Cô có tư cách gì mà quản?Phố thương mại trên hòn đảo rất nhộn nhịp, không hề thua kém các thành phố lớn hàng đầu. Đặc biệt là tòa nhà trung tâm thương mại mà họ đang đi dạo, trong đó có một tầng chuyên bán hàng xa xỉ, khách hàng đều là những người thu nhập hàng năm lên tới hàng triệu.
Nhiều người giàu có đến hòn đảo này để nghỉ dưỡng, và tầng này được thiết kế riêng dành cho những vị khách giàu sang ấy.
Nhưng với mấy sinh viên trường y này thì rõ ràng chẳng có bao nhiêu tiền, tầng này với họ chỉ là nơi để đi qua từ tầng hai lên tầng bốn.
Tầng bốn là khu ăn uống, họ đều chưa ăn tối, lại còn bị hành hạ bởi chiếc bánh sinh nhật không ngon lành gì, nên định bụng đi kiếm một bữa cho thỏa đáng.
Dù mới vừa ăn thịt nướng ở bãi biển, nhưng ở tầng bốn có một quán nướng nổi tiếng, chỉ có duy nhất một chi nhánh trên toàn quốc tại đây, nhất định không thể bỏ lỡ.
Cả nhóm trực tiếp tiến thẳng đến quán thịt nướng.
Quán đông khách, họ gọi hai suất combo dành cho 3-4 người.
Chỗ ngồi hơi lệch một chút, ở gần cửa sổ kính lớn. Phía trên vỉ nướng treo một ống hút khói to để dẫn khói dầu ra ngoài, có phần hơi chắn tầm nhìn. Người ngồi ở hai bên đối diện nhau mà bị ống hút khói chắn giữa sẽ có cảm giác như bị cắt đứt một đoạn khoảng cách.
Trì Dữu và Bạch Lộ Châu ngồi ở hai bên của ống hút khói, vừa khéo không thể nhìn thấy mặt đối phương.
Trình Tảo Tảo huých vào cánh tay của Lâm Mộ Chanh, hỏi: "Này, sao mấy hôm nay mình chẳng thấy bạn trai cậu đâu cả? Hai người cãi nhau à?"
Trì Dữu và Bạch Lộ Châu ngồi ở hai bên ống dẫn khói, vừa vặn không nhìn thấy mặt nhau.
"...Chia tay rồi, anh ấy đã về trước rồi." Lâm Mộ Chanh trả lời nhẹ nhàng, rồi nhanh chóng chớp mắt mấy lần, xua đi cảm giác nghèn nghẹn trong cổ họng. Cô cũng không muốn nói nhiều về chuyện này: "Thôi, làm ơn, nói chuyện khác đi."
Trình Tảo Tảo tròn mắt ngạc nhiên: "Sao thế, lúc mới đến vẫn còn..."
Lâm Mộ Chanh cúi đầu, chỉ lặp lại: "Nói chuyện khác đi, chuyện khác đi."
Trì Dữu rất nghiêm túc nói: "Em thấy trên mạng bảo rằng, các cặp đôi khi đi du lịch cùng nhau rất dễ chia tay. Nhiều vấn đề chỉ thực sự lộ ra khi sống cùng nhau, cùng đi chơi, cùng lên kế hoạch. Thế nên chị Lâm đừng buồn, chuyện này rất bình thường."
Tống Thất Nguyệt gặm đầu đũa, mặt hiện lên vẻ "tặc tặc tặc" nhìn Trì Dữu.
Má ơi cái EQ này.
Nghe thì đúng là lời an ủi, nhưng chẳng khác nào đâm thẳng vào tim người ta đâu.
Lê Thanh giả vờ ho khan, đổi chủ đề: "Tiểu Dữu, giáo sư Hứa hỏi chị sao hôm qua ông ấy gửi báo cáo cho em mà vẫn chưa thấy em phản hồi."
Trì Dữu ngẩn ra một chút, mới nhớ ra bản《 Báo cáo khám nghiệm tử thi》tối qua còn chưa sửa xong. Cô đã tắt điện thoại úp xuống bàn, cuối cùng quên luôn. Sáng nay bận cùng mọi người, cũng chưa có thời gian chỉnh sửa.
Trì Dữu: "Để em sửa ngay bây giờ."
Lê Thanh nhìn Trì Dữu đang cúi đầu chỉnh sửa báo cáo, rồi lại liếc sang Tống Thất Nguyệt bên cạnh, người đã bắt đầu hào hứng nướng thịt. Nụ cười của cô sâu thêm một chút, cố tình hỏi:
"Em nghĩ sẽ sửa thế nào? Nói thử xem, chị giúp em tham khảo."
