Vào trung tuần tháng Bảy, Tô Hợp đã điều chỉnh phương thuốc mới cho Diệp Chiếu. Tính đến nay, hơn hai mươi ngày trôi qua, chứng ho đã thuyên giảm đáng kể, ngay cả tình trạng đổ mồ hôi cũng không còn nghiêm trọng như trước.
Ngày mùng mười tháng Tám, Tô Hợp một lần nữa bắt mạch cho nàng, đồng thời mời y quan trong vương phủ cùng hội chẩn. Sau nửa ngày thảo luận, cuối cùng mọi người thống nhất giữ nguyên phương thuốc hiện tại.
Mỗi ngày hai thang thuốc, cứ bảy ngày tái khám một lần.
Sau khi các y quan rời đi, trong Thúy Vi Đường chỉ còn lại một mình Tô Hợp, thu dọn lại dụng cụ y thuật.
Hắn quay sang hỏi Diệp Chiếu:
“Dạo này ngài ăn uống thế nào?”
Diệp Chiếu nhẹ nhàng gật đầu, giọng điềm đạm: “Tạm ổn.”
Tô Hợp lại hỏi: “Thuốc có đắng lắm không?”
Diệp Chiếu nhàn nhạt đáp: “Thuốc hay thì đắng miệng.”
Nghe vậy, Tô Hợp cười, tỏ vẻ hài lòng.
“Ta biết mà, thuốc này có chút đắng. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, không cần dùng loại quá nặng nữa. Ta sẽ thêm chút mật hoa cam vào, ngọt dịu như chè, dễ uống hơn nhiều.”
Nói xong, Tô Hợp nhoẻn miệng cười với Diệp Chiếu.
Tô Hợp vốn sở hữu một diện mạo xuất chúng, lại lớn lên nơi non xanh nước biếc, cách biệt huyên náo thị thành, vì thế trên người mang theo khí chất thanh đạm, phiêu dật hiếm có.
Khi cười, nét tuấn lãng tựa như có chút gì đó trong trẻo, nhẹ nhàng, khiến người ta càng thêm có thiện cảm.
Diệp Chiếu khẽ cong môi, đáp lại một nụ cười nhàn nhạt. “Tạ Tô thần y.”
Người này, quả thật là tạo hóa ưu ái mà ban tặng. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Chỉ cần trên gương mặt hơi điểm chút huyết sắc, trong đôi mắt có thêm phần thần thái, thì dù không cần tô mi vẽ mắt, hàng mi cũng tự nhiên thanh tú, dù không điểm chút son, đôi môi vẫn hồng hào mê người.
Khi nàng cong mắt mà cười, chính là một cái liếc nhẹ cũng như ẩn chứa câu hồn đoạt phách.
Hiện giờ, tuy sắc mặt còn có nét yếu ớt, nhưng chính sự mong manh ấy lại càng khiến người nhìn mà sinh lòng thương tiếc.
Tiêu Yến đứng bên cạnh, nhìn hai người một kẻ cười, một kẻ đáp, vốn dĩ nên là cảnh đẹp ý vui.
Nhưng chẳng hiểu sao, khi thấy họ mỉm cười với nhau, trong lòng hắn lại cảm thấy… không hề dễ chịu chút nào.
Tiêu Yến ho khan một tiếng, cố ý đẩy Tô Hợp ra một chút, muốn ngồi xuống bên cạnh Diệp Chiếu.
Nhưng Tiểu Diệp Tử đã nhanh chóng dựa sát vào Diệp Chiếu trước một bước, khiến hắn chỉ có thể nâng chân, bất đắc dĩ tìm một chỗ ngồi nghiêng bên cạnh.
Hắn liếc mắt nhìn hai mẹ con đang quấn quýt bên nhau, rồi ngẩng đầu hỏi Tô Hợp:
“Dạo gần đây hay gặp ác mộng, có cần thêm chút dược gì không?”
Tô Hợp khựng lại giây lát, rồi hỏi: “Vương phi cũng hay mộng mị sao? Nếu vậy, tại sao mới nãy không nói?”
Diệp Chiếu khẽ dừng tay, không tiếp tục búng trán Tiểu Diệp Tử nữa.
