Điện Đức Hoàng

Chương 233


Dưới ánh nắng chiếu, hai người lái chiếc xe bán tải mà Hoàng Phương thường dùng để vận chuyển rời khỏi thành phố Bình Minh.

“Anh Hùng, điểm đến đầu tiên của chúng ta là Giang Thành!”
“Ba người tôi tìm được cho anh lần này đều ở tỉnh Tam Giang cả.


“Một người ở Giang Thành và hai người ở Hồng Thành!”
“Hãy cho tôi chút thời gian.

Với tình hình kinh tế hiện tại, tôi có thể giúp anh đi lùng sục toàn bộ phía Nam, nói không chừng sẽ tìm được không ít!”
“Ừ” Trần Hùng khẽ gật đầu nói: “Cứ tìm những người tuyệt vọng đang bị dồn vào bước đường cùng, mỗi lần anh giúp tôi tìm được một người thì tôi sẽ trả cho anh ba tỷ rưỡi tiền công.


Vừa nói, Trần Hùng vừa lấy điện thoại di động ra rồi chuyển thẳng mười tỷ rưỡi vào thẻ ngân hàng vừa giao cho Hoàng Phương thông qua ngân hàng trực tuyến.

Hoàng Phương tiếp tục lái xe, đi làm mà được trả tiền ngay như vậy thì tất nhiên anh ta sẽ thay Trần Hùng làm việc ổn thỏa.


“Anh Hùng, ngại quá, cho tôi hỏi điều này.


“Tại sao phải đi tìm những người tuyệt vọng bị dồn vào bước đường cùng vậy?”
Khóe miệng Trần Hùng khẽ nhếch lên, anh đáp: “Người tuyệt vọng bị dồn vào bước đường cùng mới có thể bộc lộ sức mạnh, khiến bản thân mình sống lại được.


“Và sự sống lại của bọn họ sẽ do tôi tặng cho.


Bên trong phòng bệnh của một bệnh viện ở Giang Thành.

Một người phụ nữ trẻ trong bộ y phục với những đường nét thanh tú và khuôn mặt rất nhợt nhạt đang đứng bất động trước cửa sổ.

Trên mặt cô chỉ là một nét cứng đờ, trong đôi mắt to đã không có hồn nữa mà thay vào đó là một tia tuyệt vọng.

Cô ngước nhìn hoàng hôn đằng xa, như nhìn cuộc đời của chính mình.

Khi mặt trời lặn, cuộc đời của cô ấy cũng sẽ kết thúc! Cô tên Hồ Điệp, một cái tên rất đẹp và đầy tính nghệ thuật.

Đúng như tên gọi của mình, ở trong trường học của mình, Hồ Điệp là một hoa khôi học đường và được rất nhiều người thích.

Đồng thời, cô cũng từng có một gia đình êm ấm.

Một gia đình bốn người với bố mẹ và em trai, tuy không giàu sang phú quý nhưng ít ra họ cũng hạnh phúc.

Nhưng hai tháng trước, tất cả điều này đều đã thay đổi.

Hai tháng trước, Hồ Điệp bị ốm nặng, một khối u phát triển trong não, rất khó để cắt bỏ.


Để chữa khỏi căn bệnh này phải tốn rất nhiều tiền.

Thời gian đầu, bố mẹ cô dùng tiền để điều trị bệnh cho cô và hay đến đây chăm sóc cô.

Nhưng theo thời gian, cô lại không thấy bóng dáng của bọn họ nữa.

Chắc bọn họ đã từ bỏ Hồ Điệp, mang theo em trai cô ấy và rời khỏi thành phố này! Hồ Điệp đứng trước cửa sổ, nhìn mặt trời lặn khuất vào bầu trời xa xa, một giọt nước mắt như pha lê đọng lại khóe mắt.

Sắc trời dần dần tối sầm lại, cũng giống như cuộc sống của cô vậy, châm chậm đi tới tận cùng của bóng tối.

Cô mở tất cả các cửa sổ và nhìn ra ngoài.

Đây là tầng sáu, da gà cô nổi lên vì sợ độ cao.

Nhưng cô đã sớm lên kế hoạch nhảy từ đây rồi cho nên phải kiềm chế nỗi sợ độ cao này lại.

Hồ Điệp không sợ chết, cô ấy chỉ sợ cô đơn và bị bỏ rơi.

Cô không thể hiểu nổi cách làm của cha mẹ mình, dù sao thì cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ dưới hai mươi tuổi và cô không thể suy nghĩ xa như một người lớn thực sự được.

“Cứ xem như là các người không muốn bỏ tiền ra để trị bệnh cho tôi đi.



utế| “Nhưng ít ra các người cũng phải ở bên tôi vào những ngày cuối cùng của cuộc đời chứ.


“Tôi không sợ chết, tôi sợ một mình, tôi sợ bị bỏ rơi!”
Rốt cuộc giọt nước mắt trong veo cũng không kìm được mà chảy ra từ đôi mắt của Hồ Điệp.

Cô lấy tay túm lấy mái tóc dài mượt đen nhánh của mình, nhưng đó, cũng chỉ là tóc giả.

Bộ tóc giả bị cô xé toạc, lộ cả da đầu với phần tóc rụng.

Trên da đầu có một vết sẹo đỏ tươi dài bằng một ngón tay, giống như một con rết lớn nằm ngay trên đầu.

Dáng vẻ thật sự của cô lúc này trông thật đáng sợ.



Bình Luận (0)
Comment