Thê Thê cô nương ôm tỳ bà tiến vào vương phủ thì gặp Quảng Bình Hầu ở cửa vương phủ.
Gia nhân vào bẩm báo, rồi trở ra truyền lời:“Vương gia nói không muốn gặp hầu gia. Nếu hầu gia có chuyện gì, xin cứ vào tìm hoàng thượng, để Hoàng thượng hạ chỉ cho vương gia.”
Sắc mặt Thẩm Húc trầm xuống, gia nhân lại tiếp lời:“Cô nương, mời vào.”
Thê Thê cô nương hành lễ với Thẩm Húc, rồi theo gia nhân đi vào phủ Thụy vương.
Thẩm Húc đứng yên trước cửa một lúc lâu rồi mới rời đi.
Thê Thê thấp thỏm theo Xuân Sơn tiến vào chính viện của vương phủ.
Đây là lần thứ hai nàng đến đây, trong viện yên tĩnh lạ thường, người dẫn nàng đến cũng chỉ bảo nàng chờ rồi không nói gì thêm.
Nàng lẳng lặng ngẩng đầu nhìn thấy chủ nhân vương phủ đang ngồi bên cửa sổ khép hờ, tay cầm bút viết gì đó. Gương mặt hắn nghiêm trọng, không có vẻ gì là đang nhàn nhã nghe hát.
Nhưng đúng như Thê Thê suy nghĩ, lúc này Tiêu Triệt vẫn chưa thể khống chế được sự kinh ngạc trong lòng.
Ngoài “hệ thống” và “trừng phạt”, hắn còn nghe thấy hai chữ “nhiệm vụ”.
Thứ đó tồn tại trên người Thẩm Yến, thậm chí còn ép Thẩm Yến phải hoàn thành cái gọi là nhiệm vụ, nếu không sẽ bị trừng phạt.
Mà giờ đây, những hình phạt đó trời xui đất khiến lại rơi xuống chính hắn.
Thứ gì có thể điều khiển cơ thể con người như vậy?
Nhiệm vụ của Thẩm Yến là gì?
Nếu không hoàn thành, hậu quả sẽ ra sao?
Nếu đã có trừng phạt, vậy có phải cũng sẽ có phần thưởng?
Chẳng lẽ phần thưởng chính là giúp hắn chữa lành đôi chân?
Tiêu Triệt ném bút xuống, tựa người vào ghế, đưa tay day trán.
Manh mối vẫn quá ít.
Nhưng may thay, trừng phạt giờ đã chuyển sang hắn, đồng nghĩa với việc Thẩm Yến sẽ bớt chịu khổ hơn.
“Ngươi là ai thế?”
Bỗng nhiên trong viện vang lên giọng nói của Thẩm Yến.
Tiêu Triệt nhìn ra ngoài cửa sổ, liền thấy Thẩm Yến chống nạnh, đứng trước mặt Thê Thê cô nương tò mò quan sát nàng
Thê Thê cô nương có trí nhớ rất tốt, vừa nhìn đã nhận ra Thẩm Yến. Một phần cũng vì Thẩm Yến quá mức tuấn tú, khiến nàng ấn tượng sâu sắc.
Thê Thê thi lễ xong nói: "Ta Thê Thê, lúc trước ở trên thuyền hoa hát cho công tử nghe.”
"Ồ? Thật sao?" Thẩm Yến vừa lặng lẽ liếc về phía cửa sổ, vừa cau mày đáp: "Không nhớ nữa. Thôi bỏ đi, ta không muốn nghe đâu, ngươi đi đi." Dứt lời không thèm để ý mà phất tay.
Thê Thê sửng sốt nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cúi người hành lễ rồi lui ra ngoài.
Tiêu Triệt thở dài một hơi, tính khí trẻ con như thế, mà trí nhớ lại chẳng bằng trẻ con, ngay cả cô nương người ta là ai cũng không nhớ nổi.
Đinh!
