Thẩm Yến không biết tại sao món quà lớn mà hệ thống tặng y lại liên quan đến việc Tiêu Triệt có phải là quân tử hay không, nhưng y mơ hồ đoán được rằng, một khi đã dính dáng đến Tiêu Triệt, thì tức là liên quan đến đôi chân của hắn. Chẳng lẽ hệ thống có cách giúp đôi chân của Tiêu Triệt hồi phục sao?
Không thể nào.
Nếu thực sự có cách, hệ thống đã chẳng cần phải thần bí như vậy.
Thẩm Yến nghĩ không ra, nhưng Tiêu Triệt thì dường như đã hiểu được phần nào.
Khi xe ngựa một lần nữa tiến vào phạm vi vương phủ, giọng nói kia lại vang lên.
【Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Chỉ cần ngươi liên kết với ta, chân ngươi sẽ lành lại.】
【Chẳng lẽ ngươi không muốn đôi chân của mình hồi phục sao?】
【Ngươi đang lo lắng điều gì? Hãy nói ra, ta sẽ giúp ngươi giải quyết.】
【Chân của ngươi, chỉ có ta mới có thể giúp được.】
Tiêu Triệt làm như không nghe thấy gì. Khi vào đến vương phủ, giọng nói đó lập tức biến mất.
Bước vào chính viện, Tiêu Triệt liền thấy Thẩm Yến đang chống cằm, "liếc mắt đưa tình" nhìn một nam tử xa lạ.
Lưu công công thấy Tiêu Triệt, vội vàng nói: "Vương gia, ngài đừng hiểu lầm, đây là họa sư công tử tìm về, muốn để hắn vẽ một bức chân dung cho ngài và công tử."
Nghe thấy giọng nói, Thẩm Yến ngẩng đầu cười híp mắt nói: "Vân Dực, ngươi về rồi?"
Họa sư bị Thẩm Yến nhìn chằm chằm đã ướt đẫm mồ hôi, nghe vậy quỳ phịch xuống đất: "Thảo dân khấu kiến Vương gia!”
"Quỳ cái gì mà quỳ, miễn lễ, miễn lễ..." Thẩm Yến vươn tay định đỡ họa sư dậy, nhưng Lưu công công nhanh tay hơn, kéo họa sư đứng lên rồi lùi lại mấy bước, tránh xa Thẩm Yến.
"..."
Thẩm Yến quay sang nhìn Tiêu Triệt, mà Tiêu Triệt cũng đang nhìn y.
"Qua đây." Tiêu Triệt vươn tay về phía y.
Thẩm Yến chậm rãi đi tới, bất mãn nói: "Vân Dực, bây giờ ngươi không thèm để tâm ta có đưa tình với nam nhân khác nữa sao?"
Mộc Hạ suýt nữa bị sặc nước miếng.
Công tử ngày càng to gan, không sợ Vương gia nổi giận mà chém luôn họa sư kia sao?
Tiêu Triệt nhíu mày. Hắn không quan tâm Thẩm Yến đưa tình với người khác sao?
Dĩ nhiên là quan tâm.
Nhưng nhiệm vụ lại chưa được xác nhận.
"Trường Sách, ta có chuyện muốn nói với ngươi." Tiêu Triệt nói.
"Nói chuyện gì?" Thẩm Yến vẫn nhìn chằm chằm họa sư:"Vân Dực, ngươi nhìn xem hắn kìa."
Tiêu Triệt nắm lấy tay y: "Theo ta vào trong.”
Thẩm Yến bĩu môi, chỉ có thể đi theo Tiêu Triệt vào phòng.
Trong phòng ngủ, hai người đối diện nhau.
Tiêu Triệt mở miệng, nhưng lại phát hiện mình không thể phát ra tiếng.
Thẩm Yến thấy vẻ mặt nghiêm trọng của hắn cũng thu lại vẻ cợt nhả, lo lắng hỏi: "Vân Dực, ngươi muốn nói gì với ta? Có phải bên Đại Lý Tự xảy ra chuyện không? Hay là có chuyện gì liên quan đến cha ta?"
Tiêu Triệt chậm rãi lắc đầu.
