Diễm Sát - Phong Lý Thoại

Chương 62

Tiêu Yến đến Định Bắc hầu phủ là với đầy đủ lễ nghi, danh chính ngôn thuận — không mặc thường phục, cũng chẳng có ý lén lút.

Hoắc Thanh Dung vừa nghe tin thái tử giá lâm, liền lập tức y theo lễ nghi, đích thân ra chính đường nghênh tiếp, sau đó vội sai người chuẩn bị y phục, trang điểm chỉnh tề. Dù hiện tại chỉ xưng là Lễ Bộ Thị Lang phu nhân, nàng vốn còn mang trên người cáo mệnh chính tam phẩm quận chúa, thân phận không thể qua loa.

Cho nên, một phen ăn mặc cũng tự nhiên phải cầu kỳ, kiểu cách.

“Phu nhân, Thái tử điện hạ có dặn — biết ngài thân thể không khoẻ, không cần cực nhọc quá lễ nghi.”
Chưởng sự cô cô nhẹ giọng khuyên nhủ, thái độ vẫn cung kính dè dặt.

Hoắc Thanh Dung lúc này đang cầm một đôi trâm kim hạc lộc cùng thọ bộ diêu, đứng trước gương vừa thử vừa chỉnh sửa, trong mắt mang ý cười nhàn nhạt:
“Thái tử điện hạ hiền đức là vậy, nhưng chúng ta vẫn nên giữ lấy quy củ. Người đâu, dâng trà, lại chuẩn bị thêm chút điểm tâm đi.”

Nàng chợt nhớ ra điều gì, xoay người hỏi Tố Vân:
“Không phải trong phòng bếp còn chút bích đào sữa đặc mang từ An Tâytrở về sao? Đi chuẩn bị một phần, điện hạ trước nay thích món đó nhất.”

Tố Vân lĩnh mệnh lui xuống.

Dù sao Tiêu Yến nay đã là trữ quân, lễ tiết không thể sơ sẩy, nhưng Hoắc Thanh Dung cũng không để hắn đợi lâu. Trang phục chỉnh tề, nàng bước ra chính đường nghênh khách.

Trong chính đường, chỉ có một vài hộ vệ cùng thị nữ yên tĩnh hầu bên. Tiêu Yến ngồi nơi chủ vị, dung mạo lạnh nhạt, tùy ý cùng một vị quan hộ vệ thấp giọng trò chuyện, dường như chỉ là hai người nhàn đàm thường nhật, không vội không gấp.

Đơn giản hàn huyên vài câu, Hoắc Thanh Dung khẽ đặt chén trà xuống, mỉm cười nói:
“Lang quân hôm nay có việc trong phủ nha. Nếu điện hạ đến đây là vì công vụ, thiếp thân xin sai người đi mời chàng.”

Tiêu Yến lắc đầu:
“Cô biết. Dạo gần đây hắn vì chuẩn bị tế lễ tròn năm của tiên hoàng hậu, quả thực bận rộn đến chân không chạm đất. Không cần gọi hắn. Mà ngươi, cũng nên thông cảm nhiều hơn, chớ có vì chút việc nhỏ mà hờn dỗi mãi.”

Lời vừa dứt, Hoắc Thanh Dung vốn đang nhàn nhã uống trà, liền hơi ngẩng đầu, ánh mắt như có oán như có trách:
“Điện hạ nay là trữ quân, lời nào cũng vì bộ hạ mà nói. Thiếp thân còn tưởng, mình có thể dựa vào chút tình huynh muội thuở nhỏ, cầu ngài ra mặt. Nào ngờ, thân sơ đảo ngược, chẳng còn như xưa.”

Tiêu Yến nghe vậy, nhếch khóe môi, hơi nhướng mày, chỉ tay khẽ đẩy đ ĩa quả tử trên án đến trước mặt nàng:
“Ngươi còn dám nhắc chuyện tình ý thời niên thiếu? Chẳng lẽ ngươi thực muốn mệnh cô à?

Hoắc Thanh Dung đảo mắt liếc qua trản bích đào sữa đặc kia, rồi như bừng tỉnh, vội vàng đứng bật dậy, kéo váy quỳ xuống:
“Thiếp thân vô tri lỡ lời… Xin điện hạ thứ tội! Mau, mau dâng điểm tâm khác lên!”

