Triệu thái y sau một hồi bắt mạch, nghe, hỏi han cuối cùng cũng kiểm tra tỉ mỉ cho Thẩm Yến, rồi đưa ra kết luận: "Thân thể rất khỏe mạnh, còn về đầu óc... thì khó nói lắm.”
"Cái gì mà khó nói?”Lưu công công hỏi.
"Chính là..." Triệu thái y chỉ lên đầu mình, "Vấn đề này cần quan sát qua hành vi, lời nói, không thể biết được qua mạch.”
"Vậy à..." Lưu công công nhìn người đang ngồi trên giường của vương gia nhà mình, có chút khó xử, biết nhìn kiểu gì đây…
“Cho nên, cũng có thể là giả ngây giả dại. "Tiêu Triệt thản nhiên nói.
Triệu thái y: "......”
Ngài nói đấy nhé, không phải ta.
Tiêu Triệt vân vê ngón tay, trong ánh mắt chậm rãi nổi lên sát ý.
Hắn không rõ mục đích của Thẩm Yến là gì, cũng không còn muốn tìm hiểu nữa.
Giờ này khắc này, hắn muốn gi.ết ch.ết người này.
Lặng lẽ không một tiếng động, làm không để lại dấu vết, giống như người này chưa từng xuất hiện.
Như vậy từ nay về sau mỗi một ngày, hắn không cần gặp lại y, không cần phải nghe tin tức của y, và càng không có ai nhắc đến cái tên này trước mặt hắn nữa.
Như vậy, hắn cũng sẽ không bị tra tấn và giày vò nữa.
Cuối cùng, một mình hắn lặng lẽ chết đi, biến thành từng hạt bụi theo gió mà tiêu tán.
Mà muốn tất cả trở nên tốt đẹp như vậy, chỉ cần giết Thẩm Yến.
Sau khi lui ra, Triệu thái y không rời đi mà mang hòm thuốc vui vẻ chạy tới viện của Hoa Dung, nói là muốn thảo luận y thuật với ông.
"Chữa bệnh cho tên hoàng đế chó mà còn muốn thảo luận y thuật với ta, đúng là não có bệnh, phì." Hoa Dung đang bực, phun thẳng vào mặt Triệu thái y rồi đuổi người đi.
Triệu thái y cũng không tức giận, lúc đi còn vui vẻ bảo ngày mai lại đến.
Trong phòng ngủ chính, Thẩm Yến vẫn ngồi trên giường, Lưu công công đứng bên cạnh thỉnh thoảng lại liếc nhìn y.
Ánh mắt kia, nói như thế nào đây......
Hệ thống: "Sao ông ta lại nhìn ngươi bằng ánh mắt quan tâm người ngốc thế?”
Thẩm Yến: "Câm miệng.”
Thẩm Yến u oán nhìn ông, Lưu công công bắt gặp ánh mắt của y cười khan một tiếng: "Công tử đã ngủ một ngày một đêm, đói không?”
Có thể là vì phối hợp với Lưu công công, bụng Thẩm Yến kêu lên òng ọc.
Lưu công công vội nói: "Ta sẽ phân phó người đi dọn cơm.”
Lưu công công hối hả đi ra, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Yến và Tiêu Triệt, Tiêu Triệt cũng không nói gì, chỉ nhìn y bằng ánh mắt lạnh lùng mà y không hiểu nổi.
Thẩm Yến thấy lạnh sống lưng, y leo xuống giường, còn quay đầu lại chỉnh chăn gối cho hắn.
"Không cần, lát nữa bảo người vứt đi là được." Tiêu Triệt thản nhiên nói.
"..." Thẩm Yến bĩu môi, vứt thì vứt, ngươi nhiều tiền thì cứ vứt, cùng lắm thì ta nhặt lại thôi.
Thẩm Yến chọn cách ở lại thay vì rời đi, miễn là Tiêu Triệt không đuổi, y sẽ mặt dày ở lỳ đây. Thế là y ngồi xuống trước bàn, hô lên: "Thọ à..." Cũng không biết Nguyên Thọ còn ở đây không, có phải đã thử độ nóng dầu giúp y chưa, xem chiên chín mấy phần thì giòn ngon nhất.
