Vòng tay mã não không đáng giá?
Thẩm Yến bĩu môi, hồi còn học trong điện Vĩnh Diên, Nhị hoàng tử từng tặng y một chuỗi vòng mã não. Hóa ra Nhị hoàng tử đi khắp nơi tặng mã não để lấy lòng người khác?
Còn nói là quà của ngoại tổ phụ tặng cho mẫu hậu, rồi hắn lại đem tặng người khác. Hóa ra là đồ có cả đống, tiện tay tặng đại!
Hừ, quả nhiên là kẻ lắm mưu nhiều kế, không đáng tin!
Mắng xong Khánh vương, Thẩm Yến lại nghĩ đến cha đẻ của Nhị hoàng tử.
Dường như Tiêu Triệt chẳng bận tâm đến việc hoàng thượng hỏi ý về thái tử, cũng đúng thôi, hắn được sinh ra trong lãnh cung, bị hoàng thượng vứt bỏ không chỉ một lần. Giờ đây tình cảnh như vậy có lẽ cũng chẳng còn khiến hắn bận lòng nữa.
Tiêu Triệt thì không bận lòng, nhưng Thẩm Yến lại cảm thấy khó chịu trong lòng, cứ ngồi nhìn màn giường mà thất thần.
So với Tiêu Triệt, quả thực y may mắn hơn nhiều. Dù năm xưa xảy ra chuyện kinh khủng, nhưng phụ thân, huynh đệ, ngoại tổ phụ, cậu ruột, không ai từng bỏ rơi y.
Thậm chí là ngay cả Tiêu Triệt – người có lý do giết y nhất cũng…
Thẩm Yến cảm thấy dạo này mình quá dễ xúc động, cứ nghĩ đến chuyện gì là lại muốn rơi nước mắt.
Mộc Hạ liếc nhìn chủ tử nhà mình, thấy sắc mặt âm trầm, trầm ngâm một lúc rồi đi tới kệ sách sau lưng Tiêu Triệt, lấy hai chiếc hộp đến đặt bên giường.
Thẩm Yến hoàn hồn thì thấy một người đứng lù lù bên giường, sợ đến mức giật mình, nước mắt cũng bị dọa quay ngược lại:“Ngươi bị bệnh à? Đi đứng không có tiếng động gì hết vậy?”
Mộc Hạ cụp mắt: “Ám vệ xưa nay đi lại không phát ra tiếng, tạ công tử khích lệ, võ công của thuộc hạ hiện nay quả thật ít ai địch lại được.”
Thẩm Yến: “…”
Không nghĩ ra câu nào để oán lại, nghẹn chết mất!
Mộc Hạ kẹp một chiếc hộp dưới cánh tay, mở chiếc hộp gỗ tử đàn còn lại ra đưa đến trước mặt Thẩm Yến.
Thẩm Yến nhìn viên dạ minh châu lấp lánh trong hộp, trừng to mắt: “Lớn quá, sáng quá, đẹp quá!”
Nói xong quên luôn cú nghẹn ban nãy, đưa tay ra sờ.
Mộc Hạ nhướng mày: “Có phải giá trị hơn chuỗi vòng mã não không?”
Thẩm Yến cười tít mắt: “Đương nhiên rồi, cái này sao có thể so với chuỗi mã não được? Ở đâu ra thế?”
“Vương gia tìm được mấy năm trước. Vài ngày trước, hoàng thượng cũng tặng hai viên, nhưng nhỏ hơn viên này.” Mộc Hạ lại mở chiếc hộp còn lại, là thứ Tiêu Thừa Hiên vừa tặng cách đây không lâu.
Thẩm Yến rướn cổ nhìn, quả nhiên nhỏ hơn một chút, nhưng nếu không so sánh thì cũng đã rất to rồi.
Lớn hay nhỏ gì cũng là dạ minh châu!
Bốn viên dạ minh châu chiếu sáng không gian nhỏ bé bị màn che bao quanh, khiến Thẩm Yến vui vẻ, sờ từng viên rồi nhét hết vào chăn của mình.
Xem ra những năm qua, Vân Dực không hề túng thiếu. Thế mà trước đây còn moi của Thẩm Tiểu Bảo mấy ngàn lượng bạc, y phải tìm cách trộm… à không, lấy lại mới được.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Thẩm Tiểu Bảo rất giàu, còn y thì nghèo quá. Nghĩ vậy y lại ôm chặt mấy viên dạ minh châu trong chăn, mong dính được chút khí phú quý.
