Bách Hoa Yến đã sớm định ra thời gian tổ chức vào giờ Mùi canh ba ngày hôm nay, do chính Hiền phi nương nương đích thân triệu Khâm Thiên Giám để chọn giờ lành.
Vì vậy, mười hai vị tú nữ được tuyển chọn từ khắp nơi đã đồng loạt tiến vào Tần Vương phủ vào buổi trưa. Hiện tại, tất cả đều tạm thời an trí tại Tây Uyển, dọc theo hành lang dài của Mậu Ngọc Hiên bên hồ thủy tạ.
Người nào cũng thanh tú rạng ngời, mỗi người một dáng vẻ, cao thấp, đầy đặn hay mảnh mai, tựa muôn hồng nghìn tía khoe sắc giữa trời xuân. Dẫu không sánh bằng tiểu thư danh gia vọng tộc kinh thành, nhưng tất cả đều là những cô nương đoan trang trong sạch, khí chất thanh tao, dịu dàng như gió xuân phảng phất.
Từ đằng xa, Hiền phi lặng lẽ quan sát, trên gương mặt hiền hòa nở một nụ cười dịu dàng.
Xuất thân từ một gia tộc hàn môn nhỏ bé, bà đã từng trải qua những năm tháng cơ hàn, khổ cực hơn người. Thế nhưng hơn hai mươi năm qua, cuộc sống an ổn, vinh hoa phú quý đã sớm khiến bà mãn nguyện. Bà không dám tham vọng quá nhiều, chỉ duy nhất một tâm niệm luôn khắc sâu trong lòng, hy vọng nhi tử có thể thuận lợi bình an.
"Đến giờ chưa?" Hiền phi khẽ nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi.
"Hồi bẩm nương nương, giờ Mùi sáu khắc."
Người đáp lời không phải cung tỳ của Hiền phi, mà là Thanh Hà huyện chúa—Lục Vãn Ý.
Lục Vãn Ý là đích nữ duy nhất còn sót lại của chính chi An Tây Lục thị. Năm nay nàng vừa tròn cập kê, dung nhan như phù dung nở rộ, uyển chuyển mà tú lệ. Khi nàng khẽ mỉm cười, hai má lúm đồng tiền nhỏ nhắn hiện lên, càng tôn thêm nét dịu dàng như nước.
"Giờ này đã qua canh ba rồi."
Hiền phi nhẹ nhàng nắm lấy tay Lục Vãn Ý, ánh mắt khẽ hướng về phía Thanh Huy Đài ở phía đông, bất giác nhíu mày, khe khẽ thở dài. Đôi mắt bà vừa vặn dừng lại trên người quản sự trong phủ, giọng nói mang theo chút trách cứ:
"Bổn cung nghe nói, tối qua điện hạ lại bàn công vụ đến tận nửa đêm. Trong phủ chẳng có ai thận trọng kề bên để giúp hắn xử lý công việc sao? Thật là..."
“Lão nô đáng chết…”
Lâm quản sự giật mình kinh hãi, vội vàng cúi thấp đầu, khom người nhận tội.
Hiền phi xua tay, giọng điệu mang theo vài phần bất đắc dĩ:
"Không trách các ngươi. Có trách cũng chỉ trách hắn, bổn cung khuyên can bao nhiêu lần, hắn đều bỏ ngoài tai, xem như gió thoảng bên tai cả thôi."
Dứt lời, bà xoay người bước vào chính sảnh, an tĩnh ngồi xuống. Đôi mắt thoáng ánh lên tia trầm tư, giọng nói chậm rãi mà chất chứa ưu tư:
"Bổn cung chỉ mong có người có thể giữ được hắn bên cạnh, giúp hắn bớt phần lao lực."
Lời vừa rơi xuống, mấy vị phụ nhân ngoài ba mươi tuổi trong sảnh khẽ mím môi, trong ánh mắt thoáng hiện chút tự giễu.
