"Đau không?"
Như thế nào lại không đau.
Mũi tên cắm khắp thân nàng.
Sau lưng mười sáu mũi, eo sườn chín mũi, đầu vai và cánh tay bảy mũi.
Ba mươi hai mũi tên, xuyên thấu qua huyết nhục, ghim sâu vào xương cốt.
Chỉ duy nhất ngực và bụng không có thương tổn, bởi vì nàng đã dùng thân mình che chở một thi thể.
Ngay cả trên khuôn mặt thi thể ấy, vẫn còn lưu lại mảnh vải đẫm máu.
Ngỗ tác phán đoán từ dấu vết trên vải và những vết cào rách thô ráp, chúng không phải do kẻ thù gây ra, mà chính là do người sắp chết cố bám lấy sự sống trong tuyệt vọng.
Đáng lý ra, với thương thế như vậy, nàng đã phải chết từ lâu.
Nhưng nàng không chết.
Nội lực hộ tâm, chống chọi đến tận giây phút cuối cùng, chỉ để làm một việc, tận tay khép lại đôi mắt cho hắn.
Vậy nên, đau không?
Tiêu Yến cúi người xuống, lặng lẽ hỏi nàng.
Chiến trường đẫm máu, gió thu gào thét, mưa thu nặng nề rơi xuống.
Không ai trả lời.
Nhưng lúc này, có người đáp lại.
"Thiếp thân thất nghi, chỉ là có chút khẩn trương."
Giọng thiếu nữ mềm mại, mang theo một nét ngọt thanh sau những ngày dài được dạy dỗ cẩn thận.
Nàng lui lại nửa bước, một lần nữa uốn gối hành lễ.
“Tạ điện hạ quan tâm.”
Thất nghi sao?
Là như những cô nương lúc nãy, người vấp ngã trên nền đá lạnh.
Là như những kẻ không kiềm chế nổi mà bật cười thành tiếng.
Nhưng nàng, giọng nói vững vàng, từng câu từng chữ rõ ràng, vừa uyển chuyển tạ ơn, vừa khéo léo né tránh.
Sự đoan trang hoàn hảo ấy lại ẩn giấu một thứ gì đó…
Tựa như một lớp sương mờ, phủ lên ánh mắt nàng.
Đủ để câu nhân, nhưng cũng đủ để giữ khoảng cách.
"Đứng dậy."
Tiêu Yến thu tay về, những ngón tay giấu trong ống tay áo rộng lặng lẽ siết lại. Dường như vẫn còn cảm nhận được dư vị ấm áp trên đôi môi nàng, thoang thoảng hương son phấn nhẹ nhàng.
Bóng đêm dần phủ xuống.
Từ Bão Hương Đình, Hiền phi nhìn không rõ lắm chuyện xảy ra nơi này, nhưng chỉ trong chốc lát, nàng đã thấy không ít cô nương bị loại bỏ.
Lúc này, lại thấy Tiêu Yến tiếp tục tiến gần vị tú nữ kia, thậm chí còn nâng tay chạm vào.
Nàng lập tức cau mày, sợ con trai mình lại tái phát bệnh cũ, vội vàng lên tiếng cắt ngang.
"Thất Lang!"
Lư chưởng sự tiến lên, dâng danh sách trong tay.
Cái tên hiện lên trên đó là người có bát tự hợp với Tiêu Yến nhất.
Tuy dung mạo có phần diễm lệ, nhưng chỉ cần tính tình tốt, cũng không có gì đáng lo.
Hiền phi khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
“Quý thị cử chỉ đoan trang, hào phóng. Mẫu phi cảm thấy rất tốt.”
Quý thị?
Tiêu Yến thu ánh mắt, nhìn về phía thiếu nữ trước mặt.
Cũng đúng thôi.
Trước mắt, nàng vốn không dùng tên thật.
Giống như dáng vẻ vừa rồi khi cúi mình thi lễ, cũng không phải dáng vẻ nguyên bản của nàng.
Vậy nàng thật sự trông như thế nào?
Câu hỏi này, ở kiếp trước, sau khi nàng chết, hắn đã dành cả quãng đời còn lại để đuổi theo trong tuyệt vọng.
Mãi sau này, hắn mới chợt hiểu ra.
Chỉ có hai lần, hắn nhìn thấy được khuôn mặt chân thật của nàng.
Lần thứ nhất, khi thân phận nàng bị vạch trần.
Lần thứ hai, khi nàng cùng đường, quay trở về tìm hắn.
Khi đó, giọng nàng không còn ngọt ngào. Thần sắc nàng cũng không còn mị hoặc.