Mộc Hạ quay lại bên cạnh Tiêu Triệt, đặt hai chiếc hộp trống về lại chỗ cũ trên kệ sách.
Tiêu Triệt nhìn hắn, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo sự lạnh lẽo rõ ràng: “Mộc Hạ, dạo này ngươi càng lúc càng quen thói tự ý làm chủ rồi.”
Mộc Hạ "bịch" một tiếng quỳ xuống: “Tạ chủ tử khen ngợi.”
Là tự ý hay là thay chủ tử giải quyết vấn đề, một ám vệ đầu óc nhanh nhạy hơn Xuân Sơn như hắn vẫn phân biệt được rõ ràng.
*
Dạo gần đây Thẩm Yến vẫn luôn ở trong phủ Thụy Vương, chính xác là luôn nằm trên giường của Thụy Vương gia.
Nhiệm vụ Tương Kiến Hoan nhờ vào màn giả ngây giả dại của Thẩm Yến mà hoàn thành một cách tương đối… dễ dàng.
Ví dụ như bảo Tiêu Triệt xoa bóp cho mình, y liền túm tay Tiêu Triệt đặt lên vai mình, gọi một tiếng “tướng công, ta ngứa,” thế là Tiêu Triệt giúp y gãi vài cái.
Ví dụ như vẽ một bức tranh thật đẹp cho người trong lòng, ngươi đoán xem, sau khi Tiêu Triệt vẽ xong bức chân dung cho y, nhiệm vụ này tự động hoàn thành. Hay như tiêu thật nhiều bạc cho người trong lòng, tặng một bó hoa cho người trong lòng…
Đến khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi, nhiệm vụ Tương Kiến Hoan đã hoàn thành được mười tám cái. Cuối cùng, vì không còn cái bug nào có thể chui vào, trò giả ngây giả dại của y cũng đến hồi kết thúc.
Những ngày qua, y thực sự đã thử hết tất cả các kiểu thiết lập nhân vật trong thư viện tiểu thuyết của hệ thống. Tiêu Triệt nhìn y bằng ánh mắt chẳng khác nào đang nhìn một kẻ ngốc.
Thật sự là thiếu gia đây mệt muốn chết!
“Ngươi chắc ngươi mệt à?” Hệ thống hỏi.
“Sao, ta không mệt chắc?”
“Ta thấy ngươi vui vẻ lắm, ngày nào cũng sờ soạng ôm hôn tình nhân của ngươi, đầu óc lúc nào cũng sôi sục như núi lửa.”
Thẩm Yến suýt nữa phun nước ra: “Tình nhân gì?”
Hệ thống lạnh lùng: “Từ mới học, thấy rất hợp.”
Thẩm Yến: “…”
Thẩm Yến lật lại danh sách nhiệm vụ của mình, phát hiện Tương Kiến Hoan không còn nhiệm vụ nào có thể lách luật nữa. Còn cái nhiệm vụ Bách Chiến Tử* cần có hai mươi người trong lòng, đến giờ y vẫn chẳng có chút manh mối nào.
(Bách Chiến Tử: Đại loại là hy sinh sau nhiều trận chiến)
Trong phòng, Hoa Dung vừa rút kim châm ra nhìn Tiêu Triệt, nghiêm túc nói: “Khi hành châm pháp này, lão phu chỉ coi chữa cho người chết thành người sống, không ôm hy vọng gì. Tình trạng của ngươi thế nào ngươi phải rõ nhất. Nhưng qua những ngày hành châm, ta phát hiện liệu pháp này có chút hiệu quả, dù rất nhỏ…”
Hoa Dung giơ ngón út làm minh họa,
“Nhưng quả thật có chút xíu…”
“Thật sao?” Thẩm Yến bật mở cửa sổ, thò nửa người vào, “Lão đầu, ông nói thật sao?”
Hoa Dung khó chịu nói: “Chỉ là một chút, không còn là kim đâm vào gỗ mục nữa. Còn sau này ra sao... Kẻ họ Tiêu chắc chắn chẳng có phúc phần gì, ta nguyền rủa tất cả họ Tiêu.”
Thẩm Yến nghẹn một hơi trong ngực, muốn nhổ hai bãi nước bọt vào ông.
Hệ thống: “Bộ châm pháp đó quả thực có tác dụng. Nếu chỉ là truyền năng lượng sẽ không nhanh như vậy.”
Thẩm Yến sáng mắt: “Là sự bổ trợ lẫn nhau sao?”
