Diễm Sát - Phong Lý Thoại

Chương 15

Dưới ánh đèn ấm áp, trong hành lang đình viện, Diệp Chiếu đang chăm chú gói bánh chưng.

Tay phải nàng dù đã được cầm máu từ hôm đó, nhưng vết thương do lưỡi dao quá sâu, dù đã khép lại nhưng vẫn cần thêm thời gian để lành hẳn. Giờ đây vẫn quấn băng gạc, cử động không quá linh hoạt, chỉ có thể dùng muỗng đảo nhẹ phần nhân trong bát. Thị nữ bên cạnh cũng không quá thuần thục, bánh chưng gói ra chỉ miễn cưỡng có hình dạng ban đầu, chẳng nói gì đến vẻ đẹp tinh tế.

Gói đến chiếc bánh lớn phân nửa, nàng khẽ thu lại phần mép, xúc một muỗng lớn mứt táo nhét vào giữa, còn tiện thể ghé sát ngửi thử. Sau đó, vẻ mặt hài lòng, nàng cẩn thận dùng lá gói kín, rút dây buộc chặt.

Tiêu Yến đứng bên ngoài cửa điện, phất tay ngăn thị vệ định thông truyền, chậm rãi phe phẩy cây quạt tiến lên.

“Ngươi đi thiện phòng mượn một cái xửng hấp bốn tầng, phần còn lại chúng ta nghiền thành bột làm chút bánh gạo.”

Sống hai đời, Diệp Chiếu thực ra chưa từng giỏi nấu nướng.

Khi còn bé, mới vào Minh Nhạc Phường, trước khi nàng được Mộ Tiểu Tiểu thu nhận, những ngày đầu, thứ nàng ăn chỉ là cơm thừa canh cặn. Tú bà vì muốn thuần phục nàng, có khi hai ba ngày liền không cho ăn gì. Nàng từng không ít lần giành giật thức ăn với mèo chó.

Về sau đi theo Mộ Tiểu Tiểu, từ sa mạc đến vương phủ, nàng không còn phải tự tay nấu nướng nữa.

Tay nghề hiện tại của nàng chỉ là những gì học được sau này, khi có Tiểu Diệp Tử bầu bạn. Nhưng so với người thành thạo, vẫn còn kém xa.

Khi ở một trấn nhỏ thuộc Tửu Tuyền quận An Tây, các nàng thuê hai gian phòng. Trong sân có một cây táo, lặng lẽ làm bạn suốt bốn, năm năm trời.

Vì bị trọng thương và lo sợ bị người khác nhận ra, nàng hiếm khi ra ngoài. Những trái táo chín trên cây trở thành món ăn vặt duy nhất của Tiểu Diệp Tử. Sau này, bà lão hàng xóm dạy nàng cách hong khô táo, nghiền thành bột rồi trộn với bún gạo để chưng hấp. Một món ăn đơn giản nhưng lại thơm ngon.

Nàng thử làm món ấy cho nữ nhi ăn một lần. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Đến tận bây giờ, nàng vẫn nhớ rõ dáng vẻ Tiểu Diệp Tử vui mừng nhảy nhót quanh bếp lò, cùng với làn khói bếp lượn lờ hòa quyện trong hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ lồng hấp.

Tiểu Diệp Tử là người duy nhất trên đời này có chung huyết thống với nàng.

Nghe nói, có một thuật sĩ ngoại phương có thể dùng máu dẫn hồn. Diệp Chiếu thầm nghĩ, đợi mọi chuyện bình ổn, nhất định phải tìm bằng được người đó, để có thể gặp lại nữ nhi dù chỉ một lần, dù chỉ là một sợi tàn hồn...

Kiếp trước, chính nàng đã nhẫn tâm bỏ lại con bé...

“Làm bánh gạo, đầu tiên phải nghiền gạo thành bột, muốn thực hiện xong bước này cần kéo dài tới canh ba.”

Giọng nói của Thôi Như Kính kéo nàng về thực tại.

Diệp Chiếu khẽ cười, vén nửa ống tay áo lên, vừa định nâng vại gạo để nghiền thành bột mịn thì chợt nghe tiếng bước chân đang tiến lại gần.