Tiêu Yến phất tay cười, giọng như trêu đùa:
“Đứng lên đi, đứng lên đi! Chẳng phải đây là đồ quý từ An Tây sao? Lý Tố ba phen bảy lượt vận đến cho ngươi, ngươi lại đem đến chỗ cô mà khoe mối phu thê tình thâm ấy à?”

Hoắc Thanh Dung dịu giọng nói:
“Thiếp thân không dám.”

Miệng tuy khiêm nhường, nhưng ánh mắt cười cợt kia lại không giấu được tự đắc. Nàng thong thả ngồi xuống, tay mân mê khối ngọc bội bên hông, như vô tình mà lại hữu ý để ánh sáng xanh mờ của nó phản chiếu lên mu bàn tay trắng nõn.

Tiêu Yến đảo mắt nhìn quanh, tay vẫn giữ tách trà bên môi, rồi từ từ đứng dậy quan sát khắp nơi.

“Ngươi cũng chưa ở chỗ này bao lâu, phần lớn thời gian đều trong cung. Nhưng huynh trưởng ngươi thì lại ở đây lâu hơn. Về chuyện của hắn, Thục phi có lẽ đã nói với ngươi rồi.” Tiêu Yến dừng lại một chút rồi tiếp lời, “Sắp tới là lễ giỗ tròn năm của tiên hoàng hậu, Lý Tố sẽ siết chặt việc canh phòng. Ngươi cũng nên cẩn trọng hơn một chút.”

Hoắc Thanh Dung đứng bên cạnh khẽ gật đầu.

“Ngươi hãy tự mình bảo trọng.” Tiêu Yến quay đầu lại liếc nàng một cái, “Thục phi suy nghĩ chu toàn, đã chọn cho ngươi một người sạch sẽ, yên ổn. Bây giờ cả nhà đều hòa thuận, không giống như cô…”

“Vương phi là người phúc đức, điện hạ cũng nên thư thái, chăm sóc cho bản thân.” Hoắc Thanh Dung nhìn Tiêu Yến, thấy nơi khóe mắt hắn như phủ một tầng u sầu, liền dịu giọng nói, “Thiếp vẫn còn nhớ rõ năm ấy ở tiệc Đoan Dương, tại Thấm Viên, bị người dùng trường kiếm bắt giữ, chính là vương phi đã ra tay cứu thiếp. Tấm lòng thiện lương ấy, nhất định sẽ được trời cao ban phúc báo.”

Tiêu Yến nghe vậy, đuôi mắt phượng khẽ cong, nhẹ cười: “Nhận lời tốt lành của ngươi.”

Hai người đang trò chuyện thì Tố Vân lại một lần nữa dẫn người dâng điểm tâm và trái cây lên.

Hoắc Thanh Dung bước lên trước đón lấy, tự tay dâng đến trước mặt Tiêu Yến:
“Điện hạ dùng chút điểm tâm, xem như thiếp thay mặt tạ tội.”

Nói xong liền đặt khay thức ăn xuống.

Trước đó, chén bích đào sữa đặc vốn do Hoắc Thanh Dung dâng lên đã được nàng sai Tố Vân mang đi. Thay vào đó, hiện giờ là một đ ĩa trái cây thập cẩm, được đặt ngay gần chỗ Tiêu Yến ngồi.

Tiêu Yến nhìn tuyết ngoài đình vừa mới rơi, lại liếc mắt nhìn đ ĩa trái cây trước mặt, khẽ nhón lấy hai miếng nếm thử, sau đó đứng dậy rửa tay:
“Thôi, cô trở về đây. Ngươi rõ là đang tìm cách đuổi khách mà!”

Hắn đặt hơn nửa miếng lê giòn còn lại lên khay trái cây. Bên trong đ ĩa, trái cây ngập đầy hương vị — nào là lê ngọc thơm ngọt, táo sa, mận đường, dưa mật… toàn là những món ngon lạ miệng đến từ An Tây.

Nhìn qua thì có vẻ không còn tươi mới lắm, nhưng vẫn giữ được chút hơi nước và ánh sáng trong vỏ ngoài của trái cây.

Không cần đoán cũng biết — đó là đồ Lý Tố sai người chuẩn bị từ tháng tư giữ lại đến tận bây giờ.