Ban đầu, bà chỉ đơn thuần muốn chọn một cô nương để xung hỉ, mong có thể đem đến một chút may mắn cho nhi tử. Thế nhưng bây giờ, đến cả bát tự cũng chưa được xem, bà lại bất giác nảy sinh một suy nghĩ xa vời, hy vọng có người thực sự ở lại, có thể lâu dài bầu bạn cùng hắn.
“Nương nương yên tâm, chỉ cần điện hạ không chối bỏ, thiếp nhất định sẽ tận tâm chăm sóc điện hạ.”
Lục Vãn Ý nhẹ nhàng cúi mắt, giọng nói mềm mại mà kiên định.
Hiền phi mỉm cười, dịu dàng vỗ lên mu bàn tay nàng, nhưng không nói gì thêm.
Lục Vãn Ý cũng không để tâm.
Lúc này, ngoài thính đường, người hầu của thiện phòng vừa khom người mang thuốc thiện đi ngang qua. Nàng khẽ đưa tay, nhẹ nhàng vẫy gọi hắn bước vào trong sảnh.
Lục Vãn Ý dịu dàng nói:
“Nương nương, không bằng để thiếp thân đi thúc giục một chút. Giờ lành đã định, để chậm trễ e rằng không hay.”
Hiền phi nhấp một ngụm trà, ánh mắt trầm tĩnh nhìn nàng, rồi nhẹ giọng dặn dò:
“Vậy đi đi. Nhớ khuyên điện hạ dùng thuốc cho tốt, xong xuôi thì nhanh chóng quay lại.”
Bà liếc nhìn Lâm quản sự, giọng nói mang theo chút ôn hòa nhưng vẫn mang uy nghi:
“Lâm quản sự cũng lui xuống đi, không cần ở đây hầu hạ.”
Chỉ trong chốc lát, trong sảnh chỉ còn lại Hiền phi và một vài cung nhân bên cạnh.
Khương ma ma, người đã theo hầu Hiền phi nhiều năm, lặng lẽ quan sát bóng dáng uyển chuyển của Lục Vãn Ý dần khuất xa, rồi thấp giọng nói:
“Nương nương, Thanh Hà huyện chúa là người hiểu rõ lễ nghĩa, lại biết quan tâm người khác. Nếu điện hạ thật sự không muốn chọn ai… thì huyện chúa quả là lựa chọn rất tốt.”
Hiền phi cười nhẹ nhưng không đáp ngay. Bà đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt xa xăm, giọng nói mang theo vài phần cảm khái:
“Ngươi cũng nhìn ra rồi, Thất Lang vốn chẳng để t@m đến Bách Hoa Yến này?”
Từ lúc bà đưa ra đề nghị, Tiêu Yến đã viện đủ lý do để thoái thác. Giờ đây, khi mọi chuyện đã an bài chỉ còn một bước cuối cùng, hắn vẫn chần chừ, trì hoãn.
Hiền phi khẽ xoa ấn đường, trong lòng dâng lên một tia bất đắc dĩ.
Nếu không phải vì hài tử sinh ra đã mang bệnh tật, đường đường là hoàng tử một nước, lẽ nào nhân duyên lại trở nên khó khăn đến vậy?
Bà vốn chẳng muốn dùng đến hạ sách này…
“Hay là… điện hạ thật sự có lòng với Tương Ninh quận chúa, nên mới cố tình trì hoãn đến bây giờ?”
Khương ma ma nhẹ giọng nói, di chuyển ra phía sau Hiền phi, chậm rãi xoa ấn huyệt Thái Dương cho bà.
Hiền phi thoáng ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên bóng dáng cung nữ hầu hạ phía trước.
Chỉ trong chớp mắt, một tia vui mừng chợt lóe lên nơi đáy mắt, nhưng rồi lại nhanh chóng vụt tắt.
Tương Ninh quận chúa Hoắc Thanh Dung quả thực là một cô nương không tệ. Tuy là đích nữ của hầu phủ, nhưng vì mẫu thân qua đời do khó sinh, nàng từ nhỏ đã được đưa vào cung, dưỡng dưới gối Từ Thục phi. Mọi chuyện liên quan đến nàng đều do Thục phi định đoạt.
