Hôm nay, Thẩm Húc đưa Thẩm Tiểu Bảo vào cung. Vừa mới lên xe ngựa, rèm xe đã bị vén lên, đứa con trai cả cả đêm không về, thần long thấy đầu không thấy đuôi liền chui vào trong xe.
Giờ đây Thẩm Húc rất nuông chiều Thẩm Yến, sau khi con trai thoát chết trở về không thể tham gia khoa cử cũng không dễ tìm được công việc. Chỉ cần nó không tìm đường chết thì muốn làm gì cũng được.
Thẩm Tiểu Bảo bĩu môi: "Đại ca, sao huynh lại chạy ra khỏi phủ, còn chạy ra thuyền nữa, không cho bọn Ngũ Hoa lên thuyền. Nhỡ như Thụy vương cho sát thủ chui từ dưới thuyền lên giết huynh thì sao?”
Thẩm Húc liền tát nhẹ vào đầu Thẩm Tiểu Bảo, quát: "Sắp vào cung rồi, còn ăn nói không giữ mồm miệng. Từ nay miệng ngươi không được nhắc đến hai chữ Thụy vương nữa.”
Thẩm Tiểu Bảo rầm rì một tiếng, dùng âm thanh chỉ có mình nghe thấy thì thầm: "Không gọi Thụy vương thì gọi là gì, gọi là Này sao?”
Thẩm Yến nghiêng người nhìn Thẩm Tiểu Bảo.
Hôm nay Thẩm Tiểu Bảo mặc một bộ áo bào màu xanh đen, trên người chỉ để lại một miếng ngọc bội kêu đinh linh leng keng đơn giản nhất, ăn mặc vô cùng khiêm tốn.
Thẩm Yến quạt cây quạt xếp, vừa phe phẩy vừa nói: "Vào cung rồi, tất cả những người được chọn làm bạn học sẽ đứng thành hàng. Công công bên cạnh Hoàng thượng sẽ gọi tên. Nghe tên của mình thì bước lên, Hoàng thượng sẽ hỏi, ngươi chỉ cần trả lời là được, không biết thì nói là không biết.”
Thẩm Húc nhíu mày nhưng không nói gì, chẳng lẽ không biết thì nói không biết thật à?
Thẩm Tiểu Bảo gật đầu: "Ta hiểu rồi, cứ nói không biết thì chắc chắn sẽ không được chọn.”
Thẩm Húc trừng mắt: "Không thể nói không biết, đó là coi thường thánh thượng.”
Thẩm Tiểu Bảo bĩu môi: "Ồ.”
Thẩm Yến lại dạy cho cậu một vài quy củ, Thẩm Tiểu Bảo thì lẩm bẩm không biết cậu nhớ được bao nhiêu. May mà lần này những người được chọn làm bạn học đều còn nhỏ tuổi nên phụ thân có thể theo cùng vào cung, Thẩm Húc vẫn có thể để mắt tới cậu một chút.
Trước cổng cung đã có rất nhiều xe ngựa dừng lại, đều là những người đến tham gia tuyển chọn bạn học.
Vừa xuống xe ngựa, Thẩm Tiểu Bảo đã kêu lên: "Gì vậy chứ…”
Thẩm Yến nhảy xuống theo sau cậu, nhìn một lượt. Khá lắm, toàn là mấy đứa bé năm sáu tuổi, thân hình cao lớn của Thẩm Tiểu Bảo trông như một người khổng lồ giữa đám trẻ.
Thẩm Tiểu Bảo u oán nhìn Thẩm Yến.
Thẩm Yến cúi người chắp tay: "Tất cả là lỗi của đại ca, làm liên lụy đến tam đệ rồi.”
Thẩm Tiểu Bảo hừ một tiếng: "Vậy huynh phải ngoan ngoãn ở lại trong phủ, đừng có chạy lung tung nữa.”
"Đại ca nghe theo tam đệ hết.”
Lúc này, Thẩm Tiểu Bảo mới miễn cưỡng theo sau Thẩm Húc tiến vào cung.
