Điện Hạ Nói Dáng Vẻ Nổi Điên Của Ta Rất Đẹp

Chương 108

Con người sẽ làm gì vào ngày cuối cùng của cuộc đời?

Thẩm Yến không biết nên làm gì, y bị nỗi buồn ly biệt to lớn bao trùm, khi còn trẻ luôn nói chết có gì đáng sợ, giờ phút này mới biết sinh mệnh trân quý đến nhường nào, khiến người ta lưu luyến đến vậy.

Thẩm Yến lấy ra một phong thư giao cho Lưu công công: "Đợi đến cơ hội thích hợp thì đưa cho Vân Dực xem."

Lưu công công ngơ ngác: "Cơ hội thích hợp nào?"

Thẩm Yến cười cười: "Cơ hội đến, ngươi tự khắc sẽ biết."

Lưu công công không hiểu nhưng cũng cất thư đi, công tử và Vương gia nhà ông thần thần bí bí cũng không phải chuyện một hai ngày, ông cứ nghe theo phân phó là được.

Tiêu Triệt cầm một bộ trường bào màu đỏ thẫm đi vào, quỳ xuống trước mặt Thẩm Yến thay cho y.

Thẩm Yến bị màu đỏ kia làm lóa mắt, nhỏ giọng nói: "Đây là làm gì?"

"Thành hôn." Tiêu Triệt ngước mắt nhìn y, ánh mắt dịu dàng:"Hôm nay thành hôn có được không, ta đã chuẩn bị rất lâu rồi."

"Thành hôn?" Thẩm Yến lẩm bẩm:"Thành hôn à..."

Tiêu Triệt không định nghe câu trả lời của Thẩm Yến, tự mình thay y phục cho y rồi cũng thay cho mình.

Hỉ phục màu đỏ thẫm rất vừa vặn, tôn lên vẻ tuấn tú cao ngất của hai người. Lưu công công nhìn đôi trai tài trai sắc, có một câu không biết nên nói hay không, cuối cùng lại nuốt xuống.

Thôi vậy, vội vàng thì vội vàng đi.

Lưu công công vội vàng muốn ra ngoài bố trí một phen, dù sao thành hôn cũng không thể quá sơ sài, nhưng lại thấy Vương gia nắm tay công tử chui vào nhà kho.

Lưu công công: "..."

Tiêu Triệt cõng Thẩm Yến lên đường núi, Lưu công công theo sau hỏi Mộc Hạ: "Vương gia rốt cuộc muốn làm gì?"

Mộc Hạ mặt đờ đẫn: "Đừng hỏi ta, ta không biết." Nếu hắn biết, e là cách điên cuồng không xa nữa.

Lăng mộ đã hoàn thành trước đó, bên trong được trang hoàng như phòng tân hôn, khắp nơi đều là nến long phụng, ở giữa một cỗ quan tài to lớn chiếm phần lớn diện tích, trên tường khảm mấy viên dạ minh châu, chiếu sáng lăng mộ rực rỡ.

Các cô nương Yên Vũ Lâu nhận được thiệp mời ôm đàn sáo ngồi trong lăng mộ vẻ mặt cạn lời, Lục Vân ôm kiếm đứng một bên cụp mắt suy nghĩ, dường như Thụy vương khỏi chân nhưng lại hỏng não rồi.

Tiêu Triệt và Thẩm Yến đứng trước quan tài, tay cầm dải lụa đỏ, trên bàn đặt bài vị của Huệ phi nương nương và mẹ ruột của Thẩm Yến.

Tiếng nhạc nổi lên, du dương réo rắt, kéo dài không dứt.

Hôm nay thành hôn, không bái cha sinh, chỉ bái trời đất, an ủi vong mẫu.

Một khúc hoan ca, không sợ sinh tử, gặp gỡ tân hôn, an ủi lòng ta.

Tuy tình cảnh quái dị như vậy, nhưng nhìn hai người dập đầu kết tóc, những người đã cùng họ trải qua bao nhiêu chuyện đều đỏ mắt, đặc biệt là Lưu công công, không nhịn được nghẹn ngào khóc thành tiếng.

Thẩm Yến quỳ trên đất, đầu chạm đất, mắt đỏ hoe.

Đời này gặp được Vân Dực, đủ rồi.

