Đêm tuyết rơi càng dày hơn. Sau khi Thẩm Yến ngủ, Tiêu Triệt chỉ khoác một chiếc áo bào mỏng ngồi dưới gốc cây hoa quế.
Tuyết rơi bay toán loạn, chiếu sáng lấp lánh cả màn đêm.
Lưu công công đứng bên cạnh sốt ruột không thôi: “Vương gia, ngài đang làm gì vậy?”
Tiêu Triệt đưa tay đón lấy những bông tuyết lạnh lẽo rơi xuống lòng bàn tay, nỉ non: “Y từng vì ta mà quỳ ba ngày ba đêm giữa trời tuyết.” Khi đó chỉ nghe thôi đã khiến hắn khó thở, giờ tận mắt chứng kiến chỉ cảm thấy tim như đau đến chảy máu.
“Đúng vậy, công tử làm thế là vì sức khỏe của ngài, nhưng ngài bây giờ lại đang chà đạp tâm ý của công tử đấy.”
“Ta biết trong lòng y rất khổ sở, nhưng với bộ dạng hiện tại của ta thì chẳng thể làm gì cho y cả.” Tiêu Triệt khẽ giọng nói, “Những gì y đau khổ cầu xin cho ta, ta lại tự tay đẩy ra. Không ai thống khổ hơn y.”
Lưu công công ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, khổ sở khuyên nhủ: “Vương gia cũng bất đắc dĩ, công tử hiểu mà.”
“Đúng, y đều hiểu, y hiểu tất.” Tiêu Triệt ngẩng đầu để mặc cái lạnh bao phủ, “Cho nên, y đều tự chịu đựng tất cả nỗi khổ.”
Lưu công công không khuyên nổi, chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ. Sao lại khó khăn đến mức này chứ…
Thẩm Yến trong phòng mở mắt lặng lẽ nhìn màn đêm đen kịt.
Sau chuyện này, nếu Hiền Vương đắc thế, có lẽ có thể bảo toàn cho ông ngoại và cậu của y.
Hẳn Tiêu Triệt cũng đã quyết tâm giúp Hiền Vương lên ngôi.
Không ai mong muốn đứng dậy hơn Tiêu Triệt hăng hái như năm xưa.
Vậy mà hiện tại lại từ bỏ tương lai có thể đứng lên một lần nữa.
Dẫu ngoài mặt tỏ ra không có chuyện gì, nhưng trong lòng hẳn là khổ sở không gì sánh được.
“Vân Dực…” Thẩm Yến gọi.
Lưu công công nghe thấy vội hô: “Vương gia, công tử gọi rồi! Công tử gọi rồi…”
“Trong chăn lạnh quá, lại đây sưởi ấm cho ta đi.”
Lưu công công khóc nức nở hô: “Vương gia, công tử bảo ngài vào sưởi ấm chăn cho ngài ấy đấy.”
Nếu cứ ngồi giữa trời tuyết cả đêm thế này, thân thể vương gia không chịu nổi đâu…
Hồi lâu sau, Tiêu Triệt mới xoay bánh xe lăn trở về phòng.
Thẩm Yến nằm im không động đậy cũng không lên tiếng, chỉ đến khi Tiêu Triệt lên giường mới rúc vào lòng hắn.
Trong đêm đông lạnh lẽo, hai người ôm chặt lấy nhau.
“Hầy…” Hệ thống thở dài một tiếng thật dài, “Con người thật sự làm cho Thống không thể nào hiểu nổi.”
Sáng sớm hôm sau người trong cung truyền lệnh gọi Tiêu Triệt vào cung, mãi đến giờ cơm trưa, Tiêu Triệt mới trở về.
Tiêu Triệt mang theo vài tin tức: Hôm nau hoàng thượng lập Ngũ hoàng tử làm Thái tử, Lục hoàng tử được phong làm Chiêu vương, Thế tử của Khánh vương bị giam vào đại lao của Đại Lý Tự. Vụ án Thế tử Khánh vương mưu hại Thế tử Hiền vương sẽ do Đại Lý Tự phối hợp cùng Hình bộ điều tra.
