Điện Chủ Ở Rể

Chương 284

“Rõ, thưa đại ca!”

Sau khi cúp điện thoại, Vũ Minh đi tới trước mặt đám người Tần Nam, xua tay nói: “Mấy người đi đi, đại ca chúng tôi căn bản không hề quen biết với mấy người, còn bảo mấy người mau cút đi!”

Nghe Vũ Minh nói vậy, đám người nhà họ Tần trố mắt nhìn nhau.

“Quá láo xược rồi!”, Tần Nam tức giận giậm chân: “Tôi là ông ngoại của cậu đấy!”

“Hả, hả, hả, nói cái gì thế?”, Vũ Minh nghe vậy liền cảm thấy không vui, bực bội nói: “Tôi mới là ông ngoại của ông đây!”

“Cậu bạn, thật sự xin lỗi!”, Tần Nam biết Vũ Minh hiểu nhầm nên vội vàng giải thích: “Tôi không nói cậu!”

“Nói ai cũng không được!”, Vũ Minh tỏ thái độ đang làm việc công: “Chỗ này của chúng tôi không hoan nghênh mấy người, nếu còn không đi mau thì đừng trách tôi không khách khí!”

Vương Học Bính bên cạnh thậm chí còn làm ra tư thế muốn đánh nhau với đám người nhà họ Tần.

“Hai cậu, tuyệt đối đừng hiểu nhầm! Chúng tôi không phải tới để đánh nhau”, Tần Nam suy nghĩ rồi nói với Vũ Minh: “Cậu bạn, là thế này, giữa chúng tôi và Mục Hàn có xảy ra chút chuyện không vui, nhưng những hiểu lầm này đều đã được xóa bỏ hết rồi, bây giờ chúng tôi đến để đón Mục Hàn trở về”.

“Bởi vì Mục Hàn vẫn còn đang giận chúng tôi nên tạm thời sẽ không nhận điện thoại của chúng tôi”.

“Vậy nên tôi muốn nhờ cậu gọi điện cho Mục Hàn thêm lần nữa, để tôi đích thân nói chuyện với nó có được không?”

“Ông già nhà ông cũng coi như hiểu lễ nghĩa!”, Vũ Minh gật đầu đáp ứng: “Được, tôi giúp ông chuyện này!”

“Nhưng mà đại ca của chúng tôi có tiếp nhận hay không thì tôi không biết!”

Vũ Minh lại gọi điện thoại cho Mục Hàn.

Mục Hàn biết đám người nhà họ Tần muốn gì nên anh nói với Lâm Nhã Hiên: “Nhã Hiên, em tới văn phòng tổng giám đốc trước đi, anh Long vừa nhắn tin cho anh nói có vụ hợp tác kinh doanh cần bàn bạc với em”.

“Em đã không còn gì nữa mà anh Long vẫn tìm em bàn chuyện hợp tác sao?”, Lâm Nhã Hiên hơi nghi ngờ.

“Anh Long là người tài trí mưu lược, anh Long đầu tư vào con người em chứ không phải một hai công ty”, Mục Hàn giải thích.

“Là như thế sao!”, Lâm Nhã Hiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó đi tới văn phòng tổng giám đốc.

Đợi Lâm Nhã Hiên rời đi, Mục Hàn liền gọi lại cho Vũ Minh.

“Vũ Minh, anh nói với bọn họ nếu muốn tôi trở về nhà họ Tần thì buộc phải công khai quỳ xuống xin lỗi, ngay ở chỗ này, để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy”, Mục Hàn dặn dò.

“Được!”, Vũ Minh gật đầu nói.

Bởi vì Vũ Minh bật loa ngoài nên đám người nhà họ Tần đều nghe thấy yêu cầu của Mục Hàn.

“Khốn kiếp, nó tưởng mình là ai chứ? Bắt chúng ta quỳ xuống xin lỗi công khai sao?”, Vương Binh lạnh lùng hừ một tiếng: “Đúng là nói chuyện viển vông!”

“Không quỳ xuống xin lỗi cũng được thôi!”, lúc này, Mục Hàn vẫn chưa ngắt điện thoại, nghe thấy lời Vương Binh nói thì đáp lại: “Vậy thì mời mấy người về cho! Tôi cũng không muốn gặp mấy người thêm nữa!”

Vừa nghĩ tới chuyện vô duyên vô cớ mất đi năm mươi lăm triệu, Tần Nam đành nghiến răng ra lệnh: “Quỳ xuống hết cho tôi!”

Hôm nay buộc phải giải quyết xong sự việc này, nếu không hôm nay mất năm mươi lăm triệu, ngày mai có người tới đòi nợ, lại mất thêm mấy chục triệu, dù nhà họ Tần có núi vàng núi bạc thì cũng sẽ nhanh chóng chẳng còn lại gì.

Sau khi Tần Nam ra lệnh, dù trong lòng không hề tình nguyện nhưng đám người nhà họ Tần vẫn lần lượt quỳ xuống.

Đặc biệt là mấy người Trương Hạo, Vương Binh, Lưu Minh và Thôi Sĩ Kỳ thì càng cúi thấp cái đầu cao ngạo.

“Có chuyện gì thế?”

“Đây không phải là người nhà họ Tần sao?”

