi bản đồ phòng thủ toàn thành.

Đó là bản đồ do chính tay Tiêu Yến vẽ, trên đó còn lưu lại ấn ký tím được khắc bằng kim ấn của hắn.

Nàng dùng bản đồ đó để đổi lại nữ nhi từ tay Hoắc Tĩnh.

Cũng vì thế, Thương Châu thành thất thủ, Tiêu Yến bỏ mạng, thi thể bị treo trên thành lâu.

Rõ ràng nàng đã mô phỏng nét bút của Tiêu Yến, tự tay sửa đổi một vài chi tiết trong bản đồ. Nhưng tại sao Thương Châu vẫn sụp đổ nhanh như vậy?

Từ khi sống lại, nàng đã phải chịu đựng những đợt huấn luyện tàn khốc, đồng thời từng chút từng chút nhớ lại mọi chuyện ở kiếp trước.

Suốt mười năm qua, vô số lần trong mơ, nàng đều thấy lại hình bóng cuối cùng của hắn. Lòng đầy áy náy, nhưng lại chẳng thể nguôi ngoai cơn đau đớn đè nặng trong tim.

Dù nàng có sửa đổi bản đồ hay không, thì sự sụp đổ của Thương Châu và cái chết của hắn tất cả đều do nàng mà ra.

Vì cứu con, nàng đã chặt đứt con đường sống của Tiêu Yến. Cuối cùng, để giành lại thi thể hắn, nàng lại chết thảm trên chiến trường, bỏ lại nữ nhi mới tròn ba tuổi.

Một đời hỗn loạn, đầy rẫy sai lầm. Cuối cùng, nàng chẳng thể đối mặt với bất cứ ai!

"A Chiếu!"

Một giọng nói vang lên ngay phía trên đỉnh đầu nàng. Diệp Chiếu khẽ rụt người lại, lòng bàn tay siết chặt. Nàng biết rõ đó là ai, nhưng vẫn không thể khống chế được bản thân mà ngẩng đầu lên.

"Có phải nội tức không ổn? Nếu không, nghỉ ngơi thêm hai ngày rồi hãy lên đường đến Lạc Dương."

Người vừa đến là Hoắc Tĩnh.

Sống lại một đời, nàng vẫn như cũ gặp lại hắn, vẫn như cũ trở thành thanh đao sắc bén nhất trong tay hắn.

Hắn đưa tay lau đi mồ hôi trên trán nàng, lòng bàn tay chậm rãi lướt qua khóe mắt, rồi men theo gáy nàng mà vuốt nhẹ, cuối cùng ấn nàng vào trong lồ ng ngực.

"A Chiếu.."

Giọng hắn trầm khàn, mang theo mục đích không thể rõ ràng hơn. Hơi thở nóng rực phả bên tai nàng, như một tín hiệu quen thuộc của những lần trước.

Rốt cuộc, hắn vươn tay kéo vạt áo lót của nàng.

"Tiểu hầu gia!"

Diệp Chiếu đột ngột ngăn lại, ánh mắt mang theo cả kiếp trước căm hận lẫn kiếp này chán ghét. Nàng bình tĩnh lên tiếng, mỗi chữ đều rõ ràng:

"Nếu là như thế, thuộc hạ e rằng không thể đặt chân vào Tần Vương phủ."

"Cũng không thể tiếp tục cống hiến cho ngài nữa."

Bình Luận (0)
Comment