“Điện hạ thử nếm quả mận đường này xem, ở Lạc Dương không có đâu.” Hoắc Thanh Dung chỉ vào một trái trong đ ĩa trái cây, khẽ nói, “Chỉ còn lại một quả thôi, ngọt lắm.”

Tiêu Yến cầm lên, khẽ nhíu mày.

Có lẽ để quá lâu, quả mận đã nứt một đường nhỏ. Hắn vốn cầu toàn, đưa tay nâng lấy một lát rồi cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt lại vào đ ĩa:
“Trời tuyết lạnh buốt, đợi đến khi ấm hơn, cô sẽ nếm thử món này của ngươi.”

“Đây đều là những thứ ngày xưa lang quân ban cho thiếp, thiếp chẳng qua chỉ là mượn hoa dâng Phật, để điện hạ nếm thử chút dư hương thôi.” Hoắc Thanh Dung nói khẽ, khóe môi thoáng nở nụ cười, gương mặt dịu dàng ửng hồng ngượng ngùng. Nàng vừa nói, tay vừa lơ đãng vuốt nhẹ miếng ngọc bội treo bên hông, ánh mắt thấp thoáng như đang trôi trong dòng ký ức.

“Có chuyện gì thì cứ đến tìm cô. Thân thể có chỗ nào không khỏe, trong cung cũng đã dặn Thái y luôn sẵn sàng cho ngươi. Chúng ta vẫn như khi còn nhỏ, không khác gì.” Tiêu Yến khẽ nhướng mày, dặn dò, “Bảo trọng.”

“Thiếp thân cung tiễn điện hạ!” Hoắc Thanh Dung quỳ gối trong phòng, ánh mắt dõi theo bóng người xa dần.

Khi loan kiệu Tiêu Yến rời đi, xa giá của Lý Tố vừa lúc vòng về phủ theo hướng khác.

Hoắc Thanh Dung tháo lớp áo ngoài chỉnh tề, gỡ xuống đôi trâm ngọc nặng nề cài nơi tóc, rồi từ tay nhũ mẫu ôm lấy đứa trẻ đang nằm trong lòng, dịu dàng vỗ về. Tố Vân dẫn theo đám hạ nhân lặng lẽ lui ra, rèm cửa dày buông xuống, ngăn lại gió tuyết đang ào ạt bên ngoài.

Nàng khe khẽ ngân nga một khúc ca dao, cúi nhìn hài tử mới hơn trăm ngày tuổi trong lòng, hai mắt chạm nhau, từng giọt nước mắt lớn lặng lẽ lăn dài xuống má.

“Tâm tâm niệm niệm mong Thái tử điện hạ đến, sao lại không tranh thủ mà nói vài lời cho hả dạ?”
Hoắc Tĩnh vén rèm bước vào, đón lấy đứa trẻ từ tay nàng, mỉm cười nói:
“Nào, gọi cậu một tiếng đi!”

Hoắc Tĩnh từ lúc trở về đã sớm hỏi rõ quản sự trong phủ về từng hành động của Hoắc Thanh Dung sau khi Tiêu Yến đến thăm. Thấy mọi chuyện đều ổn thoả, không có gì vượt khuôn phép, lúc này mới yên tâm đôi phần.

“A huynh, ta chuyện gì cũng nghe lời huynh. Các loại yến tiệc đều không tham dự, điện hạ đến đây, ta cũng chưa từng để lộ nửa lời.”

Ánh mắt Hoắc Thanh Dung không rời khỏi hài tử trong lòng, tay nhẹ lau đi vệt nước mắt còn đọng nơi khóe mi, cũng không nhìn đến gương mặt đứa trẻ giống phu quân nàng như đúc. Chỉ thấp giọng nói:

“Ngươi... rốt cuộc đến bao giờ mới chịu trả Lý lang lại cho ta?”

Hoắc Tĩnh bật cười, ánh mắt mang chút giễu cợt:

“Thục phi quả thật đã chọn cho ngươi một nơi tốt. Ta cứ tưởng ngươi miễn cưỡng gả đến An Tây, lòng còn vương vấn Tiêu Yến, chẳng thể dứt được. Không ngờ chỉ hai ba năm ngắn ngủi, ngươi đã tình thâm ý nặng, đến nỗi tình nguyện sinh cả hài tử cho hắn.”