Nàng chỉ lặng lẽ, bình tĩnh nhìn hắn.
“Là sống hay chế-t, đều mặc điện hạ quyết định.”
Một câu nói nhẹ như gió thoảng, lại khắc sâu vào lòng hắn cả một đời.
Sau cùng, nàng khẽ cất giọng, thanh âm run rẩy, như vỡ vụn trong màn đêm.
“Cầu xin người, điện hạ... cứu lấy hài tử của ta.”
Giọng nói nghẹn ngào, thấp thỏm, xen lẫn tuyệt vọng cùng bất lực.
Hài tử ấy, vốn là cốt nhục của cả hai người.
Vậy tại sao, nàng chỉ nói "của ta"?
Tại sao khi thân phận bại lộ, nàng không cầu xin hắn cứu lấy chính mình, mà chỉ vì đứa trẻ?
Một cơn lạnh lẽo đột ngột tràn qua ngực Tiêu Yến.
Hắn siết chặt tay áo, ánh mắt tối sầm.
Phất tay áo lạnh lùng xoay người, hắn hướng thẳng về phía Bão Hương Đình, cất bước dứt khoát.
Tới nơi, hắn vươn tay, dìu đỡ Hiền phi.
Khóe môi hắn thoáng nhếch, giọng nói trầm thấp nhưng đủ vang vọng khắp nơi.
“Mẫu phi cứ nhìn kỹ lại, đoan trang, hào phóng... Ở đây có khối người như vậy.”
Hiền phi liếc hắn, nụ cười thản nhiên, ánh mắt thăm dò.
“Thiên tiên cũng không lọt nổi vào mắt ngươi sao?”
Tiêu Yến khẽ cười nhạt, dìu nàng lên bậc thềm, giọng nói không lớn nhưng đủ để mọi người đều nghe rõ.
“Đức hạnh, phẩm chất mới là quan trọng. Dung mạo chỉ là thứ yếu.”
Lời nói này chính là đang tuyên bố: Hắn không xem trọng sắc đẹp.
Và càng không để mắt đến nàng.
Hiền phi thoáng sững lại, nhìn hắn thật sâu, sau đó bật cười nhàn nhạt, không nói gì thêm.
Ngược lại, hai vị tú nữ Thanh Châu như người lạc giữa hoang mạc gặp được nước, gương mặt lộ rõ vui mừng.
Nụ cười trên môi họ, dù cố gắng che giấu, vẫn không cách nào kiềm lại được.
Ba vị sư tỷ muội của Thương Sơn phái thoáng đưa mắt nhìn nhau, nhưng sắc mặt vẫn điềm tĩnh như nước.
Đã có Tư Nhan ở đây, cho dù dung mạo bị hủy hoại, nàng ta vẫn có cách bước chân vào Tần Vương phủ.
Diệp Chiếu càng không gợn chút cảm xúc.
Ngay từ khi biết Lục Vãn Ýsẽ xuất hiện tại Bách Hoa Yến, nàng đã chủ động đề nghị với Hoắc Tĩnhthay đổi ngày sinh bát tự của mình, hiện tại lại vừa vặn xứng đôi với Tiêu Yến.
Hơn nữa, số lượng tuyển chọn đâu phải chỉ có một người?
Dù thế nào đi nữa, Hiền phichắc chắn cũng sẽ giữ nàng lại.
Nàng không lo lắng về điều đó.
Điều duy nhất nàng bận tâm lúc này chính là Tư Nhan.
Bắt Tiêu Yếnrời khỏi Bão Hương Đình là điều không thể. Hiền phi thậm chí đã tự mình bước ra, tiến đến tận nơi này.
Vốn dĩ, nếu chỉ có Tiêu Yếnrơi vào bẫy, nàng vẫn có cách thông qua Hiền phi để vãn hồi tình thế.
Nhưng tình thế trước mắt lại là một màn khen ngược, khiến tình hình càng thêm bất lợi.
Tư Nhan đang đứng ở vị trí đầu tiên bên phải.
Dựa theo lối nhỏ từ bên phải tiến vào, nàng ta hoàn toàn có thể dễ dàng khống chế cả mẫu tử hai người.
Màn đêm dần buông xuống.
Diệp Chiếu cảm thấy một nỗi bất lực dâng lên từ đáy lòng.
Ánh mắt mọi người dõi theo từng bước chân Tiêu Yến và Hiền phi khi hai người họ chậm rãi tiến về phía Tư Nhan, muốn quan sát dung mạo của nữ tử này.
