Điên Phong Đối Quyết

Chương 31

Lúc TV tiếp sóng nghi thức trao giải, Lý Trận đang ở Kỳ xã chơi cờ, kỳ hữu chỉ vào TV kinh ngạc nói: “Ai nha, đó không phải là Tiểu Lý sao, lợi hại lợi hại, Quán quân ó!”

Lý Trận mấy ngày nay cũng không chú ý TV, chợt vừa nhìn thấy Lý Dịch Chi liền sửng sốt, Lý Dịch Chi ở trong TV, trên tay đang cầm tấm bảng lớn tiền thưởng, cùng Trần Tùng Duệ bắt tay.

Lý Trận bỗng nhiên bắt một câu hô, “Lại dám sờ tay đồ đệ của tôi!”, sau đó nổi khùng xù lông chạy đi.

Người ở Kỳ xã biến thành hai mặt nhìn nhau, “Lý lão sư mới vừa nói gì?”

Mấy ngày nay bởi vì Than Bánh phải login báo danh tham gia giải đấu lớn Cờ vây online, thật vất vả cái áo khoác Than Bánh mới cùng Lý Dịch Chi thân cận được một chút, cho nên Trần Cảnh cũng liền thường xuyên lên cái áo khoác này, sau lại trong lúc vô tình nghe Lý Dịch Chi nói đồ đệ nhỏ của anh tại sao đã lâu không lên mạng.

Trần Cảnh lúc này mới kinh giác, bản thân đã tạo áo khoác hơi nhiều, được cái này thì mất cái khác.

Vì không xuống ngựa được, Trần Cảnh mở ra đồ đệ nhỏ Thiên Nguyên đản đản login, lúc hai người nói chuyện phiếm, Lý Dịch Chi lại vô tình tán gẫu nhắc đến Than Bánh đại nhân, nói không biết Thiên Nguyên đản đản cùng Than Bánh đấu cờ một hồi sẽ là cái dạng gì.

Trần Cảnh trong nháy mắt cảm thấy có chút đổ mồ hôi, là dạng gì? Đó không phải là bộ dạng tay trái cùng tay phải đấu cờ sao…

Vì thế Trần Cảnh mở hai máy tính, như vậy đồ đệ Thiên Nguyên đản đản cùng đại thần Than Bánh liền đều lên mạng, kết quả thiếu chút nữa nhiều lần phát nhầm tin nhắn.

Sẽ có một ngày Lý Dịch Chi phát hiện, kỳ thật nhân vật bên cạnh anh toàn hình hình □*, đều là Than Bánh cái bụng biến đen (phúc hắc)…

*Ý là trống rỗng, không có thật.

Diệp Nhiên là trận đấu lần này đặc biệt mời đến truyền phổ, đương nhiên cũng phát hỏa nhỏ theo một trận, vốn cuộc sống cờ vây của Diệp Nhiên chứa nhiều nhấp nhô, anh năm đó là một kỳ thủ thiếu nhiên được xem trọng nhất, thiên tư thông minh, nhưng bởi vì không có tiền nên có lần đã tính toán buông tha cờ vây.

Ngay lúc Diệp Nhiên đã muốn rời khỏi kỳ đàn vài năm, lại kỳ tích trở về kỳ đàn, khi đó kỳ đàn còn ồn ào một trận, nhưng mà Diệp Nhiên một mạch thi đấu liên tiếp cũng không hài lòng, còn bị người bắt đầu gọi tên hiệu Diệp Dương, rất hiền rất mềm rất dễ khi dễ.

Diệp Nhiên năm này đã hai mươi chín tuổi rồi, kỳ thật anh mấy năm trước thi đấu bất bại từ đó đến giờ tâm tình đều có trở ngại, thử nghĩ một người vì một cái ước mơ, nếu bị người khác cưỡng chế quy tắc ngầm, làm sao có thể lại hài lòng.

Diệp Nhiên cùng Mạt Sùng Viễn vừa mới bắt đầu quan hệ chính là cưỡng ép, Mạt Sùng Viễn có tiền, có quyền, tiền nhiều là chuyện Diệp Nhiên cả đời cũng kiếm không ra, sinh ra thì đã tài trí hơn người.