Thục phi được bệ hạ vô cùng sủng ái, đến mức đôi khi sự ưu ái ấy trở nên thái quá. Không biết bà ta đã thổi bên tai bệ hạ những gì, lại có thể khiến bệ hạ đồng ý hủy bỏ hôn sự giữa Tiêu Yến và Hoắc Thanh Dung.
Nếu không phải quận chúa đích thân chạy đến trước mặt thiên tử, khóc lóc một trận, nói rằng nàng có cách giúp Tiêu Yến tìm được phương thuốc trị tận gốc bệnh cũ, thì e rằng thánh chỉ giải trừ hôn ước đã sớm được ban xuống rồi.
Nghĩ đến đây, thần sắc Hiền phi khẽ trầm xuống, đáy mắt vụt qua một tia mơ hồ khó tả. Nhưng chỉ trong giây lát, bà lại nhanh chóng thu lại suy tư, thần thái dần trở nên tĩnh lặng như cũ.
“Bất luận sau này Thất Lang chọn ai, những cô nương không được tuyển, ngươi hãy thay ta ban cho họ một phần ân điển. Đường xa đến kinh thành, không thể để các nàng chịu thiệt thòi.”
“Nương nương nhân từ, lão nô xin ghi nhớ.”
Tháng tư, gió xuân phớt nhẹ qua hiên, mang theo hương hoa dìu dịu. Hoàng oanh hót vang trên cành, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, từng đợt ánh kim lấp lánh, cảnh sắc đẹp đến nao lòng tựa như một ngày lành chẳng có chút gợn sóng nào.
“Nương nương…”
Khương ma ma khẽ liếc nhìn thần sắc Hiền phi, trong lòng có chút hối hận vì đã nhắc đến Tương Ninh quận chúa. Bà chần chừ một lát rồi dịu giọng khuyên nhủ:
“Thanh Hà huyện chúa cũng không phải người tầm thường. Hơn nữa, nàng đã chủ động xin tham tuyển, đó chẳng phải là một vạn lần cam tâm tình nguyện hay sao?”
Hiền phi lắc đầu, ngắt lời bà. Sau một hồi trầm mặc, bà thở dài:
“Tâm tư của nha đầu đó không đặt trên người Thất Lang. Nàng muốn… là một chuyện khác.”
_____
Phía đông Thanh Huy Đài, Lục Vãn Ý cẩn thận đưa thuốc thiện đến nơi trước, sau đó lại vòng qua một chuyến về hướng tây.
Khi đi ngang qua hành lang dài ven hồ thủy tạ, nàng khẽ dừng bước.
Một hồ nước ngăn cách, mặt nước lặng yên như gương, phản chiếu bóng mây nhàn nhạt trên cao.
Lục Vãn Ý đứng lại, lặng lẽ phóng tầm mắt nhìn về phía xa.
Nàng đứng nhìn một lúc lâu, tự nhiên thu hút sự chú ý của người khác.
Trên thủy tạ, ban đầu không ai để t@m đến nàng. Nhưng khi thấy bóng dáng yểu điệu của nàng phản chiếu qua tầng tầng hoa sen và làn nước gợn lăn tăn, tựa như một bức tượng ngọc tinh xảo, ánh mắt không hề chớp lấy một lần, cứ thế lặng lẽ dõi theo nơi này, vì thế có người bắt đầu tò mò.
Một vị tú nữ thấp giọng thì thầm với người bên cạnh, ánh mắt vô thức hướng về phía nàng. Rồi như sóng nước lan dần, từ người này đến người khác, chẳng mấy chốc, hơn nửa số tú nữ trên hành lang dài đều ngoái nhìn Lục Vãn Ý.
Thoạt đầu chỉ là một cái liếc mắt, nhưng rồi ai nấy lại bất giác quay đầu lần nữa, thầm tự hỏi:
“Là tiểu thư nhà nào? Sao lại xuất hiện trong vương phủ?”
Có người đoán bừa:
“Chắc là một vị công chúa đến xem Bách Hoa Yến.”
“Không giống đâu. Công chúa kim tôn ngọc quý, sao lại ăn vận thanh nhã đến thế?”