"Đại Lý Tự và Hình bộ cùng điều tra?" Thẩm Yến nghi hoặc, "Ông ta nghĩ gì mà lại dám giao chuyện này cho ngươi?”
Tiêu Triệt cười lạnh: "Sáng nay Hiền vương vào cung quỳ xin điều tra rõ ràng chuyện này, hơn nữa còn yêu cầu giao việc này cho ta. Các đại thần cũng đồng loạt dâng tấu. Ông ta không chối được, chỉ có thể tra."
"Vậy Đại Lý Tự thì sao? Hiện tại chức Đại Lý Tự Khanh vẫn còn trống."
Tiêu Triệt nhìn Thẩm Yến: "Phụ hoàng để Tiêu Doãn nhận chức thiếu khanh Đại Lý Tự, hỗ trợ ta điều tra vụ án này."
Thẩm Yến trầm mặc.
Trong số các hoàng tử, cuối cùng cũng tới lượt Tiêu Doãn.
Lưu công công ở bên cạnh nghe xong ngơ ngác: "Tranh giành lâu như vậy, cuối cùng Hoàng thượng lại lập Ngũ hoàng tử sao?”
"Chỉ là cái vỏ bọc mà thôi." Mộc Hạ khoanh tay, "Xem ra chuyện này không phải do Thục phi gây ra, người đó muốn dùng Ngũ hoàng tử làm bia ngắm."
Lưu công công suy nghĩ một lát rồi hiểu ra, không nhịn được mà nhổ một bãi nước bọt: "Mặc dù ta hận Thục phi, nhưng người kia xưa nay chưa từng có tình phụ tử, trên đời sao lại có người cha độc ác như vậy chứ."
"Hoàng thượng chắc chắn sẽ tìm cách che đậy chuyện này, ngươi định làm gì?" Thẩm Yến nhìn Tiêu Triệt.
Tiêu Triệt chưa trả lời thì người gác cổng báo, nói Thất hoàng tử tới.
Tiêu Triệt gật đầu cho vào. Một lát sau Tiêu Doãn hớt hải xông vào, vừa đi vừa la: "Sao bây giờ ta vào phủ cũng phải thông báo nữa vậy?"
Vừa bước vào viện, thấy Tiêu Triệt lại kêu lên: "Tam ca, tam ca, đệ phải làm sao đây? Phụ hoàng bảo đệ vào Đại Lý Tự."
Tiêu Triệt nhìn thiếu niên trước mặt, trong đầu thoáng suy tính nhưng vẫn không thấy có gì hợp lý.
"Phụ hoàng để đệ vào Đại Lý Tự là để rèn luyện đệ, đệ cứ làm tốt bổn phận của mình đi." Tiêu Triệt thản nhiên nói.
"Nhưng đệ sợ..." Tiêu Doãn trông mong nhìn Tiêu Triệt, "Tam ca, chuyện đêm qua có liên quan đến chuyện năm năm trước không?”
"Cứ điều tra rồi sẽ biết, chẳng phải phụ hoàng đã hạ chỉ cho Đại Lý Tự và Hình bộ phối hợp điều tra sao? Khi nào tra ra rồi thì sẽ rõ thôi."
"May mà tam ca đang ở Hình bộ, đệ chỉ cần nghe theo tam ca là được." Tiêu Doãn thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới phát hiện Thẩm Yến đang ngồi ở góc uống trà.
Tiêu Doãn lập tức dựng thẳng lông mày: "Tam ca, huynh và Thẩm Yến..."
"Không liên quan đến đệ, cẩn thận lời nói." Tiêu Triệt mặt không biểu cảm nhìn hắn.
Tiêu Doãn nuốt nước bọt, quay đầu chạy mất.
Vừa rời khỏi phủ, Tiêu Doãn mới thở phào nhẹ nhõm. Từ sau chuyện đêm qua hắn vẫn luôn thấp thỏm bất an, gặp tam ca xong mới thấy yên tâm hơn chút.
Bỗng rèm xe ngựa bị vén lên, có người nhảy vào.
"Sao lại là ngươi?" Tiêu Doãn kinh hãi định gọi thị vệ nhưng bị người kia nhanh chóng áp sát, bịt miệng hắn lại, "Thất hoàng tử đừng la, chỉ nói vài câu thôi."
