Điện Hạ Nói Dáng Vẻ Nổi Điên Của Ta Rất Đẹp

Chương 96

Sự yếu ớt và tái nhợt của Thẩm Yến liếc mắt một cái là nhìn ra ngay. Quảng Bình hầu không hiểu vì sao chỉ mấy ngày không gặp mà con trai mình lại trở nên như thế này, nhưng Thụy vương nói là bệnh cũ năm xưa.

Năm đó có mười mấy người cùng xuất hành, đều là những người từng vào sinh ra tử với ông, cuối cùng không một ai quay về. Tình cảnh của con trai ông khi đó như thế nào cũng có thể tưởng tượng được.

"Cha, chúng ta đưa đại ca về nhà đi." Thẩm Tiểu Bảo ghé vào vai Thẩm Húc, thì thầm nhỏ nhẹ: "Thụy vương đã giết Thục phi, phủ Thụy vương tiêu rồi, chúng ta mau đưa đại ca trốn đi..."

Quảng Bình hầu liếc cậu một cái: "Câm miệng."

Thẩm Tiểu Bảo bĩu môi.

Thẩm Yến cuối cùng cũng gặp được Thẩm Húc, vấn đề muốn hỏi từ trước đến nay cuối cùng cũng tìm được người. Nhưng còn chưa kịp hỏi gì, cha y đã để lại một câu "Ở lại vương phủ cho ngoan, đừng tự ý chạy lung tung, chăm sóc đại ca con cho tốt" rồi xuống xe ngựa, lên chiếc xe ngựa của Hầu phủ luôn đi theo sau, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

"Này..." Thẩm Yến yếu ớt giơ tay lên: "Cha ơi..." Chuyện của y còn chưa kịp hỏi mà.

"Ta đã hỏi rõ rồi." Tiêu Triệt bên cạnh lên tiếng.

"Thật sao?" Mắt Thẩm Yến sáng lên.

"Ừm." Tiêu Triệt gật đầu rồi nói với Mộc Hạ: "Quảng Bình hầu mất người, đưa người về phủ đi."

Nghe vậy Thẩm Tiểu Bảo vội ôm lấy cánh tay đại ca: "Cha ta nói ta phải ở lại đây chăm sóc đại ca."

Mộc Hạ nhận lệnh, đánh xe ngựa đi về phủ Quảng Bình hầu.

Quảng Bình hầu vừa về đến nhà, Thẩm Thiên Dục vừa ra nghênh đón, còn chưa kịp nói gì thì một thi thể từ trên trời rơi xuống, đáp xuống giữa hai cha con.

Cha con họ bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Thiên Dục kinh hãi: "Cha, tại sao Thẩm Đại lại chết rồi?"

Quảng Bình hầu nhìn hắn: "Năm đó ta phái hắn đi bảo vệ Yến nhi, hắn đã phản bội ta."

"Sao lại như vậy?" Thẩm Thiên Dục vô cùng kinh ngạc, "Cha, người đã điều tra rõ chưa?"

Quảng Bình hầu gật đầu, bước qua thi thể Thẩm Đại, mặt trầm mặc đi vào trong nhà.

Thẩm Thiên Dục đi theo sau: "Nhưng Thẩm Đại là tâm phúc của cha, sao có thể bị mua chuộc? Mà lại là ai mua chuộc chứ?"

"Có thể là Thục phi." Quảng Bình hầu ngồi xuống ghế, nhìn hắn: "Hôm nay trên triều đình, Thục phi đích thân lên điện nói việc năm đó là bà ta hãm hại Yến nhi... con đã nghe chuyện này chưa?"

"Nghe rồi." Thẩm Thiên Dục rót trà cho Quảng Bình hầu, vỗ ngực nói: "Thụy vương đó đúng là điên rồi, dám giết cả Thục phi, đại ca ở phủ hắn có gặp chuyện gì không? Chúng ta có nên đón đại ca về không, còn cả Tiểu Bảo, Tiểu Bảo cũng đang ở đó..."

Quảng Bình hầu không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói: "Gần đây trong kinh thành không yên ổn, con ra vào cẩn thận một chút."