Mạt Sùng Viễn đề xuất dùng tiền tài duy trì loại quan hệ này, có thể giúp đỡ Diệp Nhiên trở về kỳ đàn, Diệp Nhiên khi đó sa sút muốn chết, anh nghĩ nếu đã phải như vậy, lại không nhận thu tiền của hắn ta, chẳng phải là bản thân quá thiệt thòi rồi, bất quá anh tuy rằng tiếp nhận rồi, lại không hài lòng được.

Thời gian chậm rãi qua đi, Mạt Sùng Viễn đối với anh nhắc tới cũng rất tốt, hơn nữa Mạt Sùng Viễn cho dù gặp dịp thì chơi, cũng sẽ không đi ra ngoài làm loạn, hai người dần dần dịu đi rất nhiều, thế cho nên cho đến hiện tại càng giống như người yêu.

Diệp Nhiên nổi tiếng, trên diễn đàn đã có người đào bới anh tại sao có thể trở về kỳ đàn được, học kỳ là phải có tiền, dự thi cũng là đòi tiền, chạy khắp thế giới, ở các loại khách sạn đương nhiên càng là đòi tiền, điều đó không phải bên tổ chức trận đấu chi trả, nếu như không thắng được tiền thưởng, thì có mà nhảy dù.

Diệp Nhiên làm sao có thể lập tức có ra nhiều tiền như thế, hiển nhiên là có người giúp đỡ.

Bất quá bọn họ tưởng đào ra được một ít gì đó hữu dụng, Mạt Sùng Viễn luôn có thể đi trước lấy tin tức mua đi.

Lý Dịch Chi cùng Diệp Nhiên đang định đi dạo chợ đêm, di động Diệp Nhiên bỗng nhiên vang lên, là một dãy số xa lạ, bởi vì danh khí lớn, bắt đầu có người mời viện trợ từ bên ngoài đi khắp nơi dự thi, cái chi phí viện trợ từ bên ngoài này chính là không thể khinh thường, lúc Diệp Nhiên muốn kiếm tiền cũng sẽ nhận vài việc.

Diệp Nhiên nghĩ nghĩ liền nhận lấy.

Anh “A lô” một tiếng, đối phương nửa ngày không nói chuyện, Diệp Nhiên nhíu mày, nhìn thoáng qua dãy số lại uy hai tiếng.

Lý Dịch Chi buồn bực nói: “Ai vậy?”

Diệp Nhiên cũng buồn bực, “Không biết, không lên tiếng.”

Bên kia vừa lúc đó rốt cục mở miệng, “Anh vài năm không về nhà? Anh không phải là tính cả đời không về nhà đó chứ?”

Diệp Nhiên không kịp phản ứng, “Ngài tìm vị nào?”

Đối phương cười lạnh một tiếng, nói: “Quả nhiên danh khí lớn, ngay cả mẹ cũng không nhận.”

Diệp Nhiên nhất thời ngây ngẩn cả đời, mở to hai mắt, tay nắm di động cũng nắm thật chặt.

Diệp Nhiên nửa ngày không nói chuyện, vẻ mặt của anh phi thường cứng ngắc, thậm chí có một tia e ngại theo bản năng.

Đối phương lại cười lạnh một tiếng.

Anh mới hồi phục tinh thần lại, cổ họng chuyển động cài cái, nói: “Con…Con không có, con đang nghĩ trở về…”

Đối phương âm thanh rõ ràng rất cao, “Anh nghĩ trở về? Anh còn nghĩ trở về! Anh vừa đi là hai mươi năm, có anh đứa con bất hiếu vậy sao, tôi chính là nuôi con heo, còn có thể làm thịt ăn! Nuôi anh loại bạch nhãn lang (vô ơn) làm gì! Anh giải thích làm gì! Anh lớn rồi, cánh cứng cáp rồi, sợ tôi đánh anh, nên anh ngay cả nhà cũng không trở về, ở trên TV cùng kẻ có tiền chụp ảnh chung rất sáng chói có phải không, nên ghét bỏ mẹ anh rồi?!”