“Mau mang đèn tới đây, để bổn cung cẩn thận xem thế nào.”
Hiền phi khẽ vỗ tay Tiêu Yến, giọng điệu mềm mỏng mà dịu dàng.
“Đây đều là những cô nương tốt, nếu ngươi thích, cứ nạp hết cũng được. Nhưng hãy dụng tâm một chút, không được khi dễ người ta.”
Tiêu Yến không lên tiếng, chỉ nhướng mày, phất tay ra hiệu cho người hầu mang đèn tới.
Chẳng bao lâu sau, hai đội người hầu chỉnh tề bước vào dọc theo thuỷ tạ hành lang dài.
Một đội nâng cao những chiếc đèn sừng dê, ánh lửa bên trong cháy sáng rực.
Một đội khác chưởng lưu ly tráo, khiến ánh sáng trong veo tựa thủy tinh phản chiếu xuống mặt ao.
Lửa đèn bùng lên, trong nháy mắt, ánh sáng trải rộng khắp thủy tạ, bóng trăng trong ao phản chiếu thành bảy sắc lung linh, tựa như ban ngày.
Diệp Chiếu lặng lẽ quan sát ánh đèn, đánh giá cường độ ánh sáng.
Nàng đưa mắt nhìn sang bên cạnh, thấy trên đầu vị tú nữ Thanh Châu cài một bộ điệp luyến hoa hồng bảo thạch điểm châu thoa, ánh sáng phản chiếu lấp lánh rực rỡ.
Rốt cuộc, nàng cũng lặng lẽ ổn định lại tâm trạng.
“Để bổn cung xem nào.”
Hiền phi được Tiêu Yếndìu, chậm rãi dừng lại ngay trước mặt Tư Nhan.
“Thiếp thân bái kiến nương nương, điện hạ. Nương nương, điện hạ vạn phúc kim an.”
Tư Nhan cúi mình hành lễ, dáng vẻ đoan trang, chậm rãi ngẩng đầu.
Diệp Chiếu liếc mắt nhìn, tất cả đều diễn ra đúng như nàng dự đoán.
Ánh mắt Tư Nhankhẽ động, đôi con ngươi ánh lên sắc hổ phách sâu thẳm.
Diệp Chiếu lặng lẽ điều hòa hơi thở, dồn khí xuống đan điền, hai tay giấu trong tay áo lặng lẽ vận nội công. Chưởng phong trong lòng bàn tay khẽ chuyển động, từng tia khí lưu cuộn tròn trong lòng bàn tay nàng.
Lặng lẽ tiếp cận tú nữ Thanh Châu, nàng chỉ khẽ vận một phần lực, đảm bảo vừa không làm nàng ta tổn thương, cũng không để ai phát giác.
Giữa khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, bộ điệp luyến hoa châu thoa cài trên búi tóc dày của nữ tử kia khẽ động.
Từ chưởng phong mơ hồ kéo nhẹ, từng chút một, châu thoa lộng lẫy dần dần trượt ra khỏi tóc, dịch ra nửa tấc.
Nửa tấc, vừa đủ.
Bộ trâm cài này chế tác tinh xảo, thân điệp được khảm đầy hồng bảo thạch lấp lánh, cánh hoa vàng ròng chạm rỗng thành hình võng nhẹ nhàng quấn quanh.
Mỗi một mảnh hoa diệp đều tinh tế mà mềm mại, tựa như nhảy múa trong ánh sáng.
Giờ phút này, Diệp Chiếulặng lẽ điều chỉnh góc độ phiến toái kim trên trâm, để ánh sáng phản chiếu trở nên rực rỡ hơn một chút.
Hai tay phối hợp hoàn mỹ.
Ngay khi dịch chuyển châu thoa thành công, tay trái của nàng cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Cách nàng nửa trượngvề phía bên trái, có ba cây đèn trụ, mỗi cây đều treo ba trản đèn lưu ly.
Dọc hành lang, từng dây thép nối liền những chiếc đèn trản treo lơ lửng.
Giờ phút này, nàng khẽ vận chưởng phong, điều khiển hai ngọn đèn dầu gần đó nhẹ nhàng nghiêng về phía đèn trụ chính giữa.
Ánh sáng lập tức hội tụ, mạnh mẽ phản chiếu lên những sợi tơ vàng, len lỏi vào đôi mắt Tư Nhan.
Ánh sáng ấy, sâu thẳm mà mê hoặc.
Dưới ánh sáng hội tụ, hồng bảo thạch trên trâm tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ, lấp lánh như dòng nước cuộn trào, càng thêm lộng lẫy mê hoặc.
