Diêm Vương Sống Trong Truyền Thuyết

Chương 20


Ông lão vừa nghe thấy từ này thì cả người run rẩy vì kích động: “Cậu bạn, cậu quen biết với bạn cũ của tôi sao?”
“Cũng không được coi là quen biết, ông ấy từng học dưới trướng tôi ba ngày”.

“Tôi biết cậu là ai rồi!”, cặp mắt của ông lão nhìn chằm chằm Trương Hùng: “Mặc dù bạn cũ không kể chi tiết với tôi, nhưng ông ấy có nói, ông ấy từng được dạy bảo ba ngày bởi thần y có danh xưng là Diêm Vương Sống trong lĩnh vực y học thế giới, ông ấy cũng lấy đó làm vinh dự! Không ngờ rằng hôm nay tôi may mắn được gặp Diêm Vương Sống trong truyền thuyết!”
“Lần đầu gặp mặt cũng không tính là may mắn”, sắc mặt Trương Hùng vẫn như thường, trong lời nói đầy tự tin và kiêu ngạo: “Nếu ông có thể gặp tôi lần thứ hai mới gọi là may mắn”.

“Tôi hiểu!”, ông lão gật đầu: “Diêm Vương Sống cứu người, không thu tiền, không nhận đồ, chỉ tuỳ duyên, nếu có thể gặp lần nữa, cậu sẽ ra tay cứu tôi chứ?”
“Cũng có thể, ha ha ha”, Trương Hùng vỗ vai ông lão, sau đó để lại bóng lưng cho ông lão: “Chúng ta gặp mặt lần này cũng coi là có duyên, nhưng có thể gặp lần nữa hay không thì cũng không nói trước được”.

Giọng nói của Trương Hùng trong tai ông lão dần nhỏ đi, ông lão nhìn chằm chằm bóng lưng của Trương Hùng, cho đến khi Trương Hùng hoàn toàn biến mất, ông ấy thở dài.

Ông ấy không nghi ngờ lời nói của Trương Hùng, bạn cũ của ông ấy từng nói, trên đời này người có thể dùng mắt thường nhìn ra bệnh trong người ông ấy, chỉ có vài người.

“Không ngờ, không ngờ rằng Diêm Vương Sống lại trẻ tuổi như vậy!”, ông lão cảm thán, thoáng suy nghĩ về người trẻ tuổi kia, lại nhớ tới con cháu nhà mình, chỉ có cháu gái Thanh Hy còn có chút bản lĩnh, đám con cháu còn lại chỉ biết ăn chơi trác táng, nhòm ngó tài sản của ông ấy.

“Ông nội! Quả nhiên là ông ở đây!”, một giọng nữ trong trẻo vang lên sau lưng ông lão.


“Bố, sao bố lại tới đây?”, khuôn mặt Lâm Kiến Vũ đầy vẻ trách móc bước tới sau lưng ông lão.

“Ra ngoài ngắm cảnh thôi”, ông lão quay đầu, nhìn con trai và cháu gái chạy tới, trên mặt tỏ vẻ vui mừng: “Thanh Hy, bao giờ mới chịu dẫn theo người chồng tên Trương Hùng của cháu đến cho ông nội xem thử?”
“Có dịp sẽ dẫn đến ạ”, Lâm Thanh Hy vuốt tóc mái trước trán, trả lời qua loa.

Đưa Trương Hùng tới gặp ông nội ư? Ít nhất phải chờ Trương Hùng có chút tiền đồ, cho dù có chút bản lĩnh và tham vọng cũng được, nhưng giờ anh chỉ là một đống bùn nát, không đỡ nổi tường.

Lâm Thanh Hy đưa Lâm Chính Nam trở về nhà họ Lâm, thấy Lâm Chính Nam, trên mặt mấy người cô và anh chị em họ của Lâm Thanh Hy cũng đầy vẻ nghiêm túc dè dặt.

Địa vị của ông lão trong nhà là cao nhất.

Đừng nhìn bọn họ bây giờ đi toàn xe sang mà lầm, nếu Lâm Chính Nam không vui, sẽ lập tức khiến bọn họ từ một người giàu trở thành người hết sức bình thường.

“Ông ngoại, ông đi đâu vậy, khiến mọi người lo muốn chết”, anh họ của Lâm Thanh Hy vừa nhìn thấy Lâm Chính Nam đã lập tức nhào tới, hắn là con trai của cô cả, cũng là cháu ngoại lớn nhất nhà họ Lâm, tên là Vương Vĩ.

Thấy Vương Vĩ nôn nóng tiến lên lấy lòng, một anh họ khác của Lâm Thanh Hy cũng không cam lòng yếu thế nhào tới: “Ông nội, lần sau ông muốn đi đâu thì gọi cho cháu trai, cháu trai sẽ đưa ông đi, cũng tiện cho ông hơn”.

“Cháu trai ư?” cô cả của Lâm Thanh Hy nghe vậy, nghi ngờ hỏi, liếc nhìn đứa cháu ngoại này bằng ánh mắt ngờ vực khó hiểu.

“Bố, Xuyên Nhi mới đổi họ, sau này không còn họ Tống nữa, mà nó theo họ Lâm với bố, giờ nó chính là cháu trai ruột của bố!” khuôn mặt cô hai của Lâm Thanh Hy đầy vẻ phấn khích nói với Lâm Chính Nam.