“Con…Con không có…”

Biểu cảm của Diệp Nhiên nhất thời trở nên rất đáng thương, môi mấp máy hé miệng, Lý Dịch Chi có thể thấy trong mắt của anh có lệ đảo quanh.

Loại vẻ mặt này có chút sợ hãi, có chút hoảng hốt, có chút ủy khuất, còn có chút vô tội, Lý Dịch Chi ngồi ở bên cạnh cũng nghe thấy âm thanh trong điện thoại, có thể làm cho Diệp Nhiên vô tư tới vô tâm sợ hãi như vậy, đương nhiên chỉ có mẹ của anh ta.

Mẹ Diệp Nhiên gọi là Khổng Tịnh, Diệp Nhiên lúc nhỏ đã bị bà ấy hung hăng đánh tàn nhẫn, vì leo trèo bị đánh, vì lấy nước vung vãi bị đánh, vì không có lau mà bị đánh, vì về nhà chậm bị đánh, tóm lại cái chuyện nhỏ gì cũng có thể bị đánh.

Bé trai ở cái loại tuổi đó không bướng bỉnh mới là có vấn đề, kết quả Diệp Nhiên sống a sống bị đánh thành thấy mẹ liền phát run, giống như run cầm cập, Lý Dịch Chi chưa từng có gặp qua đứa nhỏ nào lại sợ mẹ mình như thế.

Sau đó Diệp Nhiên đi ra ngoài học cờ vây, Khổng Tịnh đối với anh chẳng quan tâm, cái loại thái độ đó toàn bộ hẻm nhỏ cũng biết, đi mới tốt, đi rồi thiếu một người ăn cơm, căn bản không một chút giữ lại.

Hiện tại lại gọi điện thoại tới chất vấn Diệp Nhiên tại sao không về nhà.

Diệp Nhiên tay nắm di động không tự chủ phát run, âm thanh cũng có chút nghẹn ngào, Khổng Tịnh tiếng mắng rốt cục ngừng hoạt động, dừng một hai giây, “Cút về nhà cho tôi, cuối tuần tôi mà không phát hiện ra anh, tôi coi như anh đã chết!”

Diệp Nhiên nghe thấy tiếng cắt đứt vội vàng, đưa tay quăng máy trên bàn, yết hầu rất nhanh chuyển động vài cái nước mắt mới không rơi xuống.

Lý Dịch Chi vươn tay vỗ nhẹ nhẹ chụp anh ta, tuy rằng âm thanh Khổng Tinh rất lớn, nhưng anh rốt cuộc cũng không có nghe rõ đối phương đang nói cái gì, kỳ thật cũng không cần nghe, Khổng Tịnh mắng con mình cả con hẻm nhỏ đã nghe trọn hết nhiều năm.

Mọi người là hàng xóm, nhưng rốt cục không phải người một nhà, cũng không tiện quản việc nhà người ta, lúc đứa con nho nhỏ đã bắt đầu mắng, trưởng thành mắng không đủ bắt đầu đánh, cũng khó trách Diệp Nhiên bản tính sáng sủa như thế cũng sẽ sợ hãi.

Bị mắng nhiều tâm lý cũng mệt nhọc, nhưng biết làm sao đó là mẹ ruột, bị mắng như vậy, Diệp Nhiên cảm thấy ủy khuất.

Quán ven đường tốc độ mang lên thức ăn rất nhanh, ông chủ đem đồ ăn ngay ngắn lên, Diệp Nhiên lại không có tâm tình đi ăn.

Lý Dịch Chi biết trong lòng của anh ta chịu khổ sở, cho nên cũng không có lên tiếng, để cho anh ta trước yên lặng một chút.

Nhiều năm như vậy Lý Dịch Chi vẫn luôn ở trong hẻm nhỏ, Khổng Tịnh cũng ở trong hẻm nhỏ, rất âm trầm chưa bao giờ cùng hàng xóm khác nói một câu, anh còn tưởng rằng Khổng Tịnh đã quên bản thân còn có con trai như vầy.