Hệ thống: “Ừ, đúng thế.”
Thẩm Yến phấn khích: “Vậy có khi nào một hai năm nữa Vân Dực có thể đứng dậy không?”
Hệ thống: “Ngươi nằm mơ à?”
Thẩm Yến: “Vậy cần bao lâu?”
Hệ thống: “Không đến mười mấy hai mươi năm, mười năm tám năm chắc là được.”
“…” Thẩm Yến trầm mặc giây lát, rồi lại ngẩng cao đầu, “Không sao, dù sao cũng có hy vọng, cảm ơn Thống huynh.”
Hệ thống: “Không cần khách sáo, ký chủ. Chỉ là nhiệm vụ của ngươi dường như đã vào giai đoạn bế tắc. Không phải nhiệm vụ nào cũng như ‘Tương kiến hoan’, giống như ngươi và Tiêu Triệt cũng chẳng thể quay lại thời điểm gặp nhau là vui vẻ nữa.”
Thẩm Yến: “…”
Cái hệ thống rách nát này thành tinh rồi à? Lại còn biết làm con dao hai lưỡi nữa.
Thẩm Yến nằm dài dưới gốc cây hoa quế, buồn bã. Lưu công công tiễn Hoa Dung ra ngoài, sau đó mang áo choàng lớn của Tiêu Triệt đến phủ lên người Thẩm Yến: “Vừa có tuyết rơi, công tử nên chú ý giữ sức khỏe.”
Thẩm Yến chẳng để tâm, chỉ gật đầu.Thiếu gia khỏe mạnh lắm.
Hai mươi người trong lòng, lão già Hoa Dung kia rốt cuộc là bị đánh bại như thế nào?
Thẩm Yến nghĩ mãi không ra, bỗng thấy Xuân Sơn bước vào sân, theo sau là một nữ tử quen mặt.
Thẩm Yến ngồi dậy, kéo áo choàng nhíu mày nhìn nàng: “Sao cô lại đến đây?”
Lục Vân nhìn y từ trên xuống dưới, lạnh nhạt nói: “Ồ, công tử còn nhớ chúng ta sao? Ta và Dương giáo úy cứ tưởng công tử đã chẳng biết năm nay là năm nào rồi.”
Thẩm Yến chột dạ ho khan một tiếng: “Hiện giờ là năm Sùng Minh thứ hai mươi bảy... mùa đông.”
Lục Vân: “…”
Trước khi nàng mở miệng chế giễu, y đã nói: “Cô còn chưa nói tại sao cô lại đến đây?”
“Hôm ấy, hắn—” Lục Vân chỉ vào Xuân Sơn, “Tới Yên Vũ Lâu tìm ta, nói vương gia nhà bọn họ muốn gặp ta.”
“Hôm nào? Tại sao muốn gặp Lục Vân?” Thẩm Yến hỏi Xuân Sơn.
Xuân Sơn quay đầu, không trả lời.
“Vậy tại sao ngươi không đến?” Thẩm Yến chỉ còn cách hỏi Lục Vân.
Lục Vân cười nhạt: “Hắn bảo ta đến là ta phải đến sao? Dựa vào đâu?”
Thẩm Yến: “…” Hợp lý lắm. Nhưng giờ cô lại đến là sao?
Lục Vân liếc nhìn y: “Giờ không ai bảo ta đến, ta lại muốn đến.”
Thẩm Yến: “…” Nếu không phải ngươi là nữ nhân, ta nhất định phải đấu với ngươi vài chiêu.
“Là Lục Vân cô nương sao?” Trong phòng vang lên giọng lạnh lùng của Tiêu Triệt, “Mời cô vào.”
Thẩm Yến nhíu mày lẩm bẩm: “Hắn gặp cô làm gì? Mau đi đi.”
“Tại sao ta phải đi?”
Thẩm Yến nghiến răng: “... Được thôi, nhưng mong cô nương nói chuyện cẩn thận, tại hạ cảm tạ.” Nói rồi, y chắp tay cúi đầu.
Lục Vân nhìn y: “Ngươi nghĩ ta sẽ nói bậy sao?” Nói xong, nàng bước vào phòng.
Thẩm Yến: “…” Nếu không phải cô là phụ nữ ... Hừ!
Tiêu Triệt đã nghe cái tên “Lục Vân” rất nhiều lần. Vừa rồi cũng nghe cuộc trò chuyện ngoài sân.