【Chúc mừng, Thê Thê cô nương đã được loại bỏ khỏi danh sách nguy cơ. Khoảng cách đến việc độc chiếm người trong lòng lại gần hơn một bước! Hãy tiếp tục cố gắng nhé!】
Nghe thấy câu này, Thẩm Yến khẽ nhướng mày đắc ý. Xem ra dỗ dành Vân Dực cũng không khó lắm, tùy tiện diễn một chút là hắn tin ngay.
Không thể không nói, y nắm bắt Tiêu Triệt quá chuẩn.
【Phần thưởng: Người trong lòng chủ động hôn ta, mời nhân vật chính xác nhận có mở ra hay không.】
Trong phòng, nếu không phải chân Tiêu Triệt không đi được thì giờ phút này hắn đã đứng dậy vì cả kinh.
Đinh!
【Không phát hiện lựa chọn của nhân vật chính. Sau 10 giây sẽ tự động kích hoạt. 10, 9…】
Thẩm Yến đã chủ động đi vào trong phòng, còn tiện tay đóng cửa lại.
【…2, 1. Phần thưởng kích hoạt! Hãy tận hưởng khoảnh khắc tuyệt diệu này nào, ánh mắt lấp lánh hình trái tim!】
Khi Thẩm Yến chu môi nhào tới, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: May mà lần này chỉ là hôn, chứ không phải quỳ xuống hôn ngón chân.
Trời mới biết, từ lần phải quỳ xuống hôn tay, y đã sợ sẽ có ngày bị bắt quỳ hôn chân tới cỡ nào!
Nhiệm vụ này điên rồ đến mức y cũng cảm thấy hãi hùng.
Tiêu Triệt khiếp sợ vô cùng nên để mặc Thẩm Yến nhào vào ngồi trên đùi hắn rồi hôn xuống môi.
Hắn siết chặt tay vịn xe lăn, trong tình cảnh đó, hắn không thể nào tận hưởng màn ôm hôn bất ngờ này, mà lại nhớ đến một cảnh tượng tương tự.
Ngày đó Hoa thần y mới vào vương phủ, cũng trong căn phòng này, đã kể lại chuyện Thẩm Yến quỳ trên núi Dương Cốc ba ngày ba đêm, suýt nữa mất mạng.
Lúc ấy, hắn từng vì chuyện Hoa Dung và Thẩm Yến là người quen cũ mà sinh lòng khó chịu. Nhưng khi biết Hoa Dung thực sự muốn Thẩm Yến quỳ đến chết trên núi Dương Cốc, chút khó chịu ấy liền tan biến, chỉ còn lại cơn giận dữ với Hoa Dung.
Cũng chính hôm đó, Thẩm Yến từ ngoài lao vào, ôm chầm lấy hắn, liên tục muốn hôn hắn.
Hắn cứ tưởng Thẩm Yến phát điên, cố đẩy ra, nhưng cuối cùng Thẩm Yến lại ngất lịm trong lòng hắn.
Đó là lần đầu tiên hắn thấy Thẩm Yến ngất xỉu.
Cũng lần đó, Hoa thần y và Triệu thái y đều bảo rằng Thẩm Yến không hề có bệnh, thân thể vẫn rất khỏe mạnh.
Trong lòng Tiêu Triệt dậy sóng, suy nghĩ rối tung, vô số chuyện lăn lộn mà tới, nhưng hắn nhất thời không thể nào suy nghĩ nổi.
Thẩm Yến hôn xong thì lại kiểm soát được cơ thể mình, nhưng y vẫn không muốn rời đi, bởi đã lâu lắm rồi chưa được thân mật với Tiêu Triệt như vậy.
Thấy Tiêu Triệt không hề phản kháng, Thẩm Yến vui vẻ quấn lấy hắn, lại vòng tay ôm cổ, cúi đầu hôn tiếp.
Khác với lần đầu mãnh liệt, nụ hôn này lại dịu dàng triền miên, đầu lưỡi khẽ trêu chọc môi hắn từng chút một.
Tiếc rằng người bị hôn vẫn cứng đờ như tảng đá, chẳng có lấy một chút phản ứng.