“Người nhà họ Tần quỳ tập thể trước cửa chính tập đoàn Phi Long, thật đúng là chuyện mới mẻ!”

“Nhìn dáng vẻ của bọn họ, giống như phạm phải lỗi lầm gì lớn lắm!”

“…”

Người qua đường thi nhau hóng hớt, dùng điện thoại chụp hình lại rồi tung lên mạng.

Cảnh tượng này của người nhà họ Tần lập tức trở thành tin tức nóng hổi của Sở Bắc chỉ trong nháy mắt.

Đối với nhà họ Tần mà nói, hôm nay là ngày đen tối nhất trong lịch sử.

Đầu tiên là cả nhà Tần Lệ bị gạch tên khỏi gia phả, nhà họ Tần vừa tiếp nhận tập đoàn Nhã Hiên thì mất đi năm mươi lăm triệu, ngày mai sẽ lại có chủ nợ tìm tới, muốn Lâm Nhã Hiên có thể trở về thì phải ăn nói khép nép, tới cầu xin người ta, ngay cả chuyện mất hết thể diện như quỳ xuống cũng đã làm cả rồi.

“Vẫn còn hai người, tại sao bọn họ lại không quỳ?”, giọng nói Mục Hàn phát ra từ trong điện thoại của Vũ Minh.

Mục Hàn đứng trên tầng cao của tòa nhà văn phòng, đương nhiên nhìn thấy rất rõ tình hình trước cửa chính.

Vũ Minh lập tức giơ tay chỉ vào Tần Nam và Ngô Tâm Ưu, nói: “Hai người đều nghe thấy rồi thì còn ngây ra đấy làm gì?”

“A?”, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu trố mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Chúng tôi cũng phải quỳ xuống ư?”

“Chúng tôi là ông bà ngoại mà!”

“Ông bà ngoại thì sao?”, Vũ Minh bật cười nói: “Làm sai thì phải tự giác nghiêm phạt!”

“Cậu!”, Tần Nam không biết phải nói gì, giơ tay chỉ vào Vũ Minh, nhưng lại không có cách vào phản bác.

“Thôi bỏ đi ông!”, Ngô Tâm Ưu khuyên nhủ: “Vì nhà họ Tần, chúng ta phải nhẫn nhịn thôi!”

“Năm đó Hàn Tín* còn phải nhịn nhục mà chui qua háng người ta, chút nhục nhã này của mình có đáng là gì đâu?” (Hàn Tín*: danh tướng trăm trận trăm thắng thời xưa của Hoa Hạ)

Tần Nam và Ngô Tâm Ưu cùng nhau quỳ xuống.

“Mục Hàn, bây giờ cậu hài lòng rồi chứ?”, sắc mặt Tần Nam rất khó coi.

“Không tệ, thái độ vô cùng thành khẩn, mấy người rất có thành ý, tôi rất hài lòng”, Mục Hàn thong thả nói.

“Cậu xem chúng tôi đã quỳ rồi, cũng xin lỗi rồi, có phải nên bảo Nhã Hiên ra ngoài theo chúng tôi quay về nhà họ Tần để trở lại điều hành tập đoàn Nhã Hiên hay không?”, Ngô Tâm Ưu nói.

“Bà nói Nhã Hiên sao?”, Mục Hàn cười nói: “Xin lỗi nhé, cô ấy không ở đây”.

“Nhã Hiên đi bàn chuyện hợp tác với anh Long rồi!”

“Cái gì?”, Tần Nam tức tới mức đứng bật dậy, phẫn nộ nói: “Mục Hàn, cậu chơi chúng tôi đấy à?”

“Chúng tôi xin lỗi rồi, cũng quỳ xuống rồi, cậu lại không nói cho chúng tôi biết Nhã Hiên không ở đây?”

“Ôi, ông à, tuyệt đối đừng nói những lời như thế”, Mục Hàn nói: “Hình như tôi chưa từng nói nếu mấy người quỳ xuống xin lỗi thì sẽ đồng ý với mấy người quay về nhà họ Tần hay sao mà nhỉ!”

Tần Nam nghẹn họng.

Nghĩ kỹ lại một chút thì đúng là Mục Hàn không hề hứa hẹn gì với bọn họ.

Chỉ là bản thân bọn họ đã quá lo lắng nên mới bị Mục Hàn lừa, chịu đựng nỗi nhục lớn như vậy rồi còn bị Mục Hàn chơi đùa như con khỉ.

“Ôi chao!”, Tần Nam vô cùng ảo não.

Trong văn phòng tổng giám đốc.

“Anh Long, anh nói thật sao?”, Lâm Nhã Hiên cực kỳ phấn khích.

“Đương nhiên là thật rồi!”, Chúc Long khẽ cười: “Tôi cũng đã nói từ lâu, tập đoàn Phi Long chúng tôi đầu tư vào con người cô Lâm chứ không phải một hai công ty!”

“Lần này tập đoàn Tam Hưng rút khỏi thị trường Sở Bắc, công ty Thiên Thành dựa dẫm vào tập đoàn Tam Hưng sắp sửa phải đóng cửa, để trợ giúp kinh tế, chính quyền thành phố đặc biệt tổ chức buổi đấu giá tại khu nghỉ dưỡng Tổ Yến”.

“Tập đoàn Phi Long chúng tôi cũng sẽ tham gia!”

Bình Luận (0)
Comment