Thanh trường kiếm này trước đây đã có khí linh!
Hơn nữa nhìn cảnh tượng vừa rồi, đó chắc chắn là binh khí hơn cả linh bảo!
Hơn cả linh bảo, chính là tiên khí!
Thanh trường kiếm này đã từng là tiên khí!
Nhưng đã từng bị gãy, lại nhiễm phải sát khí, khiến cho chất lượng giảm xuống!
Tô Trạch nhìn thanh trường kiếm gãy nằm trên mặt đất, ánh mắt lóe lên, suy nghĩ thay đổi thật nhanh.
Đúng lúc này này.
Dị biến xuất hiện!
Tuy rằng cảnh tượng vừa rồi là hư ảo, nhưng sát khí ngập trời lại có thật!
Chúng rất nhanh đã phát hiện ra sự tồn tại của Tô Trạch, đột nhiên trở nên xao động, lao về phía Tô Trạch!
Trong lòng Tô Trạch lo lắng, bây giờ hắn là một hóa thân được tạo ra từ thần niệm, nếu như chết đi, nhất định sẽ làm cho tổn thương bản thể tinh thần!
Việc này rất khó để chữa trị!
Nhưng mà
Đại dương do sát khí màu máu tạo thành đã đến trước mặt Tô Trạch vào lúc này, con sóng khổng lồ dâng lên muốn trực tiếp nghiền nát hắn!
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này.
“Gầm!”
Một tiếng rống giận dữ phát ra từ cơ thể Tô Trạch.
Chỉ một thoáng.
Kim quang rực rỡ bắn ra, tạo thành một đại dương vàng óng.
Bên trong kim quang, một con cự tượng đột nhiên xuất hiện.
Thân hình to lớn, đỉnh thiên lập địa, hai mắt giống như hai mặt trời lớn.
Cự tượng được tắm trong đại dương màu vàng, con ngươi chuyển động, thờ ơ nhìn đại dương sát khí màu máu trước mặt, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt như cong người.
Vòi dài nhô lên, mang theo vô số kim quang và lực lượng rung chuyển trời đất cực lớn, mãnh liệt đập vào biển máu trước mặt!
Bùm!
Một tiếng nổ lớn xuất hiện.
Biển máu bao trùm cả một mảnh trời đất đột nhiên tan vỡ, huyết quang tán loạn, sát khí ngưng tụ thành chất đột nhiên biến thành từng sợi từng tơ, lơ lửng trên mặt đất vỡ vụn.
Cự tượng không dừng lại, nâng cao đôi chân to khỏe như núi cao đạp chân về phía trước!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Ngay lập tức, kim quang chói lọi trào ra, trong tích tắc lấp đầy mọi khe hở trên mặt đất, xua tan tất cả sát khí kia.
Sát khí vô lượng như có linh tính, vội vàng trốn vào bên trong trường kiếm.
Thanh trường kiếm khẽ run lên, giống như rất sợ hãi.
Thấy sát khí đã về với thanh trường kiếm, cự tượng có vẻ không vừa lòng bèn nhấc chân lên muốn giẫm nát trường kiếm kia.
Nhưng lúc này, Tô Trạch vội vàng ngăn cản.
Mặc dù không biết có hữu ích hay không, nhưng hắn vẫn truyền ra một ý niệm.
Động tác của cự tượng đột nhiên dừng lại, kim quang hội tụ, từ từ tiêu tán trong mảnh thiên địa này, trở lại thân thể của Tô Trạch.
Khí linh trong thanh trường kiếm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, bức tranh trước mặt rút đi như thủy triều.
Chiến trường bi thương biến mất, vũng nước quen thuộc lại xuất hiện trước mặt hắn.
Người Tô Trạch chuyển động, định thần lại, thở ra một hơi dài.
Tiểu Thanh ở bên cạnh nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng, truyền tới một tia thần niệm dò hỏi: “Chủ nhân, vừa rồi người xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên ngẩn ra?”
Nó vừa nhìn thấy đôi mắt của Tô Trạch đột nhiên đỏ như máu, trên người toát ra vẻ quỷ dị đáng sợ, lập tức nhận ra do thanh trường kiếm.
Nếu không phải Tô Trạch rất nhanh đã trở lại bình thường.
Nó đã chuẩn bị công kích thanh trường kiếm đó!
“Ta không sao, ta vừa nhìn thấy một số thứ.”