"Biết rồi, cha."

Trước khi rời tiền sảnh, Thẩm Thiên Dục quay đầu nhìn cha mình một cái. Phụ thân hắn rất điềm tĩnh, trông như không có gì bất thường.

Nhưng nếu thực sự như vậy, sao lại đưa Hách Liên Nhu rời đi?

Thẩm Thiên Dục quay lưng lại, Quảng Bình hầu nâng mí mắt nhìn theo, ánh mắt nặng nề chẳng biết đang nghĩ gì.

"Vậy ra, Thiên Dục thật sự là con trai của Thục phi sao?" Thẩm Yến tựa người vào đầu giường, chau mày nhìn Tiêu Triệt.

"Đúng thế. Năm đó là Quảng Bình hầu dẫn người tới phía nam tìm Thục phi. Khi đến nơi thì phát hiện Thục phi đã thành thân, còn có một đứa con."

Tiêu Triệt đưa nước đã được thổi nguội đến bên miệng Thẩm Yến, để y uống mấy ngụm rồi mới tiếp tục nói: "Thục phi và người đó nhân cơ hội bỏ trốn, cha ngươi đuổi theo. Năm đó cùng đi với cha ngươi còn có một tham tướng bên cạnh phụ hoàng. Người kia vì bảo vệ mẹ con Thục phi đã bị vị tham tướng kia gi.ết ch.ết. Cha ngươi đuổi kịp mẹ con Thục phi, Thục phi quỳ xuống cầu xin, cha ngươi..."

Tiêu Triệt giật giật khoé miệng, giọng điệu châm chọc: "Cha ngươi động lòng trắc ẩn, lại đi tha cho đứa bé đó." Đường đường là Quảng Bình hầu, bàn tay dính bao nhiêu mạng người, lại tự tay lưu lại một mối họa ngầm lớn như vậy, đúng là ngu ngốc đến cùng cực.

Trong lòng Thẩm Yến rối bời, một lúc lâu sau mới nói: "Thiên Dục cũng là người đáng thương."

Thẩm Yến và Thẩm Thiên Dục chỉ cách nhau hai tuổi, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Thẩm Thiên Dục lại thích đi theo sau mông y nên tình cảm giữa hai người vô cùng tốt đẹp.

Thẩm Yến ngước mắt nhìn Tiêu Triệt:"Chuyện năm đó chắc chắn cha ta làm rất bí mật, có lẽ Thiên Dục không biết được thân thế thật của mình..." Thẩm Yến nói khá vội, sau khi thở hổn hển mới mong chờ nhìn Tiêu Triệt, "Chuyện Thế tử Khánh vương đẩy Thế tử Hiền vương xuống lầu chắc không liên quan đến Thiên Dục chứ?"

Tiêu Triệt liếc nhìn y.

Những ngày này Hình bộ điều tra vụ án nhưng vẫn chưa tìm ra hung thủ, nhưng hắn thì đã xác định một điều: chắc chắn đã có người dùng thuật vu cổ. Nếu không phải Thục phi thì còn ai vào đây? Người duy nhất có thể làm vậy, chỉ e là Thẩm Thiên Dục.

"Ừ." Tiêu Triệt gật đầu, "Ngươi đừng nghĩ nhiều, chờ điều tra rõ ràng, ta sẽ nói cho ngươi biết."

"Được rồi." Hôm nay Thẩm Yến đã tỉnh táo gần cả ngày, giờ cũng có phần mệt mỏi, thuận theo lực của Tiêu Triệt mà nằm xuống, miệng còn lầm bầm: "Dạo này ta không thấy Dương Cố, Lục Vân, cũng chẳng ai kể cho ta tin tức gì. Phải rồi, hôm đó ngươi đến gặp Trần quý phi bảo bà ấy đi gặp Thục phi, bà ấy đã đi chưa? Thục phi nói gì?"

Lưu công công bên cạnh cứng ngắc giật giật khóe miệng.

"Phải rồi, cũng lâu rồi ta chưa gặp Thiên Dục, đợi mai tinh thần tốt hơn, chắc nên gặp đệ ấy một lần..."