“Cùng họ với bố ư?” Lâm Chính Nam ngạc nhiên hỏi, sau đó khuôn mặt tỏ vẻ vui mừng, xoa đầu Lâm Xuyên vừa mới đổi tên: “Được! Được!”
Ánh mắt Lâm Xuyên lộ rõ vẻ vui mừng khôn xiết khi đạt được mục đích, còn Vương Vĩ lại căm ghét liếc xéo Lâm Xuyên, sắc mặt hơi khó coi.

Mẹ của Vương Vĩ không chút che giấu, tỏ vẻ châm chọc, nói đểu: “Có một số người, suốt ngày chỉ nghĩ về những thứ vô dụng”.

Nghe thấy lời nói giễu cợt của chị cả, mẹ Lâm Xuyên không nói gì, chỉ bày ra vẻ mặt đắc ý chứng minh lần này bà ta chiếm ưu thế hơn.

Lâm Thanh Hy nhìn hai người anh họ của mình, trong lòng nguội lạnh, đây chính là nhà họ Lâm! Ở trong mắt người ngoài họ là một gia đình giàu có! Trên thực tế, chỉ là một đám người âm thầm tranh đấu, chỉ biết tranh giành gia sản!

Sau khi Lâm Thanh Hy tiếp nhận tập đoàn Lâm Thị, hai anh họ này được sắp xếp vào làm công việc nhàn hạ trong công ty, suốt ngày ngồi chơi xơi nước thì đã đành, còn thường xuyên có khiếu nại từ những nhân viên nữ trong công ty, nếu không phải Lâm Kiến Vũ ngăn cản, thì Lâm Thanh Hy đã sớm sa thải hai người này.

Bây giờ thấy hành vi của Vương Vĩ và Lâm Xuyên, trong lòng Lâm Thanh Hy chỉ càng thêm chán ghét.

Ngược lại con gái của cô út là em họ Từ Uyển vẫn luôn đứng một chỗ, không hề giống như hai anh họ nóng lòng biểu hiện.

“Được rồi, mọi người ngồi xuống đi, hôm nay ông gọi mọi người tới là có chuyện muốn nói”, Lâm Chính Nam vẫy tay với đám con cháu trong phòng.

Nghe thấy Lâm Chính Nam có chuyện muốn tuyên bố, vẻ mặt của những người trong nhà cũng trở nên căng thẳng, nhất là Vương Vĩ và Lâm Xuyên, bọn họ biết, hôm nay, Lâm Chính Nam rất có thể sẽ tuyên bố việc phân chia gia sản.

...!
Sau khi rời khỏi công viên, Trương Hùng tới viện mô côi một vòng, thăm bọn trẻ và bảo với Viện trưởng Thôi đừng lo lắng về chuyện của viện mồ côi nữa, sau đó anh đi thẳng về nhà.

Vừa về tới khuôn viên biệt thự, còn chưa đi vào sân, Trương Hùng đã nghe thấy tiếng cãi vã rất lớn phát ra từ trong nhà, đó đều là những giọng nói mà Trương Hùng chưa từng nghe thấy.

Giang Tịnh đứng ở trong vườn, sau khi nhìn thấy Trương Hùng, mặt Giang Tịnh đầy vẻ bất lực, chỉ nhìn anh mỉm cười.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Trương Hùng đẩy cửa ra, hỏi.

Giang Tịnh trả lời: “Chuyện nhà họ Lâm”.


“Chuyện nhà ư?”, Trương Hùng liếc nhìn trong nhà với vẻ mặt khó hiểu, thông qua cửa sổ sát đất, Trương Hùng nhìn thấy trong nhà ngoài Lâm Thanh Hy và Lâm Kiến Vũ, còn có ba người phụ nữ trung niên và hai nam một nữ trạc tuổi anh.

Trương Hùng đẩy cửa nhà bước vào, khoảnh khắc anh mở cửa, ánh mắt của mọi người trong phòng đều tập trung lên người anh.

Trương Hùng có thể nhìn ra ánh mắt hai người đàn ông trạc tuổi anh đầy vẻ khinh thường.

Anh vừa bước vào cửa, họ đã nhìn anh một lượt từ đầu đến chân, còn ánh mắt của ba người phụ nữ trung niên lại đầy vẻ mỉa mai.

“Tôi nói này, đây là chuyện gia đình, tại sao lại có người ngoài vào thế kia? Có hiểu quy củ không hả?”, giọng điệu của cô cả hết sức bất mãn.

“Chị cả, Tiểu Trương cũng là người nhà chúng ta, sao lại nói là người ngoài”, Lâm Kiến Vũ bật cười ha ha, tiếp lời chị cả, đồng thời đi về phía Trương Hùng, vỗ vào bả vai anh rồi nói: “Tới đây, Tiểu Trương, giới thiệu với con, đây là cô cả, đây là cô hai, đây là cô út của Thanh Hy.

Vương Vĩ và Lâm Xuyên là anh họ của con, đây là em gái họ Từ Uyển”.

Lâm Kiến Vũ giới thiệu một lượt người trong nhà cho Trương Hùng, Trương Hùng cũng theo sau chào hỏi, ngoại trừ Từ Uyển đáp lại Trương Hùng một tiếng anh rể, những người còn lại đều không thèm để mắt đến anh..

Bình Luận (0)
Comment