Thực ra, nàng chỉ bị bóng đè một lần vào đêm qua, trong mơ lại thấy cảnh tượng a tỷ rơi vào tay Hoắc Tĩnh, tình hình vô cùng tệ hại.
Gần đây trong lòng có chút bất an vô cớ, có lẽ chỉ vì ban ngày suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
Chuyện nhỏ nhặt như vậy, đâu đáng để nhắc đến chứ?
Chỉ là, giấc mộng đêm qua thực sự khiến nàng bàng hoàng. Trong lúc hoảng loạn, nàng phản ứng quá kịch liệt, thậm chí vô thức cào xước mu bàn tay Tiêu Yến, để lại một vết đỏ hằn rõ trên cổ tay hắn.
Ánh mắt nàng lướt qua bàn tay hắn, dù được giấu kín dưới lớp tay áo rộng, vẫn không tránh khỏi sự chú ý của nàng.
Nàng khẽ cất giọng, nhẹ như gió thoảng:
“Chỉ là mộng thôi, có lẽ ban ngày ta suy nghĩ quá nhiều, không sao cả.”
Tiêu Yến chậm rãi nói, giọng điệu mang theo chút trầm thấp:
“Đây đã là lần thứ chín. Đêm qua là nghiêm trọng nhất, nàng giật mình tỉnh dậy giữa đêm.”
Lời vừa dứt, trong phòng bỗng chốc yên lặng.
Ba người đều đồng loạt nhìn hắn.
Tô Hợp chỉ đơn thuần quan tâm tình trạng của nàng, không để ý đến những ẩn ý trong lời nói, liền xoay người, nhẹ giọng bảo:
“Vương phi, để tại hạ xem lại lưỡi của ngài một chút.”
Diệp Chiếu ngoan ngoãn làm theo, chỉ là ánh mắt vô thức lướt qua người Tiêu Yến trong khoảnh khắc.
Dạo gần đây, theo thói quen, nàng thường tỉnh dậy vào giờ Mẹo canh ba, nhưng luôn cảm thấy mệt mỏi, đầu óc nặng trĩu.
Mỗi lần như vậy, Tiêu Yến đều dỗ dành nàng ngủ tiếp một lát.
Nàng chưa từng nghĩ ngợi nhiều về điều đó, chỉ đơn giản nhắm mắt thêm nửa canh giờ, rồi khi tỉnh lại, tinh thần liền thoải mái hơn rất nhiều.
Không ngờ rằng, suốt nhiều ngày qua, nàng đều gặp bóng đè giữa đêm. Hóa ra, mỗi lần như vậy, đều là hắn ở bên cạnh trấn an nàng ngủ tiếp sao?
Tiêu Yến lại không cảm thấy mình làm được điều gì to tát, cũng không hy vọng xa vời rằng Diệp Chiếu sẽ vì thế mà động lòng. Hắn phe phẩy cây quạt, vẻ ngoài thản nhiên nhưng ánh mắt lại âm thầm quan sát Tiểu Diệp Tử mấy lần.
Trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Đừng để đến một ngày nào đó, tiểu cô nương này chuyển đến đây, còn hắn thì bị đuổi ra ngoài.
Nào ngờ, Tiểu Diệp Tử vẫn nằm yên bên cạnh Diệp Chiếu, chỉ chăm chú lắng nghe Tô Hợp, trên mặt chẳng có lấy một chút biểu cảm dư thừa.
Khổ nỗi, Tần vương điện hạ lại vì thế mà tâm trạng lửng lơ, nửa vời trên không trung, mãi chẳng đáp xuống được.
Tô Hợp bắt mạch thêm lần nữa, sau đó thu tay về, bình thản nói:
“Không sao cả. Nếu sau này bừng tỉnh nhưng không ngủ lại được, chỉ cần uống một chén an thần là ổn.”
Nghe vậy, mọi người mới có thể yên tâm.
“Tô tiên sinh, nếu như mẹ ta vẫn luôn dùng thuốc của ngài, có phải hay không… nàng sẽ không sao chứ?”
