Điện Đức Hoàng

Chương 310


Cả đêm nay bọn chúng tại trại chó này cuồng loạn, hiện tại có người sống tới, bọn chúng cũng nghĩ đem loại này hoàn toàn phát tiết hết ra ngoài.

Bành Một quyền tung ra, người đàn ông cường tráng mạnh mẽ cầm bộ thiết thủ bỗng nhiên đập và trên trán một con chó chiến đấu.

Răng rắc một tiếng, âm thanh vỡ vụn, nửa cái đầu đều bị nện nát.

Bành bành bành Liên tiếp trầm đục, bốn cái đầu của mấy con chó liên tục bị đập nát, trong hai ba giây ngắn ngủi, tất cả đều chết dưới tay 13:35 O 1/7của tên thủ hạ thành viên của Bóng Đêm.

Toàn trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều dùng một loại ánh mắt vô cùng kinh hãi để nhìn tên thành viên của Bóng Đêm này.

Một màn này, thật sự là quá kinh khủng.

“Thật mạnh.


Lưu Trọng cũng là trừng to mắt, anh ta bây giờ cũng đã có thể thấy một người có thể đập nát bốn cái đầu chó trong một nhát.


Nhưng có lẽ là, đối phương tuyệt đối là người vô cùng hung tàn, hơn nữa nhìn vào chỗ bị đập trúng của bốn cái đầu chó này, tất cả đều là da tróc thịt bong, giống như là bị chuỳ sắt lớn nện qua đồng dạng.

Sức mạnh lớn trừng này, sợ là đều gần sánh bằng Thẩm Đại Lực.

Đằng sau mấy tên thủ hạ của Phó Xuân Yến thấy cảnh này, trong nháy mắt như là điên cuồng nhiệt huyết sôi trào.

Mấy người kia, cũng coi như được là cao thủ của Phó gia, mặc dù so ra kém hơn Độc Lang cùng Hoàng Long, nhưng cũng có thân thủ vô cùng tốt.

Trước khi đến, Phó Xuân Yến đã giao cho bọn họ một mệnh lệnh.

Phải hết sức hỗ trợ hai tên thành viên của Bóng Đêm này, cùng đi tiêu diệt trại chó.

Giết một người, được một trăm vạn.

Tiền, có thể làm cho người ta bí quá hoá liều, có thể để cho người ta càng ngày càng mạnh, cũng có thể để cho người ta đánh cược tính mạng.

“Chém chết bọn chúng.


Nhìn thấy cảnh này một nhóm thành viên của trại chó bị trấn động đến mức trợn mắt há mồm, bọn thủ hạ của Phó Xuân Yến trong nháy mắt như trở nên vô cùng điên cuồng.

Đứng tại đó, nhưng tất cả đều là tiền đấy, một người một trăm vạn, nơi này hơn hai mươi người, hơn hai ngàn vạn ư.

Chỉ một thoáng, bọn người thủ hạ của Phó Xuân Yến xông pha lên so với hai tên thành viên của Bóng Đêm còn nhanh hơn.

“Hắc hắc hắc “
Nhưng mà, ngay lúc đám người này chuẩn bị xông lên trong nháy mắt đó, toàn bộ lũ chó trong trại, lại là đột nhiên liên tiếp vang lên tiếng cười loại âm thanh này làm cho người ta tê dại cả da đầu.

Cái tiếng cười này, dị thường hưng phấn.

Giống như là những con sói cực đói, đột nhiên thấy được mỹ vị dê béo.


Những này tiếng cười, là từ bên trong miệng của đám thành viên người trong trại cho phát ra.

Trước đó một giây bọn họ còn đang chấn kinh bởi tên thành viên của Bóng Đêm cường đại này, mà trong một giây, bọn họ tất cả đều trở nên điên cuồng.

Lưu Trọng trên mặt cũng là nổi lên một tia dữ tợn mà lại có hưng phấn cùng ý cười.

Chỉ kịp thấy anh ta một bước tiến lên, nghiêng người tránh thoát một đao của tên thủ hạ của Phó Xuân Yến đâm tới.

Trở tay một phát, tốc độ nhanh như chớp, liền đem thanh đao đổi phương đoạt lấy.

Gầm mạnh một tiếng, Lưu Trọng một đao chém đứt cổ người này.

Một nhát là xong, nhanh như chớp!
Sau đó, anh ta dùng ngón tay phất qua thanh khảm đao này, bỗng nhiên đem lưỡi dao đè ngay trên đầu gối.

Bộp một tiếng, cái lưỡi khảm đao này cứ thế bị gãy đôi ngay trên đầu gối của anh ta.

Anh ta ném xuống hai đoạn đao gãy trong tay, nét hưng phấn trên mặt càng đậm.

“Mới vừa trước đó cũng đã cảm giác được chó Pitbull trong trại đã như mất dần tính khiêu chiến.



“Đang nghĩ làm sao để Hoàng tiên sinh tìm vài con sói hoặc là chó ngao Tây Tạng tới chơi đùa đây.


“Không nghĩ tới, sói không đến, lại là hai con hổ già.


“Ha ha ha, nửa tháng, rốt cục cũng có thể vui sướng mà đánh một trận.


Nói xong, Lưu Trọng giơ cao nắm đấm của mình, hung ác một quyền đem một tên thủ hạ khác của Phó Xuân Yến bay đi xa năm sáu mét.

“Các huynh đệ, phía dưới là trò chơi có thời gian đấy.


“Toàn bộ đều cho lên cho tôi, gào lên!”

Bình Luận (0)
Comment