“Vậy thì chỉ có thể là Tương Ninh quận chúa. Ngoài nàng ra, ai có thể tự do ra vào Tần Vương phủ thế này?”
“Nếu quận chúa đã là Vương phi, xuất hiện ở đây cũng hợp lý. Nhưng bây giờ quan hệ chưa rõ ràng, lại đúng vào dịp này, e là không thể.”
“Thế rốt cuộc nàng ta là ai?”
“Vẫn chưa đi, vẫn đang nhìn chúng ta kìa…”
Từng tốp năm tốp ba, các tú nữ nhỏ giọng bàn tán, suy đoán về vị khách không mời mà đến.
Hôm nay tổ chức yến hội, người hầu đều ở ngoài phủ, vì thế đệ tử đứng đầu của Thương Sơn môn, Thôi Như Kính, cũng không có mặt tại đây. Tuy nhiên, Diệp Chiếu vẫn bị người khác âm thầm theo dõi.
Ở phía đối diện, Tư Nhan khẽ nheo mắt, đồng tử lấp lánh ánh hổ phách. Chỉ trong một khoảnh khắc thoáng qua, Diệp Chiếu liền cảm giác như bị đôi mắt ấy kéo chặt lấy, khiến tâm thần nàng bất giác chấn động.
Tư Nhan mím môi, truyền âm bí mật:
“Ngươi biết nàng là ai không?”
Võ công của nàng không phải mạnh nhất, nhưng trong nhóm người này, lại là kẻ khó đối phó nhất.
Thương Sơn phái, võ lâm chí tôn của Tây Vực, cất giấu vô số bí kíp võ nghệ.
Việc lựa chọn người luyện võ, vốn dĩ phải dựa vào căn cốt và thiên phú để truyền dạy.
Tỷ như Diệp Chiếu, cốt cách thanh kỳ, thích hợp nhất chính là tu luyện Cửu Vấn Đao.
Còn Tư Nhan, sinh ra đã có song đồng, tự nhiên là người thích hợp nhất để tu luyện “Hoán Đồng Thuật”. Môn võ này nếu rơi vào tay người thường, chỉ e chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Kẻ luyện thành “Hoán Đồng Thuật” trong vòng một nén nhang có thể khống chế thần trí của kẻ khác trong phạm vi ba trượng, khiến đối phương hoặc vô thức nói ra tâm tư, hoặc rơi vào mê loạn.
“Lục thị.”
Diệp Chiếu không đề khí chống đỡ, chỉ đơn giản truyền âm đáp lại, giọng điệu chắc chắn.
“Xác định chứ?”
“Chín phần chắc chắn.”
Khóe môi Tư Nhan khẽ nhếch, thu hồi công pháp, sắc mặt tự nhiên như đang thưởng ngoạn cảnh xuân tựa tranh vẽ.
Diệp Chiếu âm thầm điều chỉnh tâm trí, lặng lẽ liếc nhìn thần sắc của Tư Nhan, trong lòng lại dấy lên một chút bất an.
Vừa rồi, nàng cũng theo ánh mắt mọi người nhìn về bờ bên kia, và đã kịp đem dung mạo của cô nương kia khắc sâu vào đáy mắt.
Chỉ nhìn bề ngoài, tự nhiên khó có thể đoán ra thân phận.
Nhưng nàng ta dẫn theo một hàng người hầu, trên tay lại bưng dược trản, đích thân đưa thuốc cho ai đó. Điều kỳ lạ là, Tây Uyển Mậu Ngọc Hiên Thủy Tạ này vốn là đình viện phía tây của Tần Vương phủ, xưa nay không có ai cư trú, bởi tẩm điện và lầu các đều nằm ở phía đông.
Nói cách khác, nàng ta đã cố tình đi đường vòng để đến đây.
Lại thêm dáng vẻ đứng nhìn xa xăm, giữa một đám tú nữ đoan trang quy củ, nàng như một nét bút lạc loài, vừa lộ rõ vẻ thờ ơ, lại dường như khinh thường mà chẳng hề giận dữ.