Tiêu Doãn chớp mắt nhìn người trước mặt, nuốt nước bọt.
Thẩm Thiên Dục thấy hắn không hét lên mới từ từ buông tay, ngồi xuống nở nụ cười: "Món quà lớn này Thất hoàng tử có vừa ý không?"
Tiêu Doãn nắm chặt tay: "Món quà gì? Ta đâu có nhận được thứ gì…”
Thẩm Thiên Dục nhướng mày: "Chức vị ở Đại Lý Tự không phải là quà sao?"
"Ngươi có ý gì?"
Thẩm Thiên Dục nhếch môi: "Đây chỉ là món quà đầu tiên thôi, sau này ta còn tặng ngài nhiều quà lớn hơn nữa. Thất hoàng tử đã chuẩn bị xong chưa?"
Tim Tiêu Doãn đập thình thịch, trong lòng hắn dâng lên một ý nghĩ nhưng không dám nói ra, chỉ trừng mắt nhìn người trước mặt.
Thẩm Thiên Dục lại ghé sát tai hắn, thấp giọng: "Tam ca ngài bây giờ không giúp được ngài đâu. Nếu muốn tìm người giúp, không bằng đi tìm Ông Thái úy.”
Nói xong Thẩm Thiên Dục chắp tay hành lễ, sau đó tung áo bào xuống xe ngựa.
Tiêu Doãn nhìn theo bóng dáng gầy gò của người đó, một lúc lâu sau vẫn chưa kịp phản ứng.
Ông Thái úy?
Đó là Ông Thái úy dưới một người mà trên vạn người, người mà phụ hoàng tin tưởng nhất, làm sao có thể giúp một hoàng tử nhỏ bé không quyền không thế như hắn chứ?
Hơn nữa giúp hắn chuyện gì? Giúp hắn điều tra vụ thế tử Khánh vương đẩy thế tử Hiền vương ngã xuống lầu sao?
*
Hình bộ và Đại Lý Tự phối hợp điều tra vụ án này, Tiêu Triệt đứng đầu, Tiêu Doãn hỗ trợ, hai người cùng thẩm vấn thế tử Khánh vương, bắt đầu điều tra vụ án.
Hoàng đế Sùng Minh đã triệu kiến Tiêu Triệt hai lần, vỗ mạnh vào vai hắn: "Phụ hoàng biết chuyện này có liên quan đến sự việc năm xưa, con cứ điều tra đi, tìm ra chân tướng, phụ hoàng sẽ làm chủ cho con."
Tiêu Triệt cụp mắt cười lạnh, sợ là chính ông ta không thể tìm ra người sau lưng kia nên muốn mượn tay hắn mà thôi.
Mấy ngày nay Hoa Dung luôn ở phủ Hiền vương, Mộc Hạ cho một thị vệ giả làm gia nhân đi theo bên cạnh ông, còn mình thì thỉnh thoảng mới ghé thăm. Ba ngày trôi qua, thế tử Hiền vương vẫn còn sống.
Theo lời Hoa Dung, nếu qua ba ngày mà vẫn sống thì có thể sống được, chỉ là không biết khi nào mới tỉnh lại.
Dương Cố gửi tin cho Thẩm Yến, nói không thể tra ra quá khứ của Mai di nương. Người này giống như đột nhiên xuất hiện trong phủ Quảng Bình Hầu vậy.
Thẩm Yến trở về phủ Quảng Bình Hầu, Nguyên Thọ nói rằng gần đây cậu vẫn luôn âm thầm quan sát Thẩm Đại, nhưng Thẩm Đại chỉ ở trong phủ chưa từng ra ngoài, cũng không giao tiếp với ai, không thể nhìn ra điều gì bất thường.
Còn đại nha đầu Nhu Nhi bên cạnh Hách Liên Hu, từ sau khi kể chuyện về Mai di nương lại bắt đầu xa cách với Nguyên Thọ.
Thẩm Yến đi quanh phủ một vòng, không thấy cha mình đâu.