Nguyên Thọ lạch bạch chạy vào, mặt mày hớn hở: "Thiếu gia, người tỉnh rồi.”
Nhìn thấy vẻ vui mừng trên mặt Nguyên Thọ, Thẩm Yến thở phào nhẹ nhõm, may quá, chưa biến thành miếng da giòn Nguyên Thọ.
Thẩm Yến miễn cưỡng vẫy tay với Nguyên Thọ: "Chải tóc cho thiếu gia.”
Nguyên Thọ: "..." Người cho rằng đây là nhà người sao?
Nguyên Thọ chỉ im lặng trong chốc lát rồi thích nghi với hoàn cảnh, thế là cậu nhìn quanh một lượt, liền thấy chiếc lược lưu ly trên bàn, khá đẹp, hợp với thiếu gia nhà cậu.
Nguyên Thọ liếc nhìn người đang nhìn chằm chằm thiếu gia của cậu, từ từ đi qua, giả vờ như không có gì, nhưng thật ra là công khai cầm lấy chiếc lược, sau đó nhanh chóng quay về bên cạnh Thẩm Yến, bắt đầu chải tóc cho y.
Tóc thiếu gia vừa đen vừa thẳng, như tơ lụa, Nguyên Thọ không nhịn được chạm thêm vài lần, tóc này còn đẹp hơn tóc của nữ tử... dù cậu chưa từng chạm vào tóc nữ tử, nhưng chỉ nhìn chất lượng tóc thôi, tóc của thiếu gia nhà cậu chắc chắn là đẹp nhất.
Thẩm Yến đã ngủ một ngày một đêm đến đau cả đầu, được chải tóc như vậy, y cảm thấy rất thoải mái, không nhịn được khẽ rên lên một tiếng.
Năm năm phiêu bạt, hôm nay có thể ở lại nhà Vân Dực, không biết kiếp trước y đã làm bao nhiêu việc tốt.
Đinh - -
【Xác nhận phu xe Nguyên Thọ thành công, hãy cố gắng đánh bại cậu ta và chiếm lấy người trong lòng làm của riêng đi.】
!!!
Thẩm Yến sửng sốt, cái quái gì vậy?
Phu xe Nguyên Thọ?
Cái quái gì thế này?
Hệ thống: "..."
Thẩm Yến đẩy Nguyên Thọ ra, Nguyên Thọ không đề phòng kéo tóc Thẩm Yến lui về phía sau một bước, Thẩm Yến ôm đầu a một tiếng, cũng không quản Nguyên Thọ, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Tiêu Triệt.
Tiêu Triệt cau mày không nhìn y, không biết lại làm sao nữa, ánh mắt lạnh hơn vừa rồi ba phần.
Cổ họng Thẩm Yến giật giật, cuối cùng sâu kín lên tiếng: "Vân Dực, ngươi đang suy nghĩ gì thế?”
Tiêu Triệt nghe được lời ấy, ánh mắt híp lại: "Ngươi cảm thấy thế nào?”
Thẩm Yến lắp bắp: "... Là ta đang hỏi ngươi mà.”
Tiêu Triệt gõ ngón tay lên bàn, thực sự trả lời câu hỏi của Thẩm Yến, thậm chí giọng điệu còn trở nên ôn hòa: "Ta nghĩ có lẽ những cách chết trước đây không phù hợp với ngươi, ta muốn tìm cho ngươi một cái chết khác biệt.”
“......” Thẩm Yến hận không thể tự vả cho mình một cái, cho ngươi ăn nói linh tinh này.
Thẩm Yến nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Tiêu Triệt, cố gắng tìm ra manh mối từ nét mặt của hắn nhưng cuối cùng chẳng nhìn ra được gì.
Thẩm Yến: "Thống à, cái xác nhận này chắc là lỗi hệ thống chứ hả?”
Hệ thống: "Nhìn thì giống lỗi, nhưng khi ngươi ngủ mê ta đã kiểm tra kỹ nhiệm vụ hệ thống rồi, phát hiện nhiệm vụ hệ thống rất hoàn chỉnh, không hề có lỗi.”
Thẩm Yến: "Hả??? Vậy xác nhận này rốt cuộc là sao?”