"Ngươi sao vậy?" Thẩm Yến cảm thấy hắn có điểm không đúng, nghi ngờ tiến lại gần, "Có phải ngươi thấy không khỏe chỗ nào không?"
"Không có việc gì…”
Tiêu Triệt nghĩ như vậy, cũng nói ra như vậy.
Thì ra chỉ cần không phải chuyện liên quan đến hệ thống là hắn vẫn có thể nói được.
Cái hệ thống này thực sự quá nhạy bén với suy nghĩ của hắn. Trừ phi hắn có thể không suy nghĩ mà nói, nhưng điều đó thực sự quá khó.
Thẩm Yến yên lặng nhìn hắn, Tiêu Triệt thu hồi suy nghĩ, kể lại chuyện ban ngày.
Nhưng Thẩm Yến lại có hơi không yên lòng.
Hệ thống có điểm không đúng, Vân Dực cũng có điểm không đúng.
Buổi tối, Thẩm Yến tắm rửa xong trước rồi nằm trên giường.
"Thống, ngươi biết Vân Dực có gì bất thường không?"
Hệ thống: "Biết."
Thẩm Yến trừng to mắt: "Ngươi biết?"
Hệ thống cười nhẹ một tiếng: "Ta nghi ngờ đầu óc hắn có vấn đề."
"Ngươi mới có vấn đề!" Thẩm Yến nổi giận:"Vân Dực nhà ta thông minh nhất!"
Hệ thống khinh khi: " Thôi - nín - đi."
"...”
Thẩm Yến bỗng nhiên bình tĩnh lại, cẩn thận hỏi: "Thống, gần đây có chuyện gì sao? Sao tính khí ngươi nóng nảy vậy?"
"Ha ha, ngu xuẩn."
Thẩm Yến nhìn người trước mắt, Vân Dực rốt cuộc đã làm chuyện ngu xuẩn gì mà y không biết?
Tiêu Triệt cụp mắt, ngu xuẩn? Chẳng lẽ hệ thống này muốn hắn ràng buộc với hệ thống thứ hai kia?
Hệ thống có vẻ cực kỳ cáu kỉnh.
Thẩm Yến dỗ dành nó một hồi lâu, nó mới dịu xuống, nói với y: "Thôi vậy, nhân loại có câu 'được thì là phúc, mất thì là mệnh', cứ như thế đi."
"Có ý gì?" Thẩm Yến cau mày.
"Không có gì." Hệ thống thở dài: "Món quà ta tặng ngươi, có lẽ không xứng gọi là quà lớn nữa."
"Ta không cần quà lớn gì cả." Thẩm Yến chống người dậy:"Ngươi gặp chuyện gì rồi? Có phải cái linh thức hệ thống kia có vấn đề không?"
Hệ thống im lặng một lúc, sau đó nói: "Ngươi nên đi ngủ rồi."
Thẩm Yến còn định nói gì đó, lại bị hệ thống cưỡng chế đi vào giấc ngủ.
Tiêu Triệt từ bồn tắm bước ra, chậm rãi lên giường.
Hắn nhìn Thẩm Yến đang nhíu mày ngủ, rồi lại nhìn vào khoảng không, hỏi trong đầu:"Ngươi có thể nghe ta nói chuyện không?"
Không có tiếng đáp lại.
Tiêu Triệt dứt khoát mở miệng: "Ngươi có thể nghe ta nói chuyện không?"
Một giọng nói vang lên bên tai:"Vì sao ngươi không chịu ràng buộc với nó?”
“Tại sao ta phải để nó ràng buộc ta?” Tiêu Triệt hỏi ngược lại.
“Như vậy ta có thể mượn nó để chữa khỏi chân cho ngươi.” Hệ thống giận dữ nói, “Ký chủ nói ngươi không phải là quân tử, vậy tại sao ngươi không ràng buộc?”
“Liên quan gì đến quân tử?” Tiêu Triệt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngươi có thể thông qua Trường Sách để giúp ta chữa chân, nhưng hiệu quả rất ít. Nếu sử dụng cái gọi là Hệ thống số hai, sẽ dễ dàng hơn so với Trường Sách đúng không?”
“Ngươi rất thông minh, nhưng đã quá muộn rồi.”