Việc đột ngột lập thái tử, lại còn là một hoàng tử không được chú ý như Ngũ hoàng tử, cộng thêm vụ án giữa thế tử Hiền vương và thế tử Khánh vương, khiến triều đình tranh cãi lật trời. Nguyên Thọ nói rằng ngày nào Hầu gia cũng bận đến mức không thấy bóng dáng.
Thẩm Yến cứ đi mãi, cuối cùng dừng lại trước mặt lão quản gia.
Y chống cằm, cân nhắc xem liệu lão quản gia có đáng tin không.
Mẫu thân mất sớm, y được lão quản gia nuôi lớn, trong lòng rất tin tưởng người này, nhưng dù sao ông ta cũng là quản gia của Thẩm Húc.
"Thiếu gia, chuyện của Thế tử Hiền vương lão nô cũng nghe nói rồi, thật đúng là khiến người ta kinh hãi..." Chuyện này đã qua mấy ngày, nhưng khi nhắc lại sắc mặt lão quản gia vẫn trắng bệch: "Thiếu gia không sao chứ?"
"Không sao." Thẩm Yến lắc đầu, bỗng nhiên nói: "Lâm thúc, đã lâu rồi ta chưa thắp hương cho mẫu thân, thúc đi cùng ta nhé?"
Lão quản gia theo Thẩm Yến đến từ đường. Thẩm Yến thắp ba nén hương cho mẫu thân. Mẫu thân mất quá sớm, y thậm chí không nhớ rõ dáng vẻ của bà.
Nhưng lão quản gia nói, mẫu thân đối xử với ông rất tốt.
Cậu ruột nói y có bảy phần giống mẫu thân.
"Năm đó mẫu thân ta mới mất chưa được bao lâu, phụ thân ta đã nạp di nương vào phủ." Thẩm Yến bực bội lẩm bẩm.
Lão quản gia cũng thắp hương cho phu nhân, nghe vậy liền thở dài, thay Thẩm Húc giải thích: "Người khác ai mà không tam thê tứ thiếp? Hầu gia lúc có phu nhân chỉ có mỗi phu nhân, chưa từng nạp thiếp. Bao nhiêu năm nay cũng chỉ có một thê một thiếp, so với đàn ông khác, Hầu gia coi như là người tốt rồi."
"Nếu đã vậy, sao khi đó ông ta không trực tiếp tái giá mà lại nạp thiếp trước?"
"Chẳng phải là vì đứa bé..." Lão quản gia đột nhiên ngậm miệng lại, ông đối với thiếu gia không hề có tâm phòng bị, lại nhất thời nhanh miệng.
"Ý gì?" Thẩm Yến nhíu chặt mày, bước lên một bước nheo mắt:"Ý của Lâm thúc là lúc Mai di nương vào phủ đã có thai?
Lão quản gia cuống quýt chớp mắt, đưa tay suỵt một tiếng: "Chuyện này không thể nói ra."
"Đây đâu phải chuyện gì mờ ám, sao lại không thể nói?" Thẩm Yến lắc cánh tay lão quản gia, "Nói một chút đi.” Bao nhiêu năm không làm nũng, bây giờ thấy gượng gạo quá.
Lão quản gia không chịu nổi kiểu quấn quýt của Thẩm Yến, bèn bảo y cúi đầu thì thầm bên tai: "Không phải vào phủ rồi mới mang thai, mà là lúc vào phủ, Nhị thiếu gia đã một tuổi rồi."
Đôi mắt Thẩm Yến co lại.
"Thiếu gia, chuyện này rất ít người biết. Hầu gia đã dặn không ai được nói, ngài nhất định phải giả vờ như không biết." Lão quản gia không thấy đây là chuyện quan trọng, chỉ cần là con của Hầu gia, sinh ở trong phủ hay ngoài phủ cũng vậy thôi.
Nhưng năm đó Hầu gia đã dặn là không được nói, thì tuyệt đối không thể nói ra.
"Ta còn tưởng chuyện gì to tát lắm." Thẩm Yến hừ một tiếng. "Còn nói là ông ta yêu mẫu thân ta, vậy mà mẫu thân ta còn chưa lạnh xác, ông ta đã có con bên ngoài rồi. Ta thấy bất bình thay cho mẫu thân.”