Điều này, đúng là một điều khiến Hoắc Tĩnh không ngờ tới.

Hắn ngày đó nghĩ ra biện pháp kia, quay về Lạc Dương, vốn là vì cho rằng Hoắc Thanh Dung một lòng một dạ với Tiêu Yến, đối với Lý Tố lại chẳng mấy thuận ý. Hai người thành thân gần hai năm mới sinh được một đứa trẻ, hắn tưởng rằng đó là cơ hội để thừa nước đục thả câu.

Nào ngờ, tình cảm giữa hai người lại sâu đậm đến vậy.

Ngay cả khi Lý Tố bị đẩy xuống sườn núi, hắn đóng giả thành y để che mắt, mà chỉ hơn mười ngày sau, Hoắc Thanh Dung đã bắt đầu nghi ngờ.

Mất bao nhiêu công sức để che giấu thân phận, thậm chí tự mình làm bị thương chân để qua mắt nàng. Lúc ấy, Hoắc Thanh Dung vừa mới bước vào kỳ hậu sản, hắn liền vin vào cớ nàng cần nghỉ ngơi, lấy danh nghĩa chăm sóc mà xin ở riêng phòng, từ đó giấu diếm được vài tháng.

Thẳng đến cuối tháng Bảy, khi Hoắc Thanh Dung vừa ra cữ, nàng liền âm thầm thử thăm dò trong ngoài. Hắn vốn không sợ nàng — nhưng lại e dè vì ở Lạc Dương còn có Tiêu Yến. Để phòng trừ nhà mẹ đẻ nàng gây khó dễ, hắn dứt khoát vạch rõ thân phận thật, lấy Lý Tố và đứa trẻ sơ sinh làm con tin để áp chế, hoàn toàn khống chế nàng trong lòng bàn tay.

Khi đó, Tiêu Yến đang bận chuẩn bị đại hôn với Diệp Chiếu, tinh thần phân tán đôi phần. Lại thêm có Lục thị che chắn phía trước, nên hắn giấu mình được rất tốt. Cũng chưa từng hoàn toàn hạn chế tự do của Hoắc Thanh Dung, thậm chí còn để nàng ra mặt làm không ít việc.

Tỷ như chuyện trước mắt — con thuyền và tiền bạc, đồ tế nhuyễn bị hạ tại bến tàu phía Tây Giao. Hay như lúc trở về tế bái phụ thân, chính là do Hoắc Thanh Dung tự mình đề xuất chuyện thủ lăng.

Nguyên bản, tro cốt của Hoắc Đình An được an trí tại Tùng Ngọc Phong núi Ly Sơn, vốn là nơi được người người kính ngưỡng.

Thế nhưng Hoắc Thanh Dung nói, thân là con gái, khi sinh thời phụ thân chưa từng được nàng tận hiếu; đến lúc người qua đời, nàng cũng không thể để tang trước mộ phần. Bởi vậy nàng khẩn khoản xin được thủ lăng vì phụ thân. Trong tộc cùng hoàng thượng, dĩ nhiên không tiện từ chối.

Cứ thế, sau chín tháng ở cữ, Hoắc Thanh Dung liền lên đường đến núi Ly Sơn, thủ lăng suốt một tháng.

Thế nhưng trong một tháng ấy, nàng âm thầm thuận theo yêu cầu của Hoắc Tĩnh, lén đem tro cốt Hoắc Đình An đánh tráo, rồi lặng lẽ mang trở về.

Còn có mẫu thân... Hoắc Tĩnh khẽ nhắm mắt, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.

Hiện tại, thế lực nhà họ Tiêu vững như núi, thiên hạ khó có ai lay chuyển. Nếu có thể để cha mẹ cùng được an táng chung một nơi, đó chính là tâm nguyện cả đời của hắn — là việc mà quãng đời còn lại hắn nhất định phải hoàn thành.

Đợi đến khi mọi việc xong xuôi, hắn sẽ lên thuyền đi Dương Châu — nơi có mẫu thân hắn, Triệu thị. Đó là quê hương tổ tiên bên nhà mẹ, là nơi cả đời bà hằng thương nhớ, thế mà đến lúc qua đời cũng không một lần được quay về cố thổ.