Diệp Nhiên cách một lúc lâu rốt cục mở miệng, “Tớ phải về nhà một chuyến.”

“Khi nào?”

“Tớ ngày mai liền đi mua vé xe lửa.”

Lý Dịch Chi nghĩ nghĩ, cách trận đấu Tân Vương còn rất lâu, giải đấu Cờ vây online là ở trên mạng đấu cờ, cho nên thời gian coi như dư dả.

“Tớ ngày mai với cậu cùng đi mua vé, tớ cũng phải trở về nhà nhìn xem sư phụ.”

Diệp Nhiên đột nhiên nghe được hai chữ ‘Về nhà’, phản xạ có điều kiện run lên một chút.

Lý Dịch Chi thở dài, anh đời này không có huyết thống thân nhân, đời trước bị cha mẹ thân yêu giao cho kỳ vọng cao, lại vào cuối cùng bị cha mẹ thật sâu thương tổn.

Kỳ thật bất luận kẻ nào kỳ thị anh, khinh thường anh, phỉ nhổ anh, mặc kệ truyền thông tin tức báo chí nói anh đến không chịu nổi như thế nào cũng được, làm chuyện cãi vã này rất tế nhị, miệng là ở trên mặt người khác, còn không cho phép nói chuyện sao.

Nhưng chỉ riêng người độc nhất vô nhị, duy nhất thân nhân là khiến cho Lý Dịch Chi lâm vào tuyệt vọng, vào lúc khó khăn nhất, thân nhân chí thân lại không có bảo hộ giữ gìn anh, thậm chí vì thể diện cùng anh đoạn tuyệt quan hệ.

Lý Dịch Chi lúc ấy cảm thấy bầu trời đều sụp đổ, nện xuống làm cho bản thân thương tích đầy mình.

Anh có thể biết được nỗi đau đó, Diệp Nhiên vậy mà ở trong mắt thân nhân, Diệp Nhiên chính là một người không hài lòng có thể đánh có thể mắng, còn không bằng cái đứa con riêng.

Một bữa cơm ăn có vẻ không vui, Diệp Nhiên cơ hồ không làm sao động được đũa, Lý Dịch Chi cũng ăn không vô.

Sau khi trở về Diệp Nhiên trực tiếp trở về buồng của mình, Lý Dịch Chi mở máy tính ra, lên diễn đàn, tên Diệp Dương Dương biểu hiện là màu xám.

Lý Dịch Chi nghĩ nghĩ, vẫn là ấn mở cái avatar Một vùng lông cừu bên cạnh.

Phái Thần: Anh hiện tại có bận gì không?

Một vùng lông cừu: Có việc gì thế

Phái Thần: Anh đi nhìn xem Diệp Nhiên đi

Một vùng lông cừu: Cậu ấy làm sao vậy? Sinh bệnh?

Phái Thần: Không có, mẹ của cậu ta gọi điện thoại cho cậu ta

Một vùng lông cừu: Mẹ của cậu ấy?

Phái Thần: Cậu ta hiện tại tâm tình rất kém, anh có thể đi xem cậu ta được không

Một vùng lông cừu: Tôi ra trước đây

Một vùng lông cừu: Cám ơn

Mạt Sùng Viễn không có hỏi nhiều đã logout, xem ra là muốn chạy đến.

Lý Dịch Chi bỗng nhiên cảm thấy, kỳ thật tìm một người đàn ông cũng không có gì không tốt, Mạt Sùng Viễn tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng đối với Diệp Nhiên rất quan tâm, dưới tình huống như vậy đã không hỏi nhiều liền chuẩn bị chạy tới.

Lý Dịch Chi nghĩ, trong dầu không tự chủ được xuất hiện bộ dáng Trần Cảnh, thở hắt ra, lập tức lắc lắc đầu, muốn tìm một người đàn ông, cũng phải tìm một người đàn ông thích đàn ông.

Đây rốt cuộc vẫn là một quần thể nhỏ nhiều người, sẽ bị người ta kỳ thị, bị người xem thường, thậm chí thanh danh cũng bị liên lụy, hiển nhiên anh không hy vọng Trần Cảnh là cùng loại.

