Điện Đức Hoàng

Chương 1522


Một bên là gia tộc quyền thế nhất phương Bắc, chủ nhân nhà họ Trần, bên kia là Bôn Lôi, một trong năm ngũ hổ tướng của nhà họ Trần, thân phận như thế, cũng khó trách trên người bọn họ lại xuất hiện một thứ khí chất không gì sánh bằng.

“Ông chủ, hôm nay là ba mươi tết, nhưng ông từ buổi chiều ngồi máy bay đi thẳng đến thành phố Bình Minh này, bà chủ tối nay không gặp được ông, sẽ không có ý kiến gì chứ.


Ngay từ đầu khi biết được Trần Tôn Long muốn đến thành phố Bình Minh, Bôn Lôi đã phản đối, dù sao tối nay cũng là ba mươi tết, một ngày vô cùng vô cùng đặc biệt.

Mà Trần Tôn Long lại là chủ nhân của nhà họ Trần, tối nay nhà họ Trần tổ chức tiệc, mà chủ nhân của buổi tiệc lại không có mặt, điều này quả thật có chút khó nói.

Trần Tôn Long nói: “Bôn Lôi, cậu đi theo tôi đã nhiều năm như thế, cậu có nhìn thấy ngày ba mươi tết nào mà tôi ở nhà không?”
“Tôi là chủ nhân nhà họ Trần, cần phải xã giao rất nhiều, đặc biệt là ngày ba mươi này sẽ càng bận, năm nay ta chỉ là từ chối lời mời của đài truyền hình Cửu Long, không làm khách mời như trước đây nữa mà thôi.


“Cho nên tôi đến đây, không ai để ý, hơn nữa cậu không nói, tôi không nói, cũng không ai biết được tôi đến thành phố Bình Minh rồi.



“Vậy được thôi.


Bôn Lôi đứng bên cạnh, nhìn Trần Hùng ở bên kia, trầm mặc một lúc.

Cuối cùng, ông ta nhìn về bên phía Trần Tôn Long, lúc này trong mắt Trần Tôn Long trống rỗng, nhưng thần sắc lại có chút ảm đạm, ánh mắt ông ta luôn nhìn Lâm Thanh Thảo.

Ông ta dường như nghĩ tới, nhưng lại không thể hạ quyết tâm.

“Ông chủ, nếu đã đến đây rồi, ông qua đó xem thử đi.


“Không được.


Trần Tôn Long lắc đầu: “Cứ nhìn như thế này một chút là được rồi.



“Nhưng mà ông chủ, hôm nay ông đến đây không phải là vì muốn tìm Trần Hùng nói chuyện sao, hơn nữa liên quan đến chuyện cô Thanh Thảo nhận tổ quy tông, dù sao chút nữa ông cũng phải qua đó, hay là bây giờ qua bên đó cùng chơi với cô Thanh Thảo một chút đi.


Trần Tôn Long hít một hơi thật sâu, trước mặt Bôn Lôi, ông ta cũng không có gì phải giấu diếm, nói: “Bôn Lôi, tôi sợ bị từ chối.


Bôn Lôi nói: “Đã nhiều năm như thế rồi, dù có hận đến mấy, kỳ thật cũng nên buông xuống rồi.


Ngay trong nháy mắt, Trần Tôn Long liền trở nên căng thẳng, hai tay nắm chặt không yên, trong lòng có kỳ vọng, đồng thời cũng có lo sợ.

“Ông ơi, ông là đặc biệt lên trên núi xem pháo hoa sao?”
Lâm Thanh Thảo cuối cùng đã chạy đến bên cạnh Trần Tôn Long, ánh mắt long lanh nhìn Trần Tôn Long hỏi.

Đối mặt với cháu gái của mình, chủ nhân của một gia tộc lớn như Trần Tôn Long lại không biết phải làm sao.

“Đúng vậy Thanh Thảo à.


Lâm Thanh Thảo kinh ngạc hỏi: “Ông ơi, sao ông lại biết tên của Thanh Thảo ạ?”.

Bình Luận (0)
Comment