Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 664

Chương 664: Tư lệnh của bảy chiến khu

“Không sai!”, Lâm Long cũng hùa theo: “Đây mới là giá trị của con người! Họ hàng thân thích và bạn bè chúng ta xuất hiện tại đám cưới nhất định sẽ khiến cho cả hội trưởng trở nên nổi bật, càng phù hợp với khí chất của Nhã Hiên!”

Được Lâm Phi Yến và Lâm Long coi trọng như thế, mấy người họ hàng và bạn bè này đều cảm thấy rất hài lòng.

Ánh mắt họ nhìn về phía Mục Hàn càng thêm cao ngạo hơn.

“Tôi đã nói rồi mà, anh có thể mời đến loại bạn bè tốt đẹp cỡ nào cơ chứ?”, Lâm Phi Yến cười nhạo.

Dù sao, mấy người Chúc Long đang đứng sau lưng Mục Hàn cũng ăn mặc thật sự quá bình thường, hoàn toàn không có chút dáng vẻ con nhà giàu có.

Với mấy người Lâm Phi Yến mà nói thì quả thực hơi tầm thường.

Ngay sau đó, một vài người đàn ông cao to lực lưỡng liền xuất hiện từ trong đám người ở cửa ra vào.

Họ cũng đều ăn mặc rất giản dị, không có bất cứ điều khác biệt gì với người bình thường cả.

“Đại ca, anh xem!”, Chúc Long giơ tay lên, nói với nét mặt vui vẻ: “Mấy người Vương Chung Quy tới rồi kìa!”

Mục Hàn khẽ mỉm cười gật đầu.

Mấy người Vương Chung Quy nhìn thấy Mục Hàn thì đều rất kích động, bước nhanh về phía trước chào hỏi mấy người Mục Hàn.

“Ồ, mấy người này chính là bạn bè mà anh cần đón tiếp sao?”, một người họ hàng trong đám người nhà họ Lâm ở Sở Dương liền tỏ ra xem thường: “Tôi nhớ ra rồi, ban nãy khi ở trên máy bay, hình như bọn họ đều ngồi khoang hạng phổ thông thì phải?”

“Tự tin lên, lược bỏ hai từ “hình như” đi thì mới đúng”, một người họ hàng khác lại lên tiếng: “Bọn họ ngồi ghế hạng phổ thông thật đấy, thế thì cũng quá nghèo rồi nhỉ?”

“Đến tham dự đám cưới thế kỷ mà ngay cả khoang hạng nhất cũng không có tiền để ngồi sao?”

“Hay là chú rể không có tiền để chi trả tiền vé máy bay, ha ha ha!”

Câu nói này lập tức khiến cho đám người nhà họ Lâm ở Sở Dương đang đứng bên cạnh bật cười ha hả.

Dù gì đem ra so sánh thì cách biệt cũng thật sự quá rõ ràng.

Có điều những người này lại không hề biết rằng, mỗi một người trong số mấy người Vương Chung Quy cũng đủ để trấn áp cả một phương.

Nếu như không có bọn họ bảo vệ cho an ninh biên giới Hoa Hạ thì mấy người nhà họ Lâm ở Sở Dương kia sao có thể được hưởng thụ một cuộc sống xa hoa phồn vinh đến thế?

Mà với cương vị là tổng tư lệnh của bảy chiến khu lớn, mấy người Vương Chung Quy lại đang tụ họp ở đây cùng một lúc, nếu như tin tức này truyền ra ngoài thì e rằng sẽ khiến cho cả thế giới phải chấn động, đoán rằng có phải Hoa Hạ đang có hoạt động lớn gì hay không?

Mặc dù đều là những người có thể trấn áp một phương, thế nhưng khi cởi bỏ quân trang và khoác lên mình những bộ quần áo thông thường, mấy người Vương Chung Quy thật sự chẳng có khác biệt gì so với những người bình thường.

Căn bản là bởi những “bảo vật quốc gia” này từ trước tới nay đều tự mình làm gương, không hề thích tỏ vẻ gì quá đặc biệt.

Việc tới tham dự đám cưới của Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên lần này thuộc về hoạt động cá nhân, nên bọn họ cũng sẽ không tỏ ra quá phô trương, chiếm dụng tài nguyên công cộng.

Tất cả đều hết sức khiêm tốn.

Dù là ngồi khoang hạng phổ thông thì bọn họ cũng tự mình trả tiền, tuyệt đối không cần ai chi trả.

“Những người này là ai vậy chứ”, Lâm Phi Yến thật sự càng nhìn mấy người Vương Chung Quy càng cảm thấy không vừa mắt: “Chưa nói đến chuyện ai nấy đều đen thùi lùi, dáng người còn to cao vạm vỡ, trông cứ giống như bọn thổ phỉ”.

“Còn không phải sao?”, Lâm Long cũng phụ hoạ : “Theo anh thấy, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, loại người như thế nào thì sẽ giao du với loại bạn bè như vậy”.

“Em xem mấy tên đang đứng cạnh hắn kia, ai có thể lọt vào mắt xanh của chúng ta cơ chứ?”

“Ôi chao! Lâm Nhã Hiên kết hôn với Mục Hàn, chưa cần nói tới những cái khác, riêng mấy loại bạn bè này thôi cũng đủ để kéo tụt đẳng cấp của nhà họ Lâm ở Sở Dương chúng ta xuống rồi!”

Nghe Lâm Phi Yến và Lâm Long gièm pha Mục Hàn trắng trợn như thế, mấy người Vương Chung Quy đều vô cùng phẫn nộ.