Tô Hợp vừa định rời đi, nhưng lời nói đột nhiên vang lên từ Tiểu Diệp Tử khiến hắn dừng bước. Cô bé khẽ ngẩng đầu, ánh mắt mang theo tia mong chờ hiếm hoi, rồi lại có chút dè dặt. “Có phải hay không… nàng sẽ giống như chúng ta?”
Hai đời hoảng sợ trôi qua, nàng chưa từng một lần được thấy mẫu thân thật sự khoẻ mạnh.
Tô Hợp—danh y lừng lẫy khắp thiên hạ, y thuật vô song, cẩn thận từng li từng tí trong mỗi lần chẩn bệnh. Vậy nên, khi đối diện với câu hỏi này, hắn cũng đáp lại bằng sự nghiêm túc hiếm thấy.
Hắn suy nghĩ một lát, rồi chậm rãi nói: “Không sai biệt lắm.”
Tiêu Yến liếc nhìn hắn, nhưng lần này lại không nhiều lời, cũng chẳng ở lại lâu. Hắn cùng Tô Hợp rời khỏi Thúy Vi Đường, bước chân không nhanh không chậm. Chỉ là khi đi ngang qua sân, hắn vô thức quay đầu lại và ánh mắt lập tức chạm phải Tiểu Diệp Tử.
Tiểu cô nương lặng lẽ nhìn hắn, rồi không nói một lời, khẽ quay đầu đi.
Diệp Chiếu sao có thể không nhìn thấy?
Về mối quan hệ giữa Tiểu Diệp Tử và Tiêu Yến, nàng từng không ít lần dò hỏi. Nhưng cha con hai người đều né tránh không đáp, nàng cũng chẳng cố truy đuổi đến cùng.
Lúc này, chỉ lặng lẽ ôm tiểu cô nương vào lòng, khẽ thở dài.
“Mẹ lại muốn nói rằng con không nên lạnh lùng với Tần vương điện hạ sao?”
“Ta đâu có nói.” Diệp Chiếu liếc nhìn nàng một cái, giọng điệu bình thản.
Suy nghĩ một lát, nàng chậm rãi nói: “Mẹ chỉ hy vọng con có thể nhân ái hơn một chút. Hắn đối với con, thực ra không tệ. Trước đó vài ngày, chẳng phải hắn còn đưa con đi dự Bích Ba Yến của Hoài Âm Hầu sao? Ở yến tiệc, hắn còn bóc đài sen cho con, lại còn đích thân đút thủy hoàng đào?”
Nghe đến đây, Tiểu Diệp Tử khẽ cắn môi, cúi đầu không nói.
Tiêu Yến vốn có rất nhiều điều kỳ lạ. Hắn có thể ăn hạt sen nhưng tuyệt đối không thể chạm vào đài sen tươi. Xưa nay, trong phủ cũng chẳng ai cần làm khó hắn chuyện này—chỉ cần một chén canh hạt sen được bưng đến, đặt yên ổn trước mặt, hắn mới chịu duỗi tay dùng. Chứ đừng nói đến chuyện hắn tự tay bóc hạt sen.
Tương tự, hắn cũng không thể chạm vào quả đào. Vì thế, trong phủ hắn, đến một cây đào cũng chẳng có.
Nguyên nhân là bởi chỉ cần chạm vào hai thứ này, hắn sẽ bị dị ứng, khắp người nổi mẩn đỏ.
Vậy mà cuối tháng bảy, tại Bích Ba Yến của Hoài Âm Hầu, vì muốn dỗ dành nữ nhi vui vẻ, Tần vương điện hạ không những giành được một rổ thủy hoàng đào tiến cống mà còn hăng hái tham gia thi lột đài sen.
Kết quả ư? Ai dám thắng hắn thì đúng là không có mắt.
Thế là cả một rổ thủy hoàng đào ngọt lành, quý giá kia bị hắn làm sạch ngay tại chỗ—gọt vỏ, cắt nhỏ, ướp lạnh—sau đó vui vẻ dâng lên cho nữ nhi.
Nhưng đến khi hồi phủ, Tần vương điện hạ khắp người đã sưng đỏ không chịu nổi, đau đớn khó nhịn.
