Điện Chủ Ở Rể

Chương 7

“Tôi… là tôi!”

Lâm Nhã Hiên rất căng thẳng, lại bị giọng nói vang lên đột ngột làm giật mình, vội đáp.

Ngước mắt lên nhìn chỉ thấy một cô gái trẻ mặc đồng phục đang mỉm cười với cô.

“Chào cô! Khách quý, mời đi theo tôi, tổng giám đốc công ty chúng tôi đang đợi cô ở văn phòng!”

Sau khi xác nhận thân phận của đối phương, cô gái trẻ tỏ ra rất thận trọng cứ như đang tiếp đãi một nhân vật tên tuổi nào đó!

Cô ấy là nhân viên lễ tân mới đi làm ngày hôm nay, tổng giám đốc đích thân giao cho cô ấy nhiệm vụ phải đứng trước cửa để đón một người phụ nữ tên là Lâm Nhã Hiên, không được để xảy ra sơ suất!

“Ồ, được!”

Lâm Nhã Hiên ngơ ngác dường như đầu óc của cô bây giờ không đủ để hiểu rõ mọi chuyện.

Khách quý sao?

Đường đường là tổng giám đốc của Đầu tư Hoàn Cầu mà lại đợi mình ư?

Sao cứ có cảm giác như đang nằm mơ vậy?

Một lát sau.

Lâm Nhã Hiên đến văn phòng của Vương Tuyết.

“Chào cô Lâm! Tôi là Vương Tuyết, tổng giám đốc Đầu tư Hoàn Cầu, đợi đã lâu!”

Vừa thấy Lâm Nhã Hiên, Vương Tuyết vội vã đi đến chào hỏi, trong lòng thầm nhủ không hổ là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhất Sở Dương!

“Chào tổng giám đốc Vương!”

Lâm Nhã Hiên cũng khá ngạc nhiên, không ngờ tổng giám đốc Đầu tư Hoàn Cầu lại vừa trẻ vừa đẹp đến vậy!

Sau một hồi chào hỏi, chẳng mấy chốc cuộc nói chuyện đi vào vấn đề chính.

“Tổng giám đốc Vương, thật ra lần này tôi đến công ty của cô là vì tập đoàn Lâm Thị…”

Lâm Nhã Hiên ngồi thẳng người lại, hơi căng thẳng bắt đầu giới thiệu.

“Cô Lâm, tôi nghĩ… không cần lãng phí thời gian bàn chuyện này nữa!”

Vương Tuyết xua tay cắt lời Lâm Nhã Hiên.

“Cái… cái gì?”

Lâm Nhã Hiên không dám tin vào tai của mình.

Từ lúc bước vào cửa công ty này đến bây giờ, những lời Vương Tuyết nói cứ như có ý lấy lòng mình vậy.

Sao vừa nói đến vấn đề quan trọng lại từ chối thẳng thừng thế này!

Rốt cuộc là có ẩn ý gì đây?

“Ý của tôi là Đầu tư Hoàn Cầu sẽ không đầu tư vào tập đoàn Lâm Thị! Vì số tiền bỏ ra này tính thế nào cũng đều là vụ làm ăn thua lỗ!”

Vương Tuyết cười nhạt giải thích.

“À à, tôi hiểu”.

“Vậy tôi… đi trước đây, không làm phiền cô nữa!”

Lâm Nhã Hiên hết hy vọng, bất lực định đứng dậy rời đi.

Xem ra vừa nãy Vương Tuyết nhiệt tình tiếp đón chẳng qua là giữ thể diện cho mình, đưa đẩy cho xong chuyện mà thôi.

“Khoan đã, cô Lâm, tôi nghĩ cô hiểu lầm ý của tôi rồi”.

Thấy Lâm Nhã Hiên sắp đi ra khỏi văn phòng, Vương Tuyết vội đứng dậy ngăn lại, sau lưng vả cả mồ hôi lạnh.

Nếu Lâm Nhã Hiên bước ra khỏi đây, cô ấy không hoàn thành nhiệm vụ ông chủ giao thì e rằng bản thân cô cũng mất luôn cái chức tổng giám đốc này mất!