Trên đời này, không ai khiến Thẩm Trường Sách á khẩu, ngay cả hắn cũng không, nhưng Lục Vân là người đầu tiên.
Tiêu Triệt nhìn nàng, Lục Vân cũng nhìn lại, không chút e dè.
Là một nữ tử xinh đẹp khiến hoa mai mùa đông cũng trở nên nhạt nhòa.
Tiêu Triệt cụp mắt: “Mời Lục Vân cô nương ngồi.”
Lục Vân thoải mái ngồi xuống: “Tạ Thụy vương gia.”
Tiêu Triệt nhìn nàng, đi thẳng vào vấn đề: “Ta mời cô nương đến là muốn hỏi vài chuyện về Thẩm Yến những năm qua. Không biết cô nương có tiện nói không?”
Lục Vân nhìn hắn: “Sao vương gia không hỏi công tử?”
Tiêu Triệt thẳng thắn: “Không mấy tin y.”
Lục Vân cười nhạt: “Tiện thì tiện, nhưng vương gia chắc chắn muốn nghe chứ?”
Tiêu Triệt gật đầu: “Muốn.”
Lục Vân rất sảng khoái: “Được, vậy ta nói cho vương gia nghe. Chỉ là vương gia đừng hối hận.”
Tiêu Triệt nghe vậy liền im lặng trong chốc lát, rồi từ từ cầm chuỗi Phật châu dưới cuốn sách bên cạnh, nhẹ nhàng xoay từng hạt trong tay.
Lục Vân nhấp một ngụm trà mà Lưu công công vừa rót, rồi mới cất lời: “Ta sinh ra ở một nơi gọi là đảo Nam Lan. Vương gia hẳn chưa từng nghe qua, nhưng chắc ngài biết dãy núi Đại Động. Từ đó đi về phía nam rất xa, rất xa mới tới được. Nơi ấy bốn bề đều là nước, dân tộc Nam Lan chúng ta đã sống ở đó, tách biệt với thế gian.”
“Hai năm trước, không biết bằng cách nào, tộc Ô Mông đã tìm đến. Chúng tàn sát tất cả người dân trong tộc, chỉ để lại ba mươi nữ nhân chúng ta.”
Bàn tay cầm tách trà của Tiêu Triệt siết chặt, đôi mắt hơi nheo lại.
Lục Vân thu lại biểu cảm, chậm rãi nói: “Hơn hai năm trước, quân triều đình các ngài giao chiến với tộc Ô Mông tại biên giới phía nam. Quân Ô Mông đại bại, trên đường tháo chạy thấy chúng ta vướng chân nên muốn giết sạch.”
“Đêm đó, chúng đào một hố lớn giữa sa mạc hoang vu không bóng người, rồi chôn sống tất cả chúng ta xuống đó.”
Lưu công công nghe đến đây, không nhịn được mà nuốt nước bọt, kinh hãi thốt lên: “Thật là trời không dung tha mà!”
Ông vừa nói vừa cầm ấm trà rót thêm cho Lục Vân một chén, dịu giọng: “Cô nương, cứ từ từ mà kể, đừng vội, uống chút nước cho dịu giọng đã.”
“Đa tạ công công.”
Lục Vân khẽ gật đầu cười, uống một ngụm nước rồi kể tiếp: “Chúng ta tưởng rằng chắc chắn sẽ chết, nào ngờ không biết từ đâu lại xuất hiện một người điên. Y dùng tay không đào hố, nhất quyết kéo chúng ta từ lòng đất lên.”
Tiêu Triệt ngước mắt nhìn, Lục Vân ngẩn ngơ ngắm chiếc bình sứ trắng hoa văn trước mặt.
Nơi ấy tối tăm không ánh mặt trời, là nơi đen tối nhất nàng từng trải qua trong đời. Nàng biết mình sắp chết, thậm chí còn nghĩ rằng chết đi cũng tốt, mọi đau khổ sẽ tan biến.
Nhưng ngay lúc đó, ánh mặt trời chói chang xuyên qua lòng đất. Người ấy đứng đó tựa một vị thần giáng thế.
“Ba mươi người, chết mười sáu, còn lại cũng chỉ thoi thóp.”
Lục Vân cúi đầu, hai tay đan trước ngực, khẽ niệm vài câu gì đó.
Mắt Lưu công công đỏ hoe, không kìm được mà mắng tộc Ô Mông: “Sao lại có thể tàn nhẫn đến vậy chứ!”