“Con biết ngay là hắn sẽ mách mẹ mà!” Tiểu Diệp Tử hừ nhẹ.
“Hắn chưa nói gì cả.” Diệp Chiếu ngừng một lát, rồi chậm rãi nói, “Chỉ là người hầu vô tình để lộ, mẹ đoán ra thôi.”
Thực ra, cũng chẳng phải người hầu lỡ miệng.
Người trong Tần vương phủ, ai nấy đều có cái miệng kín như bưng. Chỉ cần Tiêu Yến nói một, không ai dám nói hai, thậm chí ngay cả thì thầm sau lưng cũng không có.
Chẳng qua là vì mấy ngày nay, hắn liên tiếp đến Thúy Vi Đường, còn Diệp Chiếu thì lại mơ hồ bất an, nên nàng mới chủ động đi tìm hắn.
Khi đến Thanh Huy Đài, nàng bắt gặp Tiêu Yến đang dùng thuốc.
Hắn chẳng hề hé nửa lời, chỉ căn dặn đi căn dặn lại rằng nàng hãy coi như chưa từng biết chuyện gì.
Nàng hỏi: “Vì sao?”
Hắn đáp: “Sợ Tiểu Diệp Tử nghĩ rằng ta đã mách nàng.”
Tiểu cô nương lẩm bẩm: “Con đã không bắt hắn ăn đào rồi, thế là đã khách khí lắm.”
“Tiểu Diệp Tử!” Diệp Chiếu khẽ trách, ánh mắt nghiêm nghị. “Con đang nói cái gì thế? Nếu hắn ăn nhầm thịt quả đào, có khi còn mất mạng đấy.”
Nàng dịu lại, m ơn trớn khuôn mặt nhỏ nhắn của con, giọng nói cũng ôn hòa hơn:
“Hắn làm vậy là vì thương chúng ta. Chuyện đã xảy ra giữa các ngươi từ kiếp trước, mẹ không rõ. Nhưng trước đó, người thực sự làm hại chúng ta không phải hắn. Con có biết ai đã bắt con không? Ai đã bức mẹ đến đường cùng? Nếu không có kẻ đó, chúng ta đã có thể sống những ngày yên bình ở An Tây.”
Tiểu Diệp Tử mở to đôi mắt phượng, vành mắt ửng đỏ, giọng nghẹn ngào: “Không thể nào... Mẹ bị thương nặng như vậy, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ rời đi. Khi đó, Tiểu Diệp Tử chỉ còn lại một mình.”
“Những vết thương của mẹ,” Diệp Chiếu nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt vừa lăn xuống trên má con gái, “đều là do kẻ đó gây ra, không liên quan đến hắn.”
Tiểu cô nương hất tay mẫu thân ra, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.
Rồi nàng đột ngột đổi chủ đề:
“Mẹ, những lời này, ngài đang nói cho con nghe, hay là đang tự thuyết phục chính mình?”
“Ta…” Diệp Chiếu sững lại, thoáng chốc có chút ảo não. “Ai nghe không phải đều như nhau sao!”
Tiểu cô nương lặng lẽ quan sát mẹ mình, phồng má lên, cúi đầu lẩm bẩm:
“Con đã sớm quay về rồi.”
Diệp Chiếu nhíu mày: “Cái gì?”
“Con nói con đã quay về từ sớm rồi.”
Diệp Chiếu vẫn còn khó hiểu.
Tiểu Diệp Tử khẽ thở dài: “Ngày đó ở yến hội, chẳng phải con vừa ăn xong liền đòi về trước sao?” Nàng lí nhí nói tiếp, “Con sợ hắn ngứa đến chết…”
Diệp Chiếu nghe xong, không nhịn được mỉm cười, xoa đầu con gái rồi kéo nàng vào lòng ôm chặt.
Giây lát sau, tiểu cô nương rụt ra, ngẩng đầu hỏi:
“Mẹ, vậy ngài muốn ở lại đây, hay là muốn trở về An Tây?”
Diệp Chiếu mỉm cười: “Con muốn trở về An Tây sao? Mẹ đã ghé qua đó một thời gian trước. Ngôi nhà cũ vẫn còn, cả cây táo năm xưa cũng vậy.”
