Tiêu Triệt nhíu mày nói: "Sao ngươi lại nghĩ như vậy? Năm đó, tuy cha ngươi không làm được gì to tát, nhưng cũng không có lý do để giết ngươi."
Chuyện năm đó đã thành kết cục đã định, Thành Quốc Công mất binh quyền, không ai ngờ Thẩm Yến lại có cơ hội được xá tội. Những kẻ hãm hại y muốn giết y để xong hết mọi chuyện là chuyện dễ hiểu, nhưng Thẩm Húc lại không cần thiết phải làm vậy.
Nếu ông không niệm tình cha con, cứ để Thẩm Yến chết bên ngoài là xong. Nếu vẫn còn tình thân thì đã sắp xếp cướp y trên đường rồi mai danh ẩn tích, hoàn toàn không cần giết y.
Thẩm Yến nhìn về phía Xuân Sơn: "Ngươi kể lại chuyện ngươi đi tìm ta hôm đó một lần nữa đi.”
Xuân Sơn nhìn Tiêu Triệt một cái, rồi mới lên tiếng: "Năm đó vương gia rơi từ lầu xuống, công tử bị giam vào Đại Lý Tự. Mười ngày sau công tử bị lưu đày, mà đến ngày thứ mười lăm, vương gia mới tỉnh lại, vì vậy thuộc hạ xuất phát muộn hơn công tử năm ngày. Đến khi thuộc hạ đuổi kịp thì đã chậm một bước."
Nhớ lại chuyện cũ, Xuân Sơn cũng nhớ đến khoảnh khắc tự tay mình chôn công tử, ánh mắt không khỏi hướng về Thẩm Yến.
Thẩm Yến xoa đầu, chuyện đã nói đến đây mà không giải thích thì hơi kỳ lạ, bèn hạ giọng: "Người chết năm đó là thế thân của ta.”
Xuân Sơn thở phào, dù xác kia giống hệt công tử, nhưng dù sao cũng không thể chết đi sống lại, vậy tất nhiên là thế thân rồi.
Còn vì sao thế thân lại giống đến thế, sắp xếp từ khi nào… Đừng hỏi. Chỉ cần không hỏi, thì sẽ không có điểm đáng ngờ.
Thẩm Yến sợ bị truy hỏi lập tức tiếp tục: "Ngươi đến muộn nhưng cuối cùng vẫn thắng, chắc chắn ngươi đã cho người kiểm tra các thi thể. Rốt cuộc có mấy nhóm người?”
Tiêu Triệt nhìn chằm chằm vào Thẩm Yến, nhưng Thẩm Yến không dám đối diện với hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào Xuân Sơn.
Xuân Sơn hồi tưởng một chút rồi nói: "Lúc thuộc hạ đến nơi, công tử đã bị thương nặng… Những kẻ đó nấp trong rừng, thuộc hạ dẫn người đánh nhau với bọn họ một hồi thì bọn họ bỏ chạy, số chết không nhiều, người của thuộc hạ chỉ bị thương nhẹ… Còn quan binh áp giải công tử thì đều chết cả…"
Tiêu Triệt quay đi, giọng lạnh nhạt: "Ngày ngươi bị lưu đày rời khỏi thành, người do cha ngươi phái đi đáng lẽ cũng theo ra khỏi thành, vậy nên một khi gặp nguy hiểm, bọn họ hẳn phải xuất hiện cứu ngươi.”
"Ta đã hỏi Thẩm Đại sống sót duy nhất của phủ," Thẩm Yến trầm giọng, "Hắn nói hôm đó, toàn bộ người trong phủ đều chết hết, chỉ còn lại hắn bị thương nặng. Hắn thấy chính Xuân Sơn dẫn người đi giết ta nên không dám đến gần. Vậy thì, những người của phủ ta chết ở đâu?"
Thẩm Yến vẫn nhớ chuyện ngày hôm đó.
Y bị lưu đày khỏi kinh thành, dọc đường đi coi như vẫn bình yên. Cha y đã dàn xếp với quan binh áp giải, nên dù y trọng thương vẫn có thể lết đi được nửa tháng.
