Ngoài cửa sổ ve kêu từng hồi, ánh mặt trời rải rác.Thẩm Chí Hoan để tranh thêu xuống, lớp vải lụa màu hồng phủ lên những ngón tay trắng sáng của nàng, những móng tay nhỏ nhắn trong suốt cũng được nhuộm một màu đỏ.
Nàng cầm mảnh vải lên nhìn, dưới ánh nắng, hoa râm bụt đỏ tươi đang nở rộ, vừa đẹp đẽ lại sinh động.Thấm Lan ở bên cạnh tán thưởng nói: "Tiểu thư, người thêu thật đẹp."Thẩm Chí Hoan cũng cảm thấy mình thêu nhìn rất đẹp, nàng cong khóe môi, hờ hững siết chặt tấm vải trong tay, lẩm bẩm nói: "Hình như vải hơi nhỏ, nếu may thành y phục, e rằng sẽ không mặc được lâu.
"Thẩm Bái Bái còn nhỏ nên rất ham chơi, chỉ cần vứt đại cho nó một chiếc giày cũng có thể chơi cả buổi sáng, chơi mệt rồi thì nằm banh chân trên mặt đất ngủ ngon lành.Thấm Lan nói: "Không sao đâu thưa tiểu thư, người thêu xong nô tỳ sẽ cầm đi Thúy Trúc phường, để họ may y phục cho Thẩm Bái Bái, người muốn kiểu dáng như thế nào?"Thẩm Chí Hoan cúi đầu nhìn bộ dạng co chân nằm ngủ say trên mặt đất dưới chân mình, nói: "Thôi quên đi, bây giờ nó nằm bộ dạng này cũng rất mát mẻ, tới mùa thu rồi tính tiếp."Thấm Lan lên tiếng, nói: "Vẫn là tiểu thư suy nghĩ chu toàn.”Thẩm Chí Hoan tiện tay để miếng vải này qua một bên, lười biếng dựa vào ghế, ngón tay ngọc nghịch chén sứ màu xanh biếc trong tay, nghe tiếng đồ sứ va chạm giòn vang, nàng hững hờ hỏi: "Gần đây Lý Diễm Phân có động tĩnh gì không?"Thấm Lan đáp: "Nô tỳ nghe nói lần trước sau khi Lý thị biết chuyện người từ chối đi gặp bà ấy thì đã nổi trận lôi đình, còn nói rất nhiều từ thô t ục khó nghe.
Ban đêm sau khi Biểu tiểu thư đi mới yên tĩnh.
Sau đó bà ấy đưa Biểu tiểu thư đi Tây Uyển, nghe nói sắc mặt rất kém, giống như có ai thiếu nợ bà ấy vậy."Thẩm Chí Hoan vừa nghe tin sắc mặt Lý Diễm Phân không vui thì rất phấn chấn, nàng chậm rãi nói: "Ngươi nói xem, người này sao cứ thích làm những chuyện không biết lượng sức mình như vậy chứ?"Nàng không quản được Lý Diễm Phân, Lý Diễm Phân cũng không quản được nàng, nếu mọi người cùng nhau hòa bình thì không nói làm gì, nhưng bà ta cứ thích làm nàng khó chịu hết lần này tới lần khác.Thấm Lan hòa nhã nói: "Từng ấy năm Lý thị cũng chỉ dựa vào ơn cứu mạng của Tướng quân, mà mỗi năm đều được voi đòi tiên như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị quả báo."Quả báo hay không Thẩm Chí Hoan không biết, nhưng chỉ cần nàng còn ở Hầu phủ một ngày, sẽ không để Lý Diễm Phân được vừa lòng đẹp ý.Thẩm Bái Bái ở bên cạnh đổi tư thế, Thẩm Chí Hoan cúi đầu xuống, dùng chân đụng đụng móng vuốt nhỏ của chó con, thuận miệng nói: "Nó bình thường làm ầm ĩ như vậy, cần phải được chăm sóc thật kỹ."Thấm Lan nói: "Tiểu thư yên tâm, Hiên Nguyệt Các mỗi ngày đều có người thay phiên chăm sóc nó."Thẩm Chí Hoan khẽ gật đầu: "Tốt, đưa nó về đi."Thấm Lan lên tiếng đpá, ôm Thẩm Bái Bái đang nằm ngáy o o lui ra ngoài.Sau đó mọi chuyện thường không như mong muốn.Lúc ánh chiều tà le lói, ráng chiều thu dịu dàng cuối cùng biến mất.Một thoáng yên tĩnh cùng an hòa bên trong, Hiên Nguyệt Các người ra người vào có chút huyên náo."Còn chưa có tìm tới sao?""Các ngươi làm việc thế nào vậy!"Nha hoàn Bích Y bước chân vội vàng, từ hành lang bước nhanh qua, lo lắng nói: "Thấm Lan tỷ tỷ, làm sao bây giờ đây, tìm hết trong viện rồi!""Hậu viện thì sao? Xem trong bụi cỏ coi có không?""