Điện Đức Hoàng

Chương 693


Bây giờ thời gian đến rồi, phía bên Tây Thục cử người gửi tin tức đến, nói lập tức để hậu bối của bọn họ mang hôn thư năm đó đến, kết hôn với Quân Dao.” “Tôi là đang thương lượng với con nhóc đó.

Cậu xem phản ứng của nó đi, tôi thật sự hận không thể đạp cho nó hai cái.”
Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân nhất thời hiểu ra, chẳng trách vừa rồi Viễn Quân Dao lại tức giận và bài xích như vậy, hơn nữa Viễn Trọng Chi cãi nhau kịch liệt như vậy, hóa ra là vì chuyện này.

Thật sự rất nhiều người già thích đính hôn cho con cái từ bé, hai ba mươi năm trước, đó là chuyện thường có.

Đặc biệt là trong xã hội phong kiến, đừng nói là đỉnh hôn từ bé, sắp đặt hôn nhân cũng có rất nhiều.

Có điều lúc đó là xã hội phong kiến với quan niệm cổ hủ, đổi lại người trẻ tuổi bây giờ, ai có thể tiếp nhận được chuyện này chứ?
Có điều nói đi cũng phải nói lại, các hào môn bây giờ vì để phát triển lợi ích cá nhân, cũng sẽ xuất hiện tình huống sắp đặt hôn nhân.

Điều này cũng khiến cho rất nhiều các thế hệ trẻ của hào môn đều nhân lúc chưa kết hôn mà phóng khoảng các loại.


Ngang ngược, ngông cuồng, bởi vì một khi bọn họ kết hôn, thì sẽ không có thời gian và cơ hội để tùy ý như vậy nữa.

Có điều nhà họ Viễn không hề như vậy, Viễn Trọng Chi không cần phải liên hợp với các hào môn khác, ông ấy và Phương Anh cũng không phải là loại người hi sinh con gái vì lợi ích của bản thân.

Trần Hùng nói: “Chú Viễn, chú cũng đừng tức giận, thời thế đã thay đổi rồi, đây cũng không phải là xã hội phong kiến xưa nữa.

Loại đính hôn từ bé này, cô nhóc Quân Dạo không thể tiếp nhận cũng có thể hiểu được."
Viễn Trọng Chi cười khổ một tiếng, nói: “Tôi và mẹ nuôi cậu không phải là loại người có ý nghĩ bảo thủ.

Nhưng năm đó vị trưởng bối Tây Thục đó có ơn với tôi, hơn nữa lúc đó con của bọn tôi cũng bằng tuổi với nhau, nhất thời hứng lên, nên hạ hôn ước.

“Nói mới nhớ, mấy năm nay hai bên bọn tôi cũng không tiếp xúc nhiều, tôi thậm chí đã sớm quên mất hôn ước này.

Nhưng lần này người ta vậy mà lại cử người đến để nhắc đến chuyện này, hơn nữa con cái của trưởng bối đó cũng đã đến rồi, nhà họ Viễn bọn tôi không thể đóng cửa không tiếp được.

“Viễn Trọng Chi tôi vẫn luôn lấy nhân nghĩa làm đầu, không thể thất hứa như vậy được.

“Hơn nữa đến lúc đó nếu như sau khi Quân Dao gặp người đó, thật sự không đồng ý, thì tôi cũng có thể tìm bên Tây Thục nói chuyện.

Nhưng gặp mặt trước cũng không phải là chuyện gì xấu cả, tôi không ép con nhóc đó gả cho người ta.

“Cậu xem thái độ của nó đi.


Ai, tôi thật sự cảm thấy phí công nuôi dưỡng nó hai mươi năm rồi.

Trần Hùng hơi gật đầu, đối với chuyện nhà Viên Trọng Chi, anh cũng không tiện nhúng tay vào quá nhiều.

Sự thật chính là như vậy, thật ra Viễn Trọng Chi nói cũng đúng, mà cách làm và phản ứng của Viễn Quân Dao, thật sự cũng không có gì không đúng cả.

Chỉ có thể nói hai cha con nhà này đều khó tính, thích làm theo ý mình.

“Chú Viễn, chuyện này, tôi cũng không thể nói nhiều, là chuyện của nhà chú, bây giờ chú đừng tức giận.

Chú và Quân Dao đều bình tĩnh lại một chút, đợi lát nữa hai người bình tĩnh lại, thì bàn lại lần nữa.

Viễn Trọng Chi cắn răng nói: “Tôi sợ con nhóc này hoàn toàn không bàn bạc với tôi thôi.” “Bỏ đi.

Trong lòng Viễn Trọng Chi cũng biết chuyện này mình làm có chút hơi quá, xua tay: “Con gái lớn rồi, không còn thân thiết với cha nữa.

Trần Hùng, Ngọc Ngân, chú Viễn thân là người đã trải qua nhắc nhở hai đứa, nhân lúc Thanh Thảo còn nhỏ, các người nên dành nhiều thời gian ở với con bé.


“Con cái chỉ thân thiết với cha mẹ khi còn bé thôi, đợi đến lúc nó lớn hơn một chút, có cách nghĩ của riêng mình, sẽ suy nghĩ.

Đến lúc đó hai đứa muốn thân thiết hơn với nó, e rằng cũng không thể được nữa."
Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân nhìn nhau, nhất thời, trong lòng cũng xuất hiện cảm giác áy náy.

Lời nói này của Viễn Trọng Chi không hề sai, con cái chỉ khi còn bé mới có thể thân thiết với cha mẹ mình, lớn rồi, loại thân thiết này sẽ càng ngày càng nhỏ, không biết xa cách từ lúc nào, sau đó sẽ xuất hiện sự khác biệt.

Nhắc mới nhớ, một thời gian dài này Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân đều rất bận, quả thật đã không quan tâm đến con gái mình.

Nhớ đến những cái này, trong lòng hai người đều có cảm giác chua xót.

Bọn họ đột nhiên có chút nhớ con gái..

Bình Luận (0)
Comment