Lý Dịch Chi cầm lấy hộp cờ vây ngọc bích bên cạnh, dùng bụng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, làm cho bề mặt ngọc bích lạnh lạnh chậm rãi nhiễm vào ấm áp.

Than Bánh: Anh hôm nay login rất sớm

Phái Thần: Ừ

Than Bánh: Không khỏe?

Phái Thần: Không có…

Than Bánh: Hứng thú không cao

Phái Thần: Ừ…

Than Bánh: Đến một bàn?

Phái Thần: Không, ngày mai phải dậy sớm đi nhà ga xe lửa mua vé

Tay Trần Cảnh đặt ở trên bàn phím căng thẳng, Lý Dịch Chi nói anh ấy muốn mua vé, chẳng lẽ không lưu lại Nam Kinh?

Than Bánh: Giải đấu Tân vương cũng ở Nam Kinh, anh tại sao đi mua vé?

Phái Thần: Trong nhà bạn có chút chuyện phải về, tôi cũng đi theo trở về nhìn xem

Than Bánh: À

Trần Cảnh nhẹ nhàng thở ra, nhưng vừa nghĩ tới trong khoảng thời gian này Lý Dịch Chi trở về ở lại Bắc Kinh, mà mình ở Nam Kinh, chẳng phải là lại không thể gặp nhau.

Mấy ngày này Trần Cảnh vì không quấy rầy anh thi đấu, vẫn luôn không đến tìm anh ấy, hơn nữa Trần Cảnh chung quy cảm thấy gần đây có chút niềm nở, mặc dù bản thân không có cái chủ ý xấu gì, bất quá niềm nở đối với một người như thế, không biết đối phương có thể phản cảm hay không. Trần Cảnh cũng chỉ có thể khoác áo cùng Lý Dịch Chi nói chuyện phiếm.

Anh buồn rầu trong chốc lát, vừa lúc trợ lý đưa tới bảng đấu thầu, là chuyện đấu giá đất tháng sâu, một khối ở Bắc Kinh muốn đổi thành khu biệt thự nhỏ sang trọng, tập đoàn Trần thị tính đoạt lấy.

Trần Cảnh nhìn bảng đấu thầu, chớp mắt liền có ý tưởng, để cho trợ lý ngày mai đi mua vé xe lửa Nam Kinh đến Bắc Kinh.

Trợ lý còn tưởng rằng Giám đốc muốn trước đi Bắc Kinh khảo sát một phen, làm việc dụng tâm như vậy, nhưng mua vé xe lửa làm cho cô rất không lý giải được.

Ngày hôm sau Lý Dịch Chi cùng Diệp Nhiên liền đi mua vé, chuyến xe gần đây đến Bắc Kinh chỉ có ghế ngồi cứng, Diệp Nhiên sốt ruột trở về liền mua vé.

Trợ lý báo cáo cho Trần Cảnh, nói gần đây chỉ có ghế ngồi cứng, làm cho Giám đốc chờ một chút, kết quả Trần Cảnh nói muốn ngồi ghế cứng.

Thời điểm Diệp Nhiên đi Mạt Sùng Viễn còn đưa anh, lái xe xuất phát kéo hành lý đưa anh đến nhà ga.

Lý Dịch Chi ngồi ở phía sau, Diệp Nhiên ngồi ở ghế lái phụ, thời điểm trước khi xuống xe Mạt Sùng Viễn đem Diệp Nhiên gọi lại, lúc đó Lý Dịch Chi đã xuống xe rồi, không cẩn thận quay đầu liếc mắt một cái, chỉ thấy Mạt Sùng Viễn một tay chống ở trên ghế lái phụ, một tay ấn vai Diệp Nhiên, ở trên môi của anh ta nhẹ nhàng hôn một cái.

Lý Dịch Chi không nghĩ tới trùng hợp như thế bị bản thân nhìn thấy, có chút ngượng ngùng nhanh chóng quay đầu đi.