Diệp Chiếu lặng lẽ lùi về sau nửa bước, động tác tự nhiên như thể chỉ là một phản ứng trước hành vi đường đột của Tiêu Yếnkhi nãy.
Mọi thứ diễn ra trôi chảy, không chút sơ hở.
Nội lực vừa vận chuyển trong khoảnh khắc ngắn ngủi khiến nàng có cảm giác như vừa cởi bỏ một tầng áp lực vô hình, cả người hơi mỏi nhừ.
Nhưng trong lòng lại dâng lên một niềm vui âm thầm.
Hoán đồng thuật của Tư Nhan đã bị nàng phá giải.
Lúc này, Hiền philên tiếng, giọng nói ôn hòa:
"Cô nương có phải không khỏe?"
Nhìn thấy người phía sau thoáng chao đảo, nàng khẽ cau mày, ánh mắt mang theo chút quan tâm.
Tư Nhan vội cúi người, cẩn thận đáp:
"Hồi nương nương, thiếp thân không có gì đáng ngại. Chỉ là vừa rồi… ban đêm có côn trùng bay vào mắt."
Dứt lời, nàng khẽ nâng váy, quỳ xuống hành lễ:
"Thỉnh nương nương trách phạt."
"Không sao, đứng dậy đi."
Hiền phi khẽ mỉm cười, không để tâm thêm, chỉ cùng Tiêu Yến tiếp tục bước về phía trước.
Nhóm tú nữ lần lượt cúi người hành lễ, Hiền phimỉm cười gật đầu, ánh mắt dịu dàng lướt qua từng người.
Cuối cùng, bà dừng lại trước mặt Diệp Chiếu.
Quan sát hồi lâu, khóe môi khẽ cong lên, không kìm được mà khen một câu:
"Quả là một mỹ nhân hiếm có."
"Nương nương quá khen, thiếp thân không dám nhận."
Diệp Chiếu nhẹ nhàng phúc thân, đôi mắt rũ xuống, không hề để ánh nhìn dừng lại trên người Tiêu Yến tựa như nàng chỉ là một tú nữ bình thường, kính cẩn giữ bổn phận, không chút vượt khuôn phép.
Nhưng ngay lúc ấy, nàng lại nghe thấy một tiếng cười lạnh.
Diệp Chiếu khẽ nâng mắt, chạm phải ánh nhìn của Tiêu Yến.
Đôi mắt hoa đào vốn thâm sâu mê hoặc, nay lại phủ một tầng sương lạnh.
Nàng không rõ là ảo giác hay thực, nhưng khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, hắn lại chẳng buồn dừng lại quá lâu, chỉ lạnh nhạt liếc qua rồi rời đi.
Như thể không hề bận tâm, chẳng coi ai ra gì.
Vẻ mặt hắn vẫn điềm nhiên, bàn tay đỡ lấy Hiền phi, giọng nói ôn hòa mà xa cách:
"Mẫu phi, người vừa ý ai? Chỉ cần người chọn, con liền nghe theo."
"Ngươi lại biết nghe lời như vậy sao?"
Hiền phi bật cười, có chút ngạc nhiên.
"Đương nhiên!"
Tiêu Yến nhẹ nhàng phe phẩy quạt, ngữ khí thong thả. Nhưng ngay khi ánh mắt vô tình quét qua người đối diện, thấy nàng vẫn rũ mắt không đáp, giọng nói chợt mang theo vài phần bất mãn khó nhận ra.
"Nhưng hài nhi… chỉ cần một người."
Lời vừa dứt, Diệp Chiếukhông khỏi ngẩng đầu, trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc.
Từ lúc Hiền phi rời Bão Hương Đình, bà đã trực tiếp điểm danh nàng.
Nhưng Tiêu Yến lại không lập tức lên tiếng, khiến nàng nghĩ rằng tuyển tú lần này số lượng khá đông, hắn còn muốn chọn thêm vài người nữa.
Dù là bao nhiêu người, nàng vẫn luôn chắc chắn bản thân có một chỗ trong đó.
Nhưng hiện tại…
Chỉ một người?
Vậy thì vị trí kia…
Có còn thuộc về nàng không?
Đến giờ phút này, dù đã sửa lại sinh thần bát tự, Diệp Chiếu vẫn không khỏi bất an.
Hắn chỉ chọn một người, nhưng lại thể hiện sự bất mãn rõ ràng đối với nàng.
Kiếp này vừa mới gặp lại, nàng đau đầu nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, ốt cuộc, nàng đã đắc tội Tiêu Yến từ lúc nào?