“Yên tâm đi. Đợi ta làm xong mọi chuyện, chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ được gặp lại vị hôn phu của mình.”
Hoắc Tĩnh vừa nói vừa đem đứa trẻ đặt lại vào khuỷu tay Hoắc Thanh Dung, lòng bàn tay chạm nhẹ lên khuôn mặt trắng nõn của bé, rồi dần dần trượt ra sau cổ — đổi thành động tác như muốn bóp chặt.

“Bây giờ thì sao? Ngươi vẫn phải tiếp tục nghe lời. Hài tử... còn chưa từng được gặp cha nó đâu.”

Hoắc Thanh Dung ôm chặt đứa bé, sợ hãi mà lùi hẳn hai bước, đôi mày khẽ cụp xuống, chỉ biết liên tục gật đầu.

Hoắc Tĩnh bật cười khinh miệt, phất tay vén rèm, xoay người đi vào mật thất.

Trong mật thất kia, có người bị giấu kín — một bí mật mà không ai trong phủ từng hay biết.

Chính gian mật thất này, kỳ thực đã được xây dựng từ năm xưa, Hoắc Đình An bị Hoàng hậu ép xây dựng. Một gian mật thất, có hai lối ra — một trước một sau. Cửa trước thông thẳng vào phòng ngủ của Hoắc Đình An, cửa sau thì vòng qua tiểu viện kín đáo phía tây, đi qua hai con phố nữa là đến phủ đệ của Thân vương — nơi từng bị niêm phong một thời. Mà nếu rẽ về hướng đông, chưa đến năm dặm là có thể ra khỏi thành từ cổng Đông Trực Môn của Lạc Dương.

Hoắc Tĩnh vừa đi vào, vừa hồi tưởng lại lời của chưởng sự kể lại hôm nay — chuyện giữa hai người kia.

Uống trà, hàn huyên, dùng điểm tâm.

Tiêu Yến tất nhiên không thể không nhắc tới bản thân, lại còn nhắc đến đại lễ tế giỗ tròn năm của Hoàng hậu.

Cho nên — hắn đang ngờ vực. Tiêu Yến nghi ngờ có điều bất thường sẽ xảy ra vào lễ tế lần trước, cho nên mới nhắc Hoắc Thanh Dung tăng thêm thị vệ, bảo vệ an toàn bản thân. Hơn nữa, y đến là nghiêm túc, đường hoàng — không phải cải trang, không phải gặp gỡ trong bí mật.

Vậy nên hiện tại, đối với Lý Tố, Tiêu Yến đã không còn hoài nghi điều gì nữa.

Hoắc Tĩnh một lần nữa suy xét kỹ lưỡng — hiện tại, trước mắt hắn, mọi thứ đều tạm thời an toàn.

Hôm nay đã là ngày hai mươi lăm tháng mười, còn lại đúng hai mươi sáu ngày nữa. Con thuyền cùng lễ vật, của cải tế nhuyễn đều đã chuẩn bị chu tất. Nhân thủ từ Thương Sơn cũng chỉ vài ngày nữa là đến đủ. Như vậy, chỉ cần đợi đến ngày đại lễ đầy năm tế, mượn tay Tiêu Yến đoạt lại tro cốt của mẫu thân — mọi việc sẽ thuận thế mà thành, nước chảy thành sông.

Hai mươi sáu ngày...

Hoắc Tĩnh khởi động cơ quan mật thất, trong lòng vẫn cảm thấy bất an, như có tảng đá đè nặng.

Dù gì, gần một tháng — thời gian tuy không dài nhưng cũng không ngắn. Càng kéo dài, lại càng dễ xảy ra biến cố, đêm dài lắm mộng.

Hắn xoay người, bước tới án thư mở ra hoàng lịch, bắt đầu dò ngày. Sinh nhật, nhật thần, mọi yếu tố phải đúng thời đúng mệnh — nhưng không thể chọn quá muộn. Càng sớm càng tốt. Dù sao hiện tại Tiêu Minh Ôn đang hết mực tin tưởng hắn, mà Tư Thiên Giám cũng là nơi dễ dùng tiền bạc để khiến người mở miệng.