Hai người trên xe lửa, Diệp Nhiên mang thật nhiều lễ vật, thoạt nhìn là muốn mang về nhà, bởi vì ngày hôm qua bọn họ chưa ăn cái gì đã trở về, đương nhiên cũng sẽ không đi dạo shop, hiển nhiên là Mạt Sùng Viễn đưa cho Diệp Nhiên để Diệp Nhiên mang về nhà.

Tâm tư thực dụng, đều là hàng xa hoa.

Lý Dịch Chi đem hành lý giơ lên, đặt ở trên cao cái giá xe lửa, mới vừa nhấc lên một cái tay cản lại vali, bỗng nhiên vali nhẹ hơn, được một người đàn ông bên cạnh đỡ cho một chút, thuận thế nhét trên cái giá.

Lý Dịch Chi theo bản năng nói tiếng “Cám ơn”, quay đầu đi liền ngây dại, thế mà lại là Trần Cảnh.

“Sư phụ.”

Lý Dịch Chi sửng sốt nửa ngày, mới giật mình kinh ngạc nói: “Em tại sao cũng ở nơi này?”

Trần Cảnh mặt không đổi sắc nói: “Đi Bắc Kinh nói chuyện làm ăn, sư phụ đi đâu?”

“Anh đi về nhà.”

Kỳ thật Lý Dịch Chi muốn nói bàn chuyện làm ăn tại sao lại ngồi ghế ngồi cứng, bất quá là nghĩ thôi, chắc là rất gấp đi.

Chỗ ngồi của Lý Dịch Chi là đối diện với Diệp Nhiên, trung gian là một cái bàn nhỏ cũ, cũng có để hai chai nước, để hai hộp mì ăn liền nữa, trên xe lửa không thể thiếu chính là mì ăn liền.

Trần Cảnh nhìn thoáng qua vé trong tay mình, không phải kề bên Lý Dịch Chi, may mắn người ngồi bên cạnh Lý Dịch Chi là một người xuất hành đơn độc, Trần Cảnh cùng anh ta đổi vé, ở ngay bên cạnh Lý Dịch Chi ngồi xuống.

Diệp Nhiên trải qua cả đêm giống như là người không có việc gì, vẫn hời hợt như thế, mà Diệp Nhiên đương nhiên gặp qua Trần Cảnh, bọn họ còn giao thủ một lần.

Làm anh không nghĩ tới chính là, Trần Cảnh gọi Lý Dịch Chi là sư phụ.

Buổi chiều trên xe lửa, thêm cả đêm cho tới trưa, giữa trưa có thể đến Bắc Kinh.

Buổi chiều qua coi như nhanh, bởi vì mới vừa ngồi trên xe lửa, Diệp Nhiên rất hay nói, có thể làm nổi lên bầu không khí, cạnh anh ta vẫn luôn không có ai ngồi, có lẽ là vé nửa trạm.

Buổi tối ăn cơm tất nhiên là mì ăn liền, tuy rằng trên xe có bán bữa tối, cũng có nhà ăn, bất quá trên xe lửa đồ ăn rất quý, món nhanh rất khó ăn, muốn ăn đồ tốt cũng được, nhưng ăn không nổi.

Khoang nước uống có để một cái máy uống nước, loại này có thể đun nóng, máy uống nước vào thời điểm này còn chưa phổ biến, rất hiếm lạ, nhưng là thời điểm buổi tối đợi mì ăn liền liền cảm thấy nên đi ra cho rồi, cái đồ chơi này nấu nước quá chậm, lấy được một ly nước sau đó liền phải nấu một lần nữa.

Lý Dịch Chi cùng Diệp Nhiên xếp hàng cả nửa ngày cũng chưa đợi tới lượt, Trần Cảnh đứng lên đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về xách một cái túi nhựa, trong cái túi to đó là ba hộp cơm hộp, vừa nhìn chính là ra vẻ xem tiền như rác, đi tới nhà ăn mua.

Ăn xong cơm lại không có chuyện để làm, sắc trời tối sầm lại, trong xe liền càng có vẻ tối tối, vì là ghế ngồi cứng nên không thể nằm được, mọi người bắt đầu dựa vào cửa sổ ngủ say.