"..."
Trì Dữu nhíu mày suy nghĩ một lúc.
"Em nghĩ phương pháp lấy xương ức có thể cải tiến thêm. Trước khi lấy, phải dùng tay kiểm tra xem phổi có bị dính vào màng phổi không, vì nếu bệnh nhân từng bị lao phổi hoặc viêm màng phổi, thì một phần phổi có thể dính vào thành ngực."
Lê Thanh lại hỏi: "Còn kỹ thuật lấy thì sao?"
Trì Dữu: "Dùng cách "múc" sẽ ổn định hơn, lấy toàn bộ xương ức ra khỏi khoang ngực. Nhưng em sẽ thêm một lưu ý, cần xử lý lớp màng dính trước."
Lê Thanh: "Dụng cụ giải phẫu thì sao?"
Trì Dữu: "Chỉ cần dùng dao giải phẫu PM40, không cần đổi."
Lê Thanh: "Nếu không gian trong khoang ngực không đủ, làm sao lấy ra được hoàn chỉnh?"
Trì Dữu: "Mở rộng không gian... Ừm...kéo thẳng ruột ra trước, sau khi lấy xương xong thì nhét lại vào là được."
Má.
Tống Thất Nguyệt cầm vỉ nướng dừng lại giữa không trung, mặt méo xệch như thể sắp muốn ói nhưng không thể.
"Mấy người có phải con người không?!"
Không đúng, bé Trì Dữu ngốc nghếch chắc chẳng hiểu gì cả.
"Cậu có phải con người không?!"
Cô tức tối trừng mắt nhìn Lê Thanh.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Luôn luôn chỉ thích cười mỉm, Lê Thanh cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Hai người bạn cùng phòng khác của Trì Dữu đều là sinh viên y khoa, đã quen với những cuộc trò chuyện kiểu này, cũng cười theo.
Trì Dữu không hiểu tại sao mọi người lại cười. Đối với nàng, những câu nói vừa rồi rất bình thường. Bình thường ăn cơm trong nhà ăn, họ cũng hay nói về bài vở, chẳng có gì là không ổn, chỉ là không treo ảnh máu me lên làm nền thôi.
Nàng biết người bình thường sợ hình ảnh ghê rợn, nhưng không nghĩ rằng lời nói cũng có thể gây khó chịu, vì trong môi trường y khoa, bản thân đã quen với việc thảo luận như thế này.
Sau khi sửa xong báo cáo, nàng nhanh chóng gửi cho giáo sư, rồi với vẻ bình thản bắt đầu nướng thịt.
"Cô ơi, cô muốn ăn gì, để em nướng giúp cho?"
Nàng còn chân thành mời mọc Bạch Lộ Châu.
Phía sau ống hút khói, Bạch Lộ Châu lặng lẽ buông vai, như thể thở dài một hơi.
Không hiểu vì sao, Bạch Lộ Châu bỗng nhớ lại lần đầu gặp lại Trì Dữu.
Khi đó cô đang định về nhà nấu món canh xương hầm củ cải trắng, Trì Dữu lại tặng cô một mô hình xương người.
Lúc ấy, cô nói với Trì Dữu rằng có lẽ mười năm sau mình mới muốn ăn lại món canh đó nữa. Nhưng thật ra, sau này cô cô vẫn ăn rất nhiều lần.
Cô không giống Tống Thất Nguyệt, không dễ bị ảnh hưởng đến mức mất khẩu vị. Những thứ như thế chẳng ảnh hưởng nhiều đến cô.
Tiếng thở dài ấy không phải vì phiền phức hay khó chịu, nó chỉ mang chút ít bất đắc dĩ. Có lẽ khi thở dài, khóe miệng của cô cũng hơi nhếch lên, cảm thấy mọi chuyện thật thú vị.
Miếng thịt đỏ tươi trên vỉ nướng bắt đầu kêu xèo xèo, mặt tiếp xúc với đáy chảo dần chuyển sang màu vàng óng, tỏa ra hương thơm hấp dẫn.
Thịt nướng rất thơm, nhưng Tống Thất Nguyệt lại đặt kẹp nướng xuống, không còn cảm giác muốn ăn nữa. Cô quyết định phải dạy dỗ cô bé ngốc Trì Dữu một chút.
