Điện Chủ Ở Rể

Chương 582

Nhất là khi ‘Tân Hải Vương’ nhìn thấy các cao thủ mình phái đi cho Quách Xung đều không thấy tăm hơi đâu nữa thì ông ta càng hoảng sợ hơn.

Bởi vì những cao thủ đó là đều là quân át chủ bài của ‘Tân Hải Vương’.

‘Tân Hải Vương’ vội vàng nghĩ biện pháp đối phó: "Nhóc con, cậu nên biết đứng phía sau tôi là nhà họ Mục ở thủ đô. Hôm nay nếu như cậu dám động vào tôi thì nhà họ Mục sẽ không tha cho cậu đâu”.

“Ông không nhắc đến nhà họ Mục với tôi thì không sao, ông vừa nhắc tới họ thì tôi lại càng phải động vào ông”, Mục Hàn cười khẩy, vẻ mặt khinh thường nói: “Ông tưởng rằng có nhà họ Mục chống lưng thì vô địch thiên hạ hay sao?”

“Nhà họ Mục ở thủ đô đứng đầu các thế gia ở Hoa Hạ, đích thực có quyền lực trấn áp thiên hạ”, ‘Tân Hải Vương’ hít sâu một hơi nói: “Để tôi nói thế này cho cậu hiểu, sức mạnh của năm mươi gia tộc vương tộc ở Đông Hải như thế nào? Sức mạnh của Tam giác Hoàng Kim như thế nào? Sức mạnh của Tư Mã Vô Tình – ông chủ của khách sạn Lục Gia Chủy lại như thế nào?”

"Họ thậm chí không bằng một con kiến khi đứng trước nhà họ Mục ở thủ đô”.

"Hồi đó, vì chuyện mẹ ruột của cậu, nhà họ Mục chỉ điều động một tên gia nô thôi đã càn quét đến mức toàn bộ Đông Hải đều không ngóc đầu lên được”.

Khi ‘Tân Hải Vương’ nói đến đây, vẻ mặt ông ta đầy say sưa.

Hồi đó, gia nô mà nhà họ Mục phái đến chỉ dựa vào một người và một kiếm đã đánh đuổi được nhà họ Sở ở Đông Hải cùng năm mươi vương tộc, Tam giác Hoàng Kim và cả Tư Mã Vô Tình.

Một gia nô mà có thể càn quét đến nỗi những người mạnh nhất trong toàn bộ Đông Hải đều không có năng lực chống lại, điều này cho thấy nhà họ Mục, một thế gia hàng đầu Hoa Hạ có thực lực mạnh mẽ đến thế nào.

Nhà họ Mục ở thủ đô chỉ phái một tên gia nô đến đồng nghĩa với việc chuyện của mẹ ruột Mục Hàn hoàn toàn không đáng để nhà họ Mục phải đích thân xử lý.



“Vậy thì đã sao?”, Mục Hàn thờ ơ nói: “Chuyện mà một tên gia nô cỏn con nhà họ Mục có thể làm thì tôi cũng có thể, chẳng có gì lạ cả”.

Mục Hàn đá mạnh vào chân Quách Xung và quát: “Cậu biết nên làm gì rồi chứ?”

Quách Xung ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nói với ‘Tân Hải Vương’: "Bố à, chúng ta hãy ngoan ngoãn nghe theo lời của anh ta đi, nếu không sẽ chết đó”.

Thấy Quách Xung mang theo một chiếc dây xích chó khác đến để trói mình, ‘Tân Hải Vương’ tức giận nói: "Đồ khốn kiếp, coi bộ dạng sợ hãi của mày kìa, mày không xứng làm con trai tao”.

“Ông cũng không xứng làm người’, Mục Hàn một chiêu di chuyển càn khôn, khống chế Quách Xung sau đó đeo dây xích chó lên trên người ‘Tân Hải Vương’.

‘Tân Hải Vương’ đương nhiên không có sức đánh trả.

“Tôi cũng muốn ông phải nếm thử cảm giác bị sỉ nhục là như thế nào”, một tay Mục Hàn lôi Quách Xung, một tay lôi ‘Tân Hải Vương’: “Hai bố con các người giờ bò ra ngoài cho tôi, tôi phải dắt chó đi dạo trước mặt những người dân ở thị trấn Tân Hải này”.

Nghe thấy Mục Hàn muốn dắt hai bố con họ như dắt chó, lại còn trước mặt bao nhiêu người, hai bố con ‘Tân Hải Vương’ chợt sợ hãi đến mức ra sức dập đầu van xin, thậm chí đập nát cả trán: “Cầu xin cậu, tuyệt đối đừng làm như thế!”

Hai bố con ‘Tân Hải Vương’ trước giờ vẫn luôn tung hoành độc tài ở thị trấn Tân Hải, coi trời bằng vung, một khi họ xuất hiện như một con chó ở nơi công cộng, sau này họ sẽ không còn mặt mũi nào ở lại thị trấn Tân Hải nữa.

“Ha ha!”, Mục Hàn cười khẩy: “Bây giờ biết quỳ xuống xin tha rồi sao?”



"Lúc đầu khi các người ngược đãi và làm nhục mẹ ruột của tôi suốt hơn hai mươi năm, tại sao lại không nghĩ đến ngày hôm nay?"

"Nhìn các người thường ngày tác oai tác quái, e rằng từ lâu đã không được lòng người dân ở thị trấn này rồi. Hôm nay ngoài việc trả thù cho mẹ mình ra, coi như tôi thay người dân ở thị trấn Tân Hải này trừ đi mối tai họa”.

Mục Hàn túm lấy dây xích chó, hai bố con ‘Tân Hải Vương’ hoàn toàn không thể chống lại được, họ chỉ có thể để cho Mục Hàn dắt đi như chó, đi về phía con đường của thị trấn Tân Hải.

Khi Mục Hàn dùng dây xích chó dắt hai bố con ‘Tân Hải Vương’ ra ngoài, tất cả cư dân đều chết lặng.

Họ chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó ‘Tân Hải Vương’ và con trai ông ta lại bị người ta coi như chó.

Tất cả mọi người không khỏi dừng những việc mình đang làm lại, mắt chữ A miệng chữ O nhìn cảnh tượng này.

“Mẹ à, mẹ mặc bộ này đẹp lắm, có khí chất lắm ạ!”, Lâm Nhã Hiên cười nói.

“Không được, không được, mẹ vẫn nên cởi ra thì hơn”, từ trước đến giờ Sở Vân Lệ vẫn luôn sống cuộc sống cực khổ, suốt ngày áo quần nhem nhuốc. Đột nhiên ăn mặc đẹp như thế này khiến bà cảm thấy không quen lắm: “Mẹ vẫn nên mặc lại bộ quần áo cũ của mẹ thì hơn”.

Lâm Nhã Hiên nói thế nào bà ấy cũng không nghe, cuối cùng cô vẫn phải theo ý bà, để bà mặc lại bộ quần áo công nhân vệ sinh đó.

“Mẹ thật sự phải chịu khổ nhiều quá rồi”, Lâm Nhã Hiên thở dài thườn thượt.

- -----------------
Bình Luận (0)
Comment