Điện Đức Hoàng

Chương 230


“Tôi đã nói là sẽ không nhận các anh làm học trò, bởi vì tôi chưa từng có thói quen nhận dạy ai cả.


“Tuy nhiên, tôi có thể dạy cho hai người kỹ năng.


“Nếu hai người có thể chịu đựng sự đau khổ, tôi có thể đảm bảo rằng trong tương lai hai người sẽ trở thành một người mạnh mẽ nhất trong hàng vạn người.


Thẩm Đại Lực xoa bụng đứng dậy, không hiểu Trần Hùng có ý nghĩa gì.

Lưu Trọng ở bên cạnh, nhìn Trần Hùng với vẻ mặt nghi hoặc và nói: “Trần Hùng, anh định làm gì ?”
“Muốn trở nên mạnh hơn không?” Trần Hùng nghiêm túc hỏi Trần Đại Lực.

“Muốn.


Hai người không chút do dự gật đầu, vẻ mặt cương nghị!
Sinh ra ở Giang Thành, một thành phố có người dân dũng cảm, Thẩm Đại Lực và Lưu Trọng là những người nghị lực nhất, mạnh mẽ nhất ở nơi này.

Vì vậy, trở nên mạnh mẽ hơn là mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời của cả hai người họ.

Trần Hùng rất hài lòng với thái độ của hai người và nói: “Đi thôi, đi ăn cơm trước đã, ăn xong tôi dẫn hai người đi đến một nơi!”
Tuy rằng hai người không hiểu Trần Hùng đang muốn làm gì, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà đi theo Trần Hùng.

Cả ba người cùng ăn ở một nhà hàng gần đó, sau đó bắt taxi đi về phía một nơi ở ngoại ô thành phố Bình Minh.


Sau khi đi qua một khu rừng nhỏ, cả ba đến một nơi tương tự như một trang trại.

Từ xa, họ đã nghe thấy tiếng chó sủa vọng lại.

“Sư phụ, anh muốn làm gì vậy?”
Nghe tiếng chó sủa ở đằng xa, Thẩm Đại Lực liếc nhìn mặt trời thiêu đốt, dường như anh ta đã hiểu ra gì đó.

“Ăn lẩu thịt chó trong những ngày trời nóng là một món bổ lắm đấy”.

“Sư phụ, anh thật tốt với chúng tôi.


Còn Lưu Trọng ở bên cạnh vẫn trưng ra một vẻ mặt nghiêm túc, đầy căng thẳng.

Bộ não của anh ta không giống như của Thẩm Đại Lực, chỉ chứa toàn cơ bắp.

Trần Hùng đưa hai người họ đến đây chắc chắn sẽ không đơn giản là chỉ ăn thịt chó!
Trần Hùng phớt lờ câu hỏi của Thẩm Đại Lực và đi thẳng đến trang trại phía trước.

Đây là một trang trại chuyên nuôi chó.

Nhưng đây không phải là nơi để nuôi chó cảnh, mà là nuôi những con chó chiến cực kỳ hung dữ.

Một người đàn ông to cao †o vạm vỡ, râu ria xồôm xoàm từ trang trại bước ra, nhìn thấy mấy người, anh ta nhiệt tình bước tới và bắt tay Trần Hùng.


“Anh Dũng, tôi đã chuẩn bị xong tất cả hợp đồng rồi.


“Hơn nữa, sân đấu của chó cũng đã được xây dựng theo yêu cầu của anh rồi.


Người này tên là Hoàng Phương, chủ trang trại này, là một người nuôi chó chiến có tiếng ở Giang Thành, những con chó mà anh ta nuôi đều cực kỳ hung dữ.

Vì vậy, ở Giang Thành và thậm chí toàn bộ phía nam, rất nhiều khuyển vương trong các trận đấu chó đều do Hoàng Phương này nuôi dưỡng.

“Cảm ơn anh Phương.


Trần Hùng đặt thẻ ngân hàng vào tay Hoàng Phương và nói: “Trong thẻ này có ba mươi lăm tỷ.


“Từ bây giờ, trang trại này là của tôi.

Còn nữa, tôi hy vọng anh có thể tiếp tục giúp tôi quản lý trang trại này.


“Thứ tôi cần là một con chó chiến đấu dữ tợn nhất, thậm chí là một con chó ngao Tây Tạng.

Sau này, tôi còn muốn anh giúp tôi nuôi sói nữa!”
“Làm được không?”
Mới đầu biểu cảm của Hoàng Phương là giật mình và sau đó là cười gật đầu: “Kỳ thực, nuôi dã thú cũng là ước muốn của tôi.

Chỉ cần có tiền là có thể thực hiện được rồi!”
“Nếu thiếu tiền thì cứ nói với tôi.


“Được.



Bình Luận (0)
Comment