“Tôi nói rõ lại cho cô, Đầu tư Hoàn Cầu sẽ không đầu tư bất kỳ số tiền nào cho tập đoàn Lâm Thị nhưng có thể đầu tư cho cô!”

Vương Tuyết sợ cô lại hiểu lầm bèn nói một hơi.

“Đầu tư cho tôi?”

Lâm Nhã Hiên trợn tròn mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Đúng vậy! Đầu tư Hoàn Cầu quyết định đầu tư năm trăm triệu cho cô! Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn hợp đồng đây, chỉ cần cô ký tên thì xem như hoàn thành thủ tục”.

Vương Tuyết lấy một bản hợp đồng từ trên bàn ra rồi đẩy đến trước mặt Lâm Nhã Hiên.

“Năm… năm trăm triệu?”

Đầu Lâm Nhã Hiên vang lên mấy tiếng ong ong.

Nỗi kinh hãi này quả thật cứ dồn dập ập đến!

Mục tiêu của cô là năm mươi triệu, sao bỗng dưng lại có được năm trăm triệu rồi?

“Tổng giám đốc Vương, cô… không đùa chứ?”

Lâm Nhã Hiên nghi ngờ hỏi.

“Cô có thể xem kỹ hợp đồng”.

Vương Tuyết thong thả uống cafe, trong lòng càng thêm ngưỡng mộ Lâm Nhã Hiên, sao mình không gặp được ông chồng giàu có như vậy nhỉ, vung tay một cái là năm trăm triệu!

Lâm Nhã Hiên nửa tin nửa ngờ đọc từng chữ trong bản hợp đồng.

Càng đọc mắt cô càng trợn tròn.

Năm trăm triệu!

Đúng thật là khoản đầu tư năm trăm triệu!

Hơn nữa, Đầu tư Hoàn Cầu đã ký tên đóng dấu vào bản hợp đồng, chỉ thiếu chữ ký của mình mà thôi!

“Tôi có thể hỏi tại sao không?”

Lâm Nhã Hiên thở dài, đè nén sự kích động trong lòng hỏi.

Không đầu tư vào tập đoàn Lâm Thị, ngược lại đi đầu tư cho mình?

Cô sẽ không ngây thơ cho rằng mình đáng giá hơn tập đoàn Lâm Thị!

“Bởi vì… bên cạnh cô có quý nhân!”

Vương Tuyết thần bí cười, tinh nghịch trả lời.

“Quý nhân? Ai cơ?”

Lâm Nhã Hiên hơi cau mày.

Lẽ nào là Mộ Dung Phong?

E rằng ông ấy cũng không có khả năng lớn này?

“Cô Lâm, nếu cô còn tiếp tục truy hỏi đến cùng, e là chúng ta không thể hợp tác với nhau được nữa!”

Vương Tuyết thu lại nụ cười, nghiêm túc nói.

Không ngờ mình chỉ đùa một chút mà lại suýt làm lộ thân phận của Mục Hàn.

Trong chốc lát, lưng cô ấy toát mồ hôi lạnh.

“Được rồi, tôi không hỏi, không hỏi nữa!”

Dứt lời, cô lập tức ký tên lên bản hợp đồng.

“Hợp tác vui vẻ!”

Sau khi ký hợp đồng xong, Vương Tuyết đích thân tiễn Lâm Nhã Hiên ra cổng.

Trên đường đi, Lâm Nhã Hiên có vẻ hơi lơ đãng.

Quý nhân mà Vương Tuyết nói đó rốt cuộc là ai?

Tại sao lại giúp mình?

Tận năm trăm triệu tiền đầu tư!

“Cô Lâm đi thông thả nhé, trưa mai chúng tôi sẽ chuyển tiền đến tài khoản của cô”.

Vương Tuyết cũng nhẹ cả người, dù sao cô ấy cũng đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên ông chủ giao phó.

Ngay lúc này, Lâm Nhã Hiên bỗng nhớ ra gì đó, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Chỉ thấy cô quay lại hỏi:

“Tổng giám đốc Vương, lúc nãy tôi thấy trên bản hợp đồng, hình như ông chủ của các cô họ Mục phải không?”

Bình Luận (0)
Comment