Cô quay đầu lại, nói với giọng đầy chân thành và nghiêm túc:
"Tiểu Dữu à, chúng ta không giống các sinh viên y khoa các em đâu. Như chị, còn cả cô giáo Bạch nữa, chúng ta là những người bình thường, nghe mấy thứ quá ghê rợn như vậy là không chịu nổi. Nghe xong chúng ta thấy buồn nôn, mà đã buồn nôn rồi thì không ăn được nữa, không ăn được thì đành trơ mắt mà nhìn, bụng đói mà chẳng thấy ngon lành gì. Vậy nên em ngoan nhé, lần sau đừng có nói những chuyện đó nữa nhé."
Trì Dữu lắng nghe lời của Tống Thất Nguyệt, đầu óc phản ứng một chút.
Sau đó nghiêm túc ghi nhớ trong lòng, nàng quay sang Bạch Lộ Châu đứng sau ống dẫn khói áy náy nói xin lỗi:
"Xin lỗi, em không hiểu. Sau này em sẽ biết."
"..."
Bạch Lộ Châu không nói gì, có lẽ cảm thấy không cần phải đáp lại.
Chuyện nhỏ này nhanh chóng trôi qua.
Dù vậy, cuối cùng Trì Dữu vẫn không đưa những miếng thịt bò nướng mà mình chuẩn bị cho Bạch Lộ Châu, sau khi do dự vài giây, nàng lại cho vào bát của mình.
Qua ống dẫn khói, nàng không thấy được vẻ mặt của Bạch Lộ Châu, cũng không biết liệu cô ấy có còn muốn ăn hay không.
Nàng không thể chỉ dựa vào việc quan sát xem Bạch Lộ Châu có động đũa hay không để phán đoán, vì Bạch Lộ Châu ngay cả miếng bánh ngọt thừa thải khó nuốt cũng ăn sạch sẽ, thật khó để đoán biết suy nghĩ thực sự của cô ấy chỉ qua vẻ bề ngoài.
Sau khi ăn xong, mọi người chuẩn bị đi dạo trong trung tâm thương mại một chút, tiêu hóa thức ăn, tiện thể ai muốn ăn thêm đồ tráng miệng thì sẽ đi ăn, ai muốn vào toilet thì vào, ai muốn mua sắm thì đi mua sắm, rồi sau đó sẽ tụ tập lại.
Lâm Mộ Chanh và Trình Tảo Tảo đã đi khám phá những nơi khác. Tống Thất Nguyệt ban đầu định kéo Lê Thanh đi ăn kem, nhưng khi thấy Bạch Lộ Châu dẫn Trì Dữu đi về phía tầng ba chuyên cung cấp hàng hiệu, cô khựng lại, rồi đổi hướng.
"Ê!" Đôi mắt Tống Thất Nguyệt sáng lên: "Cháu gái yêu, dẫn tôi đi chung với!"
Lê Thanh liếc nhìn hướng Bạch Lộ Châu đang đi, cười nhẹ: "Không ngờ giáo sư Bạch lại giàu như thế."
"Cậu nghĩ sao?"
Tống Thất Nguyệt chống tay lên lan can, ánh mắt lướt qua Bạch Lộ Châu đang ngồi thang máy đi xuống tầng ba.
"Ông già của cô ấy là tổng giám đốc một tập đoàn lớn, nghe bà nội cô ấy nói, sau khi chị cả của cô ấy mất, ông già đã chuyển hết cổ phần cho cô ấy, giàu nứt vách đấy, mình nói thật với cậu."
Trì Dữu không khỏi sững sốt một chút.
Nếu không phải Tống Thất Nguyệt nhắc đến, Trì Dữu cũng không biết rằng Bạch Lộ Châu lại khá giả đến vậy. Trong suốt thời gian quan sát, nàng chưa bao giờ nhận ra điều này.
Có lẽ vì cuộc sống hàng ngày của Bạch Lộ Châu thực sự rất khiêm tốn, không có thói quen xa xỉ nào. Cũng có thể vì Trì Dữu không biết gì về nhãn hiệu quần áo và túi xách, vì đối với nàng, tất cả quần áo chỉ là những mảnh vải dùng để bao bọc cơ thể con người.
Cũng có thể là vì, tiền của Bạch Lộ Châu đến khá muộn.
Mãi đến khi chị gái cô không còn, những tài sản đó mới thuộc về cô ấy.
Bạch Lộ Châu thật sự không tiêu xài hoang phí, số tiền gia đình gửi cho cô sau này đều được đầu tư vào bất động sản để có nguồn thu ổn định. Cô chỉ đòi hỏi sự thoải mái và chất lượng khi mua sắm quần áo, đôi khi sẽ chọn những món đắt tiền hơn, nhưng với tiền lương và thu nhập lặt vặt của mình, cô hoàn toàn đủ.