Mục Hàn là thần tượng mà bọn họ sùng bái nhất, bọn họ sao có thể bỏ qua cho việc mấy người này sỉ nhục Mục Hàn được chứ?

Vương Chung Quy bực bội nói: “Đại ca, để tôi dạy dỗ đám người không biết phân biệt tốt xấu này một trận”.

“Bỏ đi”, Mục Hàn xua tay, tỏ ý Vương Chung Quy đừng nhiều chuyện: “Đều là người nhà họ Lâm ở Sở Dương, không thể gây sự với bọn họ trước đám cưới được”.

“Huống hồ ngày mai tôi cũng sẽ công bố thân phận của mình ngay tại đám cưới. Tới lúc đó e rằng bọn họ sẽ sợ tới phát khóc luôn”.

Nghe Mục Hàn nói như vậy, lúc này Vương Chung Quy mới chịu bỏ qua.

Tiếp đó, Mục Hàn dẫn mấy người Vương Chung Quy và đám bạn bè người thân nhà họ Lâm ở Sở Dương cùng trở về tỉnh.

Lúc gặp mấy người bà cụ Lâm, Tần Nam và cả Ngô Tâm Ưu, Mục Hàn nói: “Các anh em, tự mình giới thiệu đi!”

“Được ạ”, Vương Chung Quy lên tiếng đầu tiên, quay sang cười với Lâm Nhã Hiên rồi nói: “Chào chị dâu, trước đây chúng ta cũng từng gặp nhau một lần rồi, tôi tên là Vương Chung Quy, đến từ biên giới Nam Cương”.

“Chào anh”, Lâm Nhã Hiên cũng lịch sự đáp.

Tiếp sau đó là màn giới thiệu của các tổng tư lệnh sáu chiến khu lớn còn lại.

“Tôi lên là Lý Hách Dã, đến từ biên giới Đông Cương”.

“Tôi tên Lưu Trường Hà, đến từ biên giới Tây Cương”.

“Tôi tên Lục Quân Tài, đến từ biên giới Bắc Cương”.

“…”

Tổng tư lệnh của bảy chiến khu lớn lần lượt tự giới thiệu bản thân.

Có điều, bởi vì nguyên do thân phận nên bọn họ vẫn chưa thể tiết lộ thân phận thật sự của mình.

Nếu như xuất thân trong quân đội thì vừa nghe tới cách thức tự giới thiệu như vậy sẽ lập tức hiểu rõ thân phận của đối phương.

Thế nhưng nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc đều là những gia tộc giàu có bình thường, căn bản không hiểu được những người này đại diện cho điều gì.

Mục Hàn lại nhìn về phía tứ đại môn chủ, cười nói: “Đến lượt mấy người rồi”.

Hoa Hạ không chỉ phân chia thành bảy chiến khu lớn, thiết lập phòng tuyến tại bảy khu vực biên cương.

Mà còn có cả tứ đại Quốc Môn.

Tứ đại Quốc Môn lần lượt là Thiên, Huyền, Địa, Hoàng.

Do bốn vị môn chủ trấn giữ Quốc Môn.

“Môn chủ Khương Phi Đạo của Thiên Môn, Hoa Hạ xin chào các trưởng bối!”

“Môn chủ Doanh Cương của Huyền Môn, Hoa Hạ xin chào các trưởng bối!”

“Môn chủ Ninh Hạo Nhiên của Địa Môn, Hoa Hạ xin chào các trưởng bối!”

“Môn chủ Tư Đồ Mục Dã của Hoàng Môn, Hoa Hạ xin chào các trưởng bối!”

Tứ đại môn chủ ai cũng có dáng người cao lớn.

Thoạt nhìn trông cứ giống như những vị thần.

“Hả? Môn chủ gì cơ?”, bà cụ Lâm nghe chẳng hiểu gì, nói với vẻ mặt mơ hồ: “Mấy người xem nhiều tiểu thuyết quá đấy à? Hay là đầu óc mấy người có vấn đề?”

“Ha ha, lại còn môn chủ nữa chứ?”

“Sao mấy người không làm minh chủ võ lâm luôn đi?”

“Đúng là mất mặt”, Tần Lệ cảm thấy mất hết cả thể diện, không khỏi lẩm bẩm: “Mấy tên này là loại người gì vậy chứ, trời đất ơi, vừa nghe mấy cái tên loằng ngoằng kia đã biết ngay đều chẳng phải cái thứ tốt đẹp gì rồi!”

“Quả nhiên, người chơi theo hội, vật tập trung theo bầy”.

“Loại người như Mục Hàn cũng chỉ có thể giao du được với loại người không ra gì như vậy thôi”.

Ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng tỏ ra khó hiểu.

Cô không biết mấy người vừa nói gì mà Đông Cương, Bắc Cương, Thiên Môn, Địa Môn này rốt cuộc đang làm cái gì.

Nhìn thấy Mục Hàn vẫn muốn tiếp tục giới thiệu, bà cụ Lâm vội vàng xua tay nói: “Bỏ đi, bỏ đi! Những người còn lại không cần phải giới thiệu nữa đâu”.

“Vừa nhìn đã biết chẳng có khác biệt gì với mấy cái người Đông Cương, Bắc Cương, Thiên Môn, Địa Môn này rồi”.

“Nếu đều là bạn bè thân thiết của Mục Hàn, đến rồi thì cứ tự nhiên đi”.

Mấy người bà cụ Lâm cho rằng mắt không thấy thì trong lòng không khó chịu, cứ thế bỏ đi luôn.

Thế nhưng dù trong lòng còn hoài nghi thì Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ vẫn nhiệt tình tiếp đãi mấy người Vương Chung Quy.

Bình Luận (0)
Comment