Tiêu Triệt híp mắt: “Bởi vì Hệ thống số hai muốn thoát khỏi ngươi thông qua ta để trở thành hệ thống mới, còn ngươi muốn lợi dụng nó để chữa chân cho ta. Hai ngươi đang đấu trí... Hiện tại, ta đã vạch trần, nó có thể nghe thấy, đúng không?”
Hệ thống im lặng một lúc rồi nói: “Ký chủ nói rất đúng, Vân Dực rất thông minh. Vì vậy, Vân Dực của y cũng đã mất đi cơ hội chữa lành đôi chân chỉ trong một đêm, bởi vì nó nghe thấy rồi, ta không thể để mặc nó được nữa.”
Tiêu Triệt không hề vì mất cơ hội này mà ảo não, mà vẫn tiếp tục tìm hiểu mối quan hệ trong chuyện này: “Theo ta biết, Trường Sách nhận được rất ít năng lượng từ nhiệm vụ. Nếu Hệ thống số hai ràng buộc với ta, ngươi lợi dụng nó để chữa chân cho ta, thì ngươi sẽ ra sao? Trường Sách lại thế nào?”
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa.” Hệ thống bực bội, “Tóm lại, ngươi đã mất cơ hội rồi, bây giờ chỉ có thể xem ông trời có ưu ái ngươi không thôi.”
“Có ý gì?” Tiêu Triệt cảm thấy có điều không ổn.
Hệ thống thở dài: “Trước khi ta và ký chủ bắt đầu nhiệm vụ, có hai lựa chọn. Một là không khởi động nhiệm vụ, ta sẽ bị cưỡng chế tách khỏi ký chủ, ký chủ sẽ phải sống trên giường bệnh suốt đời nhưng sẽ không chết. Lựa chọn thứ hai là khởi động nhiệm vụ chưa biết trước, nếu thất bại, sẽ cùng sống cùng chết.”
Tiêu Triệt nói: “Y nhất định sẽ chọn cùng sống cùng chết.”
“Đúng, y tự xưng là quân tử, từ bỏ cơ hội sống, còn nói cái gì mà ‘Quân tử nhất ngôn, sống chết không hối’.” Hệ thống cười chế giễu, “Lúc đó ta không hiểu, bây giờ thì ta thấy chỉ có kẻ ngốc mới chọn như vậy… tại sao ngươi không chọn ràng buộc? Đã nói rồi, ràng buộc thì có thể chữa khỏi chân ngươi, tại sao không làm?”
Tiêu Triệt cũng cười nhạo một tiếng: "Có một số việc cũng không phải chỉ có quân tử mới có thể làm.”
Hệ thống: “Nghe không hiểu, dù sao ngươi cũng chỉ là một tên ngu xuẩn thôi.”
“Bây giờ ngươi định làm gì?” Tiêu Triệt cảnh giác hỏi.
“Hệ thống số hai là bug của ta, nó thức tỉnh linh thức hệ thống và muốn thay thế ta, nên ta đã rơi vào thế giới này của các ngươi và ràng buộc với ký chủ.” Hệ thống thở phì phì nói, “Lúc ta phát hiện ra thì đã quá muộn. Nó muốn ràng buộc với ngươi, sau đó thông qua ngươi để lấy năng lượng nhằm thay thế ta. Nhưng nếu như vậy, ký chủ và ta sẽ chết, ngươi hiểu không?”
Tiêu Triệt nhắm mắt, quả nhiên đúng như hắn đoán, bên này tiêu bên kia.
Hệ thống nặng nề hừ một tiếng: “Nhưng ta không thể làm gì được nó. Sau khi tự kiểm tra, cách tốt nhất hiện tại là ta biến mất, bảo toàn ký chủ.”
“Chẳng lẽ không còn cách nào khác?” Tiêu Triệt hỏi.
“Có.” Hệ thống lạnh lùng nói, “Ta và ký chủ cùng chết.”
Chỉ còn hai lựa chọn: một là ký chủ sống, hệ thống chết, hai là ký chủ và hệ thống cùng chết.
Lựa chọn nào, đã quá rõ ràng.