Đều tìm qua rồi, có phải...!đi ra ngoài không?"Thấm Lan nhíu mày, nói: "Không phải nói các ngươi trông coi một giây cũng không rời sao?! Nếu xảy ra chuyện gì chọc giận tiểu thư, chờ mà bị ăn gậy đi!"Tiểu nha hoàn sắc mặt đỏ bừng, hoảng sợ nói: "Nô tỳ...!Nô tỳ sẽ đi tìm!""Mau đi xem Đông Uyển có không."......Lúc việc này truyền đến tai Thẩm Chí Hoan, đã qua hai nén hương.Cửa chính mở rộng, Thấm Lan mang theo một đám nha hoàn quỳ gối bên cạnh Thẩm Chí Hoan, từng cái cúi thấp đầu rụt lại bả vai không dám lên tiếng.Hiên Nguyệt Các có khoảng bốn nha hoàn, bốn nha hoàn lại trông không được một con chó con vừa đầy hai tháng.Thẩm Chí Hoan tựa lưng vào ghế ngồi, một tay chống huyệt thái dương, thần sắc thoáng có chút mệt mỏi, ánh mắt từng chút từng chút quét qua đám người.Nàng mở miệng hỏi: "Cho nên bây giờ phải đi ra ngoài?"Thấm Lan nhỏ giọng đáp: "...!Thưa, bên trong lẫn bên ngoài đều đã tìm Hiên Nguyệt Các, chắc, chắc là đi ra ngoài, nô tỳ đã phái người đi từng viện tử hỏi, nhất định sẽ..."Thẩm Chí Hoan đưa tay, Thấm Lan im lặng, không dám nói tiếp.Tất nhiên nàng không quan tâm đến những chuyện kia, lạnh giọng hỏi: "Buổi sáng ta để ngươi trông coi nó, ngươi trông coi như vậy sao?"Trên trán Thấm Lan toát chút mồ hôi lạnh, hai tay để trên mặt đất cầu xin tha thứ: "Tiểu thư bớt giận, là nô tỳ không cẩn thận, nô tỳ đáng chết!"Sắc mặt Thẩm Chí Hoan có chút không kiên nhẫn, nàng khẽ thở dài, giọng nói cũng hơi lớn: "Bây giờ nói những này thì làm được gì, không tìm được nó thì các ngươi cũng đừng trở về.""...!Vâng, tiểu thư, nô tỳ đi ngay! Đi ngay ạ!"Thẩm Bái Bái mới ở Hầu phủ chưa đầy hai ngày, cứ như vậy mà bị mất, Thẩm Chí Hoan thật không biết nói lại với Sở Hạ ra sao.
Càng chưa nói đến việc trước mắt nàng còn không biết rốt cuộc Thẩm Bái Bái tự chạy đi, hay là bị Lý Diễm Phân kia bắt mất, nếu là vế trước thì cũng không cần quá lo lắng, Hầu phủ lớn như vậy, chắc sẽ tìm được.Nhưng nếu bị Lý Diễm Phân bắt đi, bây giờ có còn sống hay không cũng khó nói.Nghĩ tới đây sắc mặt Thẩm Chí Hoan khó chịu.Lý Diễm Phân này, quả nhiên là mụ già không an phận.Sau khi Thấm Lan mang người lui ra ngoài, Thẩm Chí Hoan đứng dậy đi ra viện.
Lúc này, sắc trời đã tối hẳn.Đứng khoảng một khắc đồng hồ, Thẩm Chí Hoan trở lại trong phòng, tấm lụa thêu hoa dâm bụt kia vừa rồi nàng còn khoác lên ngồi trên lan can, nàng càng nhìn trong lòng liền càng bực bội.Thật sự không phải là bị Lý Diễm Phân bắt đi chứ?Nữ nhân này, bà ta sợ cuộc sống quá êm đềm hay sao?Ngay khi Thẩm Chí Hoan chuẩn bị ra ngoài tìm Lý Diễm Phân, một giọng nói bất ngờ vang lên từ đằng xa.“Tiểu thư, nô tỳ tìm được rồi!”“Nhanh lên, đi mau lên!”Thẩm Chí Hoan dừng lại, chỉ thấy Hỉ Xuân với vẻ mặt vui mừng vội vã bước vào từ sân ngoài.Sau đó, nàng ta loạng choạng, phía sau xuất hiện một nam nhân chân dài bước tới..