Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 586

Chương 586 – Bị ngăn cấm trên toàn thành phố

Sở Vân Lệ kéo tay áo của Lâm Nhã Hiên, thận trọng nói: “Con à, hay là mẹ đồng ý với bọn họ cho xong?”

Vừa nghe Sở Vân Lệ nói như vậy, bà cụ Lâm và những người khác lập tức nở nụ cười.

Người mẹ ruột của Mục Hàn này quả nhiên thấy tiền là sáng mắt.

Nhưng Lâm Nhã Hiên hiểu rõ Sở Vân Lệ không phải vì số tiền năm mươi triệu tệ của nhà họ Lâm, mà là vì cảm thấy sự tồn tại của mình đã làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Lâm Nhã Hiên và nhà họ Lâm.

“Thưa mẹ, mẹ không cần để tâm đến bọn họ đâu”, lúc này giọng nói của Mục Hàn vang lên: “Đừng nói chỉ có năm mươi triệu tệ, mà đến một trăm triệu tệ chúng tôi cũng không cần”.

Thấy Mục Hàn quay về, Lâm Nhã Hiên cảm thấy đã tìm được người đáng tin.

“Ồ, cứ tưởng là ai chứ”, Lâm Long nhìn thấy Mục Hàn, lại dùng giọng điệu quái gở nói: “Hóa ra là con trai của công nhân vệ sinh về rồi này”.

“Còn luôn miệng bảo không cần năm mươi triệu tệ, cả đời mày có thể kiếm được năm mươi triệu tệ không?”

“Đúng vậy!”, bà cụ Lâm chế nhạo: “Mục Hàn, mục tiêu mà tôi đưa ra cho cậu, nhiệm vụ kiếm được một tỷ tệ đó, cậu làm đến đâu rồi?”

“Muốn tái hôn với Nhã Hiên nhà chúng tôi không dễ vậy đâu!”

“Cái gì?”, Sở Vân Lệ nghe vậy trong lòng lại ngạc nhiên không thôi, vội vàng hỏi Mục Hàn: “Con trai, con ly hôn với Nhã Hiên rồi sao?”

Chuyện này nói ra thì dài, trong thời gian ngắn Mục Hàn cũng không thể giải thích rõ ràng cho Sở Vân Lệ được.

Anh chỉ đành gật đầu đáp: “Vâng”.

“Con trai, các con đã ly hôn mà con còn dây dưa với con gái nhà người ta thì con không đúng rồi”, Sở Vân Lệ cho rằng nhà họ Lâm là bên có lý, trong lòng càng thấp thỏm bất an, vội nói Mục Hàn không đúng.

“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi”, Lâm Nhã Hiên nghe vậy cũng trở nên sốt ruột, vội vã lên tiếng: “Chuyện con và Mục Hàn ly hôn không giống như mẹ nghĩ đâu, thật ra chúng con đã chuẩn bị tái hôn rồi”.

“Những rắc rối trong chuyện này chúng con sẽ kể rõ cho mẹ sau”.

Mục Hàn chỉ vào đám người bà cụ Lâm, dùng lời lẽ nghiêm túc nói: “Bà cụ Lâm, tôi khuyên các người đừng có ý đồ gì xấu xa nữa”.

“Chúng tôi không cần năm mươi triệu tệ của các người!”

“Đây là nhà chúng tôi, chúng tôi không hoan nghênh các người, mời đi cho!”

Thấy thái độ Mục Hàn kiên quyết như vậy, đám người bên phía bà cụ Lâm không dám cự lại.

Suy cho cùng, mặc dù bọn họ khinh thường thằng ở rể vô dụng Mục Hàn, nhưng bọn họ vẫn biết rõ bản lĩnh của Mục Hàn.

Bà cụ Lâm và những người khác đành phải hậm hực rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi, Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên lại kể cho Sở Vân Lệ nghe lý do hai người ly hôn.

Sở Vân Lệ nghe xong, không kìm được đưa tay lau nước mắt: “Không ngờ các con lại trải qua nhiều chuyện phức tạp như vậy, may là tình cảm các con bền chặt, cuối cùng cũng vượt qua được”.

“Đúng vậy, mẹ à”, lúc này Lâm Nhã Hiên gọi mẹ càng thân thiết hơn: “Sau này một nhà ba người chúng ta sẽ có cuộc sống ngày càng tốt hơn”.

“Ừ, ừ!”, Sở Vân Lệ vô cùng vui vẻ.

Khoảng thời gian sau đó, Sở Vân Lệ dần quen với cuộc sống ở đây.

Sau khi Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn đi làm, Sở Vân Lệ cũng không nhàn rỗi. Bà ở nhà quét dọn vệ sinh, lo liệu mọi việc trong nhà, ra ngoài mua thức ăn, nấu cơm cho hai vợ chồng Mục Hàn, để khi họ đi làm về có thể vui vẻ hòa thuận ăn món ăn có hương vị của mẹ.

Cuộc sống cũng rất tự do tự tại.

Vì vậy Sở Vân Lệ tạm thời quên đi gông xiềng tinh thần từ nhà họ Mục ở thủ đô.