Tiêu Triệt đưa tay che mắt y lại: "Ngủ một lát đi."

Thẩm Yến kiệt sức, vừa nhắm mắt liền ngủ thiếp đi.

Tiêu Triệt đưa tay thử hơi thở y, vẫn còn ấm, còn sống.

Tiêu Triệt xoay bánh xe lăn đến địa lao, nhìn hai vị hoàng tử đang nằm đó, phất tay bảo Mộc Hạ ném họ ra ngoài.

"Tiêu Vân Dực, ta nhất định sẽ giết ngươi." Lục hoàng tử nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.

Tiêu Triệt cười khẩy: "Các ngươi biết tại sao hôm nay ta chưa giết các ngươi không?"

Ngũ hoàng tử ôm chặt hai ngón tay, môi trắng bệch hỏi: "Tại sao?"

Tiêu Triệt cười nhạt: " Thực ra các ngươi khá vô tội, chưa từng làm chuyện xấu. Nếu là theo tính y, nhất định sẽ không nỡ làm hại các ngươi, thậm chí còn thấy thương hại."

"Nếu ta giết các ngươi, xuống dưới hoàng tuyền y biết chuyện này, ta không biết phải nói sao với y. Nếu y giận ta vì dính máu, không cho ta nằm cùng mộ với y thì thật chẳng hay ho gì."

"Cho nên..." Tiêu Triệt nhìn hai người, híp mắt lại, "Các ngươi nhất định phải tới giết ta, như vậy ta mới có lý do danh chính ngôn thuận mà kết thúc các ngươi."

"Ngươi bị điên rồi chắc." Lục hoàng tử bị lột mất một mảng da sau tai, còn mất cả một cái tai, nhìn Tiêu Triệt như nhìn kẻ điên, "Ta nhất định sẽ nói với phụ hoàng, bảo người giết ngươi."

Tiêu Triệt xoay người đi ra: "Phải rồi, muốn giết ta thì làm nhanh một chút, chậm quá ta đợi không nổi. Đến lúc đó, không khéo còn phải bày một vở kịch trước mặt y mới giết được các ngươi."

Xe ngựa của Thẩm Thiên Dục vừa ra khỏi Hầu phủ, Ôn Ngọc đã âm thầm theo sau.

Vừa qua một con phố, một kẻ mang mặt nạ quỷ lao ra, giao đấu với Ôn Ngọc.

Tên mặt quỷ chiêu nào cũng là sát chiêu, Ôn Ngọc không chống nổi, liên tục lui lại, thấy không địch nổi liền quyết đoán quay người bỏ chạy.

Tên mặt quỷ cũng không đuổi, lặng lẽ nhảy lên xe ngựa.

Rẽ qua góc phố, Ôn Ngọc bất ngờ thấy Quảng Bình hầu đang ẩn mình bên cạnh.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Ôn Ngọc khẽ nhếch môi - một vị hầu gia mà cũng đích thân đi theo dõi?

Quảng Bình hầu nhìn chiếc xe ngựa đã biến mất, lại chạm vào ánh mắt phức tạp của Ôn Ngọc, khẽ phủi tay áo rồi quay người rời đi.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Ông sợ người bên cạnh sơ suất, nên đích thân theo dõi.

Không phải ông chê, võ công của thị vệ phủ Thụy vương đúng là tầm thường. May mà hắn biết chạy, nếu ông phải ra tay cứu thì e là bản thân cũng bị lộ.

Ôn Ngọc hừ nhẹ một tiếng, Quảng Bình hầu đúng là cáo già, nhìn hắn suýt chết trong tay tên mặt quỷ mà vẫn không ra tay.

Xe ngựa lóc cóc đi qua hai con phố, cuối cùng lại tiến vào từ cửa sau phủ Thái úy.

Trong mật thất phủ Thái úy, Thất hoàng tử Tiêu Doãn đang nơm nớp lo sợngồi đó, nhìn mặt Ông Thái úy nghiêm nghị, lại liếc Thẩm Thiên Dục đang cười tủm tỉm, rồi nhìn tên mặt quỷ đứng khoanh tay dựa vào sau lưng Thẩm Thiên Dục, run giọng nói: "Các ngươi, các ngươi định làm gì?"