Hôm đó những kẻ đó ẩn trong rừng, đột nhiên bắn tên lén. Nha dịch áp giải y bị bắn chết, chính y cũng bị bắn chết, không có đường tránh.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, y ngã xuống đất chỉ còn một tia ý thức cuối cùng. Hệ thống nói, khi đó lẽ ra y đã chết rồi, chỉ là đại não còn chưa ngừng hoạt động.
Vậy nên y đã thấy Xuân Sơn.
Sau đó, y hoàn toàn mất đi ý thức.
Từ đầu đến cuối, y chưa từng nhìn thấy người của Thẩm phủ.
Sau này y cho rằng mọi chuyện diễn ra quá nhanh, dù sao trận mưa tên dày đặc ấy khiến người trong phủ cũng không thể tiếp cận y. Y chỉ nghĩ rằng sau đó họ giao chiến với kẻ địch, nên mới chết thảm.
Nếu không phải bây giờ đang mâu thuẫn với cha mình, Thẩm Yến cũng không nghĩ đến việc đặt nghi vấn về ông. Nhưng một khi nghĩ lại, y liền nhận ra có quá nhiều điểm không hợp lý.
Nếu những người bảo vệ y thực sự xuất hiện, y đã không chết nhanh đến vậy, thậm chí có thể cầm cự đến khi Xuân Sơn đến nơi.
"Ngươi có thấy người của Thẩm phủ không?" Thẩm Yến hỏi Xuân Sơn.
Xuân Sơn lắc đầu: "Không có.”
"Thẩm Đại có vấn đề." Thẩm Yến quay sang nhìn Tiêu Triệt, nhưng lại thấy sắc mặt hắn hơi tái nhợt. Y vội vàng nắm lấy tay hắn, "Ngươi làm sao vậy? Sao tay lại lạnh thế? Không khỏe à?"
Tiêu Triệt nhìn y bằng ánh mắt phức tạp, chậm rãi siết chặt tay y, hồi lâu sau mới lắc đầu.
Cách mà Thẩm Yến sống sót năm đó, vẫn luôn là một điều bí ẩn.
Trước đây, hắn từng nghi ngờ y là quỷ hồn. Sau này, khi xác nhận y là người sống, hắn lại nghĩ rằng có thể Thành Quốc Công hoặc Quảng Bình Hầu đã có sắp xếp cứu y.
Nhưng khi sự thật dần hé lộ, những suy đoán của hắn lần lượt bị phá vỡ.
Năm đó không ai có thể cứu Thẩm Trường Sách.
Bây giờ, hắn lại biết trong cơ thể y có thứ có thể chữa khỏi chân hắn. Vậy thì, người trúng một trăm lẻ ba mũi tên kia thực sự là y sao?
Hắn không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ, nhưng lại không thể ngăn mình suy nghĩ.
Những năm đó, y đã trải qua những gì?
Tiêu Triệt cúi đầu nhìn đôi chân mình, chắc chắn là gian nan gấp vạn lần hắn.
Hắn không thể hỏi, cũng không dám hỏi.
Ngón tay Tiêu Triệt bấu chặt vào lòng bàn tay, hồi lâu không nói gì.
Thẩm Yến không nhận ra tâm tư của hắn, chỉ nghĩ rằng trời lạnh khiến thân thể hắn khó chịu, bèn ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy hai tay hắn xoa ấm.
Lưu công công thấy vậy liền mang đến một lò sưởi tay, Thẩm Yến để Tiêu Triệt cầm lấy, sau đó lại chụm tay mình lên tay hắn, không quên tranh công: "Nếu chỉ có lò sưởi tay thì mu bàn tay vẫn sẽ lạnh. Nhưng giờ có ta rồi, mu bàn tay ngươi cũng không lạnh nữa.”
Tiêu Triệt nhìn đôi tay đan vào nhau của cả hai, trong lòng dâng lên hận ý ngút trời. Một trăm lẻ ba mũi tên, cộng thêm mạng của mẫu phi hắn, Thục phi phải trả giá gấp trăm lần.
Thẩm Yến thấy hắn không phản ứng, liền cúi người nghiêng đầu nhìn hắn từ dưới lên, chất vấn: "Ta nói sai sao?"