Lưu công công khàn giọng hô: "Lễ thành."

Tiêu Triệt đỡ Thẩm Yến đứng dậy, cười với y, dịu dàng tha thiết gọi y: "Trường Sách".

Thẩm Yến bước lên một bước, ôm lấy hắn, tay vu.ốt ve cổ hắn.

Lưu công công an ủi nức nở, đang khóc thì thấy Vương gia nắm lấy tay công tử, từng ngón tay thon dài của y bị tách ra, ba cây ngân châm rơi xuống đất.

Lưu công công: "!!!"

Mộc Hạ: "!!!"

Xuân Sơn: "???"

Lục Vân: "Hả???"

Các cô nương gảy đàn: "Ơ..."

Dương Cố tò mò tiến lên nhặt cây ngân châm lên ngửi: "Có thuốc mê?"

Mắt Thẩm Yến đỏ hoe: "..." Thất thủ rồi.

Nước mắt của Lưu công công nghẹn cứng lại.

Tiêu Triệt nhướng mày: "Sao, sợ ta đau nên do dự à?”

Thẩm Yến: "..." Nếu không phải sắp chết thì thế nào y cũng phải cãi nhau một trận với Tiêu Triệt.

Tiêu Triệt quay đầu nhìn mọi người: "Được rồi, xem lễ xong thì đi thôi, ta và Trường Sách động phòng."

Nghe lời này, Thẩm Yến ho đến long trời lở đất, mọi người thì vẻ mặt cạn lời.

Tiêu Triệt đuổi hết mọi người ra ngoài, rồi đứng trước lăng mộ nói với Mộc Hạ:
"Đừng quên chuyện ta giao phó."

Thẩm Yến thì nhìn Lục Vân, nháy mắt, Lục Vân thông minh nhất định hiểu y muốn nói gì.

Lục Vân: "..." Nháy mắt với cô làm gì?

Cửa mộ hạ xuống ngăn cách tầm mắt của mọi người, Lục Vân dựa vào đó: "Hai người bọn họ bị bệnh điên gì sao?”

Không ai đáp lời cô, lời này chỉ có Lục Vân cô nương dám nói, người khác nhiều nhất cũng chỉ nghĩ trong lòng.

Chỉ có Mộc Hạ luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn cánh cửa mộ vẻ mặt lo lắng.

Vương gia và công tử muốn tuẫn tình sao?

Nhưng không có lý do gì cả, vậy rốt cuộc là vì sao?

Trong lăng mộ, Tiêu Triệt bưng hai chén rượu đến, đặt một chén vào tay Thẩm Yến.

"Ta biết đã lâu ngươi không uống rượu, nhưng hôm nay chuyện năm xưa đã rõ ràng, không liên quan đến rượu." Tiêu Triệt nói: "Hôm nay là ngày đại hôn của hai ta, phải uống rượu hợp cẩn.”

Thẩm Yến nhìn rượu trong chén trước mặt, tay hơi run rẩy nhìn ánh mắt Tiêu Triệt có chút hoảng loạn: "Ngươi sẽ không bỏ gì vào rượu chứ..."

"Ngươi nghĩ nhiều rồi." Tiêu Triệt đưa tay ra quàng tay y, ghé sát lại, chạm trán y khẽ nói:"Ta đã nói sẽ không chết cùng ngươi, dù sao ngươi cũng không mời ta."

Thẩm Yến trừng mắt nhìn hắn, Tiêu Triệt đưa tay chạm nhẹ vào chén rượu của y:"Trường Sách, chi lan tươi tốt ngàn năm, cầm sắt vui vầy trăm tuổi."

(Giải thích: Cây chi lan có thể tươi tốt sinh trưởng suốt ngàn năm không ngừng, âm thanh đàn cầm và trống chuông cũng có thể vang vọng trăm năm không dứt.
Hàm ý: Tình cảm vợ chồng như chi lan và tiếng nhạc chuông trống, lâu dài bền vững, vợ chồng hòa thuận yêu thương, cùng nhau đầu bạc răng long.)

Tiêu Triệt nâng chén rượu của Thẩm Yến đưa đến bên môi y,tự mình uống cạn chén rượu trong tay, rồi cúi người xuống hôn lên môi Thẩm Yến, trao đổi vị rượu nồng thuần hậu giữa đôi môi.

