Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 111 - Chương 111: Thú Khế Ước Cấp D? Tiểu Thanh Ra Tay, Một Chiêu Chớp Nhoáng

Chương 111: Thú khế ước cấp D? Tiểu Thanh ra tay, một chiêu chớp nhoáng Chương 111: Thú khế ước cấp D? Tiểu Thanh ra tay, một chiêu chớp nhoáng

Tiểu Thanh hơi ngẩng đầu, nâng Tô Trạch lên thân, hai râu rồng thật dài phất phơ, đôi mắt lãnh quang lóe ra, khóa chặt yêu thú cự lang cấp D trung giai mạnh nhất!

Trong mắt những người tham gia thí luyện chấn động, thân thể những yêu thú phát run, sợ hãi tự nhiên sinh ra.

Nhiều năm về sau.

Những người tham gia thí luyện này vẫn nhớ rõ, vào một ngày giữa trưa đó, cảnh tượng thiếu niên tay cầm trường kiếm, toàn thân kim quang lượn lờ, chân đạp một giao long uy vũ từ trên trời đáp xuống!

“Gào!”

Tiểu Thanh hét lớn một tiếng, rồng ngâm nháy mắt khuếch tán ra ngoài, uy áp độc nhất thuộc về yêu thú cấp D ùn ùn kéo đến buông xuống!

Đàn thú nức nở gào thét, tứ chi mềm nhũn, hoảng sợ bò rạp trên mặt đất, ngay cả chạy trốn cũng không biết!

Ba yêu thú cấp D sơ giai kia cũng như thế, trong lòng vô cùng kinh hoảng.

Mặc dù là cùng ở cấp D sơ giai, Thanh Giao kia lại cho bọn chúng một loại cảm giác không thể đối kháng!

“Yêu thú cấp D!?”

“Linh thú khế ước của Tô Trạch là yêu thú cấp D!”

Trong đám người tham gia thí luyện, từng tiếng kinh hô, kinh hãi nhìn chằm chằm Tiểu Thanh, quả thực không thể tin vào hai mắt của mình.

Thảo nào!

Thảo nào Tô Trạch có thể chém giết yêu thú Kim Đan!

Linh thú khế ước của hắn lại là một giao long cấp D!

Có một vài người tham gia thí luyện là ngự thú sư, tràn đầy hâm mộ nhìn Tiểu Thanh và Tô Trạch trên lưng nó, cảm thán sự mạnh mẽ của Tiểu Thanh.

Tô Trạch đứng trên người Tiểu Thanh, cúi đầu nhìn đám người phía dưới, thần niệm quét qua, rất nhanh đã phát hiện bóng dáng của Lâm Diệu Y.

Hoàn hảo, chỉ là suy nhược quá lớn, thể lực tiêu hao rất nhiều.

Những chỗ khác không bị thương.

Tô Trạch vẫy tay ra hiệu với nàng, cười cười.

Lâm Diệu Y lau nước mắt trên khóe mắt, cuối cùng trên mặt cũng bày ra ra một nụ cười phát ra từ nội tâm.

Tiểu Thanh đong đưa thân thể, hóa thành một luồng thanh quang, đưa Tô Trạch đến trên mặt đất.

Tô Trạch từ trên người giao long nhảy xuống, vỗ nhẹ đầu của nó, nhẹ giọng nói:

“Đi đi, đi giết sạch tất cả bọn nó.”

Âm thanh bình tĩnh, lại mang theo sát ý dày đặc.

Lời này giống như đúc lời mà yêu thú Kim Đan nói lúc trước.

Chẳng qua hiện giờ, thợ săn và con mồi đổi vai diễn mà thôi.

“Đúng rồi, cố gắng giữ nguyên hoàn chỉnh thân thể bọn chúng, ta giữ lại có tác dụng lớn!”

Tô Trạch lại bổ sung một câu.

Đàn thú như biển, cùng với bốn yêu thú Kim Đan kia ở trong mắt Tô Trạch, đều là số tu vi được ăn không đó!

Tiểu Thanh nhẹ nhàng gật đầu, trong con ngươi dựng thẳng đó toát ra hưng phấn.

Từ khi nó thăng cấp lên cấp D tới nay, vẫn chưa thật sự đại chiến qua một trận!

Hiện giờ vừa hay lấy mấy tên kia thử tay xem!

“Gào!”

Nó gầm nhẹ một tiếng, nháy mắt hóa thành một luồng thanh quang lao đến ba yêu thú Kim Đan kia!

Những người tham gia thí luyện đều kinh ngạc, kêu lên: “Cái gì? Sao nó trực tiếp lên rồi?”

“Quá hấp tấp rồi! Phải chờ cùng nhau liên thủ, như vậy rất nguy hiểm .”