Nhưng cuộc sống bình đạm của Sở Vân Lệ khiến nhà họ Lâm cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Đúng là tức chết tôi mà!”, bà cụ Lâm giậm chân nói: “Con mụ công nhân vệ sinh kia ngày nào cũng ở bên Lâm Nhã Hiên, cháu nói xem sao con bé này không âm thầm thay đổi được chứ?”

“Chuyện này đối với nhà họ Lâm chúng ta mà nói chắc chắn không phải chuyện gì tốt”.

“Chúng ta nhất định phải đuổi bà ta đi!”

Đám người Lâm Long nhất thời trở nên yên lặng.

Bởi vì bọn họ cũng không có cách nào hay.

“Tùng à, cháu có ý kiến gì hay không?”, bà cụ Lâm lại nhìn sang Trương Tùng mặt mũi xấu xí.

Trương Tùng nghĩ ngợi rồi cười hì hì nói: “Thật ra cháu đã nghĩ được một cách có thể khiến Sở Vân Lệ ngoan ngoãn rời khỏi đây”.

“Cách gì?”, ánh mắt bà cụ Lâm bỗng sáng ngời.

“Bà cụ Lâm, mặc dù nhà họ Lâm chúng ta không có tiếng tăm gì ở tỉnh, nhưng dựa vào danh tiếng của Lâm Nhã Hiên và tập đoàn Thiên Thành vẫn sẽ có không ít danh gia vọng tộc ở tỉnh nể mặt chúng ta”.

Trương Tùng nói: “Chỉ cần chúng ta chịu sử dụng quan hệ để ngăn cấm Sở Vân Lệ trên phương diện sinh hoạt thì không khó”.

“Đợi đến khi Sở Vân Lệ nhận ra không thể ở tỉnh này được nữa thì đương nhiên sẽ muốn rời khỏi đây”.

“Ngăn cấm Sở Vân Lệ sao?”, bà cụ Lâm không khỏi vỗ bàn khen hay: “Ý hay đấy!”

“Vẫn là anh Tùng thông minh!”, Lâm Long nghe xong không khỏi giơ ngón cái.

Nhà họ Lâm ở Sở Dương cũng mau chóng hành động.

Sở Vân Lệ không hề biết mình đã bị cấm, mà vẫn xách giỏ đi chợ mua thức ăn như bình thường.

“Bác ơi, giúp tôi chặt hai cân thịt ba chỉ”, Sở Vân Lệ đến trước một hàng thịt heo, vô cùng khách sáo nói.

Vừa nhìn thấy là Sở Vân Lệ, người bán thịt đã lắc đầu nói: “Không bán, không bán”.

Sở Vân Lệ nghi ngờ hỏi: “Hôm qua bác vẫn bán mà, sao hôm nay lại không bán nữa?”

“Đừng nhiều lời nữa”, người bán thịt tỏ vẻ mất kiên nhẫn, xua tay: “Bà đi mau đi!”

Sở Vân Lệ không hiểu ra sao, đành rời khỏi hàng thịt.

Sau đó, bà ấy đến một hàng bán rau cải, nói: “Ông chủ, cho tôi một cân cải thìa”.

“Không có, không có”, ông chủ sạp hàng bán rau cải cũng từ chối thẳng.

“Không phải ông có đây sao, vì sao lại không bán?”, Sở Vân Lệ cảm thấy kỳ lạ.

“Có thì sao?”, ông chủ hàng bán rau cải cũng tỏ thái độ lạnh nhạt: “Tôi không bán đấy, thì sao nào?”

Sau đó, Sở Vân Lệ đi tới những sạp hàng khác cũng chỉ nhận lại sự thờ ơ.

Bấy giờ Sở Vân Lệ mới đột nhiên phát hiện, hình như mình đã bị một sức mạnh vô hình kiểm soát.

Sở Vân Lệ lập tức nghĩ tới nhà họ Mục ở thủ đô, không nhịn được rùng mình.

Trùng hợp ngay lúc này, bệnh cũ của Sở Vân Lệ lại tái phát.

Năm xưa Sở Vân Lệ mang thai Mục Hàn, lại quỳ trước cửa nhà họ Mục ba ngày ba đêm nên để lại bệnh.

Bình thường bệnh sẽ định kỳ tái phát, phải uống thuốc Đông y mỗi ngày để xoa dịu cơn đau.

Thế là Sở Vân Lệ cố nén đau đớn đi đến tiệm thuốc bốc thuốc.

Sau khi Sở Vân Lệ nói muốn mua vài loại thuốc Đông y thì ông chủ tiệm thuốc lại xua tay nói: “Đi đi, đi chỗ khác đi, chúng tôi không bán mấy loại thuốc đó!”

“Ông chủ, mấy loại đó tiệm chúng ta đều có mà”, người phụ việc đứng bên lên tiếng nhắc nhở.

“Cậu thì hiểu cái gì, im miệng cho tôi!”, ông chủ tiệm thuốc trừng mắt nhìn người phụ việc: “Có cũng không bán cho bà ta”.

Sở Vân Lệ nghe thấy vậy chợt hiểu ra.

Bà ấy đã bị ngăn cấm trên toàn thành phố rồi.

Bình Luận (0)
Comment