Tiểu Diệp Tử thoáng nghiêng người, nhìn ra ngoài sân một chút, rồi quay lại chăm chú quan sát Diệp Chiếu.
“Con hiểu rồi. Mẹ vẫn chưa chắc chắn là sẽ đi hay ở lại, đúng không? Vậy thì chúng ta phải chuẩn bị cho cả hai trường hợp thôi.”
Diệp Chiếu ngẩn ra, bật cười hỏi: “Mẹ khi nào nói là mình không biết nên đi hay ở?”
“Nếu trong lòng mẹ đã kiên định, thì chỉ cần nói thẳng là muốn ở lại hay rời đi. Hà tất phải hỏi con làm gì?” Tiểu Diệp Tử đẩy nhẹ khỏi vòng tay mẹ, nhảy xuống đất, giọng đầy dứt khoát. “Mẹ yên tâm, dù mẹ muốn ở lại hay rời đi, đều được cả.”
“Tiểu Diệp Tử!” Diệp Chiếu gọi với theo qua cửa sổ. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Ngài nghỉ trưa đi!” Giọng nói lanh lảnh của tiểu cô nương đã vọng ra từ ngoài sân.
Tại Thanh Huy Đài, Tô Hợp đang cẩn thận băng bó mu bàn tay cho Tiêu Yến.
“Ngươi ngủ chết rồi sao? Bị cào thành như vậy mà không phản ứng gì!”
Bàn tay của Tiêu Yến không chỉ đơn giản bị cào rách hai đường, mà còn bị xước sâu đến mức làm lộ cả gân mạch bên trong. Tô Hợp vừa giúp hắn bôi thuốc, vừa nhẹ nhàng xoa bóp để giảm sưng tấy.
“Nếu ngủ say thì ta đã nhảy dựng lên từ lâu rồi.” Tiêu Yến lười biếng dựa người ra sau, giọng điệu hờ hững nhưng ánh mắt lại trầm xuống. “Chính vì không ngủ nên mới nhịn xuống. Ta chỉ muốn dỗ nàng ngủ yên…”
Hắn nói đến đây thì dừng lại, nghĩ đến cảnh Diệp Chiếu trong cơn mộng mị hoảng hốt gọi “A tỷ”, lòng bỗng dưng siết lại.
Mộ Tiểu Tiểu vẫn còn trong tay Hoắc Tĩnh, vậy mà đến giờ, dù đã tìm khắp nơi, vẫn không có bất cứ manh mối nào.
Mà ngày hôm đó, để cầm chân Hoắc Tĩnh, không để hắn ra tay trước tìm đến Diệp Chiếu, Tiêu Yến đã sai người san bằng ba cứ điểm đóng quân của hắn, buộc hắn phải dốc toàn lực ứng phó.
Cũng chính vì vậy mà lại rút dây động rừng. Hiện tại, dù biết rõ Hoắc Tĩnh không có hảo ý, nhưng lại không có lấy một mẩu chứng cứ. Hắn hành động quá mức sạch sẽ, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Điều này khiến Tiêu Yến vô cùng bị động. Hắn không thể chủ động ra tay trước mà chỉ có thể tiếp chiêu, chiêu nào tới liền hóa giải chiêu đó, chờ địch đến mà đối phó.
Huống hồ, Hoắc Tĩnh rốt cuộc sẽ ra tay ở đâu, vào lúc nào—mọi thứ vẫn còn là một ẩn số.
Tiêu Yến lắc lắc bàn tay vừa được băng bó, cảm giác vẫn còn có thể hoạt động, liền không thèm bận tâm nữa.
Hắn phe phẩy cây quạt, lười biếng hỏi:
“A Chiếu thân mình thế nào rồi? ‘Không sai biệt lắm’ vốn không phải phong cách chẩn bệnh của Tô thần y.”
Tô Hợp vừa thu dọn hòm thuốc, vừa tự rót cho mình một chén trà nhỏ, chậm rãi uống cạn. Sau đó mới nhấc mắt nhìn Tiêu Yến một cái.
“Mau nói!” Tiêu Yến không kiên nhẫn giục.
