Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 256

Chương 256: Cá đã cắn câu

Rõ ràng đã gọi cho Lâm Nhã Hiên bảo cô đến đón ông ta.

Nhưng Lâm Nhã Hiên lại nói với Lâm Lợi Cương là cô phải bận việc lập công ty không thể nào đi được nên quyết định bảo Mục Hàn đến đón.

Có ý gì đây? Lập công ty?

Ở trong tù, Lâm Lợi Cương đã nghe nói Lâm Nhã Hiên trở thành phó tổng giám đốc, người thừa kế chính thức của nhà họ Tần ở Sở Bắc. Vừa ra tù, ông ta định đến Sở Bắc để hưởng thụ cuộc sống “giàu sang”, kết quả Lâm Nhã Hiên nói bây giờ cô đã rời khỏi nhà họ Tần?

Chắc chắn là chuyện tốt do tên vô dụng Mục Hàn làm rồi!

Vốn dĩ ông ta đã không vừa mắt với thằng con rể này, Lâm Lợi Cương nghĩ chắc chắn Mục Hàn cố ý không cho mình hưởng thụ cuộc sống giàu sang.

Lâm Lợi Cương nhìn trái nhìn phải cũng không thấy bóng dáng Mục Hàn đâu.

“Bỏ đi, dù sao đến cũng như không, chi bằng mình đi dạo một vòng”, Lâm Lợi Cương đi thẳng ra khỏi bến xe Sở Bắc.

Ông ta không hề biết rằng ở một góc của bến xe Sở Bắc có hai người đang theo dõi ông ta.

Lâm Lợi Cương tay xách nách mang thẫn thờ đi trên phố.

Thấy trên đường có bàn cờ tướng, ba người hăng say chơi cờ, ông ta không nhẫn nhịn được nên đã dừng lại xem.

Lúc người chia bài khuyên ông ta chơi một ván, nghĩ đến tình cảnh không có tiền của mình, Lâm Lợi Cương đành bất lực xua tay rồi rời đi.

“Người anh em, gần đây sòng bạc chúng tôi đang có hoạt động ưu đãi cho khách hàng mới, sẽ có rất nhiều ưu đãi hấp dẫn, có hứng thú chơi một vài ván không?”

Lúc này hai người đàn ông đi theo Lâm Lợi Cương xuất hiện.

Một người đàn ông trong đó nói.

“Hoạt động ưu đãi?”, vừa nghe hai chữ sòng bạc, Lâm Lợi Cương cảm thấy ngứa ngáy không chịu được hỏi: “Ưu đãi thế nào?”

“Sòng bạc của chúng tôi khác hẳn các sòng bạc khác, chỉ áp dụng cho thành viên, nạp một trăm tặng hai trăm, nạp hai trăm tặng ba trăm, nạp ba trăm tặng bốn trăm, cứ thế tăng dần, không giới hạn số tiền!”

“Hơn nữa, khách hàng mới đăng ký sẽ được tặng miễn phí mười nghìn tệ. Nếu thắng, tiền lời và vốn đều thuộc về ông, nếu thua, mười nghìn tệ này cũng không cần trả lại”.

Hai người đàn ông dụ dỗ ông ta.

“Lợi hại vậy à?”, hai mắt Lâm Lợi Cương lóe sáng nhưng vừa nghĩ đến việc mình từng thua lỗ ở sòng bạc, ông ta không khỏi ngờ vực: “Các người là sòng bạc nào, sẽ không lừa gạt chứ?”

“Này người anh em, sòng bạc Minh Tinh của chúng tôi là sòng bạc ngầm nổi tiếng nhất Sở Bắc, đằng sau có người giàu nhất Đường Bắc Sơn chống lưng. Dù cảnh sát có đến cũng không thể làm gì chúng tôi cả!”, một người trong đó nói: “Ông nghĩ thử mà xem, người đứng sau chúng tôi là Đường Bắc Sơn thì năng lực có thể kém sao?”

“Hơn nữa, dù chúng tôi giở trò, tại sao không đi giở trò với mấy tên nhà giàu mà lại giở trò với người mình không quen. Ông xem chúng tôi giống đám rảnh rỗi không làm gì, chỉ biết ăn no rửng mỡ thôi à?”

“Nói cũng phải!”, Lâm Lợi Cương lập tức bị người kia thuyết phục, ông ta gật đầu nói: “Vậy dẫn tôi đi xem thử!”

Hai người đàn ông đắc ý nhìn nhau.

Cá đã mắc câu.

Chẳng mấy chốc, Lâm Lợi Cương được hai người đàn ông dẫn đến sòng bạc Minh Tinh.

“Bầu không khí quen thuộc, mùi hương quen thuộc!”

Bị giam giữ ba tháng, Lâm Lợi Cương lại trở lại sòng bạc.

Lập tức có cảm giác như được hít thở bầu không khí trong lành.

“Đây là mười nghìn tệ tặng miễn phí cho khách hàng mới!”, một người đàn ông trong đó đưa tiền cho Lâm Lợi Cương.