Trừ bỏ Tương Ninh quận chúa, thì kẻ dám ngang nhiên như thế, đại để chỉ có thể là Lục thị đích nữ, người cũng được tuyển vào danh sách lần này.
Huống chi, một canh giờ trước, khi Hiền phi nương nương vào phủ, Hoắc Tĩnh đã từng đề cập Lục thị được Hiền phi nuôi dưỡng dưới gối, hôm nay tất nhiên là theo bà cùng đến.
Nghĩ tới nghĩ lui, không còn ai khác ngoài nàng.
Mà Thương Sơn môn hạ cao thủdốc toàn bộ lực lượng xâm nhập Tần Vương phủ, mục đích tất nhiên đã rõ ràng. Nhưng trong đó, nhiệm vụ quan trọng nhất…
Chính là diệt trừ Lục Vãn Ý.
Trên đường tới Lạc Dương, Diệp Chiếu dần dần rõ ràng ý đồ của Hoắc Tĩnh.
Đặc biệt là khi đến Trích Tinh Vọng Nguyệt Lâu, nàng vô tình chạm mặt ba vị sư tỷ, từ đó càng thêm chắc chắn về suy đoán của bản thân.
Hẳn là Hoắc Tĩnh đã biết trước việc Lục Vãn Ý lọt vào danh sách tuyển tú, vì vậy mới sắp xếp kế hoạch này.
Chỉ cần nàng cùng các sư tỷ lọt vào Tần Vương phủ qua Bách Hoa Yến, một khi Lục Vãn Ý chết trong tay bất kỳ ai trong số bọn họ, thì toàn bộ tội danh ắt hẳn sẽ đổ lên đầu Tiêu Yến.
Như vậy, An Tây Lục thịtuyệt đối sẽ không bao giờ tiếp tục ủng hộ hắn.
Hồi tưởng lại sắc mặt của Tư Nhan ban nãy, Diệp Chiếu càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình.
Nàng lặng lẽ chạm vào cánh tay trái nơi vẫn còn vết thương do mai hoa châm bắn trúng, sau đó nghiêng mắt nhìn về phía bờ bên kia.
Người con gái ấy, lẽ ra nên được cha mẹ nuông chiều, hưởng vinh quang gia tộc, đáng lẽ không nên bị cuốn vào vòng xoáy này...
Diệp Chiếukhẽ siết tay trong lớp tay áo rộng, lòng bàn tay thoáng ẩm ướt.
Nàng phải làm thế nào để nhanh chóng giành được sự tín nhiệm của Tiêu Yến, bảo vệ Lục thị, đồng thời trừ khử đám kẻ thù như hổ rình mồi xung quanh?
Ở phía đối diện, Lục Vãn Ý xoay người rời đi, có lẽ là mang dược vào trong.
Ánh mắt Diệp Chiếu lặng lẽ dừng lại trên chén dược thiện nàng vừa mang theo.
Thời gian đã trôi qua hơn nửa canh giờ kể từ lúc dự định khai yến, vậy mà lúc này Tiêu Yến lại cần dùng dược.
Hắn lại phát bệnh sao?
_____
Phố Tây, đối diện Tần Vương phủ.
Bên trong xe ngựa, Tương Ninh quận chúasiết chặt khăn tay, giọng nói khẽ run:
"Yến tiệc còn chưa bắt đầu, điện hạ... lại phát bệnh ư?"
Câu nói ấy, nàng đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần.
Từ trước cả khi Hiền phi tiến phủ, nàng đã ở đây, lặng lẽ dõi theo từng vị tú nữ lần lượt bước vào Tần Vương phủ, mà chính mình lại không thể đến gần dù chỉ nửa bước.
Một canh giờ đã trôi qua, yến tiệc vẫn chưa bắt đầu.
Trong lòng nàng dâng lên nỗi lo lắng, nhưng đồng thời cũng len lỏi một tia hy vọng mong manh.
“Quận chúa đừng lo lắng, lần trước sau khi các thái y cứu trị, không phải điện hạ đã khỏe hơn sao?”
Thị nữ Tố Nguyệtnhẹ giọng an ủi.