Tô Trạch mỉm cười vỗ nhẹ vào đầu Tiểu Thanh.
Hắn quay đầu nhìn trường kiếm, trong đáy mắt hiện lên một tia ngạc nhiên vui mừng.
Binh khí cấp bậc tiên khí!
Vũ khí trong truyền thuyết!
Thần vật tối cao ngay cả cường giả Hóa Thần cũng không có tư cách chạm vào được!
Bây giờ nó thực sự xuất hiện trước mặt hắn!
Mặc dù thanh trường kiếm đã bị gãy, dẫn đến cấp độ giảm xuống rất nhiều.
Nhưng nó vẫn trân quý hơn linh bảo rất nhiều cũng là điều chắc chắn!
Đây có thể là lợi ích lớn nhất mà hắn thu được trong đợt thí luyện tháp Trấn Yêu này!
Đôi mắt Tô Trạch vụt sáng, thần niệm lại tản ra.
Có bài học vừa rồi, khí linh đó không chắc sẽ không kiêu căng như vậy.
Quả đúng là vậy, khi thần niệm của hắn tiếp xúc với trường kiếm lần nữa, cảnh tượng trước mắt không thay đổi nữa.
“Ngươi… là ai?”
Một giọng nói lành lạnh dễ nghe vang lên.
Ngay sau đó.
Trên trường kiếm sáng lên một vùng huyết quang, hóa thành một hồng y thiếu nữ, nhìn chừng mười tám, mười chín tuổi.
Nàng có gương mặt như trứng ngỗng, ngũ quan tinh tế, làn da trắng mịn không tì vết, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, một đôi mắt đan phượng lạnh lùng, dưới sống mũi cao thẳng là một đôi môi đỏ mọng.
Lúc này, nàng đang nhìn Tô Trạch với vẻ mặt cảnh giác.
Nàng là hiện thân của thanh trường kiếm màu máu này!
Thì ra, trong trận chiến năm đó, thân kiếm bị gãy, bị thương nặng, bị tà khí xâm nhập, suýt nữa chết tại chỗ.
Nhưng may mắn thay, người đàn ông kia đã dùng chút sức lực cuối cùng để cứu nàng trước khi cơ thể nổ tan nát.
Mặc dù sống sót nhưng nàng đã không thể tỉnh táo, suy nghĩ của nàng trở nên hỗn loạn, hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài.
Mãi về sau, thanh trường kiếm mới được người nhà Tôn gia tìm thấy.
Sau khi tiêu tốn không biết bao nhiêu nguyên liệu quý giá, cuối cùng thanh trường kiếm đã được sửa được một nửa, giúp nàng có khả năng tỉnh lại.
Cuối cùng.
Tôn Tu ném trường kiếm xuống vực sâu, sức mạnh của Huyết thần châu và đại dương huyết khí dần dần sửa thân trường kiếm.
Sau đó kiếm linh mới khôi phục được một chút ý thức!
Nhưng khi nàng vừa thức tỉnh, lại phát hiện ra rằng một tiểu tử lại đang tản ra thần niệm, nhìn có vẻ như muốn đem nàng làm vật của riêng mình!?
Một tiểu tử Trúc Cơ cảnh, lại dám có ý đồ với nàng!
Kiếm linh ngay lập tức quyết định bắt tiểu tử kiêu ngạo này phải trả giá.
Nhưng…
Kiếm linh nhớ lại thân thể của cự tượng và sức mạnh đáng sợ tràn ngập khắp thiên địa, trong lòng chợt thấy ớn lạnh.
Gã này… không đơn giản!
Cảm giác đó, chưa bao giờ có trên người vị chủ nhân đã chết trận!
Phải biết rằng chủ nhân của nàng là đại năng siêu cấp Độ Kiếp cảnh!
Chỉ còn thiếu chút nữa là có thể trở thành thần tiên thoát khỏi lục đạo rồi!
Vì thế.
Mặc dù vẻ mặt của kiếm linh bình thản, nhưng trong lòng nàng thấy ngưng trọng vô cùng!
Tô Trạch cũng không ngạc nhiên lắm khi nhìn thấy thiếu nữ đột nhiên xuất hiện.
Dù sao thì trước đây cũng đã từng là tiên khí, kiếm linh hóa thành hình dạng nhân loại cũng không là gì cả.
Nhưng khi nghe câu hỏi của nàng, hắn nhất thời không biết trả lời như thế nào.