Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 359

Chương 359: Buôn ma túy còn không lãi được như vậy

Tưởng Đỉnh Thiên đã biến mất trong một đêm.

Dù người dân bình thường không biết gì về trận chiến này, nhưng những nhà giàu hạng nhất ở tỉnh đều biết, Tưởng Đỉnh Thiên đã chọc giận đến một sự tồn tại như một vị thần nên mới bị giết chết.

Dù sao việc tập hợp được hơn hai mươi nghìn người trong vòng hai ngày, tạo tiếng vang lớn như vậy đã chọc giận tới quyền uy của trời.

Do đó, mặc dù người đứng đầu tỉnh đã bị lật đổ, nhưng không có bất cứ nhà giàu nào dám tự tiện ra mặt.

Tất cả những nhà giàu có đều ở vào trạng thái cảnh giác và yên lặng quan sát.

Tưởng Đỉnh Thiên vừa chết, bọn họ cũng tan đàn xẻ nghé, mọi thế lực phụ thuộc vào Tưởng Đỉnh Thiên lần lượt sụp đổ.

Nhiều ông trùm thế giới ngầm của các thành phố xung quanh Sở Bắc đều đồng loạt đổi người.

Thậm chí còn ảnh hưởng đến giới chính trị.

Không ít văn phòng chính phủ đã điều tra, xét xử các quan chức tham ô có quan hệ với Tưởng Đỉnh Thiên.

Trong thời gian ngắn, nếp sống và bộ mặt của cả tỉnh đã đổi mới hoàn toàn vì chuyện này.

“Đúng là không thể tưởng tượng được!”

Ở tập đoàn Phi Long.

Văn phòng tổng giám đốc.

Chúc Long dùng giọng vô cùng kinh ngạc nói với Mục Hàn: “Đại ca, Hoàng Điểu vừa gửi tin tới, nói rằng đã kiểm kê xong tài sản dưới tên Tưởng Đỉnh Thiên”.

“Anh có biết Tưởng Đỉnh Thiên giàu đến mức nào không?”

“Mấy tỷ sao?”, Mục Hàn hỏi lại.

Mặc dù mấy tỷ với Mục Hàn mà nói chỉ là con số nhỏ, nhưng như vậy cũng đủ để lọt vào top một trăm trên bảng xếp hạng những người giàu có của Hoa Hạ.

Mục Hàn nói Tưởng Đỉnh Thiên có tài sản mấy tỷ tệ đã là đề cao cụ ta rồi.

“Không phải”, Chúc Long khơi gợi sự tò mò, nói: “Đại ca, anh đoán tiếp xem”.

“Mấy chục tỷ à?”, Mục Hàn cười nói.

Tài sản mấy chục tỷ thì có thể xếp vào mười người giàu nhất Hoa Hạ.

“Cũng không phải”, Chúc Long lại lắc đầu, nói: “Đại ca, số tài sản cá nhân của Tưởng Đỉnh Thiên chắc chắn vượt ngoài sức tưởng tượng của anh. Ông ta có những một trăm tỷ tệ đấy!”

Nói xong, Chúc Long còn khoa trương vẽ ra con số một.

“Một trăm tỷ sao?”, lúc này ngay cả Mục Hàn cũng không nhịn được mà nhíu mày: “Xem ra đại gia siêu giàu ẩn giấu của nước Hoa Hạ cũng không ít đâu, Tưởng Đỉnh Thiên sở hữu một trăm tỷ tệ mà còn không có tên trên bảng xếp hạng những người giàu có”.

“Phải!”, Chúc Long gật đầu đáp: “Để kiểm kê tài sản cá nhân của Tưởng Đỉnh Thiên, Hoàng Điểu còn bị cháy hỏng mất mấy chục cái máy đếm tiền đấy!”

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, loại người đứng giữa thiện và ác như Tưởng Đỉnh Thiên dù tài sản cá nhân có nhiều cũng không dám công khai ra ngoài, vậy nên không lọt vào bảng xếp hạng những người giàu có cũng bình thường”.

“Không sai”, Mục Hàn gật đầu đáp: “Đó đều là tiền vơ vét từ mồ hôi nước mắt của dân, tài sản cá nhân của Tưởng Đỉnh Thiên càng nhiều thì chứng tỏ ông ta gây cho người dân càng nhiều đau khổ”.

“Nếu không phải chúng ta giết Tưởng Đỉnh Thiên, không biết người dân còn phải chịu khổ bao lâu nữa”.

“Như vậy cũng xem như trừ hại cho dân”, Chúc Long lại nói: “Đúng rồi, đại ca, Hoàng Điểu nhờ tôi hỏi anh, một trăm tỷ tệ này nên dùng thế nào?”

Mục Hàn suy nghĩ rồi nói: “Giao một trăm tỷ tệ này cho chính quyền tỉnh đi, chủ yếu dùng vào việc từ thiện, cải thiện cuộc sống cho người dân”.

“Dù sao, khoản tiền khổng lồ như vậy giao cho văn phòng chính phủ tỉnh tốt hơn là chúng ta tự mình xử lý”.

“Rõ!”, Chúc Long trả lời.

Thế là một trăm tỷ tệ của Tưởng Đỉnh Thiên được giao cho chính quyền tỉnh thông qua Chúc Long và Hoàng Điểu.

Chính quyền tỉnh lại giao cho tổng hội từ thiện.

Đồng thời tuyên bố trên tivi rằng sẽ sử dụng tài sản cá nhân của Tưởng Đỉnh Thiên để cải thiện cuộc sống cho người dân, nhận được lời khen ngợi từ dân chúng.

Tưởng Đỉnh Thiên đột nhiên biến mất khiến Phương Viên và Lâm Nhã Hiên đều thở phào nhẹ nhõm.