“Ta vốn định trước khi rời đi sẽ tặng ký chủ một món quà cuối cùng, chính là đôi chân của ngươi. Nhưng ngươi, cái tên ngu xuẩn này lại không chịu ràng buộc.” Nhắc đến chuyện này hệ thống càng thêm phẫn nộ, “Chẳng phải ngươi rất muốn chữa khỏi chân sao? Vì sao không ràng buộc?”
Không đợi Tiêu Triệt đáp, hệ thống tự nói một mình: “Mọi thứ đều đã muộn rồi. Một khi nói ra, cái hệ thống số hai đáng chết kia sẽ biết, kế hoạch của ta sẽ thất bại. Cho nên, đêm nay, ta sẽ rời đi…”
“Chờ đã…” Tiêu Triệt ngồi thẳng dậy, nhìn vào khoảng không, vội vàng nói, “Có lẽ vẫn còn cách khác, ngươi hãy suy nghĩ kỹ, ta có thể giúp ngươi không?”
“Ngươi có thể giúp ta cái gì? Ngươi vốn dĩ là một món quà ta muốn tặng cho ký chủ, vậy mà lại không chịu ràng buộc…ngu xuẩn.”
“….” Bị chửi ngu xuẩn nhiều lần, nhưng Tiêu Triệt không có thời gian để tức giận, chỉ cố hết sức khuyên can nó: “Thẩm Yến rất quan tâm đến ngươi, ngươi phải giáp mặt từ biệt y, không thể cứ thế mà rời đi.”
“Nếu từ biệt trước mặt y, ta sẽ không đi được nữa. Y có thể lựa chọn không cho ta biến mất.”
“Hệ thống, ngươi tên là Hệ thống đúng không? Trường Sách coi trọng tình nghĩa nhất, nếu ngươi đối xử với y như vậy, y sẽ đau khổ cả đời.”
Hệ thống cười khẩy: “Y đau khổ cũng không phải một hai ngày, y đã khổ sở sáu năm rồi, thêm chút nữa cũng chẳng sao.”
Tiêu Triệt nhất thời á khẩu.
Hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Bằng hữu phải cùng nhau vượt qua hoạn nạn, điều tối kỵ là tự ý quyết định một mình. Ngươi hãy chờ một ngày, từ biệt Trường Sách đi…” Tiêu Triệt vừa nói vừa lay người Thẩm Yến bên cạnh.
Nhưng Thẩm Yến đã bị ép ngủ sâu, dù Tiêu Triệt có lay thế nào cũng không phản ứng.
“Ta và y không phải bằng hữu.” Hệ thống phản bác, “Nếu nhất định phải tìm một loại quan hệ giữa con người, thì… có lẽ là phụ tử đi. Ta coi y như con trai, mà làm cha, thì đều mong con mình được tốt.”
Tiêu Triệt sững người, còn chưa kịp nói gì, hệ thống đã mất kiên nhẫn: “Ngươi im đi, ngươi thật lắm lời. Được rồi, ta đi đây, ngươi giúp ta chuyển một câu cho ký chủ.”
Hệ thống dùng giọng điệu lạnh lùng quen thuộc nói: "Cùng quân tuyệt biệt, mong quân hỉ lạc.”
(Vĩnh biệt quân, mong quân vui vẻ.)
Đinh—
【Hệ thống chọn khởi động chương trình tự tiêu vong, xin ký chủ xác nhận.】
Nghe vậy, Tiêu Triệt điên cuồng lay Thẩm Yến, nhưng y ngủ quá sâu, hoàn toàn không tỉnh.
“Ngươi chờ một chút, mọi chuyện vẫn chưa đến mức xấu nhất, có lẽ vẫn còn lối thoát.” Tiêu Triệt vội vàng nói.
“Ngươi làm bạn với Trường Sách nhiều năm, hẳn là hiểu tính cách y. Ngươi làm thế này, chính là lấy mạng y…”
Chưa tới tuyệt cảnh, sao có thể buông tha......
【Không phát hiện lựa chọn của nhân vật chính, sau mười giây sẽ mặc định khởi động, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm——】
【——Bốn, ba, hai, một——】
【Chương trình tiêu vong khởi động, một khúc thanh ca, một ly rượu đầy, nhân sinh nơi nào chẳng tương phùng, đến đây ly biệt, có duyên gặp lại.】
Bíp————