Lão quản gia lại dỗ dành vài câu, thấy Thẩm Yến nhiều lần cam đoan sẽ làm như không biết, lúc này mới yên tâm.
Dù tính thiếu gia có phần bộp chộp, nhưng đã hứa thì sẽ giữ lời.
Hai người rời khỏi từ đường, đúng lúc gặp được Thẩm Thiên Dục vừa từ bên ngoài trở về.
"Đại ca, huynh về rồi!" Thẩm Thiên Dục nhìn thấy Thẩm Yến thì rất vui vẻ.
"Vài ngày không gặp, sao đệ gầy đi nhiều vậy?" Thẩm Yến vỗ vai hắn:"Từ nhỏ đệ đã yếu ớt, nhớ ăn uống cho nhiều vào.”
"Trông khí sắc đại ca rất tốt đấy." Thẩm Thiên Dục cười híp mắt nhìn y:"Chắc tâm trạng vui vẻ lắm nhỉ? Chẳng lẽ đại ca... có người trong lòng rồi?"
Thẩm Yến lập tức giơ một ngón tay đặt lên môi: "Suỵt, để cha biết được, ông ấy đánh chết ta mất."
"Đệ sẽ giữ bí mật giúp đại ca, đệ cũng đã dặn Tiểu Bảo rồi, đại ca cứ thoải mái đi.”
Thẩm Yến chắp tay: "Vậy thì ta đa tạ nhị đệ nhé."
Hai người đang nói chuyện, chợt nghe một tiếng hét thảm: "A—Mẹ, người điên rồi sao?”
Cả hai theo tiếng quay đầu nhìn, chỉ thấy Thẩm Tiểu Bảo từ trong sân lao ra, Hách Liên Nhu đang cầm roi đánh về phía cậu.
Thẩm Tiểu Bảo nhảy lên như một con thỏ, nhưng không nhanh bằng đám tráng hán Hoa Hoa, chẳng mấy chốc Thẩm Tiểu Bảo đã bị hai đại hán đè tới trước mặt Hách Liên Nhu.
Hách Liên Nhu giơ roi trong tay lên.
Thẩm Yến khoanh tay nhìn xem trò vui, nhưng ngay giây tiếp theo y lại thấy Hách Liên Nhu quất mạnh roi xuống lưng Tiểu Bảo.
Thẩm Tiểu Bảo gào lên một tiếng.
Sắc mặt Thẩm Yến lập tức thay đổi, nhanh chóng bước tới. Chỉ trong nháy mắt, Hách Liên Nhu đã quất thêm hai roi nữa, Thẩm Tiểu Bảo kêu tới tê tâm liệt phế.
"Ta cho con học theo người ta đi cờ bạc! Hôm nay ta phải đánh chết con!"
Thẩm Yến chộp lấy chiếc roi đang vung xuống, quát lớn: "Người muốn đánh chết nó thật sao?"
"Nó đi cờ bạc, ta đánh chết nó thì sao?" Hách Liên Nhu lạnh lùng đáp.
"Đệ đi cờ bạc à?" Thẩm Yến cúi xuống nhìn Thẩm Tiểu Bảo.
"Không có..."Thẩm Tiểu Bảo khóc.
"Con còn dám nói không có?" Hách Liên Nhu quát.
"Được rồi, con có..." Tiểu Bảo càng khóc thảm hơn.
Thẩm Yến cảm thấy có gì đó không đúng. Thẩm Tiểu Bảo cờ bạc cũng không phải ngày một ngày hai, trước đây sao chưa từng thấy bà đánh như vậy?
Hách Liên Nhu hất tay Thẩm Yến ra, lại quất tiếp một roi. Thẩm Tiểu Bảo không biết lấy sức lực từ đâu đột nhiên vùng khỏi sự kiềm chế của đám đại hán, trốn ra sau lưng Thẩm Yến.
"Đại ca, cứu đệ..."
Thẩm Yến che chở cho cậu nhíu mày nói: "Phu nhân, nó còn nhỏ, đánh như vậy sẽ tổn thương đến cơ thể.”