Phương Viên không hiểu vì sao Tưởng Đỉnh Thiên lại biến mất được.

Ở trong xe, Phương Viên lên tiếng hỏi Mục Hàn về vấn đề này.

Từ sau khi được Mục Hàn cứu nhiều lần liên tiếp, ấn tượng của Phương Viên về Mục Hàn đã thay đổi rất nhiều.

Thậm chí khi nhìn thấy Mục Hàn lái xe chở Lâm Nhã Hiên đến tập đoàn Thiên Thành, sau đó lại vòng một vòng lớn để đến tập đoàn Phi Long làm việc, thế là cô ta xung phong nhận việc, bảo Lâm Nhã Hiên tự lái xe, còn cô ta sẽ chở Mục Hàn cùng đến tập đoàn Phi Long.

Lâm Nhã Hiên đương nhiên đồng ý một cách sảng khoái.

“Tất nhiên là tôi ra tay tiêu diệt rồi”, Mục Hàn cười đáp.

“Anh chết đi!”, Phương Viên bĩu môi: “Tôi thừa nhận anh có chút bản lĩnh, nhưng còn xa mới đạt đến trình độ có thể đọ sức với Tưởng Đỉnh Thiên!”

“Tôi đoán nhất định là ông chủ đã ra tay!”

“Lần trước, người đến cứu tôi ở nhà họ Bắc Dã là do ông chủ phái đi đúng không?”

“Đúng, đúng, đúng!”, Mục Hàn gật đầu đáp: “Là ông chủ ra tay đấy”.

Mình không phải là ông chủ của tập đoàn Phi Long đây sao.

“Ông chủ thì nói là ông chủ, còn vơ công lao về phần mình, đúng là không biết xấu hổ!”, Phương Viên liếc Mục Hàn, sau đó khuôn mặt đột nhiên lại có vẻ say mê: “Mong có một ngày được gặp ông chủ quá đi!”

“Tôi nghĩ ông chủ chắc chắn là người đẹp trai anh tuấn, tao nhã phóng khoáng, đa tài nhiều tiền, à không, đa tài đa nghệ!”

“Yên tâm, ông chủ sẽ không để mắt tới cô đâu”, Mục Hàn bĩu môi, nói: “Cô cứ nằm mơ đi, trong mơ thì cái gì cũng có”.

Không còn bị Tưởng Đỉnh Thiên uy hiếp nữa, Phương Viên có thể tập trung vào công việc hơn.

Còn Mục Hàn nhân lúc Phương Viên bận rộn mà lái chiếc Porsche 911 của anh đến tập đoàn Thiên Thành, dự định xem tình hình hoàn thành hậu kỳ của hai bộ còn lại trong năm bộ phim chiếu mạng.

Vừa đến tập đoàn Thiên Thành, Mục Hàn lại nhận được điện thoại của Chúc Long.

“Đại ca, đã điều tra được một chuyện”, Chúc Long báo cáo: “Tài sản cá nhân một trăm tỷ tệ của Tưởng Đỉnh Thiên mà chúng ta giao cho chính quyền tỉnh đó, đã bị chuyển vào tài khoản của tập đoàn Chu Thức thông qua thủ đoạn rửa tiền”.

 

“Tập đoàn Chu Thức?”, Mục Hàn không khỏi nhíu mày.

“Vâng”, Chúc Long gật đầu nói: “Tập đoàn này cũng giống tập đoàn Tam Hưng, đều là doanh nghiệp nước ngoài có quy mô khá lớn, thuộc đối tượng quan trọng mà chính quyền tỉnh kêu gọi đầu tư, hưởng không ít chính sách ưu đãi”.

“Mặc dù Tưởng Đỉnh Thiên được mệnh danh là người đứng đầu tỉnh, nhưng xét về thực lực thật sự thì cũng ngang ngửa với tập đoàn Chu Thức”.

“Bây giờ Tưởng Đỉnh Thiên sụp đổ, tập đoàn Chu Thức bèn chăm chăm vào số tài sản cá nhân một trăm tỷ tệ của Tưởng Đỉnh Thiên”.

“Phía chính quyền tỉnh cứ mặc kệ cho tập đoàn Chu Thức hành động ngang ngược vậy sao?”, Mục Hàn tức giận nói.

“Hoàng Điểu vừa mới nhận được câu trả lời từ chính quyền tỉnh, thái độ của bọn họ là mắt nhắm mắt mở. Dù sao tập đoàn Chu Thức đã góp phần cho sự tăng trưởng GDP của toàn tỉnh lên tới mười phần trăm, là một trong những nguồn thu nhập từ thuế chủ yếu của tỉnh”.

Chúc Long trả lời: “Hơn nữa, tập đoàn Chu Thức đã đạt được thỏa thuận với chính quyền tỉnh sẽ tổ chức buổi diễn từ thiện của các ngôi sao, nhân đó sẽ quyên góp một trăm triệu tệ cho Sở Bắc ở tổng hội từ thiện”.

“Khốn kiếp!”, Mục Hàn nổi giận, nói: “Dùng một trăm triệu đổi một trăm tỷ à? Lại còn được tiếng là nhà từ thiện ư?”

“Ha ha! Bước đi này của tập đoàn Chu Thức đúng là hiểm độc hơn Tưởng Đỉnh Thiên gấp trăm lần nhỉ!”

“Tôi vẫn luôn không hiểu vì sao những người giàu có đó đều thích làm từ thiện, hóa ra làm từ thiện một đợt có thể nhận lại lợi ích gấp trăm lần cơ đấy!”

“Buôn ma túy còn không lãi được như vậy!”

Bình Luận (0)
Comment