“Y kéo từng người chúng ta ra khỏi hố, rồi đội nắng gay gắt trong sa mạc mà đi tìm nước, bằng mọi giá cứu chúng ta trở về. Thậm chí nước của mình, y cũng nhường hết cho chúng ta. Ta còn tự hỏi, rốt cuộc y sống sót kiểu gì.”
Tay Tiêu Triệt xoay chuỗi Phật châu, gân xanh nổi rõ.
Lục Vân đột nhiên ngẩng đầu, nhướng mày nhìn Tiêu Triệt: “Ngài đoán xem, vì sao y lại xuất hiện ở đó?”
Không đợi Tiêu Triệt trả lời, Lục Vân đã bật cười: “Vương gia có biết núi Dương Cốc ở đâu không?”
“Hoa thần y dám đối đầu trực tiếp với Hoàng đế, đương nhiên là có chỗ dựa. Không ai biết núi Dương Cốc ở đâu, chỉ nghe nói nơi đó quanh năm tuyết phủ, lạnh giá vô cùng, nhưng chưa từng có ai tìm được.”
Lục Vân nhếch môi:“Nơi cực hàn ấy thì biết tìm ở đâu? Chỉ có thể từng bước đi, vừa đi vừa hỏi. Tiền lộ phí hết thì sao? Không có cơm ăn thì sao? Ban đêm không có chỗ ngủ thì sao? Trời mưa thì sao? Gió thổi thì sao? Tuyết rơi thì sao?”
Lục Vân càng nói, nụ cười càng rạng rỡ: “Ngài nghe mà có thấy khó chịu không? Vương gia biết không, y còn phải đi xin ăn đấy.”
Tiêu Triệt nhìn nàng không cảm xúc, mảnh Phật châu vỡ trong tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Thẩm Yến ngồi xổm trong viện nghiến răng nghiến lợi: “Lục Vân điên rồi à? Đúng ra nên ném cô ta đi từ lâu, cô ta nói mấy chuyện này với Tiêu Triệt làm gì? Làm ta mất mặt chưa đủ sao? Thiếu gia ta xin ăn lúc nào? Chỉ là ngồi nghỉ chân, tình cờ nhặt được hai đồng tiền của đứa nhỏ làm rơi thôi! Tình cờ!” Quả nhiên là người ngoại tộc, tình cờ cũng không hiểu là ý gì.
Hệ thống: “Đúng vậy, Lục Vân nói không chính xác. Ta làm chứng, ngươi chỉ nhặt tiền mua bánh bao, chứ không hề xin ăn. Lúc đó ta còn gợi ý ngươi xin ăn, ngươi bảo: ‘Quân tử Thẩm Yến tuyệt đối không đi ăn xin, nhưng nhặt tiền thì được.’”
Thẩm Yến: “...” Hệ thống rách nát này phiền muốn chết.
Lục Vân chống tay lên trán, cười duyên dáng: “Vương gia, ta không biết thù oán giữa ngài và y. Ta chỉ biết, y là một...” Ngón tay trắng muốt của nàng khẽ chạm lên trán mình: “Một kẻ ngốc có vấn đề ở đây. Thế nên ta luôn khuyên y, đời người ngắn ngủi, phải biết hưởng lạc. Chúng ta có mười bốn cô gái, ai nấy đều đem lòng si mê y, nguyện sống chết vì y. Mỹ nhân trong lòng... Vương gia nói xem, có phải là niềm vui lớn nhất đời người không?”
Lưu công công vẫn còn rưng rưng nước mắt, đột nhiên đờ ra. Ôi cô nương tốt bụng! Lão nô còn đang khóc vì cô, sao cô lại... sao cô lại như vậy?
Hệ thống:“Cộ ấy nói, cả mười bốn cô gái đều đem lòng yêu ngươi.”
“Cái gì?” Thẩm Yến sững sờ, chớp mắt đầy kinh ngạc: “Hóa ra các cô ấy lại có tâm tư ấy với ta. Chuyện này phải làm sao đây?”
Hệ thống: “...”
Thẩm Yến chống cằm, thả hồn theo gió: “Hệ thống, ngươi nói xem, các cô ấy thích thiếu gia ta vì điều gì? Là vì ta anh tuấn phong lưu, học rộng tài cao, hay đẹp trai như Phan An?”
Hệ thống: “...”
“Có thiếu gia ta ở đây, sau này các cô ấy tìm phu quân cũng khó khăn.”
“Tất cả đều là lỗi của ta. Hôm nào ta nên đích thân xin lỗi các cô ấy.”
Hệ thống: “...”