Không ai để ý đến hắn.

Ông Thái úy nhìn Thẩm Thiên Dục nói: "Thục phi nương nương đã chết."

Thẩm Thiên Dục nhếch môi: "Ta biết rồi."

Ông Thái úy nhìn đôi mắt không chút gợn sóng của hắn: "Dù sao bà ta cũng là mẫu thân của ngươi."

Tiêu Doãn trừng to mắt - cái gì??? Hắn nghe thấy cái gì vậy???

Thẩm Thiên Dục cười lạnh: "Mẫu thân? Đừng nhắc đến hai chữ đó, thật khiến người ta buồn nôn. Nếu bà ta coi ta là con, năm đó sao có thể bỏ mặc ta không đoái hoài."

Rõ ràng biết hắn ở phủ Quảng Bình hầu, chỗ hắn nương tựa duy nhất trong đời cũng chỉ có ở đó, vậy mà bà ta vẫn không do dự hại Thẩm Yến. Khi hại Thẩm Yến, bà ta có từng nghĩ đến an nguy của hắn không?

Tiếc là, thật đáng tiếc, bị Thụy vương ra tay trước, nếu không hắn thật muốn tự tay giết bà ta.

Ông Thái úy thấy hắn không động lòng, cũng không nói thêm nữa, đổi chủ đề: "Không hiểu Thụy vương nghĩ gì, lại dám làm chuyện như vậy trước mặt bá quan. Nhưng cũng tốt..." Ánh mắt Ông Thái úy lóe lên kỳ dị, "Coi như giúp chúng ta tiết kiệm rất nhiều phiền toái. Thục phi chết rồi, bên cạnh lão hoàng đế không còn ai có thể dựa vào nữa."

Ông thái úy và Thẩm Thiên Dục đồng thời quay đầu nhìn về phía Thất hoàng tử.

Tiêu Doãn nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh đầm đìa - hình như hắn vừa nghe quá nhiều chuyện không nên nghe.

Tiêu Doãn vô thức đứng dậy định đi ra ngoài.

Thẩm Thiên Dục bước tới, giữ chặt cổ hắn từ phía sau, khẽ thì thầm bên tai:"Thất hoàng tử chỉ còn một con đường lên mây mà thôi, không còn lựa chọn nào khác."

Tiêu Doãn cứng ngắc bị hắn đè ngồi xuống ghế, Thẩm Thiên Dục rót cho hắn một chén trà, cười như gió xuân: "Uống chén trà, lấy lại tinh thần."

Ông Thái úy liếc nhìn Tiêu Doãn: "Chuyện Thục phi vừa xảy ra, Thái tử chắc chắn sẽ bị phế truất. Thất hoàng tử chỉ cần hành xử như thường, những chuyện khác, lão thần sẽ sắp xếp."

Tiêu Doãn căng thẳng nói: "Phụ hoàng đa nghi, năm đó ngay cả Tam ca cũng có thể bỏ rơi, nếu người biết, biết được thì... thì sẽ giết ta mất."

Thẩm Thiên Dục cười: "Thất hoàng tử e là chưa hiểu rõ. Để ta nói lại lần nữa - hoàng đế giờ không còn ai để dựa vào nữa, hơn nữa..." Thẩm Thiên Dục đưa bàn tay hơi ánh xanh ra trước mặt Tiêu Doãn, chậm rãi xoè ra.

Ghế đổ phát ra tiếng động lớn...

Tiêu Doãn đột ngột bật dậy, lùi vào góc tường, hoảng sợ nhìn vật đang ngọ nguậy màu đen trong lòng bàn tay Thẩm Thiên Dục.

Hắn từng thấy thứ đó - chính là con cổ trùng mà Tam ca đã bóp nát trước mặt mọi người sáng nay.

Chỉ có điều, con của Thẩm Thiên Dục nhỏ hơn rất nhiều so với con mà Tam ca đã bóp nát.

"Ngươi ngươi ngươi... sao lại... sao lại có thứ đó..."