Thẩm Yến cũng không đi mà chỉ dựa vào xe ngựa mà chờ, trong lòng thật ra cũng khá lo lắng, không phải sợ điều gì khác, chỉ sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Xe ngựa của Hầu phủ có dấu hiệu riêng, cũng một số người từng quen biết Thẩm Yến cũng nhận ra y. Chẳng mấy ngạc nhiên khi Thẩm Yến trở thành một cảnh tượng đáng chú ý ngay trước cổng cung.
Thẩm Yến đã quen với việc đi đến đâu cũng là sự tồn tại lấp lánh nhất, y chỉnh lại áo bào và quạt xòe quạt gấp.
Nhớ lại năm xưa Thẩm Trường Sách cũng từng là một thiếu niên đẹp trai nổi bật nhất kinh thành. Bây giờ thì, danh tiếng sẽ trở lại thôi, chỉ có điều... không còn là thiếu niên nữa.
Hệ thống: “Thiếu niên già cỗi mang hoa cài đầu.”
Thẩm Yến: "... Câm miệng.”
Những gia đinh và đầy tớ trong phủ chỉ dám nhìn từ xa, đợi đến lúc về phủ sẽ khoe khoang: “Ta đã nhìn thấy Thẩm Yến lưu đày năm năm còn sống trở về.” Nhưng không ai dám tiến lại gần.
Dù sao Thẩm Yến bây giờ là ôn thần, ai cũng không dám dính.
Nhưng cũng có người không sợ ôn thần, tỷ như Hiền Vương điện hạ.
Xe ngựa của phủ Hiền vương cũng dừng trước cổng cung. Hiền vương dẫn theo thế tử bước xuống rồi tiến thẳng về phía Thẩm Yến, rõ ràng đã thấy y từ trước.
Thẩm Yến hành lễ với hắn: "Thẩm Yến bái kiến Hiền vương gia, bái kiến thế tử.”
Hiền vương không cao lắm, chưa tới ba mươi nhưng đã bắt đầu phát tướng. Tuy vậy, mấy hoàng tử trong hoàng tộc đều có ngoại hình rất khá, đương nhiên Vân Dực là đẹp nhất.
Không có gì tốt hơn Vân Dực.
Vân Dực là đẹp nhất.
Hiền vương nhìn Thẩm Yến từ trên xuống dưới, chậc một tiếng: "Sống cũng khỏe nhỉ.”
Thẩm Yến đứng thẳng người, mỉm cười đáp lại: "Phiền Hiền vương điện hạ quan nhớ nhung, tay chân còn nguyên đây." Nói rồi y còn đá chân một cái khiến Hiền vương giật mình, tưởng y muốn đá mình nên lùi lại một bước.
Thế tử Tiêu Thừa Hiên không kìm được liếc nhìn Thẩm Yến thêm lần nữa. Nghe nói chính người này đã đẩy Tam thúc xuống lầu Quan Cảnh khiến Tam thúc bị thương ở chân.
Người này trông cũng đẹp, nhưng cách nói chuyện thật kỳ quặc.
Thẩm Yến cũng liếc nhìn Tiêu Thừa Hiên. Vị thế tử này đã cao ngang cha mình, nhưng vóc dáng thẳng tắp, khuôn mặt thanh tú.
Hiền vương giơ ngón cái lên: "Thẩm Yến, ngươi là người mạng cứng nhất mà bổn vương từng gặp.”
Lời châm chọc khiêu khích này cũng rất rõ ràng.
Trước đây Tiêu Triệt được sủng ái, đại hoàng tử là con trưởng, nhưng rõ ràng không ưa Tiêu Triệt nên cũng ghét luôn Thẩm Yến “cá mè một lứa” này.
Bây giờ hai người họ đã rơi vào hoàn cảnh như thế này, nếu không đến đạp một cái, đúng là không xứng với những năm tháng bị Tiêu Triệt áp chế.
Thẩm Yến cũng không để tâm, chỉ cười rồi chuyển chủ đề: "Hôm nay Hiền vương vào cung cũng vì việc chọn bạn học cho Bát hoàng tử đúng không?”
"Đúng vậy." Hiền vương nhướn mày, cố ý nói, "Nhà ta chọn bạn học cho Tiểu Bát, ta là đại ca đương nhiên phải đến rồi. Dù sao Tiểu Bát thân với ta nhất mà, đúng không, Hiên Nhi?”