"Tránh ra!" Hách Liên Nhu chỉ vào y:"Đây là con ta, ta muốn làm gì thì làm!"
"Đại ca, đại ca, đệ thực sự sẽ chết mất, cứu đệ..." Thẩm Tiểu Bảo bám chặt lấy áo Thẩm Yến, run rẩy. Trước đây cậu chưa từng thấy mẫu thân đáng sợ như vậy. Bà đánh thật, cậu nghĩ hôm nay mình chắc chắn sẽ chết ở đây.
Thẩm Yến cúi đầu thấy áo sau lưng Thẩm Tiểu Bảo đã rách toạc, làn da trắng nõn đầy vết roi rướm máu, có thể thấy Hách Liên Nhu đã dùng toàn bộ sức lực.
Thẩm Yến hít sâu một hơi, nắm lấy cánh tay Tiểu Bảo: "Hôm nay ai cũng không được động vào đệ, đi theo đại ca."
Nói xong, y kéo Tiểu Bảo rời đi.
"Thẩm Yến, ngươi đừng quá đáng!”
Thẩm Yến liếc mắt ra hiệu cho Thẩm Thiên Dục. Thẩm Thiên Dục hiểu ý, vội chạy tới ngăn Hách Liên Nhu lại: "Mẫu thân, người bớt giận, bớt giận, tam đệ còn nhỏ, vẫn phải dạy dỗ..."
Nhờ Thẩm Thiên Dục cản lại, Thẩm Yến nhanh chóng đưa Thẩm Tiểu Bảo rời khỏi Thẩm phủ, lên xe ngựa.
Tiểu Bảo thút thít: "Đại ca, mẹ đệ điên rồi sao?"
Thẩm Yến vén rèm nhìn ra ngoài, thấy Thẩm Thiên Dục đứng ở cổng khoát tay với y: "Đại ca cứ đưa Tiểu Bảo đi, chuyện với phụ thân cứ để đệ lo."
Thẩm Yến gật đầu, buông rèm xe, sắc mặt trở nên trầm xuống.
"Đại ca, đệ đang nói chuyện với huynh mà... sao huynh không để ý đến đệ?" Thẩm Tiểu Bảo ấm ức đến cực độ.
Thẩm Yến đưa tay xoa đầu cậu khẽ nói: "Mẫu thân đệ cũng chỉ muốn tốt cho đệ thôi."
Hệ thống bỗng nhiên lên tiếng: "Tại sao mẫu thân nó lại là vì tốt cho nó? Đánh là thương, mắng là yêu sao? Nếu là yêu thương thì mẹ nó kiểu yêu này dữ dội quá đấy."
Thẩm Yến bị Hệ thống làm cho hoảng sợ, hoàn hồn: "Hình như đã lâu không nghe thấy giọng của ngươi.”
Hệ thống đáp: "Những ngày qua ta đang tự kiểm tra.”
Thẩm Yến một bên kiểm tra thương thế cho Thẩm Tiểu Bảo, một bên nói: "Mấy ngày nay ta quá bận rộn nên quên hỏi ngươi, vì sao mấy ngày nay không hoàn thành nhiệm vụ, lại không bị trừng phạt?"
Hệ thống lạnh nhạt nói: "Vì sau khi tự kiểm tra, ta đã sửa được một số lỗi bug, và phát hiện ra thêm vài bug khác."
Bug, bug, lại là bug.
Thẩm Yến nghe đến bug là đau đầu.
Nhưng hắn vẫn hỏi: "Bug gì? Chẳng lẽ từ một trăm linh tám chiêu biến thành hai trăm linh tám chiêu à?"
Hệ thống: "Ngươi nghĩ đẹp quá nhỉ."
Thẩm Yến: "..." Đẹp ở chỗ nào?
Hệ thống: "Nói ra ngươi cũng không hiểu, cứ chờ vài ngày nữa đi, ta sẽ tặng ngươi một món quà lớn."
Thẩm Yến: "Ngươi đừng có mà chém gió, quà lớn? Đừng làm ta hoảng sợ là được."
Hệ thống trầm mặc một lát, sau đó kiên định nói: "Sẽ là quà lớn, nhất định là vậy.”