Tiêu Triệt bèn gật đầu: "Đúng."
Thẩm Yến bĩu môi: "Cứ như ta đang uy hiếp ngươi vậy, nếu không thích thì ta không chạm vào ngươi nữa." Nói xong bèn rút tay ra, nhưng lại bị Tiêu Triệt nhanh chóng nắm lại, áp lên lò sưởi.
Xuân Sơn cuối cùng cũng không nhịn được, lên tiếng: "Vậy rốt cuộc tên Thẩm Đại kia là vì cái gì?”
Lưu công công nói: "Hẳn là bị ai đó sai khiến, nhưng là ai sai khiến? Chắc chắn không phải Quảng Bình Hầu, bởi vì những người kia đều bị diệt khẩu, chỉ còn lại Thẩm Đại sống sót, rõ ràng là để lừa gạt Quảng Bình Hầu."
Xuân Sơn:: "Lẽ nào là vị chủ mẫu trong Thẩm phủ?" Mấy ngày trước, Nguyên Thọ có nói về chuyện đại nha đầu kia, khiến hắn không thể không suy nghĩ nhiều.
Thẩm Yến gõ ngón trỏ lên bàn: "Giữa bà ta và ta chỉ có lợi ích liên quan đến tước vị của Hầu phủ. Ta đã bị lưu đày, không thể uy hiếp Thẩm Tiểu Bảo nữa, vậy thì bà ta tốn công sức lớn như vậy để làm gì?”
"Có thể là vị di nương kia." Trong phủ Quảng Bình Hầu chỉ có mấy người đó, vậy thì cứ đoán lần lượt.
Thẩm Yến lắc đầu: "Từ khi Mai di nương vào phủ, trong trí nhớ của ta, bà ta chưa từng bước ra khỏi cửa lớn của Hầu phủ, bình thường không màng danh lợi, chỉ một lòng chăm sóc Thiên Dục. Ta không nghĩ ra động cơ của bà ta, cũng không biết bà ta có thủ đoạn gì."
"Thẩm Đại là tâm phúc của cha ta, từng vào sinh ra tử với ông ấy nhiều lần trên chiến trường. Cha ta đã cứu hắn, hắn cũng đã cứu cha ta. Ta không nghĩ ra lý do nào có thể khiến hắn phản bội cha ta.”
"Hơn nữa, Mai di nương chẳng có gì trong tay, âm thầm làm chuyện lớn như vậy, tại sao bà ta phải giết ta? Và làm sao có thể qua mặt cha ta? Cha ta không phải hổ giấy."
"Người thân của hắn thì sao?" Tiêu Triệt hỏi.
Thẩm Yến lắc đầu: "Theo ta biết, cha mẹ Thẩm Đại đã qua đời từ lâu. Hắn theo cha ta từ nhỏ, chưa từng lập gia đình, cũng không có con cái."
Lưu công công nhíu mày: "Chuyện này đúng là kỳ lạ."
Thẩm Yến chậc một tiếng: "Nói vậy thì, cha ta vẫn là người đáng nghi nhất.”
Nói đi nói lại, vẫn quay lại điểm ban đầu – Quảng Bình Hầu không có động cơ nhất định phải giết con trai mình.
"Thôi, nghĩ cũng vô ích, cứ để người đi điều tra Thẩm Đại trước đã. Có lẽ ta đã nghi oan."
Nói rồi, Thẩm Yến rút từ trong tay áo ra cuốn sổ cha y đưa cho, đặt vào tay Tiêu Triệt: "Cha ta đưa, là những vụ án về vu cổ năm đó."
Tiêu Triệt mở ra xem, bên trong quả thực có ghi chép rất chi tiết về các vụ án đó.
Có quan viên say rượu trên đường về phủ vô tình ngã chết, có quan viên đi thuyền chẳng may rơi xuống nước chết đuối, có quan viên lại chết trên giường của nữ nhân.
Những chuyện này đều rất nhỏ nhặt, Tiêu Triệt thậm chí chưa từng thấy chúng xuất hiện trong hồ sơ vụ án của Hình Bộ.
Nhưng những quan viên này, năm đó đều nắm giữ những chức vị quan trọng.