Hệ thống: 【Năng lượng đã đủ. Có muốn kích hoạt truyền năng lượng không?】
Thời cơ rất tốt, môi còn đang kề nhau. Ký chủ đã nói rồi mà, phải tận dụng mọi cơ hội có thể!
Có điều, ký chủ của nó lại hôn quá nhập tâm quá động tình, đầu óc như chảo dầu sôi, vô thức bỏ ngoài tai lời nhắc nhở.
Trái lại, Tiêu Triệt lại nhạy cảm khác thường với câu nói đó. Dù chưa hiểu “truyền năng lượng” nghĩa là gì, nhưng trực giác mách bảo đây không phải chuyện tốt với Thẩm Yến.
Thế nên, hắn theo bản năng siết lấy cánh tay Thẩm Yến, rồi nhấc mạnh y ra.
Một giây trước còn đắm chìm trong nụ hôn dịu dàng, đầu óc như pháo hoa rực rỡ. Một giây sau, Thẩm Yến đã bay lên trời rồi "bịch" một tiếng ngồi phịch xuống đất.
Cơn đau từ mông truyền tới khiến y choáng váng, không tưởng tượng nổi nhìn Tiêu Triệt.
Tiêu Triệt cũng sửng sốt nhìn người ngồi dưới đất, hắn vô thức vươn tay ra, hoảng hốt hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Lưu công công nghe tiếng động, vội vàng chạy vào. Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, ông hốt hoảng la lên: "Lại có chuyện gì nữa đây?!"
Ông chạy đến đỡ Thẩm Yến dậy, Thẩm Yến lẩm bẩm: "Hắn đánh ta…”
Lưu công công: “???”
Tiêu Triệt vô thức nói: "Ta không có."
Thẩm Yến trừng mắt, nghiến răng: "Ngươi có!"
"Ta..." Hiện tại trong đầu Tiêu Triệt có quá nhiều thứ, hắn đau đầu quay sang Lưu công công.
Lưu công công suýt ngất, nhìn ta có ích sao?!
Ông buồn bực, sao mà cứ ầm ĩ mãi thế này?!
"Công tử, mau đứng dậy, đất lạnh lắm." Còn đang mang thai thế tử nữa, nhỡ đâu ngã đụng vào bụng thì thế tử cũng không còn.
"Ta không đứng!" Thẩm Yến tức giận đến mức sắp bốc khói, gào lên: "Dựa vào đâu mà ta phải đứng lên, ta sẽ ngồi đến thiên hoang địa lão, chết cũng chết ở đây!"
"Thẩm Yến."Tiêu Triệt đột nhiên cau mày, biến sắc, nheo ánh mắt nguy hiểm nhìn y, lạnh giọng nói: "Ngươi dám nói thêm một chữ 'chết' nữa thử xem."
Bắt gặp gương mặt lạnh lẽo không cảm xúc của Tiêu Triệt, Thẩm Yến hoảng sợ.
Bộ dạng này của Tiêu Triệt, thật đáng sợ.
Y bèn sờ chóp mũi, lặng lẽ bò dậy, ôm lấy mông đau điếng khập khiễng bước tới. Y lí nhí: "Chắc mông ta bị bầm rồi, ngươi muốn xem thử không?”
Tiêu Triệt nghẹn họng,nửa ngày nói không ra lời, lỗ tai lại đỏ bừng.
Thấy hắn không nói gì, sắc mặt dịu đi đôi chút, Thẩm Yến bèn nhích lại gần hơn, kéo tay áo hắn, không yên lòng hỏi: "Xem không?"
Tiêu Triệt nhắm mắt, hít sâu một hơi gỡ tay y ra, lạnh lùng nói: "Tự trọng chút đi."Trên người y còn không biết dính phải thứ gì, vậy mà còn muốn để người ta nhìn mông… Thật là… thật là…
Thẩm Yến nhìn bàn tay bị ghét bỏ của mình, hừ mạnh một tiếng, không nhìn thì không nhìn, ai thèm chứ.