“Nói lớn thì không lớn, nhưng cũng không phải chuyện nhỏ.” Tô Hợp khẽ gõ ngón tay lên mép bàn, thản nhiên đáp, “Có hai vấn đề.”
“Một chỗ, về sau tốt nhất đừng vận động mạnh hay sử dụng võ công quá nhiều, sẽ làm tổn thương nguyên khí.”
“Một chỗ khác—” Tô Hợp hơi dừng lại, ánh mắt thoáng phức tạp, “Đầu xuân năm nay, nàng từng ngâm mình dưới đáy hàn đàm quá lâu. Hàn khí thấm sâu vào đáy mạch, chuyện con nối dõi về sau... e là duyên phận mong manh.”
Tiêu Yến thoáng giật mình, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đã lấy lại bình tĩnh. Hắn ngửa đầu cười nhạt:
“Bổn vương đã có Tiểu Diệp Tử, sinh con đối với nữ tử vốn là một loại khổ ải, như vậy cũng tốt.”
Tô Hợp nhìn hắn với vẻ kinh ngạc, ánh mắt như muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng người đối diện.
“Tần vương điện hạ, ngài thực sự không quan t@m đến núi sông xã tắc sao? Nếu có thể kế thừa giang sơn, chuyện con nối dõi e là điều không thể tránh né. Huống hồ, quận chúa dù có thông minh đến đâu cũng không phải là nhi lang.”
“Cũng đúng.” Tô Hợp lắc đầu, nheo mắt cười, giọng điệu mang theo chút trêu chọc, “Là mỗ nghĩ nhiều rồi. Dù sao quân chủ đều tam cung lục viện, đâu phải chỉ uống một gáo nước mà no bụng?”
“Câm miệng đi!” Tiêu Yến lạnh lùng quét mắt qua, tiện tay ném cây quạt về phía hắn.
Tô Hợp thuận tay nhặt lấy, vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên, chỉ chắp tay một cái, xách theo hòm thuốc mà cáo từ.
Ngoài cửa điện, một tiểu cô nương thông minh lanh lợi đang chờ sẵn.
“Mời quận chúa!”
Hắn theo thói quen nhéo nhẹ khuôn mặt trắng nõn của nàng.
Tiêu Yến khẽ động tâm, đứng dậy bước ra ngoài, trầm giọng hỏi:
“Con tìm ta sao?”
Tiểu Diệp Tử gật đầu.
Hắn cúi người, định dắt tay nàng, nhưng tay mới vươn ra một nửa đã chần chừ muốn thu về. Không ngờ, tiểu cô nương chủ động nắm lấy bàn tay hắn.
Tiêu Yến hơi sững người, rồi bật cười khẽ, nắm tay nữ hài đưa vào trong phòng.
Chờ hai người ngồi xuống, Tiêu Yến vừa định lên tiếng, lại bất giác lặng đi một chớp mắt.
“Tiểu Diệp Tử, con tới đây bao lâu rồi?”
Tiểu Diệp Tử điềm nhiên đáp:
“Các ngài nói chuyện, ta đều nghe thấy.”
Nàng vốn vui vẻ khi nghe Tiêu Yến nói rằng có nàng là đủ, không muốn mẫu thân chịu khổ sinh nở thêm lần nữa. Nhưng câu nói phía sau của hắn—"Quân chủ đều có tam cung lục viện"—lại khiến nàng có chút khó chịu.
Suy nghĩ một lúc, nàng hạ giọng nhưng ngữ điệu cứng rắn:
“Đừng nói với ta rằng không thể nói cho mẹ. Sức khỏe của nàng, nàng có quyền được biết.”
Tiêu Yến khẽ cười, không phát ra tiếng, chỉ lặng lẽ gật đầu.
"Vậy Tiểu Diệp Tử tìm ta có chuyện gì?"
"Tìm ngài để xin phong hòa ly thư."
Tiêu Yến như thể chưa nghe rõ, nhíu mày nhìn tiểu cô nương đang ngồi trên sập.
"Điện hạ đã dứt khoát đồng ý để mẫu thân ta rời đi, nhưng hôm nay, tên ta và mẫu thân lại bị khắc rõ ràng lên ngọc điệp. Dù có chạy đến chân trời góc bể, ta vẫn là người của ngài. Ngài chiếm quá nhiều tiện nghi rồi!"
