Điện Đức Hoàng

Chương 1472


“Hối hận năm đó đã có ý đồ xấu, đi vào con đường không có đường lui.


Trần Hùng vươn vai một cái, nói: “Năm đó nếu như ông không có ý đồ đen tối, thành thật phối hợp với chính phủ vận chuyển số vàng ấy về, thì đến hôm nay ông vẫn là một trong những Môn Chủ tứ phương của Thanh Cảnh Môn, trong tay có quyền lực không nhỏ, hơn nữa, bên cạnh còn có các anh em kề vai sát cánh sinh tử có nhau, cảm giác đó, không phải là rất tốt sao?
“Hừ! ”
Thần Hổ cười lạnh, nhưng trong tiếng cười lại không thể đoán ra được ý của ông ta là gì.

“Tôi kể cho anh nghe một câu chuyện.

” Thần Hổ nói.

“Được thôi.


” Trần Hùng nói: “Là câu chuyện liên quan đến ông đúng không?”
“Đúng.


Thần Hổ nói: “Hồi nhỏ tôi rất nghèo, lúc đó khi tôi đi học, rất đa tài, hơn nữa lại rất nỗ lực, mỗi lần kiểm tra đều đứng đầu lớp.


“Lần đó trường tôi có trợ cấp, tất cả mọi người đều tưởng rằng tôi có thể nhận được tiền trợ cấp đó, nhưng về sau tôi lại không nhận được, anh có biết tại sao không?”
“Không biết!” Trần Hùng lắc đầu.

Thần Hổ nói: “Bởi vì trong lớp tôi có một người, là con trai của lãnh đạo, cho nên cậu ta đã chiếm mất trợ cấp của tôi.


“Ồ.

” Trần Hùng đáp một tiếng: “Khá đáng thương, nhưng đó là chính là sự thực, về sau thì sao?
“Sau đó tôi rất tức giận, đi tìm thầy giáo hỏi cho ra nhẽ, nhưng không ai hiểu cho tôi, buổi chiều khi tan học, tôi lại còn bị cậu học sinh đó đánh cho một trận, lúc đó tôi cũng tức sôi máu, nhặt một hòn đá đập vào người  cậu học sinh đó.


“Sau đó, tôi bị đuổi học, hơn nữa còn bị đưa đến trung tâm giam giữ trẻ vị thành niên và bị giam ở đó nửa năm.


“Hư! ”
Về chuyện mà hồi nhỏ Thần Hổ phải trải qua, Trần Hùng chỉ cười một cái, bởi vì đó chính là hiện thực cuộc sống.


Thần Hổ nói tiếp: “Sau khi tôi ra khỏi trại giam đó, tôi nhận ra một điều, trên thế giới này, cái gì cũng có thể không có nhưng nhất định phải có quyền lực.


“Sau đó, tôi quyết định đi bộ đội, trong quân đội tôi quen Thanh Long, chúng tôi trải qua rất nhiều khó khăn và rất nhanh đã có tiếng trong quân đội, ba năm sau, chúng tôi lần lượt được vào bộ đội đặc chủng, sau hai năm nữa, chúng tôi lại được Vạn Hoa chọn vào tổ chức Thanh Cảnh Môn.

“Sau đó tôi và Thanh Long đều rất thuận lợi trở thành một trong những Môn Chủ tứ phương của Thanh Cảnh Môn.


“Lúc đó Thanh Long quản lý miền nam, còn tôi quản lý miền bắc, mới bắt đầu tôi rất thích điều đó, suy cho cùng trách nhiệm của Thanh Cảnh Môn chính là quản lý các đại tộc và cả giang sơn Vạn Hoa, cho nên trong khoảng thời gian đó, tôi quả thực là cảm nhận được quyền lực đã giúp tôi nhận được sự kính trọng của mọi người.


“Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi phát hiện ra, từ khi có quyền lực trong tay, tôi lại bắt đầu mê tiền bạc.


“Tôi đã từng có một cấp dưới trung thành, cũng là anh em tốt của tôi, cậu ấy tuân lệnh đi điều tra một đại gia tộc phạm tội nặng, vốn dĩ cậu ấy có thể bắt giữ chủ nhà của gia tộc ấy một cách rất dễ dàng, nhưng cuối cùng lại để cho họ chạy mất.



“Lúc đó tôi rất tức giận, liền muốn xử phạt cậu ấy, nhưng anh biết lúc đó cậu ấy cho tôi xem cái gì không?”
“Một hòm tiền rất to, hơn một trăm tỷ, là tên chủ nhà đó đưa cho cậu ấy, người anh em của tôi, cả một đời cũng không thể kiếm ra được nhiều tiền đến như vậy, nhưng lần đó, cậu ấy đã kiếm được rồi.


Nói đến đây, giọng điệu của Thần Hổ bỗng nhiên có chút nghẹn lại, dường như những kí ức đó đã khiến cho ông ta bị kích động.

Trần Hùng nói: “Đây chắc chắn mới chỉ là khởi đầu thôi phải không?” Sau đó, ông nhất định đã nhìn thấy rất nhiều chuyện tương tự như vậy, đúng không?”
“Đúng vậy.

” Thần Hổ nói: “Gia tộc phương bắc nhiều như lông bò, tùy chọn một gia tộc nhỏ là có thể có được số tiền mà cả đời chúng tôi cũng không thể kiếm được, bọn họ có thể ngày ngày chơi đùa với mỹ nữ, xa hoa trụy lạc, tiêu tiền như nước, còn chúng tôi mỗi ngày đều vô cùng mệt mỏi kiếm tiền, thu nhập một năm có khi còn không bằng người ta ăn uống một bữa.

”.

Bình Luận (0)
Comment