Nghe thấy "Hiên Nhi", Tiêu Thừa Hiên không kìm được thở dài, không tiếp lời hắn, chỉ nói: "Phụ vương, mau vào cung thôi, muộn sẽ lỡ việc mất.”
Hiền vương lườm con trai mình. Thằng con này đúng là đầu gỗ, đến việc chế giễu người khác cũng không giúp nổi, giữ nó có ích gì?
"Biết rồi, lắm chuyện." Hiền vương hất cằm với Thẩm Yến: "Được rồi, bồn vương phải vào cung, không nói nhiều với ngươi nữa. Hôm nào đến vương phủ uống rượu nhé, bổn vương mời ngươi, rượu Thu Lộ Bạch, uống thỏa thích.”
Nói rồi cũng không đi, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào sắc mặt của Thẩm Yến.
Con trai thì vô dụng, hắn tự ra tay.
Nụ cười trên mặt Thẩm Yến cứng đờ.
Không thể không nói, Hiền Vương là biết cách đâm đao.
Rõ ràng là hắn đã xem qua hồ sơ của Đại Lý Tự, ngay cả chuyện rượu Thu Lộ Bạch cũng biết.
“Thu Lộ Bạch trong phủ đại ca uống không hết, không bằng đưa đến phủ ta.”
Xe ngựa của phủ Thụy vương không biết dừng bên cạnh hai người từ lúc nào, giọng nói trong trẻo lạnh lùng từ trong xe phát ra.
Thẩm Yến ngẩn người quay đầu, liền thấy Xuân Sơn mặt không biểu cảm đánh xe.
Xuân Sơn nhìn thấy y, không kìm được trợn trắng mắt, ôi trời, thiếu gia cuối cùng cũng chịu rời thuyền rồi đây.
Tiêu Thừa Hiên khom lưng hành lễ: "Bái kiến tam thúc.”
"Ồ, Tam đệ hôm nay cũng vào cung à." Ánh mắt của Hiền vương lóe sáng, "Thật trùng hợp, lại gặp nhau ở đây. Tam đệ à, Trường Sách là tri kỷ của ngươi, hai người chắc đã lâu không gặp nhỉ? Ba năm? Hay là năm năm? Bạn cũ gặp lại chẳng phải nên uống một chén rượu lớn sao?”
Thẩm Yến nghiến răng, đã lâu không gặp, cái miệng của Hiền vương bây giờ còn đáng hận hơn trước.
"Ồ, ta quên mất..." Hiền vương vỗ trán tỏ vẻ như chợt nhớ ra, "Ngươi xem trí nhớ bổn vương này, Thẩm Yến, ngươi còn không chạy đi. Nếu lát nữa có chuyện gì xảy ra, Tam đệ ta sẽ là người đầu tiên bị nghi ngờ, ngươi không thể lại hại nó nữa.”
Thẩm Yến nheo mắt, rất tốt, Hiền vương điện hạ, món nợ này coi như đã kết, một trong những ưu điểm của y chính là thù dai.
Thẩm Yến hít sâu một hơi, nặn ra nụ cười: "Hai vị vương gia cứ trò chuyện, ta xin cáo lui trước." Nói rồi quay người bước đi.
Hiện giờ y còn sống đứng ở chỗ này, liền thành câu chuyện để người bên ngoài dùng để châm chọc Tiêu Triệt.
“Thẩm Yến. " Tiêu Triệt trong xe gọi y một tiếng, giọng điệu tương đối bình tĩnh.
Bước chân Thẩm Yến khựng lại, ngẩn ra một lúc, rồi theo phản xạ đáp: "Ta đây.”
Tiêu Triệt thản nhiên nói: "Nếu sau này ngươi chết ở kinh thành này, chắc chắn là do bản vương bị đại hoàng huynh châm ngòi, tức giận mà giết ngươi để xả giận.”
???
Hiền vương kinh ngạc quay đầu, trừng mắt nhìn vào rèm xe, giận dữ nói: "Tiêu Triệt, ngươi đang nói bậy bạ gì đấy?" Cái gì mà Thẩm Yến chết là do hắn bị châm ngòi, chẳng phải là đang vu oan sao... Nói nhăng nói cuội.