“Nô tỳ tham kiến Điện hạ.”

Thôi Như Kính cũng đã nhận ra người đến, liền nghiêng người hành lễ với Tiêu Yến.

“Thiếp thân tham kiến Điện hạ.”

Diệp Chiếu lập tức thu tay, nhẹ nhàng chỉnh lại dải lụa choàng, chậm rãi bước lên hai bước rồi uốn gối hành lễ.

Tiêu Yến không đáp, chỉ lướt qua hai người, ánh mắt quét tới chiếc bàn đá.

“Đoan Dương ăn bánh chưng, cũng hợp với không khí.”

Y gõ nhẹ cây quạt trong tay, ra hiệu nàng đứng dậy.

Tuy nhiên, từ sắc mặt đến giọng điệu, lại chẳng giấu nổi sự ghét bỏ.

“Bọc thế này cũng quá xấu.”

Ba chữ “Tạ điện hạ” đã đến bên môi nhưng Diệp Chiếu kịp nuốt lại, chỉ cười nhạt, chuyển lời:

“Chỉ là chút vật thô t ục, khiến Điện hạ chê cười.”

Tiêu Yến ngước mắt nhìn nàng.

Bộ y phục nàng mặc dù đơn giản nhưng tự nhiên thanh nhã. Chỉ một chiếc váy dài xanh đen, điểm xuyết hoa văn chìm màu nguyệt bạch nơi ngực, cùng một dải lụa thủy bích không thêu quấn hờ trên cánh tay. Dưới làn gió đêm, tấm lụa khẽ bay, tựa như mang theo nét mềm mại và u buồn khó tả.

Nàng thậm chí không búi tóc, ba nghìn sợi tóc đen chỉ dùng một dải lụa màu vàng cam tùy ý buộc lỏng ở một bên. Cả người toát lên vẻ tao nhã nhưng lại phảng phất chút lười biếng, tựa như đóa hoa sen thanh lệ dưới ánh trăng mờ ảo.

Dù trong màn đêm tĩnh mịch, phong thái ấy vẫn không thể bị che giấu, tựa như sắc hoa rực rỡ giữa trời tối.

Ánh mắt long lanh, làn da trắng như tuyết, đôi má điểm hồng, khí sắc nàng hôm nay dường như tốt hơn bao giờ hết.

Quả thật, không khác gì lời Tô Hợp bẩm báo, cũng đúng như Ám Tử đã nói.

Tiêu Yến khẽ liếc nhìn nàng, chậm rãi gõ cây quạt trong tay hai lần, như thể muốn xua đi một tia cảm xúc không tên vừa dấy lên trong lòng.

Người này… sao có thể bình thản như vậy?

Lời hắn nói ngày đó ở Thanh Huy Đài chưa đủ nặng sao? Hay là những việc hắn làm trong hai ngày qua vẫn chưa đủ khiến nàng e dè?

Tại sao nàng lại chẳng vội vàng, chẳng lo lắng chút nào?

Để giúp Hoắc Tĩnh hoàn thành nhiệm vụ, chẳng phải nàng cũng nên tìm cách đến Thấm Viên cùng hắn ư?

Tiêu Yến nhớ lại đêm trước Bách Hoa Yến, hắn còn đắn đo suy nghĩ, tìm cách giải thích trước về chuyện nạp người trong yến tiệc. Cả đêm trằn trọc, cuối cùng hắn tự nhủ: nếu nàng tức giận, náo loạn, điều đó có nghĩa là nàng để t@m đến hắn.

Vậy mà hôm nay, nàng lại hoàn toàn thờ ơ?

Không đúng. Nàng không giống như hắn, mang theo ký ức của đời trước. Trong mắt nàng, có lẽ hắn vẫn chỉ là một người xa lạ, chưa đủ thân quen.

Nghĩ tới đây, Tiêu Yến cảm thấy có chút an ủi.

Nếu không, chỉ có hắn một mình nhiệt tình, e rằng hắn đã phát điên rồi.

“Điện hạ tới đây có chuyện gì cần phân phó?”