Hệ thống: "Như đã nói trước đó, khả năng lớn nhất là Tiêu Triệt nghĩ ngươi có mối quan hệ mờ ám với bọn họ, nên xác nhận mới thành công. Dù sao thì Tiêu Triệt là nhân vật chính, còn ngươi chỉ là một công cụ thôi.”
Thẩm Yến: "...... Ngươi nghĩ Tiêu Triệt sẽ cho rằng ta có mối quan hệ với lão già Hoa Dung sao? Với Nguyên Thọ sao? Với Mộc Hạ sao? Ngươi không thấy rất hoang đường à?”
Hệ thống im lặng một lát: "Đúng là rất hoang đường, có lẽ thực sự có lỗi. Chỉ cần ai đó tiếp cận ngươi thì sẽ được xác nhận.”
Cả người lẫn hệ thống lại nhất trí với nhau rằng đây chỉ là lỗi hệ thống, không liên quan gì đến Vân Dực, không nên chửi Vân Dực là đồ khốn nạn. Vân Dực là người đứng đắn.
Trước đây chắc chắn y đã trách oan Vân Dực rồi.
Lưu công công bảo hạ nhân dọn đồ ăn lên, Thẩm Yến đói đến hoa mắt, cầm đũa lên ăn ngay.
Ăn xong thì lập tức đứng dậy rời đi, vì đột nhiên cảm thấy giờ ở cạnh Vân Dực có phần nguy hiểm.
Tâm tư của Vân Dực trước đây y đã chẳng thể đoán đúng, bây giờ lại càng khó nhìn thấu.
Lưu công công đứng bên cạnh rót trà cho y: "Thế nào, ngon không?”
Thẩm Yến gật đầu: "Cũng không tệ lắm.”
“Ta nhớ đây đều là món công tử thích ăn. "Lưu công công cười cầm đũa gắp thức ăn cho y.
Thẩm Yến khen: "Trí nhớ của công công thật tốt.”
Hệ thống: "Vị đồng chí công công này nhiệt tình với ngươi quá nhỉ.”
Thẩm Yến: "...... Cái cách gọi đó là gì vậy, xin hãy tôn trọng công công.”
Lưu công công gắp thức ăn cho Thẩm Yến, nhưng đột nhiên cảm thấy sau lưng có một ánh mắt áp lực đè nặng lên. Thế là Lưu công công quyết định quay lưng về phía vương gia nhà mình, tiếp tục cung kính chăm sóc Thẩm Yến.
Ông hiểu rồi, chỉ có Thẩm công tử mới trị được Hoa thần y, những ân oán tình thù khác hãy tạm để qua một bên, chân của vương gia mới là chuyện quan trọng.
Thẩm Yến tất nhiên biết ý của Lưu công công, nháy mắt với ông, ý bảo yên tâm đi, giao cho ta.
Đinh - -
[Quản gia Lưu công công chứng thực thành công, xin cố gắng đánh bại ông ấy, chiếm người trong lòng làm của riêng đi.]
“Khụ khụ khụ... "Thẩm Yến sặc một miếng thức ăn trong cổ họng, ho đến kinh thiên động địa, ho đến mắt đỏ ngầu.
Thẩm Yến: "Điên rồi sao???”
Hệ thống: "..."
Lưu công công vội chạy tới định vỗ lưng cho y, Thẩm Yến sợ hãi nhảy dựng lên, đẩy ông ra, kinh hãi hét lớn: "Đừng—chạm—vào—ta, tránh xa ta ra…”
Thẩm Yến điên cuồng vò đầu, a a a, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Ai có thể nói cho y biết không?
Hệ thống: "..."
"Sao vậy nhỉ?" Lưu công công mờ mịt, vừa nãy vẫn còn nháy mắt với ông mà, sao đột nhiên lại nhìn ông như mãnh thú thế này?
Lưu công công có chút thất thố nhìn về phía vương gia nhà mình, không phải vị này lại bắt đầu điên rồi chứ?
Triệu thái y có nói, để xem một người có điên hay không thì phải quan sát hành vi của họ, mà hành vi của vị này bây giờ không giống người bình thường chút nào.