Lý Dịch Chi dựa vào cửa sổ ngủ trong chốc lát, nhưng ngủ rất không ổn định, dù sao ghế ngồi cứng không thoải mái, ước chừng sau một giờ có chút sái cổ, trên gương mặt còn có dấu ngấn.

Trần Cảnh vỗ vai chính mình một chút, nhẹ giọng nói: “Sư phụ anh dựa vào tôi đi.”

Lý Dịch Chi đương nhiên không nghĩ dựa vào Trần Cảnh, dù sao mình là đàn ông, tuy rằng không bao nhiêu thịt nhưng khung xương nặng, Trần Cảnh còn ngồi ở tay ngoài, cũng không có gì dựa vào.

Bất quá Trần Cảnh hoàn toàn không cho anh cơ hội cân nhắc, nói xong liền nhẹ nhàng áp đầu của anh một chút, để cho Lý Dịch Chi dựa vào vai của mình.

Mới đầu Lý Dịch Chi toàn thân đều cứng ngắc, Trần Cảnh thân hình cao, độ cao của vai vừa đúng thích hợp Lý Dịch Chi dựa vào, cũng sẽ không bị sái cổ.

Thời gian sau đó, Lý Dịch Chi cũng chậm rãi trầm tĩnh lại, xe lửa lắc lư lắc lư, không chịu nổi đầu óc mệt mỏi, Lý Dịch Chi cuối cùng đem sức nặng đều giao cho Trần Cảnh, thành thành thật thật dựa vào Trần Cảnh mà ngủ.

Trần Cảnh nhìn anh đang ngủ, đem áo khoác ở một bên kéo lại khoát lên đắp lên người của anh, miễn cho bị cảm lạnh.

Lý Dịch Chi vẫn luôn ngủ thẳng đến khi sắc trời hơi hơi tỏa sáng còn Trần Cảnh vẫn chưa tỉnh, đầu hơi hơi ngửa về phía sau dựa vào lưng ghế. Trên người đắp áo khoác âu phục đen của Trần Cảnh, bị ép tới có chút nhăn nhăn. Ở góc độ này nhìn qua, mũi Trần Cảnh rất thẳng, đường nét chân mày rất kiên nghị, lộ ra một cỗ anh tuấn đan xen giữa thanh niên và đàn ông thành thục.

Tay hai người còn đang nắm.

Lý Dịch Chi nhất thời cảm thấy ngón tay nóng lên, nơi bị Trần Cảnh chạm vào tựa hồ muốn thiêu cháy, anh thật cẩn thận rút tay về.

Anh vừa động, Trần Cảnh tỉnh ngay tức khắc, nhìn anh một cái, dường như không cảm thấy hai người kế bên gần quá rồi, chỉ nói: “Tỉnh? Ngủ tiếp một lát không?”

Lý Dịch Chi vội vàng lắc đầu.

Bởi vì là Diệp Nhiên còn chưa có tỉnh, Lý Dịch Chi tính đợi lát nữa lại đi rửa mặt, miễn cho đánh thức Diệp Nhiên.

Anh ngồi thẳng, hướng phía bên ngoài cửa sổ nhìn, tay đặt ở trên đùi.

Ngoài cửa sổ rất hoang vắng, một hàng cây cùng chủng loại, bởi vì là mặt trời lên cao phản xạ ánh sáng, Lý Dịch Chi có thể ở trên cửa sổ mơ mơ hồ hồ nhìn thấy thân ảnh của Trần Cảnh.

Trần Cảnh trước tiên là hai tay ôm cánh tay, ngẩng đầu lên, lại chợp mắt một hồi, bất quá không mấy phút đồng hồ liền mở mắt ra, dường như không ngủ, sau đó thoáng nghiêng mặt đi một chút.

Lý Dịch Chi nhìn ngoài cửa sổ, Trần Cảnh liễn vẫn duy trì tư thế vừa rồi, nghiêng đầu nhìn Lý Dịch Chi.

Lý Dịch Chi phát hiện người kia nhìn mình, bất quá không hề động, chỉ là tay đặt tay ở trên đùi không tự chủ nắm lại, dường như vẫn cứ cảm thấy nóng rực.
Bình Luận (0)
Comment