"Vốn dĩ chính là người của ta." Tiêu Yến thì thầm, giọng đầy chắc chắn.
"Ta không tin ngài! Ta muốn một sự đảm bảo!"
"Bổn vương nhất ngôn cửu đỉnh..."
"Nói miệng thì có gì làm bằng chứng chứ!"
Nói rồi, Tiểu Diệp Tử đã nhảy xuống, nhanh chóng sai người mang giấy mực tới.
"Ta nói, ngài viết." Nàng đưa bút về phía hắn.
Tiêu Yến nhận lấy bút, nhếch môi cười, giọng điệu hờ hững:
"Tiểu Diệp Tử, mấy lời này chẳng khó viết. Con vì mẫu thân mình mà đòi một sự bảo đảm, đương nhiên không sai. Nhưng con có từng nghĩ đến một khả năng khác không? Giả sử—ta chỉ nói là giả sử—vạn nhất mẫu thân con thực ra vẫn còn một chút lưu luyến, muốn ở lại. Nếu nàng ấy nhìn thấy bức thư này, sẽ cho rằng ta đã bỏ rơi nàng. Khi đó, chẳng phải tấm hiếu tâm của con lại vô tình trở thành thứ làm nàng tổn thương sao?"
Tiểu Diệp Tử nghiêm túc lắng nghe, rồi gật đầu:
"Ngài nói có lý."
Tiêu Yến đặt bút xuống, khẽ thở dài một hơi.
"Viết đi!" Tiểu Diệp Tử lại dâng bút lên lần nữa, giọng không chút do dự. "Ta nói, ngài viết."
Tiêu Yến hít sâu một hơi, cảm giác như có luồng khí lạnh len lỏi vào lòng.
— Đã mang hai lòng khác biệt, khó chung một ý, vậy thì lập thư từ biệt, mỗi người một ngả. Nguyện sau khi chia ly, ân oán hóa giải; từ đây đôi đường đôi ngả, ai nấy an nhiên.
Tiêu Yến bất đắc dĩ, vung bút thành văn, đặt bút xuống rồi nhắm mắt:
"Được rồi, con cầm đi."
"Không được!"
Tiểu cô nương cầm lấy tờ giấy, nâng đến trước mặt hắn:
"Điện hạ, vẫn còn thiếu một thứ."
Tiêu Yến nheo mắt, siết chặt ngón tay, cầm bút ký tên.
"Nét chữ xưa nay... dễ bị giả mạo."
Tiêu Yến cảm thấy hai kiếp sống của mình đều uổng phí, chỉ đành chấp nhận số phận, gật đầu. Hắn bước đến thư các, lấy ra một chiếc ấn tím thụ kim, cẩn thận đóng lên tờ thư.
"Tạ điện hạ!"
Tiểu cô nương hài lòng, gấp gọn tờ thư rồi cẩn thận thu vào. "Điện hạ cứ yên tâm, ta còn thương mẹ ta hơn cả ngài. Nếu mẹ thật sự muốn rời đi, bức hòa ly thư này sẽ được trình lên Tông Chính Tư. Còn nếu mẹ muốn ở lại, nó sẽ vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời."
Dứt lời, nàng tung tăng chạy ra khỏi điện, nhưng rồi bất chợt dừng bước, ngoái đầu lại:
"Điện hạ, sau này ngài thật sự sẽ lập tam cung lục viện sao? Yên tâm đi, chuyện này ta sẽ không nói với mẹ đâu!"
Tiêu Yến nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn khuất dần, lại nhìn xuống mực bút trước mặt, chìm vào làn sương mờ ảo.
Giống ai đây?
Tuyệt đối không giống mẫu thân nàng.
Mẫu thân nàng rõ ràng là người thẳng thắn mà dịu dàng, hoàn toàn không có tâm kế!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Yến:!!! Ai dám bảo nữ nhi là chiếc áo bông nhỏ sưởi ấm lòng người? Bổn vương muốn nói chuyện rõ ràng với kẻ đó!