Diệp Chiếu thoáng nhận ra tia bực bội vụt qua trong mắt hắn, nhưng làm như không thấy, chỉ bình thản nói:

“Trời sắp khuya rồi, không nên uống trà. Vừa hay thiếp thân còn chút thiên tô, Điện hạ có muốn dùng thử không?”

Hôm nay đã là mùng hai. Qua giờ ngọ ngày mùng bốn, Tiêu Yến sẽ lên đường đến Thấm Viên. Đêm nay có lẽ là cơ hội duy nhất.

Nàng nhất định phải khiến hắn đồng ý bảo vệ Lục Vãn Ý, hoặc tìm cách giữ Lục Vãn Ý ở lại.

“Bưng lên đi!” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Tiêu Yến khẽ rũ mắt, khóe môi hơi nhếch, rồi sải bước vào phòng.

“Ngươi đi hâm nóng lại một chút, đừng để Điện hạ dùng đồ nguội.”

Diệp Chiếu nhẹ nhàng đẩy Thôi Như Kính sang một bên.

Vào phòng, Tiêu Yến không ngồi xuống mà chỉ đứng giữa sảnh, chậm rãi quan sát khắp nơi.

“Điện hạ?”

Diệp Chiếu lên tiếng gọi, giọng nói dịu dàng.

“Thương thế có đỡ hơn không?”

Tiêu Yến hỏi, ánh mắt dừng lại trên người nàng.

Diệp Chiếu khẽ gật đầu.

“Hôm nay đã thay thuốc chưa?”

Hắn chạm tay vào lớp băng gạc trên cổ tay nàng.

“Đã thay rồi.”

“Vết thương đừng để dính nước.”

“Vâng”

“Khi vết thương đóng vảy sẽ hơi ngứa, đừng cào.”

“Vâng.”

Trong điện yên tĩnh một thoáng.

Diệp Chiếu ngồi đối diện hắn, giọng nói trong trẻo phá vỡ sự tĩnh lặng:

“Điện hạ đến đây chỉ để dặn dò mấy chuyện này thôi sao?”

“Bổn vương… đi ngang qua.”

Tiêu Yến giữ nguyên dáng vẻ kiêu ngạo tự phụ, chậm rãi phe phẩy cây quạt rồi lại khép lại.

“Ít ngày nữa bổn vương sẽ rời kinh. Vương phủ này ngươi cứ tùy ý, một mình không thú vị thì đi dạo đâu đó cũng được.”

Hắn dừng một chút, lại mở quạt lần nữa, rồi lấy ra một khối lệnh bài.

“Thanh Huy Đài cũng có thể đi.”

Diệp Chiếu nghe lời hắn nói, ánh mắt rơi xuống lệnh bài trong tay, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Yến.

“Ngươi có biết xung hỉ là gì không?”

Tiêu Yến bắt đầu nói bừa, khóe môi mang theo nét bỡn cợt.

“Nghĩa là khi một người không có mặt, những thứ thuộc về hắn đều có thể mang lại may mắn. Mẫu phi nói, bát tự của ngươi hợp với bổn vương, cho nên khi ta không ở trong phủ, ngươi cứ ở gần chỗ của ta nhiều một chút, cũng là chuyện tốt.”

Diệp Chiếu khẽ nheo mắt, mỉm cười gật đầu.

Đời trước, và cả từ khi nhập phủ đến nay đã gần nửa tháng, nàng vẫn thỉnh thoảng suy nghĩ:

Tại sao Tiêu Yến lại chọn trúng nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên? Vì sao lần đầu tiên triệu nàng thị tẩm? Chẳng lẽ chỉ bởi vì một dung mạo ưa nhìn?

Dù biết bản thân được đưa vào phủ chỉ vì xung hỉ, biết rõ cuối cùng lòng hắn sẽ hướng về đâu, nhưng đôi khi nàng vẫn tự dối mình rằng, trong những phút ôn nhu lưu luyến, hắn dành cho nàng vài phần chân ý.

Thế nhưng đêm nay, chính tai nghe hắn thản nhiên nói ra những lời này, Diệp Chiếu không thể không thừa nhận, trong một thoáng, nơi lồ ng ngực dâng lên một cơn nghẹn khuất khó tả.