Thẩm Yến đảo mắt quay lại nhìn Hiền vương, giọng đầy ai oán: "Ta và Hiền vương điện hạ từng học chung tại điện Vĩnh Diên, cũng coi như đồng môn, nào ngờ Hiền vương điện hạ…”
Thẩm Yến thở dài ba nhịp, giọng điệu bi thương: "Lại hận ta đến thế này…”
Hiền vương nhìn vẻ mặt như sắp khóc của Thẩm Yến, ngây người, sau đó chỉ tay vào mặt y: "Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, hai người đến giờ vẫn còn cấu kết với nhau, cùng một giuộc…”
Tiêu Thừa Hiên cau mày, kéo tay áo cha mình, khẽ nói: “Phụ vương, cẩn thận lời nói.”
Nói những điều này trước cửa cung, lỡ như lọt vào tai hoàng gia gia, phụ vương thật sự có ý châm ngòi, nếu Thẩm Yến không chết thì còn đỡ, nhưng nếu thật sự chết, phụ vương sẽ bị liên lụy.
Lời nói của Hiền vương bị nghẹn lại, hắn hất tay áo, giận dữ bỏ đi.
Hắn tức chết mất thôi.
Tiêu Thừa Hiên thi lễ với xe ngựa rồi mới vội vàng đi theo.
Thấy Hiền vương đã đi, Thẩm Yến lập tức tiến đến, tay bám chặt vào cửa sổ xe ngựa, ấp úng: “Vân Dực, ngươi đến rồi.”
Y đã nhiều ngày không gặp hắn rồi.
Một ngày không gặp tựa như ba năm, thật nhớ quá.
Tầm mắt Tiêu Triệt rơi vào bàn tay kia, ngón tay thon dài trắng nõn giống như ngọc thạch không có lỗ chân lông.
“Vân Dực, cám ơn ngươi nha, bằng không vừa rồi Hiền Vương sẽ gi.ết ch.ết ta mất.”
Xuân Sơn: "????”
Hiền vương dám gi.ết ch.ết ngài ở cửa cung sao?
Ngài nói nhảm thêm câu nữa thử xem.
“Vân Dực, thật ra ngươi không cần làm thế đâu, cho dù Hiền vương có sỉ nhục, chửi mắng hay bắt nạt ta, ta cũng sẽ không phản kháng. Giờ ta chỉ còn nước bị ức hiếp thôi...” Thẩm Yến thở dài oán trách.
Xuân Sơn: "......”
Thật sự còn dám.
“Vân Dực à......”
“Thẩm Yến. "Người trong xe ngựa bình tĩnh mở miệng.
“Dạ... "Thẩm Yến vui vẻ đáp một tiếng, nghe Vân Dực gọi tên y thật dễ nghe nha.
“Câm miệng đi. "Tiêu Triệt cười nhạo một tiếng," “Ngươi tưởng giờ ta còn tin trò của ngươi sao?”
Hệ thống: " Trò gì?"
Thẩm Yến: "... Câm miệng.”
Thẩm Yến không nói gì nữa, nhưng tay vẫn bám chặt cửa sổ xe không buông, Xuân Sơn cầm roi ngựa, không biết nên quất hay không quất, còn vương gia thì chẳng nói gì, thật sự khó xử chết hắn.
Sớm biết vậy đã để Mộc Hạ đánh xe.
“Buông tay. "Tiêu Triệt lạnh nhạt nói.
“Đừng vội đi mà, mọi người còn chưa đến đủ, đi sớm quá thì vắng lắm.”
Tấm rèm xe ngựa này dày quá, chẳng thấy gì bên trong cả.
Vân Dực ngồi trong đó không thấy bức bối sao?
Thẩm Yến thổi nhẹ vào rèm, vừa đúng lúc gió thổi qua, góc rèm màu nhạt điểm xuyết tua rua khẽ lay động.
Thẩm Yến theo phản xạ nghiêng đầu nhìn vào trong, muốn thấy rõ mặt người trong đó.
Người bên trong lại đúng lúc giơ tay đè rèm xuống.
Rèm buông xuống che khuất tầm nhìn từ bên ngoài, nhưng vô tình tay Thẩm Yến cũng bị đè dưới lòng bàn tay của hắn.
Như những viên ngọc lớn nhỏ rơi rải rác khắp bầu trời, khiến tim Thẩm Yến run lên từng cơn, hơi thở cũng trở nên khó khăn.