"Một người?"
Ngay cả Hiền phi cũng không khỏi kinh ngạc.
Bà chăm chú nhìn Tiêu Yến hồi lâu, nhưng đối diện lại là gương mặt lạnh nhạt, bất cần, rõ ràng hắn không có ý định thay đổi quyết định.
Cuối cùng, bà chỉ có thể thở dài, quay sang Lư chưởng sự, phân phó:
"Sắc trời đã tối, trước cứ đưa các cô nương đi nghỉ ngơi, dùng chút bữa tối. Bổn cung sẽ bàn bạc lại với điện hạ, sau đó mới truyền người đến."
_____
Đêm xuống, một hàng sáu người được sắp xếp ở Mậu Ngọc Hiên—Đông Noãn Các.
Bởi vì Tiêu Yến chỉ chọn một người, ai nấy đều tâm tư nặng nề, không khí trở nên tĩnh lặng bất thường.
Không ai lên tiếng, chỉ lặng lẽ dùng bữa, chén trà trong tay cũng chỉ được xoay nhẹ mà chẳng ai uống.
Diệp Chiếu càng trầm mặc.
Nàng không nói gì, không phải vì không muốn nói, mà bởi vì nàng đang bị thương.
Vừa bước vào phòng, Tư Nhan đã vội sải bước tới gần Diệp Chiếu, không hề báo trước mà bất ngờ vung một chưởng.
Nếu không phải Diệp Chiếu phản ứng nhanh nhạy, kịp thời đề khí chống đỡ, có lẽ nàng đã bị đánh đến hộc máungay tại chỗ.
Dù vậy, trong cơ thể nàng chân khí vẫn còn hỗn loạn, trong cổ họng cảm giác tanh ngọt của máucuồn cuộn dâng lên.
"Gió đêm lạnh lẽo, ánh đèn tụ quang, ngươi lại không biết giúp ta chắn đèn sao?"
Tư Nhan mật âmquát khẽ, trong giọng nói ẩn chứa sự giận dữ.
Hiển nhiên, nàng ta đã nhận ra công pháp bị phá hỏng là do ai đó động tay động chân.
Ánh mắt sắc như dao, lạnh lẽo lướt qua vị cô nương đang cài điệp luyến hoa trâm trên tóc.
Diệp Chiếu vẫn giữ vẻ thản nhiên, như thể chưa từng nghe thấy gì.
Nửa canh giờ trôi qua, Khương ma matừ chỗ Hiền phi đến truyền lời:
“Điện hạ đã mệt, không muốn tiếp kiến thêm ai. Lệnh ban phong phẩm cấp, sẽ được truyền xuống ngay tại đây.”
Mọi người lập tức hành lễ, quỳ xuống đợi vương lệnh.
Khương ma mamở tập danh sách, nhẹ nhàng mỉm cười:
"Phụng lệnh Tần vương điện hạ, phong Quý thị làm Lục phẩm Nhũ nhân."
Diệp Chiếunghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, đang định mở miệng tạ ơn, nhưng câu nói còn chưa kịp thốt ra, Khương ma ma đã tiếp tục tuyên chỉ:
"Phong Vương thị, Tiêu thị, Mạnh thị làm Thất phẩm Chiêu huấn."
Tiêu Yến cư nhiên nạp bốn người.
Ngoài nàng ra, còn có ba người khác.
Mà ba người đó không ai xa lạ, chính là các sư tỷ cùng môn pháivới nàng, đều là đệ tử Thương Sơn phái.
Rõ ràng đã phá được Hoán Đồng Thuật của Tư Nhan, vậy mà kết quả lại thành ra thế này?
Diệp Chiếu còn chưa kịp suy nghĩ kỹ lưỡng, Khương ma ma đã tiến lên một bước, giọng nói cung kính mà không mất phần thúc giục:
"Quý Nhũ nhân, mời đi."
Nàng khẽ nhíu mày, trực giác mách bảo có điều gì đó không ổn.
"Xin hỏi ma ma, đi đâu?"
"Tắm gội, huân hương."
Khương ma macùng Lư chưởng sự khẽ liếc mắt nhìn nhau, sau đó quay sang Diệp Chiếu, ánh mắt tràn đầy ý cười, đáy mắt còn hiện lên vài phần vui mừng.
"Nhũ nhân đại hỷ, điện hạ tối nay triệu ngài phụng dưỡng."
Tác giả có chuyện muốn nói:
Diệp Chiếu: ??? Thiên tử tuyển tú còn không có ai bị gọi ngay trong đêm!!!