Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 567

Chương 567 – Sở Chí Toàn là lính đào ngũ

Mục Hàn chính là đại thống soái!

Trước mắt Sở Nhậm Hành tối sầm lại, mơ hồ mờ mịt.

Liên tưởng đến tất cả những chuyện xảy ra trước đó, Sở Nhậm Hành đột nhiên hiểu rõ.

Tiêu Ngũ Nhạc trêu chọc muốn cưỡng hiếp Lâm Nhã Hiên và Lư Vy đã bị đánh tàn phế, thái tử Mộ Dung Phương đi trợ giúp cũng bị chặt đứt cánh tay.

Ngay cả gia chủ số một của Đông Hải dẫn đầu bốn mươi chín vương tộc Đông Hải khác lên tỉnh cuối cùng cũng không đánh mà lùi. Mỗi một chuyện không phải đang chứng minh rằng Mục Hàn chính là đại thống soái sao?

Nhưng nực cười là nhà họ Sở ở Đông Hải lại không hề hay biết, cứ nghĩ Mục Hàn năm lần bảy lượt gặp may được đại thống soái ra tay giúp đỡ mà thôi. Một lần may mắn, đó là may mắn.

Lần nào cũng may mắn thì có còn là may mắn nữa hay không?

Thấy phản ứng của mọi người trong gia tộc họ Sở, Mục Hàn không khỏi cười nhạt, chỉ tay lên chiếc ghế bành đang đặt trên bục, dặn dò với Chúc Long: “Chúc Long, lấy cái ghế bành xuống đây cho tôi ngồi”.

“Đứng cùng các người lâu như vậy chân tôi cũng tê lắm rồi”. Ầm! Sở Nhậm Hành dựng tóc gáy.

Mà ánh mắt của tất cả người nhà họ Sở đều dán lên chiếc ghế bành kia.

Trước đó không lâu, Sở Nhậm Hành còn mạnh mồm nói rằng, chiếc ghế bành thứ ba được chuẩn bị cho vị khách vô cùng đặc biệt, mà Mục Hàn lại nói rằng chiếc ghế bành này được chuẩn bị cho anh.

Vì thế mà anh còn bị cả đám người nhà họ Sở mắng chửi.

Bây giờ xem ra, chiếc ghế bành này ngoài Mục Hàn ra thì không ai có tư cách để ngồi lên thật.

“Vâng thưa đại thống soái”, Chúc Long lập tức bước lên lấy chiếc ghế bành xuống.

Mục Hàn ngồi xuống, híp mắt thong thả nói: “Khi buổi họp mới bắt đầu, không phải tôi đã nói với các ông rằng chiếc ghế bành này là chuẩn bị cho tôi sao?”

“Thật đáng tiếc, các ông không một ai tin tôi!”

Sở Chí Minh mềm nhũn hai chân, ngã nhào xuống đất.

Sở Chí Bình cũng không khá hơn là bao, sợ đến mức đái ra quần.

Sở Nhậm Hành cảm thấy cổ họng có mùi tanh, phun một ngụm máu tươi ra ngoài.

Chuyện mà bọn họ cho rằng không có khả năng nhất lại biến thành sự thật rành rành trước mắt.

Nực cười hơn là nhà họ Sở ở Đông Hải còn cho rằng đại thống soái là chỗ dựa vững chắc của bọn họ.

“Chẳng trách hội con ông cháu cha ở Đông Hải, hàng trăm vương tộc giàu có ở Đông Hải, còn có lãnh đạo Hồng Anh Xã đều phải chịu khuất phục trước Mục Hàn!”

“Chúng ta chỉ nghĩ Mục Hàn rất mạnh, nhưng không nghĩ đến việc rốt cuộc phải có thực lực thế nào mới khiến những người này đồng thời tôn làm chủ nhân?”

“Cũng chỉ có đại thống soái mới có năng lực này!”

Sở Lão Lục như thể đã bừng tỉnh.

Sở Hùng cũng đột nhiên nhớ tới một chuyện vô cùng đáng sợ.

Đó là khi Mục Hàn trốn tránh khỏi sự truy sát của nhà họ Mục ở thủ đô, cũng là lúc danh tiếng của đại thống soái trở nên lừng lẫy.

Sao có thể trùng hợp vậy chứ?

Rõ ràng Mục Hàn là đại thống soái!

“Không ngờ cậu chính là đại thống soái!”, Sở Nhậm Hành lấy lại tinh thần, sắc mặt tái mét, sau đó lại nhớ ra chuyện gì đó, vội nói: “Năm đó có phải Tang Kiệt – quân phiệt vùng Đông Nam quỳ gối trước nhà họ Sở ở Đông Hải là vì cậu?”

“Không thì ông cho là vì sao?”, Mục Hàn gật đầu: “Ông cho rằng quân phiệt vùng Đông Nam – Tang Kiệt sợ nhà họ Sở ở Đông Hải các ông thật sao?”

“Chẳng trách, chẳng trách…”

Sở Nhậm Hành thổn thức: “Lúc trước tôi năm lần bảy lượt phái người đi mời cậu, muốn cậu quay về khôi phục thân phận cháu ngoại của nhà họ Sở ở Đông Hải, tôi vẫn luôn cho rằng cậu cố tình sắp xếp diễn trò, muốn chiếm đoạt quyền lợi. Hóa ra tôi mới là dùng lòng dạ kẻ tiểu nhân đo lòng quân tử!”