Nhưng cũng tốt.

Thanh Huy Đài không chỉ có tẩm điện của Tiêu Yến, mà còn có thư phòng, điện nghị chính và các cơ sở dữ liệu quan trọng. Có lệnh bài này, việc thu thập tin tức của nàng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Như vậy, kế hoạch lật đổ Hoắc Tĩnh có thể được đẩy nhanh tiến độ, mà nàng cũng có thể rời đi sớm hơn.

Nghĩ đến đây, gương mặt vốn bình thản của nàng khẽ giãn ra, khóe môi cong lên một nụ cười quyến rũ.

Dưới ánh nến mờ ảo, nàng chậm rãi đứng dậy, thướt tha đón lấy lệnh bài, khẽ cúi người:

"Đa tạ Điện hạ."

Tiêu Yến vừa buột miệng nói ra, lập tức nhận ra cái cớ của mình quá mức hoang đường.

Hắn muốn tìm lời bù đắp, nhưng khi nhìn nàng trước mặt, không những không tỏ ra khó chịu, mà còn điềm nhiên hành lễ cảm tạ hắn một cách vô cùng tự nhiên và thản nhiên.

Sắc mặt Tiêu Yến trầm xuống, cơn bực tức dâng lên, nhưng đúng lúc ấy, lời nói của nàng lại một lần nữa vang lên bên tai hắn...

“Thiếp thân đã nhớ kỹ.”

Diệp Chiếu khẽ giọng đáp, ánh mắt thoáng ánh lên một tia khẩn cầu.

“Chỉ là, điện hạ cũng biết thiếp thân chỉ có một mình, cô đơn lẻ bóng… Không biết có thể… có thể theo hầu bên cạnh điện hạ, tận tâm hầu hạ hay không?”

Thì ra là chờ hắn ở đây.

Tiêu Yến khẽ nheo mắt, nét mặt dần dần dịu lại.

Như màn đêm loang ánh sáng, tựa bức họa non sông tĩnh lặng.

Hắn khép lại cây quạt, đưa tay kéo nàng lại gần, giữ bên mình.

“Muốn đi theo ta?”

Diệp Chiếu ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng đặt lệnh bài trở lại tay Tiêu Yến.

“So với những thứ thuộc về điện hạ, thiếp thân đương nhiên để t@m đến điện hạ hơn.”

Nàng nói vậy, nhưng trong lòng vẫn còn một tầng tính toán khác. Lệnh bài này có lẽ là một phép thử của Tiêu Yến.

Điều quan trọng trước mắt vẫn là bảo vệ Lục Vãn Ý, tránh để Tiêu Yến và tầng lớp quyền quý An Tây nảy sinh mâu thuẫn không thể hóa giải.

Nếu Tiêu Yến thật lòng ban lệnh bài cho nàng, sau này nàng vẫn còn nhiều cơ hội để lấy lại nó.

“Chỉ là, xa giá sắp khởi hành, chỗ ở trong viên cũng đã được sắp xếp ổn thỏa. Giờ lại thay đổi an bài, e rằng sẽ phiền toái không ít.”

Tiêu Yến khẽ vuốt lệnh bài, tìm một lý do thoái thác.

Hắn mỉm cười, đôi mắt sáng như ngọc, lấp lánh trong ánh nến.

“Thiếp thân chỉ có một người một tì nữ, có thể tốn bao nhiêu công sức, chiếm bao nhiêu chỗ chứ?”

Diệp Chiếu giọng càng thêm mềm nhẹ, hàng mi rũ xuống, nhưng ánh mắt lại trong veo, lấp lánh như sương sớm, lưu luyến dừng trên người Tiêu Yến.

Tựa như một sợi tơ tình quấn lấy người anh hùng, như men say hòa cùng ánh trăng nơi chân trời.

Tiêu Yến bỗng cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, hơi thở cũng thoáng chậm lại.

Hắn khẽ khàng buông cây quạt, vòng tay ôm lấy eo thon của nàng, nhẹ nhàng kéo nàng ngồi lên đầu gối mình.

“Thật sự muốn đi theo ta đến vậy sao?”