Trăng sáng sao thưa người chưa ngủ, Tiêu Triệt và Thẩm Yến nằm cạnh nhau trong cỗ quan tài gỗ kim tơ nan, Thẩm Yến cười nói: "Trước đây ta cũng từng nằm quan tài, lúc đó trong lòng đều nghĩ tới điện hạ, hiện giờ lại nằm quan tài, điện hạ lại ở bên cạnh ta, sao lại không thể coi là một loại được như ý nguyện khác chứ."

Tiêu Triệt chống tay ngồi dậy nghiêng người nhìn y, dưới ánh nến long phụng, đuôi mắt người trước mắt dài, môi đỏ mọng, nhìn thế nào cũng không đủ.

Nhưng không còn thời gian nữa rồi, tiếng thúc giục như đòi mạng sắp đến.

Thẩm Yến ôm cổ hắn, hôn lên môi hắn, nước mắt theo gò má chảy xuống, lần này từ biệt chính là tử biệt.

Giữa môi lưỡi là mùi thuốc nồng nặc, Tiêu Triệt nhíu mày, cuối cùng y vẫn thực hiện được.

Nhưng làm hắn mê man thì có ý nghĩa gì?

Thẩm Yến vì ngậm thuốc mê mà trước mắt đã bắt đầu mơ hồ, thuốc mê này sẽ khiến Tiêu Triệt hôn mê hai ba ngày, đến lúc đó Mộc Hạ và Lục Vân nhất định sẽ vào.

Chỉ mong Lục Vân có thể giúp y hoàn thành tâm nguyện, bảo toàn tính mạng cho Vân Dực.

Đinh đinh đinh—

【Cảnh báo lần thứ nhất, cảnh báo lần thứ nhất, cảnh báo lần thứ nhất...】

Bíp bíp bíp bíp bíp bíp—bíp—

Ý gì đây?

Thẩm Yến luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng đã không thể suy nghĩ được nữa, hoàn toàn ngất lịm.

Tiêu Triệt thấy người trong lòng mất ý thức, gan ruột đứt đoạn, cổ họng trào ra một dòng tanh ngọt.

*

Thẩm Yến mơ một giấc mơ dài dằng dặc, trong mơ y và Vân Dực cuối cùng cũng mây mưa thoát khỏi thân phận trai tân…

Ai... cuối cùng y vẫn không dám không biết xấu hổ đưa ra yêu cầu như vậy vào giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, đương nhiên chủ yếu là y sợ đối diện với sinh tử, tiểu huynh đệ của y không được việc, để tránh mất mặt, y gắng gượng nhịn xuống.

Thẩm Yến mở đôi mắt nặng trĩu, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ người chết thật sự có hồn phách, bằng không sao y vẫn còn tri giác?

Trước mắt có một bóng người mơ hồ, Thẩm Yến nhắm mắt lại rồi mở ra liền thấy người tóc trắng ngồi trước mặt mình.

Thẩm Yến mơ màng, chẳng lẽ đã qua trăm năm, Vân Dực xuống đây bầu bạn với y rồi sao?

Không phải.

Thẩm Yến phản ứng lại rất nhanh, Tiêu Triệt trước mắt chỉ có tóc bạc đi, gương mặt vẫn tuấn lãng như cũ.

"Vân Dực..." Thẩm Yến muốn ngồi dậy, lại cảm thấy toàn thân vô lực.

Tại sao chết rồi mà vẫn mang theo thân thể bệnh tật này?

Người trước mắt ôm lấy y vuốt nhẹ lưng y: "Trường Sách, ngươi từ từ, ngươi chưa chết, ngươi chưa chết..."

Lúc hắn tỉnh lại liền phát hiện thân thể người bên cạnh ấm áp, hơi thở đều đặn, vậy mà Trường Sách còn sống.

Giọng nói sống sót sau cơn hoạn nạn mang theo sự run rẩy khó lòng bình tĩnh: "Trường Sách, ngươi chưa chết, ngươi vẫn còn sống..."

Sống?

Vậy mà vẫn còn sống?

Thẩm Yến thở dốc một hơi, ngã vào lòng Tiêu Triệt thở gấp, có chút không dám tin.