Hoắc Thanh Dung cắn môi, ánh mắt khẽ dao động. Trên khuôn mặt trắng nõn thoáng hiện một tầng ửng đỏ như ánh chiều tà.
"Chẳng lẽ... điện hạ đang đợi ta?"
Nàng nhớ lại không lâu trước đây, Tiêu Yến đã nói với nàng rằng bản thân khó có thể sống lâu, vô tâm với chuyện nhân duyên.
Lúc đó, giọng điệu hắn bình tĩnh mà cương quyết, không giống như đang cố tình đẩy nàng ra xa, mà thật sự là không có tình cảm với nàng.
Nàng vốn đã dần dần chấp nhận sự thật ấy.
Nhưng giờ khắc này, khi yến tiệc cứ chậm chạp chưa khai, một tia hy vọng lại lặng lẽ nảy mầmtrong lòng.
“Quận chúa, cứ chờ tin của Tố Vân.”
Tố Nguyệt cũng nhìn ra ngoài xe, vừa vặn thấy Tố Vân đang vội vã quay trở lại, vui vẻ nói, “Nàng trở về rồi!”
“Mau cho nàng lên xe!”
Hoắc Thanh Dung không kịp chờ đợi, lập tức kéo lấy Tố Vân, gấp gáp hỏi:
“Điện hạ thế nào? Có phải lại không khỏe không? Hay là...”
“Quận chúa, xin đừng lo lắng!”
Tố Vân vừa bước vào xe ngựa, hơi thở còn chưa kịp ổn định, nhưng trên mặt lại nở nụ cười:
“Nô tỳ vừa thám thính từ dược đồng của Tô thần y, điện hạ không có gì đáng ngại, bệnh tình đã được khống chế tốt.”
“Vậy… vậy nghĩa là…”
Hoắc Thanh Dung đỏ bừng cả khuôn mặt, giọng nói mang theo chút ngượng ngùng lẫn kích động.
“Hắn không phải vô tình lỡ mất giờ lành vì bệnh, mà là… vì ta.”
Nàng siết chặt lấy chiếc khăn trong tay, đáy mắt lấp lánh ánh sáng.
“Trước nay lời nói luôn dễ dàng, nhưng khi hành động mới biết khó khăn nhường nào. Đến tận lúc này, hắn mới nhận ra bản thân không thể vô tâm đối mặt với ta.”
Nàng khẽ siết tay, giọng nói càng lúc càng nhỏ, nhưng niềm vui sướng lại tràn ngập trong từng câu chữ.
“Đợi a huynh tìm được Ưu Đàm Hoa, sẽ không còn gì có thể ngăn cách chúng ta nữa. Kể cả dì cũng không thể!”
Vừa nói, nàng vừa vén mành xe lên, lặng lẽ nhìn về phía đại môn Tần Vương phủ.
Ánh mắt chan chứa chờ mong.
“Ta sẽ không trách hắn vì hôm nay chọn tân nhân nhập phủ.”
Nàng nhẹ giọng cười:
“Là một chính thất chủ mẫu, tự nhiên ta có thể bao dung người khác.”
____
Bên trong Thanh Huy Đài, ánh trăng chiếu rọi trên bộ trường bào nguyệt bạch của Tiêu Yến.
Hắn vấn tóc bằng ngọc trâm, dáng vẻ nhàn nhã mà tao nhã, không nhanh không chậm nhấp từng thìa dược thiện mà Lục Vãn Ý vừa mang đến.
"Điện hạ, thì ra là vì chuyện này mà trì hoãn giờ lành!"
Lục Vãn Ý liếc mắt nhìn vào trong điện, nơi một họa sư đang cẩn thận vẽ một bức họa mỹ nhân.
"Ám Tử báo lại, nói rằng vào ngày mười bảy tháng tư, vị tú nữ cuối cùng bước vào Trích Tinh Vọng Nguyệt Lâu. Thế nhưng, đã hai ngày trôi qua mà nàng vẫn chưa hề rời đi. Hôm nay, điện hạ muốn trước tiên xem thử dung mạo nàng hay sao?"