Cũng có một số vụ án xuất hiện trong hồ sơ, chẳng hạn như hai võ tướng tỷ thí, một người vô tình đâm chết người kia. Võ tướng đâm người do từng có hiềm khích với nạn nhân nên bị phán tội cố ý gây thương tích.
Tiêu Triệt càng đọc sắc mặt càng khó coi: "Một hoàng đế mà làm đến mức này, thật đúng là nực cười."
Thẩm Yến cười nhạo: "Không có những thủ đoạn đó, làm sao ông ấy có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế này?"
Tiêu Triệt tiếp tục đọc, nhìn thấy nguyên nhân cái chết của Lương vương.
Tin đồn nói rằng Lương vương mắc bệnh đột ngột qua đời, tiên hoàng cũng không sai người điều tra, nên chưa từng có ai nghĩ nhiều.
Nhưng trong cuốn sổ của Quảng Bình hầu, Lương vương là do uống say rồi trêu ghẹo phi tần của tiên hoàng. Phi tần kia xuất thân từ thế gia võ tướng, hoảng loạn nên dùng kéo bên cạnh đâm chết Lương vương.
Một vụ bê bối như vậy chỉ có thể lấy lý do bệnh đột tử để che đậy.
Tiêu Triệt đột nhiên nói: "Quảng Bình hầu có thể sống đến bây giờ cũng coi như thủ đoạn phi phàm, nếu là ta, tuyệt đối sẽ không để cha ngươi sống đến hôm nay."
Thẩm Yến thở dài, nhìn theo cách này thì cha y đúng là có chút bản lĩnh.
"Nhưng tại sao lại không dùng những thủ đoạn đó để hại chết Thành Quốc Công?" Lưu công công đột nhiên hỏi.
"Năm đó, dù ông ấy kiêng kỵ ông ngoại ta, nhưng ông ngoại ta vẫn còn giá trị lợi dụng, giết đi không có lợi. Nhưng…" Thẩm Yến đột nhiên nhìn Tiêu Triệt, siết chặt tay hắn, "Lúc cục diện đã định, ông ngoại ta đã không còn tác dụng với ông ấy, nên ông ấy mới muốn thu hồi binh quyền. Vậy tại sao ông ấy lại không dùng thủ đoạn với ông ngoại ta?"
Câu này vừa thốt ra, Xuân Sơn và Lưu công công đều kinh hãi toát mồ hôi lạnh.
Nếu công tử và vương gia không xảy ra chuyện, có lẽ người gặp chuyện chính là Thành Quốc Công hoặc Thành Hoài Ninh.
Thẩm Yến cũng đã hiểu ra, nghiến răng mắng: "Cẩu hoàng đế.”
Tiêu Triệt im lặng lật xem cuốn sổ, phần cuối cùng là những suy đoán của Quảng Bình hầu về cách thực hiện thuật vu cổ.
Thẩm Yến ngồi bên cạnh Tiêu Triệt, gác cằm lên vai hắn cùng đọc, lúc này thấp giọng nói: "Trên đường hồi phủ ta đã xem qua, trước đó chúng ta cũng đã đoán được một chút."
Bước đầu tiên là trộn thức ăn của cổ trùng vào đồ ăn hoặc rượu của người bị hạ cổ. Thức ăn này có mùi hương đặc biệt, có thể hấp dẫn nó.
Sau khi người bị hạ cổ ăn vào, chỉ cần đặt cổ trùng gần người họ, nó sẽ tự bò vào cơ thể qua các lỗ tự nhiên như mắt, tai, mũi, miệng hoặc vết thương.
Quảng Bình hầu suy đoán cổ trùng có một con mẹ, còn ấu trùng thì cực kỳ nhỏ, có thể chui qua các khe hở vào cơ thể. Khi thuật vu cổ được kích hoạt cần khuếch tán mùi hương kí.ch th.ích cổ trùng, khiến nó trở nên hung bạo trong cơ thể người bị hạ cổ, từ đó dẫn đến phát bệnh điên cuồng.
"Cha ngươi đoán gần như chính xác rồi." Tiêu Triệt trầm ngâm, "Thực ra hôm đó, ta đã ngửi thấy trên người ngươi có một mùi hương lạ.”