Mộc Hạ và Xuân Sơn nghe thấy tiếng động chạy vào, thấy Thẩm Yến như thể phát cuồng, bất giác định lao tới chế ngự y để đề phòng y gây thương tích cho người khác hoặc chính mình.
"Đừng lại gần..." Thẩm Yến như chim sợ cành cong, tiện tay chộp lấy bình hoa từ bên cạnh che trước mặt, đôi mắt đào hoa dài nhỏ đầy hoảng loạn, "Đừng ai lại gần, mọi người cách ta ba trượng ra…”
Mộc Hạ và Xuân Sơn đồng thời nhìn về phía Vương gia nhà mình.
Thẩm Yến lúc này chỉ mặc trung y, làm loạn một hồi, vạt áo xộc xệch, tóc tai rối bù, thật sự giống một... tên điên.
“Đừng chạm vào y. "Tiêu Triệt xoay xe lăn lại, ý bảo Mộc Hạ và Xuân Sơn lui về phía sau, tự mình tiến lên.
Thẩm Yến không phản kháng việc Tiêu Triệt tiến gần, nhưng đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Tiêu Triệt di chuyển bằng xe lăn, dù tình huống có hơi kỳ quặc, nhưng không hiểu sao mũi y lại cay cay, hai giọt nước mắt bất chợt rơi xuống.
Tiêu Triệt đến gần, cảm thấy mu bàn tay ướt lạnh, cả người hắn run lên, rõ ràng chỉ là hai giọt nước mắt mà lại giống như than lửa bỏng rát.
Tiêu Triệt nhắm mắt lại, đưa tay về phía Thẩm Yến: "Đưa cho ta.”
Thẩm Yến dựa lưng vào tường, hít hít mũi, rồi nói: "Nhưng ngươi không được để họ lại gần ta.”
Tiêu Triệt gật đầu: "Bọn họ sẽ không lại gần ngươi. Đưa bình hoa cho ta, làm vỡ là ngươi không đền nổi đâu.”
“... "Thẩm Yến bĩu môi, đề phòng nhìn thoáng qua đám người Lưu công công,
trọng điểm dĩ nhiên là người may mắn duy nhất là Xuân Sơn. Thấy Xuân Sơn lùi lại y mới đặt bình hoa lên bàn bên cạnh, hừ nhẹ một tiếng, "Nhà ngoại của tam đệ nhà ta là người giàu nhất, chỉ là một cái bình hoa thôi mà.”
Tiêu Triệt: "Nhà ngoại của tam đệ ngươi có quan hệ gì với ngươi sao?”
Thẩm Yến: "... Vậy thì không.”
Tiêu Triệt tiện tay cầm lấy bộ y phục trên bình phong ném cho y, sau đó quay xe lăn lại, nói với Lưu công công: "Đưa y đi.”
Thẩm Yến luống cuống mặc quần áo vào, nhưng y phục phức tạp, mặc lộn xộn lung tung, Nguyên Thọ không kìm được định tiến lên giúp y chỉnh lại.
Thẩm Yến hét lớn một tiếng, hoảng sợ vạn phần: "Đứng lại, đừng tới gần ta.”
Nguyên Thọ sững sờ bị y dọa đến nhảy dựng tại chỗ.
Thẩm Yến vừa giơ tay vừa lùi về phía cửa, vẻ mặt đầy cảnh giác: "Đừng có tới gần ta, sau này gặp ta phải cách ta ba trượng, đừng có tới gần ta. Nói lại lần nữa, đừng—có—tới—gần—ta!!!”
"Thiếu gia..." Nguyên Thọ sắp khóc đến nơi rồi, thiếu gia nhà cậu thật sự không ổn, chẳng lẽ ngài ấy bị thứ gì bẩn thỉu nhập vào người rồi sao? Thiếu gia nhà cậu khổ quá, hu hu hu…
Thẩm Yến rời khỏi phòng ngủ, sau đó xoay người nhanh chân bỏ chạy, ngay cả Nguyên Thọ cũng không thèm.
Điên rồi, đều điên rồi.
Bây giờ y muốn biết là ai đang phát điên?
Là ai?
Rốt cuộc là ai???