Trong mắt bọn họ, hành vi này của Tiểu Thanh không thể nghi ngờ quá mức lỗ mãng.

Đám người Tiêu Đỉnh biến sắc, vội vàng khống chế đại trận nhắm ngay một con yêu thú Kim Đan, trợ giúp Tiểu Thanh, tránh cho nó lọt vào vây công.

Nhưng, khiến bọn họ thấy bất ngờ chính là, Tô Trạch lại ngăn cản bọn họ.

Đùa cái gì vậy.

Nếu ngươi làm một nhát Quy Phái Khí Công đánh nát thân thể yêu thú, thì hắn bị tổn thất hằng bao tu vi chứ?

“Đừng ra tay, Tiểu Thanh đã lâu không ra tay, đừng quấy rầy nó.”

Tiêu Đỉnh nhướng mày, hai tay run rẩy, cố gắng hết sức duy trì đại trận, gian nan mở miệng hỏi:

“Ngươi xác định sao? Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, lỡ như linh thú khế ước của ngươi bị thương…”

Tô Trạch lắc đầu, thản nhiên nói: “Đó là chuyện không có khả năng.”

Tiểu Thanh ở cấp E đã có thể chém giết cấp D, là Yêu Vương có thể so với thiên kiêu Nhân tộc!

Hiện giờ thăng cấp đến cấp D, đối phó ba yêu thú ngang cấp không có huyết mạch đặc thù, chuyện đó tính là gì?

“Dù sao các ngươi đừng ra tay là được.”

Tô Trạch bỏ lại những lời này, xoay người đi đến chỗ cự lang cấp D trung giai kia.

Đám thiên tài Tiêu Đỉnh, Đồng Lan nhìn bóng dáng của Tô Trạch, cuối cùng vẫn là lựa chọn tin tưởng.

Trận văn ảm đạm xuống, quang mang chói mắt biến mất.

“Tô Trạch hắn muốn làm gì? Hơn nữa ngự thú sư không phải đều là cùng linh thú của mình sóng vai chiến đấu sao? Chỉ có như vậy mới có thể phát huy ra thực lực lớn nhất của linh thú nhỉ?” Một vị thiên tài nghi hoặc hỏi.

“Bình thường sức mạnh của bản thân ngự thú sư đều sẽ yếu hơn so với linh thú, linh thú mới là chiến lực chủ yếu, hơn nữa đây còn là trận chiến đấu giữa Kim Đan, Tô Trạch là ngự thú sư, không tham dự vào đó cũng bình thường.”

Sắc mặt Tiêu Đỉnh tái nhợt, lên tiếng giải thích.

Mọi người lập tức hiểu rõ.

Quả thật, bản thân ngự thú sư mới là nhược điểm, ở trong chiến đấu cấp độ này, Tô Trạch Trúc Cơ cảnh không trực tiếp tham dự, quả thật là lựa chọn tốt nhất.

“Mau nhìn, bên kia bắt đầu chiến đấu rồi!”

Trong nhất thời, hình như ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Tiểu Thanh và ba yêu thú Kim Đan kia.

Chỉ thấy được.

Tiểu Thanh hóa thành thanh quang nháy mắt đã đi đến trước mặt bọn chúng, lạnh lùng vểnh tai dựng mắt trên dưới đánh giá bọn chúng.

Giống như đang nhìn vật chết.

Ba yêu thú Kim Đan lúc này tâm trạng cũng đã xảy ra chuyển biến.

Bọn chúng biết, kết cục cuối cùng của mình nhất định là chết!

Đợi sau khi những cường giả Nhân tộc bên ngoài tiến vào, kết cục của bọn chúng không cần nói cũng biết.

Bởi vậy.

Sau khi sợ hãi tới cực điểm, sẽ chuyển hóa thành cuồng loạn!

Liên thủ chém giết giao long này, sau đó có thể giết bao nhiêu nhân loại chính là bấy nhiêu!

“Gào!”

Tiếng rống giận vang lên.

Đôi mắt bọn chúng đỏ bừng, ngang nhiên phát động công kích!

Nhưng mà.

Trong mắt Tiểu Thanh hiện lên một tia khinh thường, thân hình vụt qua một cái, chợt biến mất trước mắt bọn chúng.

Ngay sau đó.

Bóng dáng của nó xuất hiện ở trước mặt một con đại hắc ngưu, lợi trảo trong tay giơ lên, hung hăng chụp xuống đầu đại hắc ngưu.

Đại hắc ngưu kinh hãi muốn chết.

Tốc độ này quá nhanh!

Nó vội vàng điều động yêu lực, hai cái sừng trên đỉnh đầu lóe ra ô quang, húc vào móng vuốt của Tiểu Thanh.

Bình Luận (0)
Comment