Nghe Tống Thất Nguyệt nói vậy, cô chợt nhớ đến việc mình đã quen biết khá lâu, mà chưa từng tặng món quà nào cho người họ hàng nhỏ bé này, nên liền nói:
"Vậy đi cùng tôi, tôi cũng sẽ tặng em một món."
Tống Thất Nguyệt vui vẻ muốn điên, đến cả kem cũng không ăn, kéo Lê Thanh đi theo.
Bạch Lộ Châu tìm đến cửa hàng nơi cô đã mua chiếc áo sơ mi hôm qua, vừa bước vào cửa, định gọi nhân viên đến lấy một chiếc tương tự cho Trì Dữu thử, thì chợt nhận ra một vấn đề.
Chiếc áo giống nhau...
Có phải... sẽ trông như áo đôi không?
"Em xem cái khác đi." Bạch Lộ Châu bình tĩnh nói với Trì Dữu.
Trì Dữu không nghĩ nhiều, vì nàng cũng không thực sự muốn chiếc áo giống Bạch Lộ Châu, nàng chỉ thích nhìn Bạch Lộ Châu mặc nó thôi. Còn bản thân thì vẫn thích những chiếc váy nhỏ hơn.
"Được ạ." Trì Dữu gật đầu ngoan ngoãn, đi theo nhân viên để lựa chọn.
Tống Thất Nguyệt vào cửa hàng như cá gặp nước, kéo Trì Dữu đi khắp nơi chọn lựa, chọn xong thì đẩy Trì Dữu vào phòng thử đồ bận rộn.
Bạch Lộ Châu và Lê Thanh ngồi ở khu chờ, quản lý mang trà và điểm tâm đến cho họ.
"Cứ từ từ nhé, có gì cần thì cứ gọi chúng tôi."
Sau khi giao xong đồ, quản lý lịch sự lùi lại một khoảng cách hợp lý để không làm phiền khách.
Hình như đây là lần đầu tiên Bạch Lộ Châu và Lê Thanh ở riêng với nhau.
Bạch Lộ Châu vẫn không có biểu cảm gì đặc biệt, không nói chuyện, cũng không chơi điện thoại, chỉ ngồi đó chờ tính tiền.
Lê Thanh nhấp một ngụm trà, nhìn Bạch Lộ Châu như vậy, khẽ cười, vai hơi run lên.
Bạch Lộ Châu: "... Cười gì vậy?"
Lê Thanh: "Không có gì, chỉ thấy cô cũng khá thú vị."
Bạch Lộ Châu: "Có ý gì?"
Lê Thanh: "Không có gì, chỉ là nghĩa đen thôi."
"..."
Bạch Lộ Châu im lặng một lúc.
Ban đầu không định nói chuyện với Lê Thanh, nhưng sau hai câu đối thoại này, thấy vẻ mặt hời hợt của Lê Thanh, cô khẽ liếm môi, lại mở miệng.
"Đã ở bên Thất Nguyệt rồi, thì nên tập trung vào cô ấy."
Lê Thanh nhấn giọng điệu dài dòng: "À ——"
"Câu này nghe như là lo lắng cho Thất Nguyệt, nhưng thực ra giáo sư Bạch cũng đang lo cho Trì Dữu đúng không?"
Bạch Lộ Châu: "..."
Lê Thanh: "Cô sợ tôi sẽ lăng nhăng, treo cả hai bên sao?"
Cũng không có gì lạ, bởi vì Bạch Lộ Châu mấy ngày trước còn thấy Lê Thanh thân mật đeo thẻ bài cho Trì Dữu, mà chỉ sau vài ngày lại nói đã bắt đầu hẹn hò với Tống Thất Nguyệt, nhìn chung thấy thật không đáng tin.
"Vậy thì sao?"
Nhưng Lê Thanh không giải thích, tựa người vào lưng ghế, tỏ ra buông xuôi.
"Tôi chỉ đơn giản là chơi hai bên, khi chán cái này thì đổi sang cái kia, coi Trì Dữu như một phương án dự phòng. Trì Dữu lại không có nhiều mưu mô như tôi, lừa em ấy dễ như trở bàn tay. Làm sao, cô có tư cách gì mà quản tôi nào?"
- ---------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
【Chú thích: Nội dung liên quan đến giải phẫu được lấy cảm hứng từ tác phẩm "Báo cáo khám nghiệm tử thi" của Carla Valentin.】