Tôn Tu đang ngồi xếp bằng đột nhiên nở nụ cười.
“Các ngươi đã bắt đầu chưa? Thật đáng tiếc, nếu không phải cần ở lại đây canh giữ, ta thật sự rất muốn đi thử trình độ của những cái gọi là thiên tài kia.”
Trong đầu hiện ra hình bóng xinh đẹp yểu điệu, hắn không khỏi hừ lạnh.
Ngay sau đó, càng lúc càng nhiều huyết khí lặng lẽ xuất hiện.
Phía trên trận đồ, huyết quang dần dần dày đặc.
Trong đôi mắt của con thủy viên toát ra sự đau lòng.
Nó có thể cảm nhận được, trong số huyết khí đó, không phải chỉ có của nhân loại, mà còn có huyết khí của yêu thú!
Nhưng tên đã bắn ra không thể thu lại, lúc này cũng chỉ có thể kiên trì đi tiếp.
Cần phải nắm chặt thời gian, những cường giả bên ngoài kia hẳn đã nhận thấy sự kỳ lạ ở đây!
Con thủy viên gầm nhẹ, toàn lực hành động.
Chẳng mấy chốc, huyết quang đã dày đặc như chất.
Một vài giọt mồ hôi chảy ra trên trán con thủy viên, gian nan điều khiển huyết quang, đưa nó xuống đầm nước sâu!
Tô Trạch trốn trong bóng tối nhìn được cảnh này.
Huyết quang lấp đầy đầm nước, nhuộm đầm nước trong suốt thành màu máu đỏ.
Khi những huyết khí đó vừa vào đầm nước, nước trong đầm như sôi lên, rất nhiều sương mù bốc hơi lên khiến bên trong ngọn núi lớn trở thành một mảnh trắng xóa.
Tô Trạch cảm ứng được điều gì đó và quay đầu lại nhìn.
Sau đó, hắn nhìn thấy một hạt châu màu đỏ như máu lặng lẽ lơ lửng trong đầm nước sâu hơn ở phía xa.
Ngay khi yêu khí xuất hiện, hạt châu đột nhiên sáng lên và nuốt chửng yêu khí như một con thú tham lam.
Khi nó càng ngày càng nuốt nhiều máu, chỗ tì vết duy nhất trên hạt châu bắt đầu từ từ chuyển sang màu đỏ như máu.
Đây là cái gì?
Tô Trạch hơi khó hiểu.
Nhưng nhìn tư thế này, nhất định không phải vật bình thường!
Bên đầm sâu.
Tôn Tu đứng dậy, hai tay cầm phôi kiếm, vẻ mặt trở nên trịnh trọng nghiêm nghị.
Sau khi cảm nhận được huyết khí mạnh mẽ xung quanh, thanh trường kiếm lập tức trở nên dao động.
Thân kiếm run lên liên tục, sát khí mãnh liệt lan tràn ra, tiếng kiếm khí phát ra từ vỏ kiếm.
“Đừng vội, ngươi sẽ sớm có thể trở thành thần kiếm thực sự!”
Tôn Tu mỉm cười lấy ra từng mảnh bùa từ trong nhẫn không gian, dán vào thanh kiếm.
Ngay lập tức, hắn giơ tay ném thanh trường kiếm cùng bao kiếm xuống đầm nước sâu.
Bịch!
Tiếng vang thu hút sự chú ý của Tô Trạch.
Hắn lần theo tiếng động và nhìn thấy một thanh trường kiếm đang chìm xuống đầm nước sâu.
Thanh trường kiếm hình như có một loại linh tính, vừa thoát khỏi sự khống chế của Tôn Tu, nó theo huyết khí lao tới hạt châu đỏ như máu.
Hạt châu đỏ như máu run lên một chút, có vẻ hơi sợ hãi.
Nhưng lúc này, thanh trường kiếm đã dán vào!
Bề mặt của những hạt châu đỏ như máu tan chảy một ít và hòa vào thanh trường kiếm, không thể tách ra được nữa!
Ầm ầm!
Thanh trường kiếm run lên, hưng phấn đến cực điểm.
Tô Trạch nhìn cảnh tượng kỳ diệu này, đôi mắt sáng lên.
Rõ ràng, nguyên nhân khiến người này thông đồng với yêu quái là vì thanh trường kiếm này!??
Tô Trạch cẩn thận nhìn thanh trường kiếm.