Hắn ôm nàng, nâng nàng.

Nàng lại e lệ né tránh, khẽ lui về sau nửa tấc.

Nhưng vẫn để yên trong lòng bàn tay hắn, chỉ là không để hắn tiến thêm một bước.

Nàng thậm chí không nhìn hắn, chỉ nhẹ nhàng rút lấy cây quạt trong tay hắn, chậm rãi mở ra.

Đưa lên chóp mũi, khẽ ngửi, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

“Thơm quá.”

Chỉ là một cây quạt giấy bình thường, chẳng phải gỗ đàn hương quý hiếm, cũng không mang theo mùi trầm thủy hương băng lạnh.

Nhưng trên người nam nhân lại vương chút hương thanh lãnh, có lẽ là mùi bạc hà thoang thoảng từ vạt áo, hoặc dư âm của nước ấm vừa tắm gội.

Vậy nên, hai chữ "thơm quá", rơi vào tai hắn, bỗng trở nên đầy hàm ý.

“Thích sao?”

Tiêu Yến khẽ hỏi, ánh mắt dừng lại nơi quạt che nửa gò má, nơi có một vệt lệ chí mờ ảo.

“Dạ, thích.”

Diệp Chiếu nghiêng quạt, đẩy nhẹ qua đầu ngón tay hắn một chút vết chai mỏng trên làn da trắng trẻo.

“Vậy nên, thiếp thân muốn cùng điện hạ đồng hành, được không?”

Nàng vừa dứt lời, ngước mắt nhìn hắn, rồi không đợi hắn đáp lại, liền cúi xuống, khẽ đặt một nụ hôn lên đầu ngón tay hắn.

Môi răng quấn quýt nơi đầu ngón tay, hơi ấm lan dần, huyết khí bức thành dòng chảy cuồn cuộn.

Yết hầu nam nhân khẽ trượt lên xuống, sống lưng căng cứng như vừa trúng phải một tia sấm sét.

Muốn rút tay về, nhưng lại như bị một lực vô hình kéo ngược, càng lún sâu hơn.

Ngón tay đeo nhẫn khẽ lướt qua vành tai nàng, vệt hồng nhàn nhạt nơi đó càng thêm mê hoặc.

Lạnh như hàn ngọc, vậy mà cũng dần nóng lên.

Ánh trăng đẹp đến mê hoặc lòng người.

Vẻ đẹp quyến rũ lại càng khiến người ta si mê.

Tiêu Yến buông giáp, nửa phần chấp niệm rơi xuống, từ tận đáy lòng mà ứng nàng.

Nhưng, chỉ lúc này mà thôi.

Gắng gượng giữ lại chút lý trí mong manh, Tiêu Yến cố rút cả thân lẫn tâm khỏi biển dịu dàng mê hoặc.

Bàn tay từng bị nàng ngậm lấy, nay lại thuận thế lật ngược, nâng cằm nàng lên.

Ánh mắt hắn dừng lại nơi đôi mắt hạnh trong veo ấy. Không vội phân định thật giả, cũng không truy vấn ý tứ sâu xa.

Chỉ cần nàng đã trở về.

Chỉ cần, hắn là thật tâm.

Hơi thở hắn rối loạn, phả nhẹ lên trán nàng, rồi lướt qua bờ môi.

Lệnh bài cùng cây quạt, đều đặt gọn vào lòng bàn tay nàng.

“Đều cho nàng!” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Mãi lâu sau, Tiêu Yến mới dần bình ổn lại, định quay người rời đi.

Nhưng rồi, hắn đột nhiên quay lại đ è xuống bả vai nàng, ngón tay khẽ lướt qua môi, phong bế những lời còn chưa kịp thoát ra.

Giọng hắn trầm thấp, mang theo một tia kiềm nén:

“Nghe lời! Lần tới... Sau này sẽ mang nàng đi.”

Bàn tay hắn phủ lên đôi tay mềm mại của Diệp Chiếu, siết chặt.

Sau này nàng phải ở bên ta, không được phép rời đi.

______

Tác giả có lời muốn nói:

Nam chính là kẻ điên, lúc điên lúc không.

Bình Luận (0)
Comment