Mái tóc trắng như tuyết rơi trên tay y, nước mắt nơi khóe mắt Thẩm Yến bất ngờ rơi xuống.

Tiêu Triệt cúi đầu hôn y, giọng nghẹn ngào: "Trường Sách, Trường Sách..." Mất rồi lại tìm thấy, thật may mắn.

Thẩm Yến dùng sức cong người ôm chặt lấy hắn, tay vô tình chạm vào một bên, cảm giác mềm mại lạnh lẽo…

Tóc gáy Thẩm Yến dựng đứng, run giọng: "Vân... Vân Dực, ngươi nhìn bên, bên cạnh là cái gì..."

Một tiếng "ầm" vang lên, làm hai người giật mình.

Mộc Hạ và Lục Vân ở bên ngoài càng nghĩ càng không đúng, muốn quay lại vào lăng mộ thì phát hiện lăng mộ đã hoàn toàn đóng kín, người bên ngoài không vào được, người bên trong không ra được.

Nếu không phải ngoài ý muốn, thì chính là người bên trong đã quyết tâm muốn chết.
Mấy người kinh hãi, bắt đầu đào mộ.
Cũng may Mộc Hạ đã tham gia toàn bộ quá trình xây dựng lăng mộ, để lại một chút tâm tư, sau một đêm cuối cùng cũng tìm được chỗ mở cửa mộ.

Mấy người xông vào liền thấy cả người Thẩm Yến chật vật và Tiêu Triệt đầu tóc bạc trắng đang ngồi trong quan tài vẻ mặt kinh ngạc nhìn cái gì đó.

Lưu công công thấy hai người còn sống thì hai chân mềm nhũn ngã xuống đất, Mộc Hạ và Xuân Sơn xông tới bám vào quan tài, rồi kinh ngạc há hốc mồm.

Lục Vân tiến lên, nhắm mắt lại rồi mở ra, sau đó không thể tin được lùi lại một bước.

Trong lăng mộ tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở dốc của vài người.

Lưu công công cảm thấy có gì đó không đúng, bò dậy chậm rãi đi tới thì thấy bên cạnh công tử và Vương gia trong quan tài nằm một đứa bé trần truồng.

Đứa bé khoảng năm sáu tuổi, trắng trẻo bụ bẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn kia…

Lưu công công bắt đầu khó thở, khuôn mặt nhỏ nhắn kia vậy mà có bảy phần giống Vương gia nhà ông.

"Thế... thế... thế tử..." Trước khi ngất đi, khóe miệng Lưu công công nở một nụ cười lớn, Vương gia và công tử nhà ông cuối cùng cũng sinh được thế tử rồi…

Thế tử?

Mộc Hạ và Xuân Sơn nuốt nước bọt, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía hai vị chủ tử, một thế tử lớn như vậy rốt cuộc là sinh ra như thế nào?

Đàn ông với đàn ông sinh con dễ dàng như vậy sao? Hôm qua vừa đại hôn, hôm nay đã sinh con, con một đêm năm sáu tuổi?

Nhưng nhìn trong quan tài còn có vết máu, đó đều là bằng chứng sinh thế tử mà…

Vương gia nhà hắn một đêm bạc trắng đầu, là vì sinh thế tử hao tổn quá nhiều khí huyết…

Cả người Thẩm Yến run rẩy, y có thể cảm nhận được giữa y và đứa bé này một mối liên hệ quen thuộc khó nói thành lời.

Hệ thống tặng cho y một đứa bé?

Nhưng hệ thống đâu?

Nó đi đâu rồi?

Thẩm Yến cúi người ôm lấy đứa bé kia.

Đứa bé không im lặng, thân thể lạnh lẽo.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đứa bé này từ đâu đến?

Hệ thống lại đi đâu?

Thẩm Yến ôm ngực đau nhói, khó khăn thở dốc.

"Ngươi đừng vội, ngươi xem đây là cái gì?" Tiêu Triệt nhận lấy đứa bé trong lòng y, lật người đứa bé lại, chỉ thấy trên lưng trơn nhẵn của đứa bé viết mấy chữ lớn bằng than.

Ký chủ thiểu năng, ngươi mau làm nhiệm vụ đi!!!

Bình Luận (0)
Comment