“Tốt quá!”, hai mắt Lâm Lợi Cương phát sáng: “Tận mười nghìn tệ, tôi không cần nạp thẻ nữa!”

“Ha ha! Tôi muốn dùng mười nghìn tệ miễn phí này để lấy ít thắng nhiều, phải thắng được một trăm nghìn, tám trăm nghìn!”

“Một phát từ xe đạp trở thành xe máy!”

“Volkswagen trở thành BMW!”

Cùng lúc Lâm Lợi Cương bước vào sòng bạc.

Mục Hạo Thần và Từ Thiên Kiều đang ngồi trong văn phòng.

Màn hình máy tính văn phòng đang hiển thị tình hình thực tại của sòng bạc Minh Tinh.

Hiện rõ hình ảnh của Lâm Lợi Cương.

“Tên này đã cắn câu rồi”, Từ Thiên Kiều cười nói: “Tiếp theo phải xem động thái của bên sòng bạc Minh Tinh!”

“Vâng!”, Mục Hạo Thần gật đầu đáp: “Lần này cháu phải lợi dụng Lâm Lợi Cương để Mục Hàn trở nên vô dụng hoàn toàn!”

“Hạo Thần, lần này cháu vậy mà lại mời được Kiến Thứ Lang – tướng quân đến từ Đảo Quốc”, Từ Thiên Kiều nheo mắt ung dung nói: “Sáu năm trước, vị tướng quân Đảo Quốc này nắm quyền ở Đảo Quốc, sức chiến đấu rất mạnh. Vì dám xâm lấn lãnh thổ Hoa Hạ với bốn mươi nước khác nên bị đại thống soái chỉ huy tứ đại chiến thần diệt quốc, sau đó biến mất không thấy tung tích”.

“Ngay cả chiến thần mai danh ẩn tích mà cháu cũng tìm được, đúng là lợi hại!”

“Dù thực lực của vị chiến thần Đảo Quốc này kém xa đại thống soái nhưng dù sao cũng là tướng quân một nước, trong giang hồ cũng được xem là cao thủ siêu cấp! Đừng nói là một Mục Hàn, dù có một trăm Mục Hàn cũng bị hắn đấm mềm xương!”

Lúc này.

Mục Hàn cũng đến bến xe Sở Bắc.

Nhưng anh nhìn xung quanh một vòng lại không thấy bóng dáng của Lâm Lợi Cương.

“Ông già này lại đi đâu rồi nhỉ?”, Mục Hàn nhíu mày.

Lúc này, Lâm Nhã Hiên gọi đến: “Alo, Mục Hàn, anh đón bố chưa?”

“Chưa!”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Anh vừa đến bến xe Sở Bắc nhưng không thấy ông ấy”.

“Vậy thôi, anh về trước đi!”, Lâm Nhã Hiên bất lực thở dài: “Bố em vừa gọi cho em bảo muốn đi dạo một lát, lát nữa sẽ bảo chúng ta đến đón ông ấy đi ăn”.

“Sẽ không đến sòng bạc đấy chứ?”, Mục Hàn trêu đùa.

“Sao có thể chứ?”, Lâm Nhã Hiện bác bỏ ngay: “Ông ấy ngồi tù ba tháng vì bị bắt ở sòng bạc đấy. Vừa mới ra tù sao lại đến nơi đó được?”

“Anh chỉ nói đùa thôi”, nghe ra hình như Lâm Nhã Hiên hơi tức giận, Mục Hàn vội nói.

Một tiếng sau.

Sòng bạc Minh Tinh.

 

Lâm Lợi Cương ngồi trên bàn đánh bạc chốc lát lại lau mồ hôi lạnh trên trán.

Số tiền mười nghìn tệ miễn phí trước mặt đã hết sạch.

Hơn nữa tệ hại hơn là Lâm Lợi Cương lại mắc nợ cờ bạc.

“Này ông vẫn không có tiền à?”, gã đàn ông lực lưỡng ngồi đối diện Lâm Lợi Cương nói: “Nếu không có thì mau cút đi cho tôi, đừng chiếm chỗ nữa!”

Mười nghìn tệ cứ thế bay mất, Lâm Lợi Cương không cam lòng.

Nhưng vì vừa mới được ra tù, quả thật ông ta không có tiền.

“Ồn ào cái gì chứ?”, ngay lúc Lâm Lợi Cương do dự chần chừ, người đàn ông dẫn ông ta vào trước đó móc ra một xấp tiền đặt trước mặt ông ta: “Người anh em, hay là tôi cho anh mượn trước?”

“Nhưng nói trước nhé, tôi cho vay nặng lãi, lợi nhuận cao lắm đấy!”

“Được được được!”, lúc này Lâm Lợi Cương đâu nghĩ được nhiều như vậy, ra sức gật đầu đồng ý.

Ông ta lập tức ký vào hợp đồng vay nặng lãi.

Sau đó, đẩy một xấp tiền lên bàn đánh bạc, đắc ý nói: “Ai nói ông đây không có tiền chứ?”

“Lần này ông đây phải chơi lớn!”

 

Bình Luận (0)
Comment