“Nhà họ Sở ở Đông Hải bọn tôi trước giờ luôn tự hào về gia tộc của mình, nhưng trước mặt đại thống soái cậu ngay cả con giun con dế cũng không bằng!”

“Không phải do con người cậu quái đản, mà là những người bọn tôi chỉ là hạt bụi nhỏ bé!”

Buồn cười là năm đó Sở Nhậm Hành còn muốn Mục Hàn làm người thế tội thay, để giao nộp cho Tang Kiệt – quân phiệt vùng Đông Nam.

Sở Nhậm Hành liên tục cười gượng gạo.

Cụ ta cuối cùng cũng hiểu rõ, tại sao Thất Tinh Bảo Kiếm tặng cho đại thống soái lại ở trong tay Mục Hàn.

Còn có vô số những việc xảy ra lúc trước, đều tạo ra một loại ảo giác cho nhà họ Sở ở Đông Hải, đó là vì nhà họ Sở ở Đông Hải bọn họ nên đại thống soái mới ra tay giúp đỡ.

Hóa ra là chỉ vì Mục Hàn mà thôi.

Cộng thêm việc Sở Chí Toàn là thiếu tướng quân đoàn Côn Luân, là cánh tay đắc lực của đại thống soái, nên mới khiến cho Sở Nhậm Hành càng thêm tự tin cho rằng đại thống soái là chỗ dựa vững chắc của nhà họ Sở ở Đông Hải.

Vừa nghĩ đến Sở Chí Toàn, Sở Nhậm Hành lại nhớ tới một chuyện cực kì quan trọng, đột nhiên cụ ta quay sang Sở Chí Toàn hoài nghi hỏi: “Chí Toàn, cháu làm sao vậy?”

“Không phải cháu là thiếu tướng quân đoàn Côn Luân, cánh tay đắc lực của đại thống soái sao?”

“Tại sao đại thống soái ở trong số những người ở đây mà cháu lại không biết vậy?”

Nghe Sở Nhậm Hành nói vậy, cả đám người nhà họ Sở bỗng liếc mắt nhìn sang.

Ngay cả Sở Quy Thiên cũng nói: “Chí Toàn, cháu còn sững sờ ở đó làm gì?”

“Đại thống soái tới làm khách, sao cháu còn không tới báo cáo với đại thống soái chứ?”

Sở Chí Toàn sợ đến mức run bần bật.

Cả người cuộn tròn lại như con nhím.

Sở Chí Toàn nào phải là thiếu tướng của quân đoàn Côn Luân, là cánh tay đắc lực của đại thống soái đâu cơ chứ?

Chẳng qua là nhà họ Sở ở Đông Hải luôn tự cho rằng hắn là thiếu tướng của quân đoàn Côn Luân nên Sở Chí Toàn cũng mạo nhận luôn cái thân phận này.

Nhưng Sở Chí Toàn hiểu rất rõ, một khi đại thống soái xuất hiện, cái mác giả mạo này của hắn sẽ bị lộ tẩy.

Sở Quy Thiên thấy toàn thân Sở Chí Toàn run rẩy, không hề có ý muốn bước tới liền đột nhiên tức giận, quát: “Chí Toàn, cháu bị làm sao vậy?”

“Cháu rốt cuộc có phải là thiếu tướng quân đoàn Côn Luân hay không?”

“Rốt cuộc cháu có phải cánh tay đắc lực của đại thống soái hay không?”

Sở Quy Thiên đã sống hơn một trăm tuổi, lúc này cuống cuồng như kiến bò trên chảo lửa, rất mất bình tĩnh.

“Đương nhiên anh ta không phải rồi!”, Mục Hàn không khỏi nheo mắt, thong thả nói: “Tôi đã sớm nói rõ, anh ta vốn dĩ chỉ là kẻ giả mạo, đương nhiên không dám tới gặp tôi”.

“Sở Chí Toàn, cháu nói đi!”, Sở Quy Thiên dùng đầu rồng của cây gậy chỉ vào Sở Chí Toàn nói.

“Cho dù cụ có tức giận cỡ nào thì anh ta cũng không dám mở miệng đâu”, Mục Hàn nói: “Thôi bỏ đi, vẫn để tôi nói thay anh ta, để các ông hiểu rõ sự thật”.

“Sở Chí Toàn không phải là thiếu tướng gì đó của quân đoàn Côn Luân, mà kể cả có là thiếu tướng của quân đoàn Côn Luân thì cũng không có mấy ai dám xưng mình là cánh tay đắc lực của tôi”.

“Sở Chí Toàn mà các người vẫn luôn tỏ ra tự hào căn bản chỉ là một tên lính đào ngũ, là tù binh của kẻ địch trên chiến trường, bán đứng bí mật quân đội Hoa Hạ, sau khi bị bắt thì nhân cơ hội trốn thoát”.

“Cho đến giờ anh ta vẫn đang bị giam giữ tại nhà giam của quân đoàn Côn Luân”.

“Anh ta có thể xin nghỉ phép trở về nhà tham gia buổi họp thường niên của gia tộc họ Sở tất nhiên là do tôi đặc biệt chiếu cố!”

Sau khi nghe Mục Hàn giải thích xong, Sở Nhậm Hành lại cảm thấy trời đất quay cuồng một lần nữa.

Ngay cả đứng cũng không vững.

“Thằng khốn nạn! Thì ra mày là lính đào ngũ!”, Sở Nhậm Hành tức tối mắng mỏ: “Chẳng trách khi mày quay về lại không mặc quân trang!”.

Bình Luận (0)
Comment