Đang lật trang, ánh mắt Hoắc Tĩnh chợt dừng lại tại một dòng chữ nhỏ bên mép giấy:

"Hỉ thần chính bắc, gỗ đào chỗ, nghi thất nghi gia."

Ánh mắt hắn khựng lại, môi khẽ cong thành một nụ cười lạnh.

Chỉ một câu tưởng chừng vô hại, lại khiến đầu óc Hoắc Tĩnh như có tiếng sấm nổ vang.

Quả đào.

Mẫu thân từng nói — Tiêu Yến mắc một căn bệnh mà người ngoài khó hay biết: không thể ăn đào, chỉ cần ăn nhầm là có thể mất mạng.

Mà chưởng sự vừa báo lại — hôm nay Hoắc Thanh Dung dâng lên cho Tiêu Yến một chén bích đào sữa đặc. Bị Tiêu Yến phạt lời, nàng sợ tới mức quỳ sát đất, đầu gần như chạm nền lạnh.

Thế thì — Hoắc Thanh Dung biết rõ Tiêu Yến không dùng được quả đào, sao vẫn cố tình dâng lên?

Tuyệt không thể là quên. Chuyện này tuyệt đối không thể là sơ suất.

Lẽ nào... nàng đang ngấm ngầm ám chỉ điều gì?

Nhưng — chỉ một chút tiểu xảo như thế, thì có thể ám chỉ được gì? Một nữ nhân bị giam lỏng, thân bất do kỷ, làm sao có thể nhúng tay vào đại cục?

Trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác bức bối khó nói, Hoắc Tĩnh không nhìn hoàng lịch nữa, lập tức khởi động cơ quan dưới án thư, thân hình chui thẳng vào mật đạo.

Xuống tầng hầm, hắn lạnh giọng hạ lệnh:

“Ứng Trường Tư, lập tức mang theo hai người, đi ngay.”

Cửa đá đóng lại phía sau, mật thất lại rơi vào tĩnh lặng.

Mà lúc này, phía cuối mật thất, Diệp Chiếu đang vận công điều tức, nghe tiếng cơ quan vang lên, lập tức thu công.

Mấy ngày nay, công pháp của nàng đã tụ được một chút thành tựu. Vốn dĩ, Diệp Chiếu từng tính toán—lợi dụng cơ hội nào đó để Hoắc Tĩnh lại như lần trước đưa nàng ra ngoài, thừa lúc ấy sẽ nghĩ cách đưa tin cầu cứu.

Thế nhưng, giờ đây nàng đã suy nghĩ thấu đáo: quá mạo hiểm. Tỷ lệ thành công quá nhỏ. Nếu thất bại, không chỉ công lực mới khôi phục sẽ bị phế hoàn toàn, mà còn có thể chọc giận Hoắc Tĩnh, khiến hắn lập tức hạ lệnh Ứng Trường Tư xuyên thủng huyệt tỳ bà của nàng.

Nghĩ vậy, nàng chỉ lặng lẽ nói:

“Ngươi gấp gáp thế này, tất là đã có chuyện xảy ra. So với việc ép ta đi theo, không bằng chúng ta ngồi xuống thương lượng điều kiện. Chỉ cần vì ta và hài tử, điện hạ sẽ không tiếc bất kỳ điều gì để đáp ứng ngươi.”

Hoắc Tĩnh cười nhạt, nhưng trong ánh mắt đã có sát ý lẩn khuất:

“Vốn ta cũng tính như vậy—dùng các ngươi để đổi lấy tro cốt của mẹ ta. Nhưng hiện tại, ta không muốn nữa. Giữ các ngươi ở đây, vạn nhất bị Tiêu Yến phát hiện rồi cường công cứu người, thì sao?”

“Càng không thể!” Diệp Chiếu lập tức lên tiếng, giọng nói mang theo lạnh lẽo kiên quyết. “Cường công cần thời gian. Mà mẹ con ta bị nhốt trong không gian chật hẹp này, chỉ một cái chớp mắt là mất mạng. Điện hạ không thể không hiểu đạo lý ấy.”

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, nhìn thẳng Hoắc Tĩnh:

“Ngược lại, nếu ngươi lúc này tùy tiện đưa chúng ta ra ngoài, lỡ như để lộ dấu vết, chẳng phải càng dễ dẫn họa vào thân sao?”