"Đừng sợ, nó rất ngoan." Thẩm Thiên Dục thu tay về, mỉm cười nhìn Tiêu Doãn, "Cho nên Thất hoàng tử cứ yên tâm, sẽ không ai ngăn cản đường ngài, kể cả là hoàng đế cũng vậy."

"Tại... tại sao lại là ta?" Tiêu Doãn run rẩy.

"Bởi vì..." Thẩm Thiên Dục khẽ bật cười, "Chúng ta đều từng ngưỡng mộ một người, nhưng cuối cùng lại phản bội người đó."

Tiêu Doãn nuốt nước bọt, vừa kinh hoảng lại... vừa có một loại mong chờ khó hiểu.

*

Ra khỏi phủ Ông Thái Uý đã là đêm khuya, có người đến gần xe ngựa, cúi người thấp giọng bẩm báo: "Thánh tử, Thái tử và Lục hoàng tử đã rời khỏi vương phủ, cả hai đều bị thương, giờ đang trên đường vào cung, nói muốn gặp hoàng thượng."

"Đó là hai đệ đệ của ta mà." Thẩm Thiên Dục nhếch môi cười, "Bắt họ lại đưa về, nhốt lại. Mẫu thân đã chết, trên đời chỉ còn ba huynh đệ chúng ta, ta làm ca ca, đương nhiên phải tận tâm một chút."

"Vâng." Người kia lĩnh mệnh rời đi.

Trong xe ngựa, người mang mặt quỷ thấp giọng nói: "Nô luôn cảm thấy Hầu phủ không an toàn, thánh tử đừng quay về thì hơn."

"Không sao." Thẩm Thiên Dục xua tay, "Khi chưa tra ra chân tướng, họ sẽ không dám làm gì ta đâu."

"Quỷ thúc, người có biết thời gian ta vui nhất là khi nào không?"

Người mặt quỷ lắc đầu.

"Là lúc nhỏ đi theo sau đại ca. Những ngày như thế không còn nhiều nữa, ta phải trân trọng."

Ánh mắt Thẩm Thiên Dục đầy mong nhớ: "Ở Hầu phủ ta thực sự rất vui vẻ, rất mãn nguyện... cho đến cái ngày người tìm ta và nói cho ta biết thân thế thật sự."

"Xin lỗi." Người mang mặt quỷ cúi đầu áy náy.

Thẩm Thiên Dục chống cằm: "Năm đó là năm nào nhỉ?"

"Bảy năm trước." Người kia đáp.

"Bảy năm trước... đúng, đã bảy năm rồi." Khuôn mặt Thẩm Thiên Dục hiện lên vẻ bi thương, thì thầm: "Hôm đó trời mưa lớn, ta nghe những gì người nói thì rất sợ hãi, liền chạy về nhà tìm đại ca. Nhưng đại ca ta lại háo hức chạy ra ngoài, nói muốn đi gặp Vân Dực, hôm đó là sinh nhật Vân Dực, huynh ấy vẽ một bức tranh muốn tặng cho Vân Dực. Ta đứng trong mưa nhìn huynh ấy chạy xa, mà huynh ấy chẳng hề ngoái đầu lại nhìn ta một cái..."

"Rõ ràng đó là đại ca của ta mà..."

"Tất cả là lỗi của nô." Người mang mặt quỷ quỳ rạp trước mặt Thẩm Thiên Dục.

Thẩm Thiên Dục bật cười: "Ngươi không sai. Sau này, chẳng phải ngươi đã khiến huynh ấy bị loạn tiễn xuyên tim, coi như xả giận giúp ta rồi sao?"

"Chỉ tiếc là..." Thẩm Thiên Dục cụp mắt, "Huynh ấy lại sống sót trở về."

Người mặt quỷ nói: "Là nô làm việc không chu đáo."

"Không..." Mắt mày Thẩm Thiên Dục vẫn cười, "Sống thì cũng tốt, vì khi biết huynh ấy chết, ta mới phát hiện ra rằng... thì ra mình lại đau lòng đến vậy."

Bình Luận (0)
Comment