Thanh trường kiếm chưa ra khỏi vỏ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được độ sắc bén của nó.
Kiếm ý dữ tợn, tà khí bạo ngược.
Mặc dù không biết thanh trường kiếm này là như thế nào.
Nhưng Tô Trạch có thể chắc chắn rằng nó là một thứ tốt!
Có thể làm cho Bán Bộ Hóa Thần nghiêm túc như vậy, e rằng ít nhất cũng phải là một bảo vật!
Chỉ là, thanh trường kiếm này hình như là bán thành phẩm?
Mặc dù Tô Trạch không hiểu luyện khí, nhưng một thời gian trước, hắn đã theo Vương Lâm bổ sung kiến thức tu luyện được một thời gian.
Do đó, tầm nhìn cơ bản nhất vẫn còn đó.
Đôi mắt của Tô Trạch sáng lên.
Nếu là bán thành phẩm thì có nghĩa là thanh trường kiếm này… chắc chắn là chưa nhận chủ!
Nói cách khác, bây giờ thanh trường kiếm này là vật vô chủ!
Tô Trạch nhìn con thủy viên trên mặt nước, rồi nhìn thanh niên đang đứng trên mép đầm nước sâu.
Khóe miệng hắn khẽ giật, lộ ra ý cười, có chút hưng phấn.
Báu vật như vậy… Tất nhiên là người có đức được nhận rồi!
Cho dù không phải Thánh nhân, thì hắn cũng tốt hơn tên khốn kiếp cấu kết với yêu thú làm hại đồng tộc, đúng không?
Có lẽ bản thân thanh trường kiếm cũng không muốn rơi vào tay tên khốn đó.
Mà bây giờ kho báu đang ở không xa trước mặt hắn, nó là một thứ vô chủ…
Chẳng qua hắn chỉ tiện tay nhặt nó lên, liên quan gì đến gã thanh niên đó?
Hơn nữa, thanh trường kiếm này cũng do chính tên đó chủ động ném xuống!
“Nếu đã như vậy, đừng trách ta không khách sáo!”
Tô Trạch bảo Tiểu Thanh quay trở lại cổ tay của mình, một tay cầm lá bùa Đại Truyền Tống phù, lặng lẽ di chuyển đến vùng lân cận của thanh trường kiếm và hạt châu màu đỏ như máu kia.
Ngay lúc này.
Thanh trường kiếm đang nuốt một phần nhỏ hạt châu đỏ như máu khẽ run lên.
Một làn sóng phát ra từ thanh trường kiếm.
Tô Trạch nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên.
Kiếm linh!??
Vũ khí có khả năng sinh ra khí linh, có một tên gọi thống nhất.
Linh khí!
Trong thế giới này, các dụng cụ được chia làm sáu cấp bậc.
Đó là pháp khí, pháp bảo, linh khí, linh bảo, tiên khí, tiên bảo!
Bốn thứ đầu tiên đúng là có tồn tại trong người tu luyện hiện nay, còn về tiên khí và tiên bảo, lại là những thứ trong truyền thuyết!
Và thứ đồ như linh khí, cho dù là cường giả Nguyên Anh cũng hiếm khi sở hữu.
Nói chung, đều là gặp may mắn mới có được một cái!
Về linh bảo cấp cao hơn, chính là vũ khí độc quyền của cường giả Hóa Thần.
Đối với những bảo vật cấp độ cao hơn nữa, đều là truyền thuyết.
Bây giờ thanh trường kiếm trước mặt Tô Trạch, hiển nhiên là một linh khí vừa sinh ra khí linh!
Không.
Nói không chừng.
Bên trong thanh trường kiếm, khí tức của khí linh đang không ngừng tăng lên!
Nếu tiếp tục đà phát triển như hiện giờ.
Thanh trường kiếm này sẽ trở thành một linh bảo!
Tô Trạch ngạc nhiên.
Bánh từ trên trời rơi xuống, là thế này chứ còn thế nào nữa!
Bên trên đầm nước lạnh giá.
Huyết khí xuất hiện ngày càng nhiều.
Thủy viên cảm thấy càng lúc càng kiệt sức, trên trán chảy ra mồ hôi lớn như hạt đậu, toàn thân bốc hơi nóng.
Theo rất nhiều huyết khí rơi xuống đầm nước sâu.
Nước đầm đột ngột như sôi lên, sương mù dày đặc thoát ra ngoài làm giảm đi rất nhiều tầm nhìn trên ngọn núi lớn.