Diệp Chiếu hiểu rõ, hiện tại nàng là con tin, bị Hoắc Tĩnh nắm trong tay. Hắn định dùng nàng để trao đổi lấy tro cốt của Hoàng hậu với Tiêu Yến. Lúc này, hắn tuyệt đối không dám đánh liều. Mạng sống của nàng và đứa trẻ đều như cá đặt trên thớt.

Lúc này, điều Diệp Chiếu cần nhất không phải thoát thân ngay, mà là kéo dài thời gian—ít nhất là đến khi khôi phục được một nửa công lực, để có thể đánh ngang tay với Ứng Trường Tư. Khi ấy, nàng mới có cơ hội tự cứu mình, cứu con, cứu Tiêu Yến.

Cho nên, dù trong lòng như lửa đốt, nàng vẫn giữ được bình tĩnh, từng câu từng chữ đều sắc bén như đao.

Giữ nguyên trạng mới là đường lui cuối cùng của tất cả.

“Lui một vạn bước mà nói!” Diệp Chiếu thốt lên, giọng đầy tức giận. “Ngươi hiện giờ thế này, ai có thể nghĩ đến Lý Tố lại chính là ngươi dịch dung? Ngươi... ngươi tổn hại luân thường! Quận chúa rõ ràng là muội ruột của ngươi, thế mà ngươi lại... lại làm ra chuyện như thế!”

Hoắc Tĩnh không nổi giận. Hắn chỉ bình thản nhìn nàng, ánh mắt lạnh như nước hồ thu.

“Vậy còn ngươi?” – Hắn hỏi, giọng nhẹ nhưng mang theo một tia sắc lạnh. – “Ngươi đã bắt đầu nghi ngờ ta từ bao giờ?”

Diệp Chiếu nghe giọng hắn như có phần buông lỏng, liền nhẹ nhàng thở ra một hơi, tựa như trong lòng cũng trút được đôi chút áp lực. Mệt mỏi nói:

“Vì ta không nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào cảm giác. Mà cảm giác thì không nói dối.”

Nàng cười khổ một tiếng, giọng chậm rãi hơn, trầm hơn:

“Cho nên, chỉ có người mù như ta, và những ai ở thật gần, mới có thể nhận ra điều mà người khác không thấy.”

Giọng nàng buồn, thần sắc cũng u ám hẳn đi. Nàng chậm rãi ngồi xuống mép giường, tựa hồ cả sức lực cũng chẳng còn.

Hoắc Tĩnh lại ngồi xuống bên cạnh nàng, môi hơi nhếch lên thành một nụ cười vừa thỏa mãn vừa tàn nhẫn:

“Tiêu Yến… hắn chắc chắn cũng không nghĩ ra, Lý Tố chính là ta. Ta đã sớm quay về, ở ngay bên cạnh bọn hắn. Mà các ngươi, những kẻ được cho là thân cận nhất, lại chẳng ai hay biết gì cả.”

“Thật đáng buồn, mà cũng thật nực cười. Gần trong gang tấc—mà cách nhau cả trời biển.”

“Thôi.” Hoắc Tĩnh nói khẽ, tay giữ lấy cổ tay Diệp Chiếu – nơi từng bị xích sắt ma sát đến trầy xước, để lại dấu vết nhức mắt. Hắn cẩn thận bôi thuốc lên những vết thương trên da thịt, động tác nhẹ nhàng đến bất ngờ. “Cứ để các ngươi ở lại đây, vẫn là cách an toàn nhất.”

Lời nói của hắn nhẹ như không, nhưng lại như một lần nữa khóa lại mọi khả năng phản kháng của nàng.

Thời gian trôi qua trong im lặng nặng nề.

Chớp mắt đã bước vào giữa tháng mười một.

Hoắc Tĩnh thỉnh thoảng vẫn thấy mình may mắn. May mà hôm đó hắn không manh động. Dù có nhiều điểm đáng nghi, nhưng Tiêu Yến quả thực vẫn chưa phát hiện ra điều gì. Hắn vẫn mỗi ngày thượng triều như thường, xử lý chính vụ một cách trầm ổn, bình thản. Mọi thứ như không có gì thay đổi.

Nhưng Hoắc Tĩnh biết rõ—Tiêu Yến vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm Diệp Chiếu.

Bình Luận (0)
Comment