Tiêu Yến vừa thong thả dùng bữa, vừa chậm rãi đáp lời, giọng điệu không vội vàng.
Tô Hợp ngồi nghiêng một bên, tay nghịch ngợm cây sáo ngọc, nghe vậy thì nhịn không được mà hừ nhẹ, khẽ cười khinh thường.
"Người ta đã vào phủ rồi, sao còn không trực tiếp gặp mặt? Cần gì phải vòng vo như vậy!"
Những tâm tư này của Tiêu Yến, người ngoài có thể không rõ, nhưng Tô Hợp hiểu rất rõ.
Bên trong mật thấtkia, đối diện với băng quan, năm nào cũng chỉ có duy nhất một ngày, hắn mới có thể chôn vùi mọi hoang tưởng vào giấc mộng hoang đường…
Hôm nay Bách Hoa Yếnmở tiệc linh đình, nhưng bản thân hắn lại sợ hãi không dám đối mặt.
"Ngài nhanh lên một chút đi!"
Cuối cùng, Tô Hợp nhịn không nổi nữa, buông sáo giục giã.
"Còn phải thay y phục, trâm quan đâu? Hiền phi nương nương cũng đích thân đến, bao nhiêu người đang ngóng trông ngài!"
Thêm nửa canh giờ trôi qua, Tiêu Yến cuối cùng mới đặt chén xuống, thong thả súc miệng rửa tay.
Hắn liếc mắt nhìn bức họa vẫn còn dang dở, chỉ thấy bóng dáng mà chưa rõ dung nhan, ánh mắt lộ ra vài phần do dự.
Sau đó, hắn xoay người bước ra cửa điện.
"Điện hạ, ngài còn chưa thay y phục!"
Lục Vãn Ý kinh ngạc, vội vàng đỡ tà váy đuổi theo.
“Bổn vương như vậy, chẳng lẽ không nhận ra người?”
Lục Vãn Ý nhất thời nghẹn lời.
Tiêu Yến khẽ phe phẩy cây quạt, nhướng mày cười nhạt:
“Bổn vương tư dung vốn đã xuất chúng, nào cần đến quần áo mạ vàng?”
Bước ra khỏi Thanh Huy Đài, đi ngang hiên các, xuyên qua chính điện, từ đông sang tây, hắn chậm rãi băng qua hơn phân nửa Tần Vương phủ.
Vốn vẫn mang theo thái độ tiêu sái, nhưng đến mậu ngọc hiên trì thì hắn đột ngột dừng bước, cả người cứng đờ.
Bên kia bờ hồ, nơi thủy tạ hành lang dài, có một bóng hình dường như cách hắn cả một thế hệ.
Nàng ấy mặt mày chứa ý cười nhàn nhạt, cúi đầu lặng lẽ ngắm nhìn đôi uyên ương trong ao.
Gió lặng. Chim yên.
Mọi thứ dường như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc ấy.
Tiêu Yến bất giác nín thở, nhịp tim dồn dập như trống trận.
Chỉ có tiếng quạt xếp trong tay rơi xuống đất, vang lên giòn giã.
Người kia khẽ ngước mắt, ánh hoàng hôn hắt lên đôi con ngươi long lanh tựa lưu ly.
Toàn thân nàng như phủ lên một lớp ánh sáng vàng óng ánh, sáng trong như trăng bạc, mặt mày như họa, phong tư tuyệt trần.
Khóe mắt thấp thoáng lệ chí như một dấu ấn từ kiếp trước, khẽ chạm vào sâu thẳm nơi lòng hắn.
“Điện hạ làm sao vậy?”
Lục Vãn Ý giật mình khi thấy hắn đột ngột quay người bước nhanh trở về, suýt chút nữa không kịp tránh.
“Bổn vương muốn thay y phục, trâm quan.”
“Khoan đã, phải phân phó thị vệ chuẩn bị!”
“Không cần.”
Tiêu Yến bước đi càng nhanh, vạt áo lay động, giọng nói cũng có chút vội vã:
“Bổn vương… bổn vương muốn tắm gội, huân hương.”