Hôm đó trời tuyết rơi, tay Thẩm Yến lạnh, áp lên mặt hắn. Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, trong hơi lạnh của tuyết có một mùi thơm nhàn nhạt.
Mùi hương đó nhạt đến mức khó nhận ra, nhưng Tiêu Triệt đã quá quen với mùi hương của Thẩm Yến, nên ngay khi y đến gần, hắn lập tức ngửi thấy.
Hắn chưa từng ngửi thấy mùi đó trước đây, ban đầu có ý định hỏi Thẩm Yến, nhưng sau đó bị y làm loạn nên quên mất.
Giờ nghĩ lại, mùi hương đó quả thực không phải của Thẩm Yến.
"Hộp hương mà Hiền vương đưa cho ta trước đó có lẽ là thật. Có kẻ đã đốt hương để k.ích th.ích cổ trùng trong cơ thể ta, vậy là thông suốt rồi."
Xuân Sơn lẩm bẩm: "Nếu Thục phi nuôi cổ trùng, vậy thì nuôi ở đâu?"
"Cha ta có thể nhìn thấu chuyện này, thì vị kia hẳn cũng không biết ít hơn cha ta. Ông ấy luôn giữ lại Thục phi, chứng tỏ có việc chỉ Thục phi mới làm được. Mà Thục phi sống trong cung nhiều năm, vậy thì việc nuôi cổ trùng nhất định cũng diễn ra trong hoàng cung.”
Thẩm Yến vỗ bàn, nói với Xuân Sơn: "Trong phủ, ta sẽ cho người giám sát Thẩm Đại. Còn bên ngoài, ngươi cho người theo dõi hắn. Trong hoàng cung, ta sẽ bảo người của Lục Vân âm thầm điều tra xem trong cung của Thục phi có gì đặc biệt hay không."
Thẩm Yến nói xong nhìn sang Tiêu Triệt: "Nếu chuyện này chỉ có Thục phi làm được, vậy thì là chuyện tốt. Chỉ cần bà ta chết, thì thứ hại người này cũng sẽ bị tận diệt." Những thủ đoạn giết người trong âm thầm như thế này, để lại sẽ hậu hoạ vô cùng.
Tiêu Triệt gật đầu: "Chuyện này giao cho ta." Bà ta phải chết, nhưng trước khi chết nhất định phải trả lại sự trong sạch cho Thẩm Yến.
*
Đêm đã khuya, Thẩm Yến tắm rửa xong nằm trên giường chờ Tiêu Triệt.
Nhưng Tiêu Triệt vẫn ngồi thẫn thờ trong phòng tắm.
Lưu công công thấy hắn mãi không ra, nhỏ giọng hỏi: "Vương gia có tâm sự?" Vất vả lắm mới yên ổn được mấy ngày, đừng lại xảy ra chuyện gì nữa.
Tiêu Triệt thấp giọng: "Trước đây ta thực sự không tốt với y."
Lưu công công: "??? Sao vương gia lại nói vậy?" Lại nhớ đến chuyện gì rồi?
"Ta mà tốt với y, y đã không nghi ngờ ta sai Xuân Sơn đi giết y."
Lưu công công thở dài: "Chuyện đến nước đó, vương gia đừng tự trách.”
Tiêu Triệt nhắm mắt lại. Năm năm… năm năm…
Việc hắn ra lệnh cho Xuân Sơn giết y, e rằng đã bóp nát trái tim y.
Trên giường, Thẩm Yến nghe hệ thống nhắc đi nhắc lại câu nói ấy, liền ngồi dậy, thở dài: "Ta nghi ngờ hắn muốn giết ta, lẽ ra là lỗi của ta, sao giờ lại thành lỗi của hắn rồi?"
Thẩm Yến xuống giường định đi an ủi Tiêu Triệt, nhưng hệ thống chặn lại: "Không cần an ủi."
"Tại sao?" Thẩm Yến khựng lại.
Hệ thống: "Bởi vì rất nhanh thôi, ngươi sẽ lại làm hắn không vui."
"Đúng là nói linh tinh." Thẩm Yến nhíu mày, "Ta và Vân Dực giờ đang ngọt ngào, đúng giai đoạn mà ngươi gọi là tình yêu nồng cháy, sao ta lại làm hắn không vui được?"
Hệ thống cười lạnh: "Nhiệm vụ của ngươi, ngoài người trong lòng của người tình là Lục Vân, và tình cũ hồi sinh là Nguyên Thọ, thì đã không còn nhiệm vụ nào cần hoàn thành nữa.”
Thẩm Yến: "Hai mươi người trong lòng còn chưa làm xong, sao lại không có nhiệm vụ để làm.”
“Đúng vậy, làm khó ngươi còn nhớ rõ hai mươi người trong lòng, có phải ngươi đã quên hay không, hai mươi người trong lòng cần chứng thực trước mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Tiêu Triệt trong phòng tắm khẽ nhíu mày, hai mươi người trong lòng?
Vậy ngoài Xuân Sơn, Mộc Hạ và Lưu công công, Thẩm Yến còn cần có tổng cộng hai mươi người trong lòng sao? Còn những cô nương trước đây… Ồ, hóa ra là những người để mắt đến Thẩm Yến.
Tiêu Triệt thấy đau đầu, cái thứ này rốt cuộc là gì? Vì sao nó lại bắt Thẩm Yến làm những nhiệm vụ kỳ quái như vậy?
Thẩm Yến trừng mắt, rồi bỗng nhiên như bị sét đánh ngang tai.
Hoa Dung là đại phu, Nguyên Thọ là mã phu, Dương Cố là sinh viên thể thao cao 1m87 da đen…
Những người đã xác nhận đều đã hoàn thành, nhưng vẫn còn mười hai danh mục chưa xác nhận, gồm: bạn thời thơ ấu, y tá, giáo viên, thợ sửa ống nước, chàng trai tàu điện, ông xã bà xã, bảo mẫu, nhân viên pha chế, họa sĩ, nhân viên giao hàng, sinh viên đại học.
(Từ ngữ hiện đại do tác giả ghi)
Y phải tìm ra người phù hợp với từng danh mục, sau đó khiến Tiêu Triệt ghen, rồi lại khiến hắn không ghen…
"Á—" Thẩm Yến ngã xuống giường, rốt cuộc phải làm sao đây? Thợ sửa ống nước là gì? Y tá là gì? Còn 'ông xã bà xã' nữa, đây là thứ thuật ngữ quỷ quái gì vậy?
Gương mặt Tiêu Triệt đầy phức tạp bước ra khỏi phòng tắm, liền thấy Thẩm Yến ngồi trên giường, hai mắt đờ đẫn.
Tiêu Triệt chống tay trèo lên giường, Thẩm Yến nhìn hắn, lấy lại tinh thần: "Vân Dực."
"Ừm." Tiêu Triệt khẽ đáp.
Thẩm Yến cầm khăn lụa, ân cần lau tóc cho Tiêu Triệt: "Có chuyện ta muốn nói với ngươi."
Tim Tiêu Triệt khẽ giật: "Chuyện gì?"
Thẩm Yến quỳ trên giường ôm lấy hắn từ phía sau, ghé môi vào tai hắn thì thầm: "Vân Dực, ngươi phải tin ta, đời này ta yêu ngươi nhất."
Lẽ ra đây phải là lời nói khiến người ta rung động, nhưng Tiêu Triệt chỉ thở dài: "Ta biết." Hắn đã có thể đoán được Thẩm Yến định làm gì rồi.
Những ngày sắp tới, có lẽ hắn sẽ vô tình bắt gặp Thẩm Yến "thân mật" với vô số người khác.
Thẩm Yến hôn lên má Tiêu Triệt, tự tìm đường lui: "Bất kể ta làm gì, ngươi cũng không được mặc kệ ta."
Tiêu Triệt nghiêng đầu hôn y: "Trường Sách, ta hiểu, ta đều hiểu."
Lưu công công giật giật mí mắt, cảm giác cứ nghe thấy câu "ta hiểu" là lại sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Hai người lại hôn nhau, Lưu công công vội vàng lui ra ngoài.